Chương 19: Kết quả cuộc thi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời thời khắc khắc đều muốn ở cùng Cố Thiệu là điều không thể xảy ra, như hắn nói, áp lực công việc của hắn khá lớn.

Tô Tô nghĩ nàng đi cũng chỉ là thêm phiền phức mà thôi, tuy rằng rất muốn gần hắn...... Cũng là không có biện pháp.

Trong lòng có chút rầu rĩ.

Thế cho nên lúc Cố Thiệu ra khỏi nhà, Tô Tô khó có được 1 lần dậy sớm, quấn lấy hắn 1 lúc, làm Cố Thiệu dở khóc dở cười.

Cố Thiệu hôn hôn nàng, nhẹ giọng nói: "Hôm nay sẽ cố về sớm một chút, được không?" Thanh âm trầm thấp, bởi vì Khúc Thanh Vĩ cũng ở phòng khách, ngại có mặt trưởng bối ở đây nhìn hai người bọn họ anh anh em em.

Khúc Thanh Vĩ vẫn là liếc nhìn thở dài.

Tô Tô mới không quan tâm mẹ thấy thế nào, chỉ đưa một nửa mặt bên kia để hắn hôn một cái.

Khúc Thanh Vĩ nhíu mày: "Con để cho Cố Thiệu đi làm đi, tới lúc nó ở nhà thì có muốn nó đi cũng đi không được."

Tô Tô bĩu môi, "Vậy anh đi làm đi."

Cố Thiệu cầm tay Tô Tô, an ủi nàng, quay đầu nói với Khúc Thanh Vĩ: "Mẹ, con đi trước, buổi tối sẽ trở về."

Khúc Thanh Vĩ gật đầu, ôn nhu nói: " Ừm, trên đường nhớ chú ý an toàn."
......
Chờ Cố Thiệu đi rồi, Tô Tô lười nhác vươn vai, "Mẹ, con đi ngủ tiếp đây."

Khúc Thanh Vĩ nhìn nàng như không có việc gì đi lên lầu, mắt mở to, "Thì ra con dậy sớm như vậy chỉ vì tiễn Cố Thiệu đi làm." Mặc dù tính tình bà tốt, cũng không chịu nổi bộ dạng này của con gái mình.

Chỉ biết đau lòng cho Cố Thiệu thế nhưng không biết đau lòng mẹ mình sao? Dậy sớm như vậy lại không thể ở đây chơi với mình sao?

Khúc Thanh Vĩ giọng nói có chút oán trách.

Tô Tô không có nghe được cái gì bất thường, còn nghĩ rằng mẹ chỉ trêu ghẹo mình với Cố Thiệu, cười nói: "Không phải mẹ nói sao? Cố Thiệu đi làm vất vả, vậy nên con hiểu chuyện một chút, con mới cố ý dậy sớm tiễn hắn đi làm ."

Khúc Thanh Vĩ: "......" Thật đúng là....

"Đi đi đi đi, đừng để mẹ nhìn thấy con, chỉ biết chọc tức mẹ"

Cơn buồn ngủ tới nên Tô Tô tiếp tục đi lên lầu, vào phòng ngủ, bổ nhào trên cái giường lớn mềm mại chui vào trong chăn, trong chăn còn có hơi nóng ấm áp của nàng cùng Cố Thiệu lưu lại, Tô Tô rất mau liền đã ngủ rồi.
......
Chờ lúc tỉnh lại là bị từng tiếng đập cửa đánh thức.

Thanh âm rất nhẹ, cứ 2 cái 1 lần, Tô Tô ngẩng đầu xoa đôi mắt hướng về phía của nhìn lại, "Ai vậy?"

Không có người trả lời, Tô Tô đầu lại nằm xuống gối đầu mềm mại, nhìn trần nhà 1 chút.

Đột nhiên nghe được âm thanh non nớt "Mẹ ơi mẹ ơi!"

Tô Tô quay lại nhìn phúa cửa, là Tại Tại béo!

Vậy khỏi mở cửa, xoay người lại tiếp tục nằm.

"Mẹ ơi."
"Mẹ ơi."

Tuy rằng còn chưa có đi mở cửa, nhưng Tô Tô trong lòng đã có chút sốt ruột, bất quá vẫn là muốn nhìn một chút Tại Tại không thấy nàng đi ra có thể hay không là xoay người rời khỏi.

"Mẹ ơi."

Thật đúng là con trai ngoan. Khi bé gõ cửa chưa tới năm phút, thì Tô Tô từ trên giường bò dậy, đi ra mở cửa cho bé.

Cửa vừa mở ra khuôn mặt nhỏ đáng yêu của Tại Tại tiến vào tầm mắt của Tô Tô, Tô Tô chọc bé: "Ai tới vậy ta?"

"Là Tại Tại!" Tại Tại cười khanh khách nói, thấy mẹ liền cao hứng nhảy nhót.

Khúc Thanh Vĩ ở sau lưng Tại Tại liếc Tô Tô một cái, "Ở trong phòng làm gì lâu thế, gọi con cả nửa ngày không ra."

Tô Tô không có trả lời, tay nhỏ Tại Tại bắt lấy ống quần nàng, kéo nàng đi ra ngoài.

Tô Tô xuống lầu liền thấy, dì giúp việc đang chuẩn bị bữa sáng cho nàng.

Tô Tô bế Tại Tại lên, "Tại Tại là đi gọi mẹ ăn cơm sao?"

Tại Tại không nói lời nào, cúi đầu nhìn đồ vật trong chén, muốn cho vào miệng mình.

Tô Tô ôm bé ngồi trên đùi mình, đút tí cơm cho bé, hai mẹ con cùng nhau ăn.

Tô Tô còn bớt thời gian hỏi Tại Tại, "Tại Tại, ngày hôm qua mẹ hung dữ với con, còn giận mẹ không?"

Vẫn là không có được câu trả lời của tên ngốc này.
......
Tô Tô đem tâm tư đặt ở con trai và cuộc thi với Ninh Khả.

Ngày hôm qua cùng Cố Thiệu nói chuyện về linh cảm, nàng lại chính là một người được phổ cập về phim ngắn thiếu nhi, tư duy của nàng tương đối trưởng thành, khả năng suy ra cũng không thích hợp cho trẻ em xem.

Đáng tiếc không kịp sửa lại, rốt cuộc so với Ninh Khả người có kinh nghiệm như vậy, trừ bỏ nội dung, kĩ thuật vẽ cùng tô màu cũng khá hợp mắt.

Nàng muốn dành ra thời gian để sủa lại.

Đã đến ngày quyết định, Tô Tô cùng Ninh Khả đưa tác phẩm đã làm xong ra trước mặt cho mẹ đánh giá.

Mẹ cũng không biết 2 người thi đấu, nhưng xuất thân từ nhà thiết kế thì ánh mắt của nàng phải thực khắc khe.

Đầu tiên khen Tô Tô, "Ai, lúc con học đại học mẹ liền muốn cho con học hội họa, thiết kế loại chuyên nghiệp, ai ngờ con sống chết đều không muốn, bất quá hiện tại để mẹ xem, còn chưa có đem kiến thức cơ bản đều ném đi."

Nguyên chủ chịu ảnh hưởng từ Khúc Thanh Vĩ, ở phương diện hội họa có chút năng khiếu, đây cũng là 1 trong nguyên nhân sau khi Tô Tô chiếm từ nguyên chủ khi còn sống.

Mà sống chết không muốn tiếp tục học thiết kế chuyên nghiệp, nguyên nhân cũng một lời khó nói hết. Hiện tại Tô Tô kết hôn còn có con, Khúc Thanh Vĩ không muốn đề cập lại cái đề tài này.

Tô Tô trong đầu cũng có ký ức khi đó, tuy rằng có chút xấu hổ, nhưng nàng rốt cuộc không phải nguyên chủ, liền đem hồi ức này bỏ xuống.

Khúc Thanh Vĩ xem tác phẩm của nàng, thực cẩn thận, ánh mắt cũng có chứa thẫn thờ, cuối cùng gật gật đầu, cuối cùng lại nói câu: "Phong cách biến hóa có chút lớn"

Chỉ những lời này làm Tô Tô trong lòng nhảy dựng, chạy nhanh tới nói tiếp: "Con vào đại học rồi mẹ liền ra nước ngoài, sau khi tốt nghiệp đại học mẹ mới trở về, lâu như vậy, con cũng trưởng thành cùng thay đổi."

Gen kiểm tra đo lường là nhìn không ra "Chân thân", nhưng này cũng không có nghĩa nàng có thể vô tâm vô ý cái gì cũng đều làm lộ, rốt cuộc thế giới này còn có người thôi miên, tồn tại bác sĩ có tình người như vậy, ai biết có thể nhìn ra cái gì hay không.

Nếu là tính cách thay đổi, có thể cho người hiểu lầm tính tình thay đổi lớn, nhưng phong cách chữ viết này là không ổn nhất, nếu không bị phát hiện liền sẽ tận lực giấu giếm.

Khúc Thanh Vĩ: "Vẫn được."

Kết cấu cùng sắc thái đều rất hài hòa, nội dung tương đối quan trọng, hiển nhiên nàng nhìn ra Tô Tô làm là truyện ngắn, vẽ cho trẻ con xem, nhưng đối với trẻ con mà nói lại có chút phức tạp cùng buồn chán, vậy hiệu quả liền sẽ không quá tốt.

Mẹ cuối cùng nói...... của Ninh Khả sẽ tốt hơn.

Tô Tô: Mẹ nhất định không phải là mẹ ruột......

Nàng có bị đánh chết cũng sẽ không nói với Cố Thiệu loại lời đó.

"Tô Tô ~" Ninh Khả dù bận vẫn ung dung nhìn Tô Tô.

Tô Tô lắc đầu.

"Cô muốn đổi ý sao?"

Tô Tô phải xin tha, "Cô cho tôi một chút thời gian."

Tuyệt vọng, nếu nàng thật cùng Cố Thiệu ba năm kết hôn, lời sẽ nói liền nói, đều đã quen thuộc, nói loại lời này giống như cũng không có gì.

Nhưng mà lại không phải a, tính ra thì, chỉ mới có 28 ngày.

Nếu tính 28 ngày đi thích một người, vậy thời gian này nhiều lắm lại tình yêu cuồng nhiệt, trong tình yêu cuồng nhiệt ai lại nói loại lời này?

Không được không được.

Đừng nói nàng không quen, lấy ví dụ tính tình nguyên chủ luôn lạnh nhạt với Cố Thiệu, nói loại lời này Cố Thiệu không kinh ngạc mới là lạ.

Ninh Khả, "Cô được lắm, thì ra cô chính là loại người này." Nàng đem điện thoại lấy ra.

Tô Tô trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh không mấy tốt đẹp, chạy nhanh tới định cướp di động Ninh Khả, "Ninh Khả, đừng mà, ai nha cầu xin cô đó, tha cho tôi đi."

Nguyên chủ là không về nhà, nếu không phải thời gian mang thai thì thời gian ở bên ngoài mỗi ngày đều gọi bạn gọi bè, nam nữ đều không cố kỵ.

Nếu lại để Cố Thiệu nhìn thấy 1 mặt đáng khinh kia, vậy thì chẳng phải là không còn mặt mũi sao, về sau nàng như thế nào có thể ở chung với Cố Thiệu?

Không...... Vô luận như thế nào ai cũng sẽ không hy vọng loại đồ vật mình nhìn lén bị phát hiện, đặc biệt là nàng về sau khả năng sẽ còn tiếp tục sáng tác, Cố Thiệu là người thông minh m, một khi khả nghi nhất định sẽ tìm ra bút danh của nàng.

Ôi...... Quả thực không dám tưởng tượng.

Nhưng mà không nghĩ tới chính là...... Đang nói thì Cố Thiệu đột nhiên trở về.

Tô Tô:.......

Editor: Chanh dây

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro