Chương 23: Tình cảm đêm mưa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Hân Nham không còn lời gì để nói, vốn tưởng rằng Cố Thiệu đã khó chơi rồi, không phải Ninh Việt chỉ hôn tiểu công chúa của hắn 1 cái thôi sao? Thế nhưng ở trên thương trường làm hắn không kịp trở tay.
Vợ của hắn còn quá đáng hơn...... Đã biết rõ rồi còn......
Hắn thiếu nợ vợ chồng bọn họ sao? Hai tôn thần này muốn tra tấn hắn như vậy sao.
Bạch Hân Nham cố chịu đựng, giáo dưỡng tốt từ nhỏ làm hắn nhất thời không kịp ứng phó với Tô Tô loại người có da mặt dày này, khách khí nói, "Đợi chút tôi đang bận tí tôi sẽ cho cô ấy biết có điện thoại? Cô ấy hiện tại không có thời gian."
Xét thấy Ninh Khả có thể khả năng sẽ tới xử lý mình trong tương lai, Tô Tô một vừa hai phải thôi.
Rảnh rỗi không có việc gì, nàng quyết định cùng mẹ đi ra ngoài một chuyến.
Nhưng lại vừa lúc có một người tìm tới.
Tóc màu đỏ sáng rực rỡ nổi bất, có phong cách của Punk, Tô Tô nhìn há hốc mồm.
Là con gái.
Đây cũng là bạn duy nhất thời đại học của nguyên chủ, quan hệ còn tương đối thân, bạn cùng phòng, Tô Tô trước khi mang thai lần hai vần còn liên hệ, tên là Trình Trừng.
Khúc Thanh Vĩ thấy nàng thì sắc mặt liền không tốt.
Tại Tại chưa bao giờ thấy qua người có loại phong cách này, mắt mở to đáng yêu nhìn chằm chằm vào nàng.
Khúc Thanh Vĩ bế Tại Tại lên, "Các con đi trong nhà nói chuyện đi." Không muốn để Cố Tại thấy những người bạn không đứng đắn của Tô Tô.
"Tô Tô có thể cùng cháu đi ra ngoài một chuyến không?" Trình Trừng cũng không muốn đi nhà mẹ của Tô Tô.
Tô Tô không muốn đi ra ngoài, hơn nữa lấy tính cách của nàng, cũng không muốn tới chỗ của bạn trước kia của nguyên chủ, không bằng hiện tại cắt đứt.
Tô Tô nói: "Có gì liền ở chỗ này nói đi, mình trong chốc lát muốn cùng mẹ với con mình đi ra ngoài một chuyến."
Người nọ nhíu mày, nhìn ra vài phần không vui, ngại Khúc Thanh Vĩ ở đây, khó mà nói được.
Khúc Thanh Vĩ không muốn thấy bạn của Tô Tô trước mặt nàng, chỉ nói: "Mẹ cùng Tại Tại đi trước, con đừng đi, ở nhà để ý Uyển Uyển."
Tô Tô nhìn bà tức thầm, cũng không biết nên nói cái gì, chỉ "Vâng" một tiếng, nhìn bà dẫn Tại Tại rời đi.
Tại Tại một tay ôm bình nước nhỏ, một tay bị bà ngoại nắm, quay đầu lại xem, nhìn về phía Tô Tô, giống như đang hỏi mẹ vì cái gì không theo sau.
Tô Tô thấy bộ dáng đáng yêu liền mềm lòng.
Nàng xác thật muốn cùng "Người bạn cũ" của nguyên chủ cắt đứt hoàn toàn mới được, cho hai bảo bảo ngoan một môi trường sạch sẽ khỏe mạnh.
Tô Tô trực tiếp nói chuyện trước mặt: "Cậu thấy đó, đó là con trai mình, mình muốn trở thành một người mẹ tốt, muốn con mình sau khi lớn lên sẽ nói ' mẹ tôi người mẹ là tốt nhất trên thế giới ' , trước kia sống quá buông thả, không muốn lặp lại 1 lần nữa."
Đã từ chối không muốn ở cùng phụ nữ này nói chuyện, cô ta là người thông minh, khẳng định sẽ hiểu.
Trình Trừng nhíu mày, "Cậu bị ngốc sao? Mọi người đều nói mang thai ngốc ba năm, quả nhiên không sai."
Trình Trừng hỏi: "Cậu bị làm sao vậy?"
"Mình không bị làm sao cả, chỉ là đã nhận ra, đã tỉnh mộng cậu hiểu không? Chính là cái cảm giác này, mình có chồng có con, muốn cuộc sống sinh hoạt bình thường."
Trên thực tế nguyên chủ có khả năng vẫn luôn sẽ bị u mê không tỉnh được, vẫn luôn chìm đắm trong cái thế giới của mình, trong sách tuy rằng không có công đạo, chỉ có thể phỏng đoán.
"Cậu tỉnh cái gì?" Người nọ bật cười, lại cảm thấy chua xót, không ý thức được mình ngủ sẽ không tỉnh lại, nàng đương nhiên hiểu Tô Tô nói có ý gì.
Trình Trừng nhịn không được lấy từ trong túi ra hộp thuốc, rút ra một cái bật lửa, hít sâu một ngụm phun ra, Tô Tô kinh ngạc nhìn vòng khói lên cao khuếch tán.
Trình Trừng lúc này mới hỏi, "Xin lỗi, cậu để ý sao?"
Đại ca, cô hút rồi mới hỏi...... Vì cái gì trước khi hút thì hỏi......
Nàng đương nhiên để ý, cảm thấy có chút khó chịu......
"Dập đi, chịu không nổi cái mùi này."
Nếu là Cố Thiệu dám hút thuốc, nàng tuyệt đối sẽ đạp Cố Thiệu ra khỏi phòng ngủ.
Nàng không biết chính là Cố Thiệu khi trước có thói quen nghiện thuốc lá, thời gian lúc hắn ban đầu lang bạt thì có áp lực lớn, thường xuyên thức đêm, muốn hút thuốc thả lỏng tinh thần.
Sau lại nguyên chủ đi theo Cố Hạo đến nhà hắn, Cố Thiệu tự nhiên sẽ không hút thuốc trước mặt nàng, lại sau đó nàng mang thai, Cố Thiệu dứt khoát liền cai thuốc lá.
Trình Trừng đem thuốc dập đi, nói: "Ngày hôm qua Lục Tử Diệc gọi điện thoại cho cậu sao?"
Tô Tô gật đầu, "Ân."
Trình Trừng nói tiếp: "Nàng nói có họp lớp, xem ra còn rất muốn cậu đi, ngày hôm qua gọi cho mình, muốn để mình tới tìm cậu".
Tô Tô lắc đầu, ngượng ngùng, nếu nói trên thế giới này bạn của nàng, nhiều lắm chắc chỉ tính mỗi Ninh Khả, nàng cùng Ninh Khả khá hợp nhau. Nhưng Trình Trừng này tuyệt đối không phải, nàng không cảm thấy mình phải cho nàng cái gì gọi là mặt mũi.
"Mình nói không đi thì là không đi, ai tới khuyên cũng vậy thôi."
"Cậu có thể như vật sao Tô Tô? Mới bao lâu không gặp a, một chút cũ tình đều không nhớ?"
Tô Tô không trà lời nàng.
"Mình đã hứa sẽ làm cho cậu đi, một hai phải cậu muốn mình mất mặt sao?"
Tô Tô vẫn là không trả lời.
Trình Trừng, "Mình nói chuyện này với cậu, Tần Hoài nói với mình Cố Hạo mấy ngày nữa sẽ trở về, vì để hợp với thời gian của hắn, nên muốn lần này hợp lớp, tính tình hắn trước kia ăn chơi, nhưng nhất định sẽ tham gia."
Tần Hoài là bạn trai Trình Trừng, hai người chia tay rồi lại tái hợp, mọi người đều cảm thấy bọn họ sẽ không đi đến bước cuối cùng.
Trình Trừng tuy rằng biết Tô Tô ở nhà mẹ, cũng biết Tô Tô sinh hai đứa con, nhưng cũng không biết chồng Tô Tô là ai, Tô Tô cũng không nói gì với nàng.
Nàng không muốn bất luận kẻ nào biết mình ngủ một đêm với anh trai Cố Hạo, cuối cùng lại gả cho anh trai Cố Hạo.
Tô Tô, "Cố Hạo đã trở về?"
Trình Trừng gật đầu, dù bận vẫn ung dung nhìn Tô Tô, nàng không tin Tô Tô nghe tin này còn không muốn đi.
Nhưng mà Tô Tô nghĩ chính là, Cố Thiệu hẳn là biết tin này, lại không biết xuất phát từ nguyên nhân gì mà không nói với nàng.
Nếu Cố Hạo trở về, nói thật nàng thật là có chút xấu hổ......
Rốt cuộc nguyên chủ đã có hành động điên khùng gì với người ta......
Tô Tô muốn đem người phụ nữ này đuổi đi, liền nói: "Được rồi, mình đã biết, mình suy xét lại đã rồi nói sau"
Trình Trừng lúc này mới cười gật đầu, liền xoay người rời đi, lại nói: "Con trai cậu thoạt nhìn có vài phần giống với Cố Hạo, thật không phải con của Cố Hạo sao?"
Tô Tô thầm nghĩ đó là nàng chưa thấy qua ba của con trai mình, nên là chỉ có vài phần giống mà thôi.
Buổi tối Tô Tô nhớ tới việc này, tùy ý nói với Cố Thiệu, "Cố Thiệu, Cố Hạo có phải sắp về không? Anh sao không nói với em một tiếng."Nếu như vậy mà gặp sẽ có nhiều xấu hổ.
Cố Thiệu nghe lời này liền cứng đờ, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Nửa ngày mới phảng phất như không có việc gì nói: "Ân, anh quên nói, nó sắp về,em cao hứng sao?"
Tô Tô nhíu mày, nói cái gì vậy, sao lại hỏi nàng cao hứng không?
Chương 23 :)))
Tô Tô nhìn về phía Cố Thiệu.
Trong tay hắn cầm ly nước, tầm mắt buông xuống, lông mi tại mí mắt run run, ngón tay thon dài dưới ánh đèn chiếu xuống càng thêm trắng nõn.
Chưa từng có thời điểm yếu ớt như vậy, mặc dù ở cái thời khắc này tâm tình trầm thấp, nhìn ưu nhã nhưng mà làm người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Trách không được tất cả làm người kinh diễm.
Có gia thế ưu việt, tướng mạo xuất chúng, lại còn sợ bởi vì người đàn ông khác tồn tại mà cảm thấy lo lắng, mà đàn ông đó kia lại là Cố Hạo em trai hắn.
Tô Tô thở dài, "Đã quên nói với anh, em cũng chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi, anh không cần nói như vậy." Được rồi, anh lớn lên đẹp trai, làm gì cũng có thể tha thứ.
Tô Tô đi vào phòng vệ sinh, tính toán muốn cởi quần lót giặt sạch.
Cố Thiệu nhìn thân ảnh của nàng rời đi, đem ly nước uống cạn, đặt ly nước lên bàn, đi theo nàng cùng đi vào.
Tô Tô ngẩng đầu, nhìn qua gương thấy Cố Thiệu đứng ở phía sau.
Hắn tới gần, lại chỉ trầm mặc nhìn nàng, chưa nói một câu.
Tô Tô mặc kệ hắn, cúi đầu tiếp tục giặt quần áo.
Đột nhiên một đôi cánh tay duỗi tới chặn ngang nàng, khớp xương thon dài mà rõ ràng đặt ở bụng nàng ôm từ phía sau.
Tô Tô không đứng vững, đâm vào ngược Cố Thiệu.
Liền cảm giác sau lưng ấm áp, bị hắn ôm chặt trong lòng ngực.
Cố Thiệu cằm gác ở phần cổ Tô Tô, nhìn qua gương nhìn nàng trong lòng ngực.
Tô Tô liếc mắt nhìn hắn ở phía sau, "Làm gì thế?"
"Không có việc gì, em tiếp tục làm đi"
Tô Tô: "Vậy anh buông em ra, anh ôm như vậy em không tiện."
Càng nói Cố Thiệu càng hăng hái, ôm càng chặt.
Tô Tô trừng hắn qua gương một cái, không có biện pháp, đành để vậy mặc kệ hắn.
Hai người im ắng, chỉ có tiếng nước giặt quần áo khi chảy qua.
Nửa ngày, Cố Thiệu nói: "Thực xin lỗi, là anh nói chuyện quá khó nghe, em không cần để trong lòng."
Kỳ thật này cũng không phải vấn đề lớn, Tô Tô cũng không có thật tức giận, không nghĩ tới Cố Thiệu sẽ đến xin lỗi.
Nàng cũng là giờ khắc này mới nói, Cố Thiệu so với nàng để ý nhiều hơn.
Trong lòng có chút mềm mại, lại cũng cảm thấy ấm áp, khóe miệng không tự giác cong lên. Mở vòi nước đem bọt trên tay rửa sạch, tùy ý lau khô tay, xoay người đem tay đặt trên cổ Cố Thiệu.
Cố Thiệu cao hơn nàng một cái đầu, nàng phải ngẩng đầu ngước nhìn hắn.
Tô Tô nhón chân, nhẹ mổ lên bờ môi của hắn, lại đem tay buông ra quay lại tiếp tục giặt quần áo, nói: "Không có gì, em đã sớm không thèm để ý, anh cũng không cho để ý."
Cố Thiệu "Ân" một tiếng, thanh âm vẫn là rầu rĩ.
Tô Tô ngẩng đầu nhìn hắn trong gương, liền thấy hắn một màn liếm môi.
Chính mình vừa hôn quá nơi đó...... Gia hỏa này.
Nói thật nàng thích loại cảm giác này, trong phòng có hai người ôm lẫn nhau, vừa nhấc đầu liền có thể từ trong gương nhìn thấy 2 người ôm nhau, cảm giác đơn giản nhưng mà lại ngọt ngào.
Cố Thiệu cũng sẽ vì cái khoảnh khắc bình thường này mà sung sướng đi, đây là sinh hoạt thuộc về bọn họ.
Trên sách thường đọc đến năm tháng yên bình, nhưng nàng đến giờ phút này mới có thể trải nghiệm.
Nếu có một người khiến bạn có thể ỷ lại, thật hy vọng thời gian không cần trôi đi.
Đêm đó bọn họ không có nói lời dư thừa, Cố Thiệu cũng khó được có lúc thành thành thật thật, hai người nằm ở trên cái giường lớn mềm mại, có thể nghe thấy tiếng hít thở của đối phương cùng mình.
Nhưng Tô Tô vẫn là cảm thấy không quá thoải mái, tuy rằng Cố Thiệu không có động tay động chân, chỉ ôm chặt mình, bị cái lò lửa lớn này ôm, có chút hơi nóng.
Dần dần nặng nề ngủ thiếp đi, nửa đêm trời bắt đầu mưa vào hè thì mưa chút lớn, tiếng mưa rơi ở trên mặt đất có thể nghe rõ ràng.
Cố Thiệu mệt mỏi một ngày, ôm Tô Tô ngủ thực say, không bị đánh thức, nhưng Tô Tô ban ngày cũng ngủ ban đêm cũng ngủ, nên dễ tỉnh giấc.
Nàng cũng có chút khát nước, thật cẩn thận lấy tay Cố Thiệu ở bên hông mình ra, hướng qua 1 bên ngồi dậy.
Cố Thiệu ngủ thật say, Tô Tô đem hắn tay buông ra hắn đều không có một chút động đậy, hô hấp vẫn là đều đều mà lâu dài.
Ngoài cửa sổ vừa có một tia chớp xẹt qua, sáng lên trong nháy mắt, Tô Tô thấy được nhan sắc Cố Thiệu, cũng chỉ là một cái chớp mắt, tuấn tú lại nhu hòa.
Nàng giống như còn chưa có gặp qua bộ dáng Cố Thiệu khi ngủ, mỗi lần Cố Thiệu ngủ đều so với nàng ngủ đều ít hơn.
Tô Tô xoa xoa đôi mắt xuống giường, phòng này không có bình nước, nàng mở cửa đi ra ngoài, đến trong phòng khách dưới lầu.
Ở trong phòng ngủ có điều hòa còn tốt, vừa vào mùa hè có gió nóng thổi đến, làm người cảm thấy không quá thoải mái.
Lại có thêm sấm sét, Tô Tô dừng lại bước chân, xoay người đi vào phòng Uyển Uyển, mới vừa đi tới cửa liền nghe được "Oa ——" "Oa ——" tiếng khóc la.
Tô Tô giật mình, chạy nhanh tới đẩy cửa ra đi vào xem.
Dì đang luống cuống tay chân dỗ Uyển Uyển, thấy Tô Tô tới vẻ mặt đau khổ giải thích, "Vừa mới sét đánh doạ Uyển Uyển tỉnh giấc, vẫn luôn khóc mãi, dỗ mãi cũng không được."
Tô Tô chạy nhanh tới bế Uyển Uyển, khuôn mặt bé đỏ rực, nước mắt ở khóe mắt rơi xuống, thân thể bé nhỏ liều mạng khóc.
Tô Tô ôm bé, ở trong phòng dỗ đi tới đi lui.
"Không có việc gì không có việc gì, không sợ nha, mẹ thương bé nha".
Nàng có chút sơ suất, có chút ảo não cùng tự trách.
Nhưng đi vào nơi này vẫn là lần đầu tiên nghe tiếng sấm, xác thật không biết Uyển Uyển sẽ bị doạ tỉnh, lại nghĩ đến mẹ với Tại Tại đang ngủ.
"Dì, dì đi nhìn xem Tại Tại 1 chút đi, con lo lắng Tại Tại cũng bị giật mình tỉnh giấc."
Dì đi ra ngoài xem Tại Tại, Tô Tô ôm Uyển Uyển trong phòng dỗ bé.
Nàng chưa bao dỗ hài tử lâu như vậy, không dám ngủ cùng Uyển Uyển vào ban đêm, này vẫn là lần đầu tiên ban đêm ở cùng bé.
Tô Tô nhớ tới nguyên chủ cùng Tại Tại.
Thời điểm Tại Tại mới sinh ra nguyên chủ chỉ có một đoạn thời gian nho nhỏ dỗ bé ngủ không lâu.
Đó là lúc dọn tới Cố gia không lâu, Khúc Thanh Vĩ còn chưa có từ nước ngoài trở về, nàng cùng Cố Thiệu hai người mỗi ngày ôm Cố Tại ngủ.
Khi đó cùng hiện tại không giống nhau, mấy ngày hôm trước nàng với Cố Thiệu Tại Tại cùng nhau ngủ, Cố Thiệu để Tại Tại ngủ ở một bên, hắn nằm ở phía sau ôm Tô Tô ngủ.
Nhưng khi đó đều là Cố Tại ngủ ở giữa, nguyên chủ cùng Cố Thiệu hai người ngủ một bên.
Cũng có thể là khi đó Cố Tại quá nhỏ đi.
......
Có lẽ là khóc mệt, cũng có thể là mẹ ôm ấp nên có cảm giác an toàn, Uyển Uyển ở trong lòng ngực Tô Tô ngủ thiếp đi.
Tô Tô thử đem Uyển Uyển để xuống, ai ngờ tay vừa buông ra thì bé liền rầm rì muốn khóc, Tô Tô chạy nhanh tới đem bé bế lên.
"Bé không khóc không khóc, mẹ ở đây nha."
Tô Tô thở dài, ôm trong lòng ngực có chút mỏi, muốn để trên giường lại không để được.
Dì trở lại nói với Tô Tô, Tại Tại vẫn ngủ say, không cần lo lắng.
"Tên nhóc này." Cùng cha bé y như một dạng, ngủ say như vậy.
Tô Tô sợ Uyển Uyển sẽ lạnh, lại lấy cái chăn đắp cho bé, từ trên xuống dưới kín mít, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ.
Tiểu gia hỏa lớn lên là thật giống nàng, lông mi cong cong dày dặn lại dài, khuôn mặt nhỏ nói, cũng khó trách ở trong sách miêu ta bé thành tiểu mỹ nhân mang đến nguy cơ lớn cho nữ chủ.
Tô Tô ôm nàng khiên cánh tay nhức mỏi, muốn ngồi xuống, thử ngồi xuống, phát hiện tiểu tổ tông trong lòng ngực không khóc, nhẹ nhàng thở ra, bất đắc dĩ hỏi: "Vì sao Uyển Uyển sợ sét đánh nhưng là Tại Tại lại một chút việc cũng không có."
Là bởi vì Tại Tại người hơi béo nên lá gan cũng to sao?
Nhưng trong trí nhớ cũng không có tình huống Tại Tại nghe được tiếng sấm thì khóc.
Dì hiểu biết về con nít, trả lời: "Trẻ con có chút nhạy cảm, Uyển Uyển lại rất nhạy cảm, nghe một động tĩnh lớn liền có phản ứng."
Bé xác thật mẫn cảm, cũng không tốt, quá nhạy cảm cũng dễ dàng bị lo âu, trong sách viết thời điểm bé có rất nhiều suy nghĩ hướng nội.
Tô Tô lúc đọc sách còn cảm thấy đều thực đáng giận.
Mà hiện tại ôm cái tiểu gia hỏa này, lại nhịn không được chửi thầm, tác giả viết cái gì, đem tiểu bảo bối nhỏ của nàng miêu tả thành dáng vẻ kia!
"Trời sinh mẫn cảm thì có thể nuôi nấng tùy tiện sao? Con không muốn Uyển Uyển trở nên mẫn cảm như vậy."
Dì cười nói, "Không có việc gì, trẻ con muốn trưởng thành một người lớn, phải trải qua 1 ít biến hóa a? Uyển Uyển nhỏ như vậy, ai cũng không nói được bé về sau sẽ trở thành dạng gì."
Bé hít thở hơi ngắn, hô hấp tần suất cũng gấp gáp, nhìn đặc biệt yếu ớt.
Uyển Uyển rất thông minh, như là sợ mẹ sẽ buông bé ra, tay vẫn luôn nắm chặt cổ áo mẹ.
Thấy bé ngủ rồi Tô Tô cũng không dám đem tay bé lấy xuống, sợ bé tỉnh giấc.
Nhưng nàng ngồi chỗ này cũng không phải chuyện nhỏ a......
Trong phòng có một cái giường em bé còn có một cái giường lớn, Tô Tô cho dì ngủ giường lớn, quyết định bế Uyển Uyển lên, ôm bé ngủ.
Lúc này là có thể đem Uyển Uyển buông xuống.
Xốc chăn lên đem bé bỏ vào, chính mình lại chui vào, tới gần Cố Uyển, mùi thơm của sữa xộc vào mũi.
Trên người bé thực mềm, mùa hè ngủ chỉ chiếc áo mỏng đắp thêm chăn, toàn bộ thành cục bột nho nhỏ, Tô Tô muốn đem bé ôm vào lòng ngực.
Vừa mới chuẩn bị ngủ, cửa đột nhiên bị mở ra, Tô Tô ngẩng đầu nhìn lại, là Cố Thiệu.
Cố Thiệu còn hơi buồn ngủ, mắt nửa mở nửa nhắm, một bộ dáng lười biếng.
Trong miệng giải thích, "Vừa rồi đột nhiên phát hiện em không ở bên chạn, anh đoán khả năng lại chỗ này, lại đây nhìn xem."
Anh thật thông minh nga, đoán liền đoán được.
Tô Tô thấy hắn mắt thật mau khép lại, nhỏ giọng nói với hắn: "Đều thành cái dạng gì, mau trở về ngủ đi."
Cố Thiệu lại vén chăn một góc đi vào.
Bởi vì Uyển Uyển để ở chính giữa, hắn không có biện pháp nằm bên cạnh Tô Tô , chỉ có thể nằm 1 bên còn lại của Uyển Uyển.
Tô Tô: "Anh đừng ngủ nơi này, về lại phòng đi, ngủ ngon, bằng không ngày mai không có tinh thần.
Cố Thiệu tay ở trên đôi mắt, thấp giọng nói: "Uyển Uyển làm sao vậy?"
Trên giường này đều là 2 công chúa của hắn, tiểu công chúa mới chỉ có lớn 1 chút, hắn có thể không lo lắng sao?
"Vừa rồi bị giật mình vì sét đánh, tỉnh giấc."
Cố Thiệu nghiêng người nhìn Uyển Uyển, nhẹ giọng nói: "Ai, lá gan thật nhỏ nên làm sao bây giờ?"
Tô Tô: "Vậy thì ba ba cần phải bảo vệ tốt cho bé nha."
Cố Thiệu cười một cái, không nói chuyện.
Tô Tô cũng cười, nàng đột nhiên nghĩ đến, trẻ con nếu trong hoàn cảnh đầy yêu thương lớn lên sẽ có cảm giác an toàn, trưởng thành sẽ có tính cách tự tin rộng rãi.
Nếu nàng có thể luôn ở chỗ này, nếu Cố Thiệu vĩnh viễn không thay đổi, vậy nàng nhất định sẽ cho Uyển Uyển cùng Tại Tại một hoàn cảnh tràn ngập yêu thương mà trưởng thành.
Nói vậy, cho dù Phạm Tịnh An dọn đến cái tiểu khu này thì sẽ như thế nào đây?
Phạm Tư Vũ cùng Uyển Uyển là hai người hai thế giới, trừ phi Phạm Tư Vũ quấn lấy Uyển Uyển, nếu không các bé sinh hoạt sẽ không có quá nhiều giao lưu.
Uyển Uyển của nàng, muốn cho người khác yên tâm, không cần làm mình đau lòng a.
Cố Thiệu chọc chọc mặt của bé, "Ba ba đương nhiên sẽ bảo vệ con, nhưng cũng không thể yếu ớt giống mẹ được?"
Nói chuyện còn cầm lấy tay Uyển Uyển muốn cùng bé ngoéo tay, phát hiện tay bé quá nhỏ, chỉ có thể từ bỏ.
Tô Tô không vui, "Lại nói bậy, anh có phải chê em không, chán ghét!" Trong ổ chăn đá hắn một cái.
Cố Thiệu nghĩ một chân này thật không nhẹ, ai, còn nói vậy, hắn khi nào dám ghét bỏ nàng?
Cố Thiệu bất đắc dĩ nói: "Em lkhông thể đối xử tốt với người ban ngày mệt chết mệt sống đi kiếm tiền cho em sao, buổi tối không thể tận tâm tận lực hầu hạ chồng em tốt chút sao?"
Editor: Chanh Dây
Chương trước mình còn thiếu 1 đoạn nhỏ nên giờ mình vào chương này.
Đoạn này cũng khá dài đó nên chương trước phải hơn 6000 từ luôn ( mệt nhưng cảm thấy khi edit xong 1 chương thì thật là vui nha hahaa )❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro