Chương 20: Tới tìm mẹ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người dựa gần như vậy, Tô Tô nhón chân lùi lại, sợi tóc lơ đãng một chút, xoẹt qua xương quai xanh tinh xảo của Cố Thiệu, Cố Thiệu thấy có chút ngứa, nhịn không được duỗi tay sờ một chút.

Cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ Tô Tô, trắng nõn phấn hồng, đôi mắt lấp lánh, nhưng biểu tình lại giống như kiềm chế.

Bộ dáng này làm người hắn cũng có chút ngứa.

Cố Thiệu nhìn về phía Ninh Khả, Ninh Khả một giây trước đang vui sướng khi người gặp họa chuyển sang lo lắng cùng có chút tự trách, lo lắng Tô Tô có ủy khuất lại không nói ra được, trách cứ Cố Thiệu xem nhẹ cùng không quan tâm.

Cố Thiệu cũng chưa phát hiện sắc mặt thay đổi gì, hắn chỉ là...... Cảm thấy có chút không thích hợp.

Tô Tô mở miệng, "Cố Thiệu, em...."

"Nha, Cố Thiệu sao con về sớm vậy!"

Đúng lúc Khúc Thanh Vĩ tay trái dắt Tại Tại, tay phải dắt Ninh Việt, dắt hai tiểu đậu đinh từ trong phòng đi ra, hỏi Cố Thiệu một câu, làm Tô Tô thật vất vả chịu đựng cảm thấy ngại ngùng vứt bỏ tôn nghiêm muốn nói nói ra lại giận dỗi im miệng lại.

Tô Tô quả thực muốn nói ra, bên ngoài gió êm biển lặng, nhưng bên trong tay đấm ngực dậm chân!

Tại Tại thấy ba ba lập tức buông tay Khúc Thanh Vĩ, chạy tới ôm đùi ba ba.

Cố Thiệu cúi đầu nhìn Tại Tại, duỗi tay sờ sờ đầu bé, không có để ý đến bé.

Cố Thiệu "Vâng." Một tiếng, xem như  đáp lại Khúc Thanh Vĩ.

Khúc Thanh Vĩ thấy sắc mặt Tô Tô không đúng, "Làm sao vậy? Mặt sao lại đỏ như vậy? Có phải bên nhoài nóng quá không, mau vào đây ngồi."

Những lời này càng làm Tô Tô càng xấu hổ, không được tự nhiên vỗ vỗ mặt, "Có sao?"

Mẹ vì cái gì tại sao lại nói toàn lời nói thật, chán ghét.

Vài người vào trong phòng khách ngồi, Cố Thiệu rót nước cho ba vị nữ sĩ, đưa tới trước mặt Ninh Khả, Ninh Khả tiếp nhận nói câu "Cảm ơn."

Cố Thiệu ngồi ở bên cạnh Tô Tô, con trai hắn liền ghé vào chố đò, Cố Thiệu bưng ly nước còn chưa đem nước vào miệng, thì con trai liền lấy đi, hận không thể đem đầu đều vùi vào ly nước.

Cố Thiệu ôm bé tới trên đùi mình, cánh tay đỡ lấy người bé, đút bé uống nước.

Ninh Khả thấy thế nói: "Cố Thiệu thật cưng chiều con trai, Bạch Hân Nham nhà tôi với Ninh Việt một chút cũng đều không thân thiết như vậy, Ninh Việt cũng không dính hắn, tôi thấy Tại Tại rất dính Cố Thiệu."

Cố Thiệu khóe miệng nhẹ cong lên, trong mắt cũng nảy lên tầng ý cười.

Tô Tô lại nói hắn, "Anh hãy cùng Bạch Hân Nham người ta học hỏi đi, xem người ta dạy dỗ con trai mình như thế nào anh dạy dỗ con trai như thế nào, coi chừng lại đem Cố Tại chiều hư."

Nguy cơ tạm thời giải trừ khiến Tô Tô nhẹ nhàng thở ra, không chút khách khí đối với Cố Thiệu có chút kiêu căng ngạo mạn.

Cố Thiệu chỉ nghe thấy "Anh cùng Bạch Hân Nham học hỏi" câu này liền khiến lông mày hắn giựt giựt.

Hắn thế nhưng chỉ nghe được trong miệng Tô Tô 1 câu Bạch Hân Nham tốt, 2 câu tốt, xem ra lần trước còn chưa "giáo huấn" đủ.

Cố Thiệu giống như lơ đãng liếc mắt Tô Tô một cái.

Tô Tô: "......"

Không được nói nữa, trước mắt 3 lão đại, trừ mẹ nàng, mặt khác nàng sẽ chỉ bị 2 người này chơi chết mất.

Không thể trêu vào không thể trêu vào.

Khúc Thanh Vĩ không biết giữa 3 người bọn họ đang có 1 trận sóng ngầm, để ly xuống nói, "Mẹ đi mua chút đồ, các con ở nhà chơi đi, nhớ để ý Tại Tại."

Nhưng Khúc Thanh Vĩ vừa rời khỏi, Tại Tại giống như cái đuôi nhỏ đi theo phía sau, bé thích đi ra ngoài chơi.

Không có biện pháp, Khúc Thanh Vĩ chỉ có thể mang bé theo.

Ninh Khả gọi Ninh Việt lại, "Ninh Việt, chúng ta không đi được, tí nữa mẹ đưa con về nhà."

......
Khúc Thanh Vĩ rời đi chưa bao lâu, Ninh Khả cũng chuẩn bị mang Ninh Việt về nhà, điện thoại gác cổng vào lúc này vang lên.

Có người tới.

Dì đi mở cửa, ba người đi ra, cùng nhìn về hướng cửa.

Dì dẫn người vào, ba người nhìn phía sau dì đều nhíu hạ mi.

Dì cười nói với Tô Tô : "Vị tiểu thư này nói cô ấy là chị của cô, nên tôi đưa cô ấy vào."

Lại là Phạm Tịnh An.

Tô Tô nhìn thấy nàng lập tức mặt lạnh.

Phạm Tịnh An tầm mắt từ trên người Tô Tô chuyển đến trên người Cố Thiệu, từ trên người Cố Thiệu lại chuyển đến trên người Ninh Khả đang ở cách đó không xa, cuối cùng cười nhìn Tô Tô.

Tô Tô tìm một chỗ ngồi xuống, "Dì không phải đã biết ba mẹ tôi chỉ có một mình tôi sao? Từ đâu ra cái gì mà chị gái, về sau phải hỏi rõ ràng."

"A? Dì......" Dì đương nhiên biết Tô Tô không phải nhằm vào mình, nhưng là cũng chưa bao giờ thấy nàng nhằm vào một người như vậy, biết người mình đưa vào cửa đã khiến cho nàng không thích, nói: "Là dì sai rồi, vậy......"

Nàng muốn đem người vừa mới tiến vào mời đi ra ngoài sao?

Phạm Tịnh An biểu hiện lần này không có quẫn bách như lần trước gặp mặt, tuy rằng Tô Tô vẫn như cũ đối với nàng không khách khí, thậm chí còn thấy khinh thường.

Cười nói: "Cho dù em có thừa nhận hay không, trên pháp luật chị chính là chị gái của em, nếu có ý kiến, em hẳn là đi tìm ba đi."

Tô Tô còn chưa nói, Ninh Khả đã chậc chậc hai tiếng.

Tô Tô hỏi Ninh Khả, "Cô sao vậy Ninh Khả?" Nàng biết Ninh Khả tức lên còn tức hơn cô, không bằng mượn Ninh Khả kích thích cái bà chị gái đáng ghét này.

Ninh Khả: "Mọi người đều nói cha nào con nấy, Phạm tiểu thư như bây giờ, không biết mẹ cô  là cái dạng người gì."

Xin lỗi chứ, nàng chỉ đứng về phía dì Khúc, chẳng biết Phạm Tịnh An cùng mẹ của cô ta như thế nào, cũng không cảm thấy có cái gì gọi là đáng sợ.

Phạm Tịnh An đen mặt , nhưng xuất phát từ nguyên nhân nào đó, nàng không muốn chọc đến Ninh Khả.

Tô Tô quay đầu cười.

Mặc kệ như thế nào, trước sau không có lý do vì sao Phạm Tịnh An cứ muốn tới trước mặt nàng tự rước nhục vào mình.

Tô Tô: "Chẳng lẽ Phạm tiểu thư tới trước mặt tôi mới cảm thấy vui vẻ sao?"

Phạm Tịnh An từ chỗ ba được rất nhiều đồ vật không thuộc về cô ta, Tô Tô không có so đo là đã đủ khoan hồng độ lượng, đáng tiếc người nào đó thật không hiểu cái gì gọi là biết thân biết phận.

Phạm Tịnh An im lặng, mắt nhìn về phía Cố Thiệu, trong lòng có chút mờ ám không rõ, còn một năm, cô ta chỉ cần chờ một năm, cũng chỉ cần nhịn người phụ nữ đáng ghét này một năm......

Nhưng là, cô ta vì cái gì nhất định phải nhịn nữ nhân này chứ?

Phạm Tịnh An nhìn về phía Tô Tô, "Ba nói tuy rằng tính cách của em tùy hứng một chút, nhưng là vẫn là rất có giáo dưỡng, chẳng lẽ đây là giáo dưỡng của em sao?"
Nàng không thể tưởng tượng được Cố Thiệu sao có thể nhịn người phụ nữ này tới ba năm được.

Cố Thiệu cũng không muốn tham gia vào cuộc nói chuyện này, dù sao cũng là chuyện nhà mẹ Tô Tô, nhưng loại người này lại dám nói những lời khiến đến cả hắn cũng nhịn không nổi, hắn còn chưa dám nói lời nói nặng nào với Tô Tô, mà người phụ nữ này cũng thật là quá phận rồi.

"Phạm"

Tô Tô đánh gãy lời hắn: "Cố Thiệu, anh không cần tiếp lời, chuyện này để một mình em giải quyết là được rồi."

Tô Tô đã nói như vậy, Cố Thiệu liền không nói nữa. Nhưng người phụ nữ này thật đúng là...... Lần trước không thể hiểu được không thông báo cũng không gõ cửa xông vào văn phòng của hắn phá hỏng chuyện tốt của hắn, lần này lại dám nói vợ hắn như vậy, tính tình cũng thật lớn.

Phạm Tịnh An khó thở, "Chị là chọc gì em hay thiếu nợ gì em sao, chẳng lẽ em không có học qua phép quy tắc tôn trọng cơ bản phải đối người khác sao?"

Tô Tô đứng lên, chỉ vào quần áo trên người cô ta, giày, túi xách và nói: "Nếu cô nói cô không nợ tôi, làm ơn đem những đồ vật trên người cô cởi ra, cô từ chỗ ba tôi có được những cái đó, vốn tất cả chính là thuộc về tôi."

Cho dù nàng ở trước mặt Tô Nghị nói như vậy, Tô Nghị cũng sẽ không phản bác, lúc nàng còn rất nhỏ Tô Nghị liền ôm nàng nói, "Ba ba có cái gì đều sẽ dành tất cả cho Tô Tô." Ông ấy đã nói như vậy, vậy nhất định sẽ là như vậy.

Cho dù ông ấy đã cùng Khúc Thanh Vĩ ly hôn, Tô Tô vẫn như cũ sẽ là huyết mạch duy nhất của ông ấy.

Phạm Tịnh An lại mặt dày hỏi thiếu nợ gì nàng, đúng thật là nói ra chỉ làm trò hề thôi.

Phạm Tịnh An: "Nhiều năm như vậy em có trở về nhìn qua ba ba một lần chưa? Đừng quên hiện tại là ai ở trước mặt ba tận hiếu, hơn nữa chị không có bản lĩnh cưỡng ép ba cho chị cái gì, em đem tất cả bất mãn phát tiết đến trên người chị, chị không khỏi cảm thấy chị quá vô tội đi."

Ninh Khả nhìn không nổi nữa liền nói, " Người vô tội như cô lại có bộ dạng như hiện tại là mặc vàng đeo bạc sao, không biết ba của Tô Tô lúc trước đem tới cho cô là bao nhiêu thứ rồi."

Tô Tô: "Ta rất muốn biết cô ở trước mặt ba tôi đã tận cái gì hiếu, ông ấy lại cũng không tới 1 người tới tận hiếu?"

Chưa nói Tô Nghị luôn bận rộn không thấy bóng người, hiện giờ ông ấy còn chưa đến 50, chẳng lẽ đã già đến mức cần người chăm sóc sao?

Phạm Tịnh An rốt cuộc đã tận hiếu bao nhiêu mà từ chỗ ông ấy chiếm nhiều tiện nghi lớn như vậy?

Phạm Tịnh An biết ở trước mặt hai người này chiếm không được tí hảo cảm, nói thẳng: "Tôi tới nơi này có việc tìm dì Khúc, cho tôi gặp dì Khúc."

"Cút ——" Tô Tô chỉ vào cửa.

Để mình nàng ghê tởm là đủ rồi, còn muốn gặp mẹ, cho rằng mình là cao quý sao.

Phạm Tịnh An nhìn về phía Cố Thiệu, khẩn cầu nói: "Cố Thiệu, phiền anh cho em gặp dì, em là thực sự có chuyện nói với dì."

Cô ta chắc chắn Cố Thiệu sẽ lý trí nhiều hơn Tô Tô, khẳng định sẽ không giống Tô Tô, một chút cũng sẽ không giống.

Hơn nữa vừa rồi mới tranh chấp, nàng cũng không giống Tô Tô nói chuyện thô lỗ, chính là vì ở trước mặt Cố Thiệu có thể tạo một ít hảo cảm, người sáng suốt vừa nhìn liền nhìn ra Tô Tô thô lỗ, hùng hổ doạ người, mà nàng trước sau đều nhường nhịn.

Chẳng không có người nào sẽ chỉ trích người đang yên lặng nhẫn nhịn, loại trừ Tô Tô loại đại tiểu thư ngu ngốc này.

Cố Thiệu lý trí xác thật so với Tô Tô nhiều hơn, hắn sẽ không cho rằng Phạm Tịnh An đến đây để rước nhục, vẫn luôn đang đợi ý đồ của cô ta, thì ra là tới gặp mẹ.

Cho nên trọng điểm là, cô ta vì chuyện gì tới tìm mẹ.

Cố Thiệu: "Nếu có chuyện gì, nói với tôi hay với Tô Tô đều giống nhau."

Tô Tô quát Phạm Tịnh An: " Ai cần cô có chuyện đánh rắm gì, tôi mới không nghe, mau cút."

Cố Thiệu: "......" Được rồi, để đi tra sau cũng giống nhau.

Để dì đem Phạm Tịnh An đuổi ra ngoài, Tô Tô nhẫn nhịn, không nhịn nổi, lập tức liền gọi điện thoại cho ba mình.

Điện thoại vang vài tiếng sau đó có người bắt mày , thanh âm Tô Nghị từ bên kia truyền đến, Tô Tô lại nghĩ tới bộ dáng lần trước khi thấy hắn.

Editor: Chanh Dây

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro