Chương 22: Tại Tại phá chuyện tốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ninh Khả chưa đợi được Tô Tô thực hiện hình phạt, lại vừa trải qua chuyện vừa rồi, cũng không muốn đợi tiếp nữa, chào Tô Tô với Cố Thiệu rồi về nhà.

Tô Tô nhận điện thoại của Tô Nghị vừa gọi đến.

Bên kia âm thanh có chút vui sướng cùng vội vàng, "Tô Tô, ba vừa rồi không nghe thấy di động kêu, hiện tại mới nhận được, con cùng bọn nhỏ có khỏe không?"

Tô Tô khi còn nhỏ rất thích gọi điện thoại cho ông, nếu không bắt máy chậm 1 chút nàng liền tức giận, Tô Nghị phải giải thích rõ ràng vì sao nhận điện thoại lâu của bảo bối nhỏ, còn phải dỗ 1 lúc lâu, hứa hẹn mua đồ chơi cho nàng.

Đã nhiều năm không nhận được điện thoại Tô Tô, mỗi lần gọi đều là ông gọi cho Tô Tô.

Vừa rồi nhìn đến tên người gọi ông cho rằng mình hoa mắt.

Theo thói quen sẽ giải thích khi mình lâu bắt máy, chỉ là hiện tại không còn dùng vật chất để dỗ nữa, hơn nữa đồ ông mua đem qua cho nàng, nàng cũng không cần.

Tô Tô lý giải không được tâm tình của Tô Nghị vào giờ phút này, cũng không có trả lời vấn đề của Tô Nghị, đi thẳng vào vấn đề nói: "Vừa rồi Phạm Tịnh An tới tìm tôi."

"Ân?"

"Cô ta nói là có việc tìm mẹ tôi, muốn gặp mẹ tôi, ba hãy coi lại con gái của ba đi, kêu cô ta cách xa mẹ tôi một chút."

Tô Nghị bị những lời kích thích của Tô Tô làm đau lòng, giải thích, "Ba chỉ có mình con là con gái thôi, ba biết con rất hận ba, Tô Tô, con không thể tha thứ cho ba một lần sao?"

Không nghe lời ông nói liền gả cho Cố Thiệu, sinh hai đứa nhỏ cũng không ôm tới cho ông nhìn, hai việc này là việc khiến trong lòng Tô Nghị không buông bỏ được.

Ông lúc ấy hoàn toàn không nghĩ tới Tô Tô sẽ bị kích động lớn như vậy, nếu là sớm biết thì......

Bảy năm qua, nếu ông muốn thêm bảy năm, còn có mấy cái bảy năm dành cho ông?

Tô Tô: "Muốn tôi tha thứ, trừ phi mẹ tôi tha thứ cho ông".

Tô Nghị trầm mặc không đáp.
"Hôm nay Phạm Tịnh An tới tìm mẹ tôi rốt cuộc chuyện gì?"

Tô Nghị: "Con yên tâm đi, sẽ không có lần sau."

Tô Tô nhấp nhấp khóe miệng, lại nói: "Tôi còn có hai vấn đề."

Tô Nghị: "Ân."

"Mấy ngày hôm trước mẹ tôi rời khỏi nhà cả ngày, là đi gặp ông sao?"

Tô Nghị: "...... Đúng."

Tô Tô hít một hơi thật sâu, lại nói: "Phạm Tịnh An nói cô ta có căn hộ ở tiểu khu này, là ông mua cho cô ta sao?"

Tô Nghị: "Cũng không hẳn là như vậy."

"Vậy rốt cuộc là chuyện như thế nào!"

Tô Nghị trầm mặc một lát, nói: "Về sau con sẽ biết, hiện tại không tiện nói cho con biết."

"Về sau về sau về sau về sau, ông suốt ngày đều nói về sau, ai biết ông về sau sẽ làm gì?"

Tô Tô bốc lửa trong lòng, liền tắt điện thoại.

Cố Thiệu đứng ở đằng sau nàng, Tô Tô xoay người, ôm eo hắn, đem mặt vùi vào trong lòng ngực hắn.

Theo lý thuyết nàng không nên khó chịu, không biết có phải hay không bị ký ức nguyên chủ quấy nhiễu, hình ảnh lúc còn nhỏ Tô Nghị đối xử tốt với nàng từng cái đều chạy trong đầu , nhưng hôm nay không ngờ lại biến thành như vậy.

Có chút khó tiếp thu.

Cố Thiệu vỗ vỗ lưng nàng.

Tô Tô đột nhiên nghĩ tới, người lớn ly hôn, đứa trẻ cũng sẽ chịu thương tổn rất sâu.

Trong sách nguyên chủ với Cố Thiệu ly hôn, Tại Tại với Uyển Uyển có phải  cũng bị tổn thương như vậy hay không?

Một người ngoài như nàng cũng có thể sẽ bị tổn thưởng, nhưng nàng sẽ không hy vọng các bảo bối sẽ trải qua.

Tô Tô: "Cố Thiệu, nếu có một ngày em không xinh đẹp, làn da cũng sẽ tàn nhang, anh cũng không thể đứng núi này trông núi nọ."

Cố Thiệu tát trên mông nàng một cái, "Nói cái gì vậy?"

Tô Tô: "Lại đánh thêm một cái, vĩnh viễn không thể đánh em nữa." Đồ đàn ông thích đánh mông, thật phiền.

Cố Thiệu căn bản không ý thức được mình vừa đánh mông nàng, nghe lời nàng vừa nói ngược lại kinh ngạc một chút, "Ừm? Anh đã từng đánh em sao?"

Cố Thiệu bắt đầu nhớ lại lời Ninh Khả nói có lẽ là thật sự,  khả năng trong lòng Tô Tô có lẽ đối với hắn có ý kiến nhưng là không nói ra......

"Anh không phải vừa rồi mới đánh em sao?"

Cố Thiệu sửng sốt một chút mới bừng tỉnh.

Hắn thề một chút lực hắn cũng chưa dùng, vợ hắn thật yếu ớt.
......
Tô Tô tâm tình không tốt vì vừa cùng Tô Nghị nói chuyện, kéo Cố Thiệu kéo đến một góc ngồi xuống, buồn bực hỏi Cố Thiệu, "Em vừa mới hỏi ba là mẹ có đi tìm ông ấy hay không, ông ấy nói phải."

Tô Tô: "Mẹ vì cái gì còn đi tìm ba chứ?"

Cố Thiệu không nói được, hắn ở phương diện kinh nghiệm cơ hồ là số không, còn chưa có nói qua bạn gái thì ngay cả con đều đã có, tiếp theo là vội vàng kết hôn, sau kết hôn thì vợ hắn vẫn luôn lạnh lùng, thẳng đến hai ngày trước mới nóng hổi lại.

Hắn có đoạn tình cảm khô khan như vậy thì không thể lý giải được sóng gió của ba mẹ vợ với chia chia hợp hợp.

Bất quá có một chuyện hắn rõ ràng, "Ngày đầy tháng Uyển Uyển ba cũng tính sẽ tới đây, nhưng ngày đó dì Hạ nhập viện, ba liền bị vướng chân."

Dì Hạ là mẹ của Phạm Tịnh An, là người vợ bây giờ của Tô Nghị.

Tô Tô nghi hoặc, "Bà ta bị bệnh gì? Còn nằm viện sao?"

Cố Thiệu lắc đầu, khẳng định không phải bệnh bình thường, bên kia đã giấu kín, một chút cũng đều chưa từng để lộ, tra không ra.

Tô Tô cả giận: "Hai mẹ con này, đúng là làm cho người ta không nói được lời tốt đẹp nào, chỉ biết làm cho người ta ghét, Cố Thiệu anh biết không? Phạm Tịnh An căn bản là không nên dọn tới tiểu khu này."

Trong sách không có chỗ này, rốt cuộc là chỗ nào làm sai? Là bởi vì nàng tới đây, cho nên có một số việc phát sinh liền thay đổi sao?

Cố Thiệu chỉ cho là Tô Tô chán ghét Phạm Tịnh An, cho nên nói Phạm Tịnh An không nên dọn tới đây.

Cố Thiệu: "Hai ngày trước anh để ba kiểm tra được giao dịch bất động sản mà nàng ký hợp đồng, là trả tiền 1 lần, quyền sở hữu hoàn toàn thuộc về nàng, cho nên chỉ có thể thấy nếu có thể mua với giá cao, thì có thể nàng nguyện ý sẽ bán."

Nhưng là khả năng không lớn, dù sao nhìn dáng vẻ nàng muốn ở lâu dài.

Ba trong miệng Cố Thiệu là ba của Cố Thiệu, không phải ba vợ hắn Tô Nghị.

Sớm biết Phạm Tịnh An muốn dọn lại tới đây, hắn nên cùng chào hỏi chỗ đó một cái. Cố Thiệu tuy rằng còn chưa có chính thức tham gia vào hoạt động của Cố thị, nhưng thân phận là con trai trưởng của Cố gia vẫn còn dùng tốt.

Tô Tô: "Em không sợ cô ta, chỉ là cảm thấy thấy cô ta rất phiền."

Giống như ruồi bọ, không sợ ruồi bọ, nhưng không làm gì được nó để ở bên cạnh người bay tới bay lui cảm thấy ghê tởm.

Nhưng Tô Tô cũng biết rõ, một khi Phạm Tịnh An dọn vào, vai chính trong sách liền sẽ tụ họp.

Cố Tại, Cố Uyển, Bạch Ninh Việt còn có Phạm Tư Vũ.

Vốn là 17, 18 năm sau cốt truyện mới bắt đầu ở đây, vậy liền phải đè xuống tia hy vọng mờ ám, Phạm Tư Vũ gia nhập đầu tiên.

Cố Thiệu thấy bộ dáng Tô Tô giống như suy tư gì đó, ôm nàng lên đùi mình an ủi nàng, "Chuyện của ba mẹ thì để ba mẹ tự giải quyết đi, bất kể mẹ làm cái gì, chúng ta chỉ cần tôn trọng mẹ là được rồi?"

Cố Thiệu ở lỗ tai Tô Tô lẩm bẩm, hạ thấp giọng nói: "Đừng nghĩ tới chuyện đó nữa, em rốt cuộc muốn cùng anh nói cái gì thế, đừng ngại, nói nghe một chút, nói ra anh đều nghe theo em."

Nàng mới không nói, nói ra nhất định sẽ lấy lòng gia hỏa này, lắc đầu, "Không nói cho anh."

"Thật sự không nói sao?" Âm cuối gợi lên, như là muốn nảy ra cái ý xấu.

Dứt lời tay hướng lên trên.

Tô Tô muốn tránh ra, cọ tới cọ lui, phía sau là ngực Cố Thiệu, không thể thoát được.

Nàng đem tay Cố Thiệu bỏ xuống, "Đừng nháo, tí nữa mẹ tới đây đó."
Nơi này tuy rằng có thể trốn, nhưng dù sao cũng là trong sân.

"Vậy em nói cho anh biết em vừa rồi nói gì với Ninh Khả."

Ai nha, Tô Tô trong lòng nôn nóng, Cố Thiệu tại sao đột nhiên nhắm tới cái đề tài này không bỏ?

"Cố Thiệu, em thật sự không có gì muốn nói, Ninh Khả nói đùa anh đó."

Quá một lát Tô Tô phát hiện, này chẳng qua là Cố Thiệu muốn lấy cớ làm bậy thôi......

Ngăn cản không được, chỉ có thể nhẹ giọng nói: "Về phòng đi."

Tuy rằng ở nhà mẹ không quá tiện, nhưng cũng không có biện pháp, Cố Thiệu đáng ghét!

Khúc Thanh Vĩ mua đồ về, Tại Tại lại không muốn vào nhà.

Khúc Thanh Vĩ nắm tay bé nói: "Đi vào nào, chúng ta đi tìm mẹ nha."

Tại Tại vẫn luôn dùng dằng, Khúc Thanh Vĩ chỉ có thể dỗ dành để bé đi vào, nói: "Mẹ sẽ cùng chơi trốn tìm Tại Tại nha, chúng ta mau đi tìm mẹ nào!"

"Ha ha." Vừa nghe ba chữ chơi trốn tìm Tại Tại liền vui vẻ, nắm tay bà ngoại liền hướng vào trong chạy.

Cái tuổi này của bé thích nhất là chơi chơi trốn tìm mà người lớn lại cảm thấy nhàm chán.

Khúc Thanh Vĩ bỏ đồ vừa mua xuống, nói với Tại Tại: "Con gọi mẹ đu, mẹ nghe thấy thì sẽ đi ra."

Hai người lên lầu.

Tại Tại ở trên hành lang, một bên gọi mẹ.

Mỗi cái phòng đều sẽ mở cửa ra, vào xem.

Mỗi lần cùng mẹ chơi trốn tìm thì mẹ sẽ trốn ở phía sau cửa, trong chăn hoặc sau bức màn, lần này bé cũng đi tìm như vây.

"Mẹ ơi."

Mỗi một chỗ liền gọi mẹ.

Không nhìn thấy người đi ra, tiếp tục dọc theo hành lang đến trong phòng tìm.

Khúc Thanh Vĩ cũng lớn tiếng gọi: "Tô Tô, con đang ở đâu? Tại Tại đang tìm con này."

Về sau có một tiếng truyền vào lỗ tai Tô Tô cùng Cố Thiệu.

Tô Tô lập tức luống cuống, không thúc giục Cố Thiệu được, trong miệng kêu không thành tiếng, bức cho nước mắt nàng đều chảy ra, sợ bị mẹ bên ngoài nghe được tiếng khác thường, chỉ có thể gắt gao cắn môi dưới.

Cố Thiệu nhìn môi dưới bị cắn trở nên trắng, đau lòng, liền hạ xuống đem môi nàng ngậm vào trong miệng.

Tô Tô không biết mẹ khi nào sẽ tiến vào, vội vàng lắc đầu, muốn Cố Thiệu nhanh lên.

Cố Thiệu kêu lên một tiếng rồi dừng lại, khó khăn lắm mới ngừng được, lại hung hăng làm mấy cái nữa.

Tô Tô chỉ cảm thấy thật muốn đánh hắn.

Cố Thiệu thấp giọng dỗ nàng, "Đừng có gấp, không có việc gì."

Trong lòng âm thầm mắng đứa con béo chỉ biết phá hỏng chuyện tốt, nên dạy dỗ lại, xem hắn tí nữa giáo huấn như thế nào!

Phòng này cũng không phải phòng ngủ của Tô Tô cùng Cố Thiệu, Cố Thiệu sốt ruột, đi tới một gian phòng cho khách, Khúc Thanh Vĩ cũng chưa nghĩ tới phòng này sẽ có người, đúng lúc đưa Tại Tại đi đến, liền giúp Tại Tại mở cửa ra.

Cố Thiệu ôm Tô Tô xoay người, đem nàng ôm tới trong lòng ngực mình che kín mít, trước lúc Khúc Thanh Vĩ đem cửa hoàn toàn mở ra, liền hướng cửa nói: "Mẹ chờ 1 lát lại tiến vào, con với Tô Tô đang nghỉ ngơi giữa trưa."

Khúc Thanh Vĩ ngốc 1 lát, liền nghĩ cơm trưa còn chưa ăn đâu ra nghỉ cái gì trưa.

Chẳng lẽ còn không biết hai người bọn họ đang làm gì.

Tại Tại nghe thấy tiếng ba ba nói, cảm thấy chơi trốn tìm thì sẽ tìm được cả ba ba nữa, cười ha ha nhanh chân liền chạy vào trong phòng.

Khúc Thanh Vĩ chạy nhanh tới ôm lấy, khép cửa lại liền đi ra chỗ khác.

Tô Tô ở trong chăn đạp Cố Thiệu, tức đến mức mắng hắn.

"Đều tại anh đều tại anh, tí nữa em làm nhìn mẹ được đây?"

Cố Thiệu lại xoay người lên trên, giọng khàn khàn nói: "Cũng tốt, như vậy thì em không cần lo lắng nữa."

"Anh!" Đáng giận!
......
Hai người đi rửa mặt, Tô Tô đi trước, Cố Thiệu đi sau.

Tô Tô ngồi mép giường lau tóc.

Cố Thiệu đổi 1 bộ quần áo ở nhà, bộ đầu mặc vào, quần áo còn chưa kéo xuống hết phía trước liền lộ ra mười phần cơ bụng.

Tô Tô yên lặng lấy điện thoại ra, điều chỉnh góc độ sau đó chụp lén một cái, lại yên lặng bỏ điện thoại di động xuống.

Cố Thiệu không phát hiện, tiến lên tiếp nhận khăn lông trong tay Tô Tô giúp nàng lau tóc.

Hai người dựa vào rất gần, có thể ngửi được mùi sữa tắm trên người của nhau.

Cố Thiệu đem bàn tay tiến vào mái tóc, xác định khô rồi, đứng lên đem khăn lông treo lên, trở về nói: "Được rồi, chúng ta đi xuống đi."

Ha hả, Tô Tô lắc đầu, "Tự anh đi xuống đi." Đồ Trứng Thối.

Cố Thiệu thấy bộ dáng nàng trừng to đôi mắt, đặc biệt giống Tại Tại, nhịn cười nói, "Cùng anh đi xuống đi,  một người đi xuống không phải càng xấu hổ sao?"

Tô Tô: "Kỳ thật anh là lo lắng em không đi xuống cùng thì anh sẽ xấu hổ đi."

Cố Thiệu cười khẽ, "Vậy em có thể nghĩ sai rồi, anh mới không xấu hổ."

Là vậy sao, anh đắc ý vậy sao, hừ.

Tô Tô vẫn là không có cùng hắn đi xuống, nhưng giống như Cố Thiệu nói vậy, không có cùng Cố Thiệu đi xuống, lúc sau đi xuống lại càng xấu hổ hớn.

Mãi cho đến giữa trưa không thể nhịn đói bụng được nữa, ở cửa suy nghĩ 1 lúc, cũng không thể không đi ra ngoài.

Trong lòng một bên mắng Cố Tại, Cố Tại thật đáng giận, vì sao không tới gọi mẹ xuống ăn cơm, cái tiểu quỷ này không biết đau lòng mẹ sao?

Chờ nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng bước chân, Tô Tô nhanh chạy về giường nằm, giả bộ ngủ.

Cửa "Bang" một tiếng mạnh mẽ bị mở ra, Tô Tô sợ tới mức đầu vai run lên, quay đầu nhìn lại.

Là mẹ.

Khúc Thanh Vĩ âm trầm nói: "Như thế nào rồi, con hôm nay rất có công, còn phải đợi mẹ lên mời con xuống ăn cơm."

Thật là, để cả nhà đều chờ 1 mình nàng xuống ăn cơm.

Tô Tô thấy mẹ tức giận, cũng không dám giả bộ nữa, vội vàng từ trên giường bò dậy, sửa sang lại tóc đi theo mẹ đi xuống.

Dưới lầu Cố Thiệu đang ngồi ở bàn ăn đút cơm cho Cố Tại, mắt mang ý cười, quay đầu thấy Tô Tô, ý cười càng sâu.

Tô Tô làm bộ mặt quỷ, cho rằng nàng nhìn không ra sao, tên này đang cười nhạo nàng.

Tại Tại thấy mẹ, đẩy Cố Thiệu ra chạy đến một chỗ ngồi, vỗ vào vị trí gọi Tô Tô: "Mẹ ơi mẹ."

Là muốn nàng ngồi chỗ đó ăn cơm.

Tô Tô trong lòng xúc động, vẫn là Tại Tại béo tốt, rõ ràng giống 1 mặt bộ mặt với cha bé, lại so với cha bé thuận mắt hớn nhiều.
......
Ngồi xuồng cùng mọi người nói nói cười cười ăn cơm, Tô Tô rất mau đem sự xấu hổ vứt đến sau đầu, đột nhiên điện thoại reo lên, Tô Tô nhìn nhìn, là số lạ.

Bắt máy.

Bên kia là âm thanh của phụ nữ.

"Alo, là Tô Tô sao?" Phụ nữ này thanh âm có chút chói, có chút sáng ngời, lời nói mang ý cười.

Nhưng Tô Tô đối với nàng lại không có một chút ấn tượng, nàng trả lời: "Đúng vậy."

"Ha ha, mình là Lục Tử Diệc, lâu rồi không gặp, cậu chưa quên mình chứ?"

Tô Tô trong đầu quay tới quay lui, rốt cuộc có chút ấn tượng về nữ nhân này, trả lời: "Mình nhớ rõ, là lớp trưởng."

Là lớp trưởng lúc vào đại học nguyên chủ.

Nguyên chủ vào đại học với Tô Tô vào đại học không giống nhau, tuy rằng đều là trường học về nghệ thuật, nhưng bạn học của nguyên chủ thật là...... Chỉ có thể nói là đều rất có tính cách.

"Tụi mình có kế hoạch khai sắp tới sẽ họp lớp, ở trong nhóm đã thông báo rồi, nhưng cậu mãi vẫn chưa hồi phục , năm nay cậu có tính tham gia không?"

Cuộc họp xã giao này đối với Tô Tô mà nói không có ý nghĩa, trời sinh nàng cũng không thích tham gia họp lớp với bạn học, "Ngại quá, cảm ơn đã mời mình, nhưng mình chắc không đi được."

"Khó được gặp lại một lần, không tới được sao? Nếu thời gian không khớp, chúng mình còn có thể điều chỉnh mà."

Tô Tô thật không muốn đi, ngượng ngùng lấy ra đòn sát thủ, "Nhưng mình còn phải trông con trai mình nữa." Nữ nhi không nói, nàng còn chưa muốn để người ta biết nàng đã sinh nhiều như vậy.

Cùng tuổi nàng mà kết hôn, giờ người ta vẫn còn ân ái với nhau chứ làm gì nói tới con cái.
"A? Cậu đã có con rồi sao?" Lục Tử Diệc nói có vẻ khiếp sợ.

Nguyên chủ trước khi tốt nghiệp đã có Tại Tại, sau khi tốt nghiệp cùng Cố Thiệu cử hành hôn lễ, có lẽ là nhờ dáng người đầy đặn, hơn nữa Tại Tại sinh ra liền sẽ nặng nề, lúc mặc váy cưới bụng lộ ra một khối mỡ, sẽ khó coi, hôn lễ liền không có làm, chỉ nói cho những người quen biết, nói là về sau sẽ làm sau.

Tại Tại sau khi sinh ra mẹ Cố Thiệu lại muốn thu xếp việc này, nhưng khi đó Khúc Thanh Vĩ còn ở nước ngoài, mẹ Cố Thiệu muốn tìm Tô Nghị nói chuyện, nhưng lúc bà liên hệ với Tô Nghị, con dâu sắc mặt liền không có hoà nhã.

Lúc Tại Tại đầy tháng 100 ngày, Cố Thiệu mỗi ngày mệt muốn nằm trên giường ngủ luôn, mẹ hắn lại đau lòng hắn, không nghĩ lại muốn cùng nguyên chủ cãi nhau làm hắn phiền lòng, liền không đề cập tới nữa.

Tính toán chờ Khúc Thanh Vĩ từ nước ngoài trở về lại nói.

Khúc Thanh Vĩ tự nhiên muốn chứng kiến con gái nhà mình kết hôn, liền thuyết phục nguyên chủ, mẹ Cố Thiệu khí thế ngất trời đi chuẩn bị, ai ngờ vừa quyết định ngày xong, con dâu lại mang thai.

Chậm lại một năm qua đi, cái hôn lễ kia vẫn không có tổ chức.

Bạn đại học của nguyên chủ thì không có nhiều người biết nàng kết hôn, trừ bỏ Cố Hạo, Cố Hạo là em trai của Cố Thiệu, không có khả năng không biết.

"Ân."

"Là...... Là Cố Hạo sao?" Lục Tử Diệc không xác định hỏi.

Nàng thanh âm lớn, Tô Tô với Cố Thiệu ngồi gần, Cố Thiệu tự nhiên đem lời này nghe thấy, tay đang cầm đũa liền dừng lại.

Kia rõ ràng không nghĩ tới hắn.

Cũng không trách Lục Tử Diệc sẽ đoán như vậy, đại học khi Cố Hạo ở đâu thì nguyên chủ liền ở đó, mọi người đều cho rằng bọn họ là bạn bè.

Tô Tô đem điện thoại đưa ra xa một chút, "Không phải, cậu tìm mình còn chuyện gì nữa không?"

"...... Không phải?"

Tô Tô cùng Cố Hạo đã dính nhau thành cái dạng kia, mà Cố Hạo vừa vào học liền thu hút cả trường, lúc ấy mọi người đều hâm mộ với Tô Tô, thật sự không thể tưởng được nếu không phải con của Cố Hạo, thì là của ai.

Nhưng Tô Tô nói không phải con của Cố Hạo, Lục Tử Diệc có chút mừng thầm.

Bất quá thì là chính mình không có được thì người khác cũng không có được thì cũng mừng thầm, nàng đương nhiên đã có bạn trai.

"Có thể mang theo con cậu cùng nhau tới đây không, nếu cậu không tới được vậy thì quá đáng tiếc, bốn năm cùng trường, mỗi năm họp lớp cậu đều không tới, mọi người đều rất muốn gặp cậu." Còn muốn gặp con trai nàng như thế nào.

Nếu có thể thì càng muốn trông thấy chồng nàng trông như thế nào, không biết có được 1 phần 10 của Cố Hạo hay không.

Lục Tử Diệc thậm chí nhịn không được nghĩ nàng bị Cố Hạo đá, tùy tiện cùng một người đàn ông ngủ với nhau, sau đó có con không thể không lãnh chứng kết hôn.

Việc đó đối với họ không có gì là lạ cả , loại chuyện này hết sức bình thường đi, ngủ với nam thần không được thì ngủ với lốp xe dự phòng, chay mặn đều không kỵ.

Càng nghĩ như vậy liền càng muốn trông thấy chồng của Tô Tô.

Lục Tử Diệc khó nén hưng phấn nói: "Chúng ta là cho phép mang theo người nhà, mình cũng sẽ mang theo bạn trai mình, vừa lúc một nhà ba người các cậu cùng nhau tới đi, để cho mọi người phải ghen tị với con trai cậu nha."

Tô Tô nhìn thoáng qua Cố Thiệu, nếu để cho bọn họ biết chồng mình là tổng giám đốc Cố thị, khả năng còn có cả tiết mục đầu tư trong đó, không biết bọn họ có kinh ngạc chết hay không.

Quá mạnh bạo rồi , vẫn là không nên kích thích bọn họ.

Tô Tô: "Không đi, các cậu chơi vui vẻ lnha, mình hiện tại có việc, có thời gian lại gặp sau?"

Tô Tô đã nói như vậy, Lục Tử Diệc muốn dây dưa cũng không dây dưa được, trả lời: "Được rồi, vẫn là hy vọng cậu có thể tới."

Tô Tô cúp điện thoại, nhìn về phía Cố Thiệu.

Có thể là nguyên nhân vừa rồi nhắc tới Cố Hạo, biểu tình Cố Thiệu vốn dĩ rất vui vẻ trở nên nhạt nhẽo.

Kỳ thật Cố Thiệu cùng Cố Hạo quan hệ vẫn luôn tốt, Cố Hạo là em trai hắn, hai người tuy rằng tuổi cũng gần, nhưng Cố Thiệu vẫn luôn có sự tự giác của 1 người anh trai, khi còn nhỏ luôn che chở Cố Hạo, có người khi dễ Cố Hạo thì sẽ đem hắn bảo hộ ở đằng sau người.

Cho nên Cố Hạo từ nhỏ liền thân thiết với Cố Thiệu, hắn bị dưỡng thành tính tình vô pháp vô thiên, duy chỉ nghe lời Cố Thiệu nói.

Đại học không muốn bị quản trong nhà, cũng không muốn trọ ở trường, liền dọn tới chỗ Cố Thiệu ở.

Chỉ là cuối cùng ai cũng không có dự đoán được Tô Tô sẽ mang thai với Cố Thiệu.

Cố Hạo quyết định xuất ngoại, nguyên nhân bởi vì công tác mới không thể trở về, ngày định trở về, cũng là gọi điện thoại cho anh mình, không nghĩ ba người gặp mặt liền không có chuẩn bị.

Cố Thiệu hiểu ý Cố Hạo, nhưng hắn lại không biết nên nói cùng Tô Tô như thế nào, đặc biệt là sau khi Uyển Uyển đầy tháng, Tô Tô thật sự muốn tham dự vào cái nhà này, tham dự vào sinh hoạt của hắn sau này.

Loại trạng thái này đối với Cố Thiệu mà nói còn yếu ớt, hắn không muốn dùng bất cứ thứ gì tới đánh bại nó.

Nhưng Cố Hạo vĩnh viễn là em trai hắn.

Chỉ là lúc Cố Hạo cùng Tô Tô hai người gặp lại sau này, hắn không biết nên đối mặt như thế nào.

Việc hắn biết Tô Tô cùng Cố Hạo cho tới bây giờ đều không phải quan hệ trai gái kia.

Lần đầu tiên cùng Tô Tô triền miên, buổi sáng tỉnh lại kinh ngạc nhìn người nằm trong lòng ngực, hắn may mắn là, may mắn người này không phải bạn gái của em trai hắn, nếu không hắn thật không biết nên làm cái gì bây giờ.

Nhưng này cũng không đại biểu rắng trong lòng hắn không có một chút xấu hổ.

Cảm thấy xấu hổ, tôn nghiêm, quan hệ rối rắm của ba người, gác ở trong lòng ba người bọn họ là tảng đá nặng trĩu.

Không có cách nào biểu đạt ra, cũng không có cách nào làm nó không tồn tại.
......
Cố Thiệu trầm mặc dùng cơm, Tô Tô để ý hắn vài lần, nàng ăn thức ăn trong chén cơm, dần dần không muốn ăn.

Nhìn ra được Cố Thiệu nghe được "Là Cố Hạo sao?" Câu nói kia mới biến hắn thành như vậy.

Về nguyên chủ, Cố Hạo, Cố Thiệu kia một chuyện rắc rối, ấn trong truyện là không cách giải quyết, nhưng nàng đã đến, cũng sẽ giải ra được.

Nhưng mà cái cần thiết nhất là giữ được một bí mật.

Nói trắng ra là nàng cũng là một người lòng dạ có xấu xa, chiếm thân thể nguyên chủ sau đó ngủ với đàn ông của nàng, nếu rời khỏi thân thể này, Cố Thiệu mới không liếc nhìn nàng dù chỉ một cái.

Ha ha, kỳ thật cũng không nhất định, kiếp trước bản thân nàng cùng nguyên chủ lớn lên giống nhau như đúc, cũng ngực to mông cong không kém gì, nói không chừng Cố Thiệu thấy các nàng đều không biết, đều không rõ ai là ai.

Cũng muốn lấy thân phận chân của mình ở chỗ này a.

Cảm thấy đáng tiếc cho thân thể của mình, nàng còn chưa có vượt tường đâu.

Tô Tô trộm liếc Cố Thiệu một cái, nghĩ đến hắn dũng mãnh, ngô...... Vẫn là từ bỏ, nhất định sẽ rất đau.

Tô Tô vừa nghĩ, vô ý thức nhặt rau xanh ra.

Khúc Thanh Vĩ thấy lập tức đem chiếc đũa trong tay buông xuống, sắc mặt không vui nhìn về phía Tô Tô.

Cố Thiệu như suy tư gì đó lại chú ý sắc mặt nàng biến hóa, hướng Tô Tô nhìn lại, chạm vào khuỷu tay Tô Tô.

Tô Tô lúc này mới phát hiện mình làm cái gì, vội vàng đem đồ ăn không thích từng cái bỏ vào trong miệng, gian nan nuốt xuống.

Vỗn dĩ sẽ không phạm sai lầm, đều do Cố Thiệu, hại nàng suy nghĩ vớ vẩn.

Khúc Thanh Vĩ đã muốn mặc kệ Tô Tô kén ăn, nhưng cái nhà này có một quy định, chỉ cần Tại Tại ở trên bàn cơm, bất luận kẻ nào cũng không thể kén ăn.

Về sau Uyển Uyển có thể trên bàn ăn cũng sẽ như vậy.

Tô Tô thân là người mẹ tốt, tuy rằng thống khổ, cũng tự tiếp thu quy định này.

Ăn xong nhéo khuôn mặt nhỏ của Cố Tại hơi giống Cố Thiệu, trong lòng thở dài, nàng thật là người mẹ tốt nhất trên thế giới.

Khúc Thanh Vĩ hỏi nàng, "Vừa rồi ai gọi điện thoại tới vậy?"

Mấy ngày nay Tô Tô không có giao lưu với bạn bè bên ngoài không hiểu sao lại có người gọi tới, Khúc Thanh Vĩ cho rằng nàng đổi tính, nhận thức được mình đã là mẹ, không muốn cùng người bên ngoài lêu lổng.

Nàng lo lắng cái này điện thoại gọi tới Tô Tô sẽ chứng nào tật nấy, mới bất đắc dĩ hỏi Tô Tô.

"Một người bạn học, lớp trưởng hồi đại học, hỏi con có muốn tham gia họp lớp không"

"Đi a." Làm trò trước mặt Cố Thiệu, Khúc Thanh Vĩ cũng ngượng ngùng nói đem quá khứ không đứng đắn với xã giao đều vứt đi, đem xã giao bình thường lên nói.

Chỉ nói: "Mẹ có biết đến mấy người trẻ tuổi, liền có mấy học sinh như các con."

Nhưng trong giới biên đạo chuyên nghiệp, ngoài học sinh xuất sắc nhất Cố Hạo thì không biết ai nữa.

"Mẹ thật muốn con đi sao? Ở đó cũng có vài cái nam sinh hồi đó theo đuổi con đó."

Cố Thiệu nghe đen mặt.

Khúc Thanh Vĩ cuống quít nhin Cố Thiệu một cái, trong lòng thầm mắng Tô Tô nói cái gì không nói, bà sao lại sinh ra 1 đứa con gái thật là, sớm muộn gì sẽ bị nàng tức chết.
Nhưng Tô Tô chính là cố ý nói như vậy.

Xem bọn họ hai cái sắc mặt đều không tốt, rốt cuộc có hồi khoái cảm trong người.

Tô Tô cao hứng không lâu lắm, buổi tối Cố Thiệu liền hung hăng hỏi nàng hồi đại học có mấy nam sinh theo đuổi nàng.

Tô Tô: "......"

Ngày hôm sau lại xoa nhức eo mỏi mắng Cố Thiệu.

Kiếp trước cũng từng trải qua cảm giác có người theo đuổi, nhưng trong lúc vô tình nghe được người nọ cùng bạn bè hắn bàn luận về dáng người của nàng.

Từ nay về sau liền đối với người kia từ không có hảo cảm đến thập phần chán ghét.

Thời điểm lại bị người khác theo đuổi cũng luôn có hoài nghi không tốt, cũng may nàng xuyên tới đây thì có ông chồng cũng khá tuyệt đó chứ.
......
Ngày hôm nay Ninh Khả không có tới tìm nàng, mỗi ngày bắt đầu thói quen Ninh Khả đều lại đây nên Tô Tô có chút không thích ứng.

Chán đến chết liền gọi điện thoại cho Ninh Khả.

Điện thoại vang lên vài lần Ninh Khả cũng không nhận.

Tô Tô bám riết không tha vẫn luôn gọi, điện thoại rốt cuộc cũng nhận, Tô Tô nằm trên giường lười biếng nói: "Ninh Khả, cô làm gì lâu thế......"

Nàng vỗn dĩ muốn nói mấy câu muốn nói, lại từ ống nghe nghe được thanh âm kỳ quái......

Tiếp theo liền nghe được một giọng nam, "Tô tiểu thư, cô tìm Ninh Khả có việc sao?" Có chút mờ ám.

Ngọa tào, Bạch Hân Nham.

"...... Tôi," nghĩ đến mình thế nhưng quấy rầy bọn họ thời gian dài như vậy, Tô Tô quả thực muốn bay lên.

Bạch Hân Nham vốn tưởng rằng nàng sẽ thức thời cắt đứt điện thoại, không nghĩ tới nàng lại kiên trì không ngừng nói: "Tôi tìm Ninh Khả có việc, anh làm ơn để cô ấy nghe điện thoại đi, thật sự rất gấp."

Editor: Chanh Dây

Chương này thật sự rất dài luôn :>
5473 nghìn từ, edit 3 tiếng đồng hồ luôn thật mệt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro