Chương 24: Hôn một cái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nửa đêm tiếng khóc nhỏ bé như mèo con Uyển Uyển bắt đầu lại vang lên, làm Tô Tô tỉnh giấc, bật đèn lên chuẩn bị sữa cho bé, không nghĩ tới ánh đèn làm Cố Thiệu tỉnh giấc, Cố Thiệu dụi dụi con mắt, nói để hắn làm đi.

Lúc trước hắn cùng nguyên chủ chăm Tại Tại vào đêm, đều là hắn làm những việc này, đã hơn một năm, mà vẫn làm rất nhuần nhuyễn.

"Không cần, em làm là được rồi." Tô Tô vẫn nghe được tiếng mưa bên ngoài cửa sổ, biết mưa vẫn không ngừng.

Không muốn để cho Cố Thiệu ngủ ở chỗ này chính là lo lắng nửa đêm phải chăm sóc Uyển Uyển sẽ ảnh hưởng đến Cố Thiệu, hắn không giống mình, mình ban ngày không có việc gì, ngủ bù liền được ngủ bù, nhưng Cố Thiệu còn công việc, ban ngày mệt nhọc còn ban đêm cũng ngủ không ngon,thật tiêu hao thân thể a.

Cố Thiệu như là không nghe thấy Tô Tô nói, duỗi người một cái, vén chăn lên muốn xuống giường.

Tô Tô cau mày không vui, "Cố Thiệu, nói anh anh liền không nghe, sáng mai tinh thần không tốt đừng trách em."

Cố Thiệu nghe Tô Tô nói như vậy, khẽ mỉm cười một cái, "Không có việc gì, anh tinh lực có bao nhiêu tốt em không biết sao?"

Tô Tô nhìn hắn hừ một tiếng, đột nhiên ý thức được có đôi khi muốn đánh Cố Thiệu không phải là không có lý do.
. . .
Sáng sớm Cố Thiệu tinh lực tràn đầy tỉnh lại, mắt nhìn hai mẹ con đang ngủ say, luồn vào bên trong chăn sờ sờ bàn tay nhỏ cùng chân nhỏ của Uyển Uyển xem có lạnh hay không, thấy ấm áp, liền lặng lẽ đứng dậy, không kinh động hai người bọn họ liền đi ra cửa.

Bên ngoài còn đang đổ mưa, chú ý đến tiểu gia hỏa vừa dậy sớm đang ham chơi, nắm tay bà ngoại muốn bà ngoại dẫn bé đi ra ngoài mưa chơi nước.

Khúc Thanh Vĩ ôm bé không chobé đi.
"Tại Tại nghe lời, tắm mưa sẽ bị bệnh, con ngã bệnh bà ngoại với ba mẹ rất lo lắng."

Nhưng Tại Tại mà nghe lời thì sẽ không phải là Tại Tại, khăng khăng kéo lấy góc áo của Khúc Thanh Vĩ đòi ra bên ngoài, trong miệng lẩm bẩm, như muốn khóc.

Nghe lời thì làm người ta đau lòng, quậy phá lại làm cho người ta không có biện pháp, Khúc Thanh Vĩ thở dài.

Mềm không được, liền cho cứng, đem bé buông ra, mặt lạnh hù dọa bé, "Bà ngoại không đi, tự con đi đi."

Tại Tại cũng không dám đi một mình, bằng không thì cũng sẽ không cứng rắn túm áo Khúc Thanh Vĩ, "Bà ơi, bà ơi." Bé không hô bà ngoại, đều chỉ hô bà.

Khúc Thanh Vĩ chính là không động đậy, doạ Tại Tại khóc "Oa ——" một tiếng khóc lên, "Đi, đi." Vừa khóc vừa gọi.

Khúc Thanh Vĩ đem bé ôm vào trong ngực dỗ dành, còn ngăn không được bé ra bên ngoài sẽ bị bệnh.

Cố Thiệu rửa mặt xong đi ra, nghe thấy bé ở nơi đó quậy phá, đi qua, lên tiếng chào với Khúc Thanh Vĩ, trước " Mẹ."

Khúc Thanh Vĩ quay đầu nhìn hắn, bất đắc dĩ nói với hắn: "Tại Tại nhất định muốn ra ngoài tắm mưa."

Tại Tại thấy ba ba tới, chạy tới chỗ Cố Thiệu, chạy tới cánh tay nhỏ liền ôm lấy chân của ba, một mặt khóc toàn nước mắt một mặt toàn nước mũi.

Có chút bẩn thỉu. . . Cố Thiệu vô ý thức muốn lui về phía sau.

Nhưng hắn thân là cha, không đành lòng tổn thương tên oắt con, liền để bé ôm, "Ba ba, ba ba, đi, đi." Vừa nói vừa khóc nấc.

Cố Thiệu lấy một tờ khăn giấy trên bàn tới, ngồi xổm người xuống lau mặt cho bé, "Đi đâu a?"

"Mưa, mưa."

"Nhưng bà ngoại không cho đi mưa a, ba ba cũng không thể đi." Vỗ vỗ lưng bé, rồi ôm lấy bé bế lên, "Không khóc, chúng ta ăn gì đó trước , đợi lát nữa ba ba mang con đi ra ngoài một chuyến."

Gặp một người cho bé có chỗ dựa, Cố Tại cũng không kiên trì đi mưa nữa,ôm lấy cổ ba ba, quệt miệng khóc thút thít.

"Con làm sao lại thích khóc như vậy a Cố Tại." Cố Thiệu nói.

May mắn Cố Tại bây giờ nghe không hiểu, nếu là nghe hiểu, sẽ phải quậy 1 trận.

Ăn lót bụng đơn giản một chút, ngày mưa cũng không quên rèn luyện, Cố Thiệu muốn về lại nhà hắn, hắn cùng Tô Tô trong nhà thiết lập một phòng nhỏ để tập thể thao.

Cố Hạo lúc còn ở đây hắn thường xuyên cùng Cố Hạo ở bên trong vận động vừa nói chuyện phiếm.

Xoa bóp cánh tay nhỏ mềm của Cố Tại, Cố Thiệu nói: "Đi thôi, ba ba dẫn  con đi chỗ khác chơi."

Nói rồi 1 tay cầm dù 1 tay ôm Tại Tại hướng ra ngoài.

Tại Tại đưa tay muốn bắt lấy cán dù, Cố Thiệu đùa bé, liền không cho bé bắt được, chọc cho bé cười ha ha.
. . .
Tại Tại trên cơ bản đều ở trong nhà cùng Khúc Thanh Vĩ, không thường đến nơi này, bé đối với cái nhà này có chút lạ lẫm, bỏ xuống liền thấy hiếu kỳ chạy tới chạy lui.

Cố Thiệu để ý bé, tránh cho bé bị va đập.

Hiện tại Cố Tại quăng ngã một chút liền không khóc, nhưng là không theo ý thì bé quậy đến lợi hại.

Khúc Thanh Vĩ xót bé , dưới tình huống bình thường chỉ cần bé vừa khóc liền theo ý bé, khiến cho gia hỏa này càng tinh quái.

Đến phòng tập thể thao, Tại Tại lòng hiếu kỳ đạt đến đỉnh điểm, Cố Thiệu không dám để cho bé động vào những vật kia, đành phải ở không đến chơi cũng bé.

Nhìn dáng vẻ hoạt bát, nghĩ thầm chờ lúc thân thể Tại Tại cứng cáp chút, liền dẫn bé chạy bộ.

Chỉ chơi thôi cũng không được, ở phương diện khác cũng phải bắt đầu bồi dưỡng, giống như khi hắn còn bé cha mẹ bồi dưỡng hắn như vậy.

Nhớ tới ngày hôm trước trở về nhìn thấy dáng vẻ Tô Tô đọc sách cho Uyển Uyển, lại cảm thấy có chút buồn cười.

Cũng mặc kệ Tại Tại có nghe hiểu hay không, nói với bé: "Nhìn không ra mẹ con là loại rất để ý đến việc giáo dục con, nếu là con rơi vào tay nàng, " Cố Thiệu lắc đầu, nghĩ đến dáng vẻ của Tại Tại, "Khẳng định rất thảm."

Cố Thiệu cúi đầu nhìn thời gian, đến giờ, đem Cố Tại bế lên, ôm đi ra ngoài.

Trước khi vận động đã ăn một chút gì đó lót dạ dày, nhưng không phải là bữa sáng, bây giờ đi về ăn cơm, mới là đúng là bữa sáng.

Khúc Thanh Vĩ dọn đồ ăn ra, giữ Cố Tại cho hắn ăn.

Cố Thiệu nhìn chung quanh một chút, "Tô Tô rời giường chưa ạ?".

"Đợi nó rời giường? Vậy thì đợi gần tới trưa đi, xem nó lười thành dạng gì rồi."

May mắn nàng có mẹ ruột ở đằng sau chăm sóc, không thì hai đứa bé sẽ gầy guộc xấu xí.

Cố Thiệu: "Dù sao cũng không có việc gì, để cô ấy ngủ thêm một chút cũng không sao." Nàng ở nhà vui vẻ là tốt rồi, có hắn ở đây, cũng không cần nàng đi làm, đương nhiên, nếu như nàng thích làm gì, chỉ cần không giống như lúc trước làm chuyện khác người, thì chuyện gì hắn cũng ủng hộ.

Đối với Cố Thiệu mà nói, mỗi một ngày mệt mỏi trở về, người trong nhà đều thật vui vẻ ở bên cạnh, liền không có yêu cầu dư thừa.

Cuộc sống như vậy rất tốt, không cần Tô Tô bao nhiêu chịu khó, ừm. . . Nàng chỉ cần ỷ lại hắn là tốt rồi. . .

Nếu như yêu hắn. . . Vậy thì hắn không cầu gì hơn.

Khúc Thanh Vĩ ngoài miệng thì nói Tô Tô lười, nhưng trong lòng lại chỉ có yêu thương nàng, con gái tốt số như vậy thì nàng còn có thể trách gì được, chẳng lẽ lại muốn Tô Tô mỗi ngày bận bịu từ sáng đến tối nàng mới vui sao?

Thấy Cố Thiệu thay Tô Tô nói chuyện, lại có cảm giác đứa nhỏ này thật đáng thương,, chuyện của 2 vợ chồng này, chỉ cần bọn hắn vui là tốt rồi, nàng chỉ cần như vậy là được rồi.

Chỉ hi vọng Tô Tô rõ ràng, đừng có lại phụ bạc một tấm chân tình của người ta. Bà là người từng trải, biết một người vô tâm là tư vị gì.

Cố Thiệu đi rồi Khúc Thanh Vĩ đang chơi cùng Tại Tại một lát, Tại Tại muốn đi xem mẹ với em gái, Khúc Thanh Vĩ dẫn bé đi.

Lúc này không dám để cho bé gõ cửa, không biết Uyển Uyển có tỉnh không, sợ bé chưa tỉnh ngược lại bị Tại Tại tiếng đập cửa bị giật mình tỉnh.

Khúc Thanh Vĩ nhẹ đẩy cửa đi vào, phát hiện Tô Tô ôm Cố Uyển.

Một tay ôm bé một tay chơi điện thoại. . .

Khúc Thanh Vĩ: ". . ."

"Con không thể buông di động xuống để trong con một lát sao."

Tô Tô nghe thấy thanh âm hướng phía cửa nhìn lại, thu điện thoại di động lại, "Con có thể làm được a."

Khúc Thanh Vĩ: "Tỉnh chưa vậy?" Hỏi chính là Cố Uyển.

Tô Tô lắc đầu "Vừa rồi tỉnh một lần, lại bị con ôm ngủ gật."

Cố Tại tránh tay bà ngoại , vừa hướng tới vừa hô: "Mẹ."

Tô Tô hướng Cố Tại cười, "Mẹ ở đây nha ~" vỗ vỗ vị trí bên cạnh, để Cố Tại ngồi đây.

Khúc Thanh Vĩ đem giày Cố Tại cởi ra, để bé bò trên giường.

Độ cao của giường đến ngực Cố Tại, bé có thể tự mình trèo lên trên, đương nhiên là không bò lên nổi, trừ khi có người ở phía dưới đỡ bé hoặc là có người ở phía trên kéo bé một cái.

Tô Tô không đưa tay ra được, Khúc Thanh Vĩ cúi người giả bộ dùng sức đỡ bé, trên thực tế xác thực không có dùng lực, Cố Tại hự hự trèo lên trên, bò nửa ngày mới leo lên được
.
Tô Tô nhìn bé dáng vẻ vụng về, cười không ngậm mồm vào được.

Dáng dấp quá béo, làm gì đều tốn sức.

Tô Tô: "Con phải bớt mập một chút a Tại Tại."

Tại Tại đi trên giường cực kỳ bất ổn, vịn tay vào đầu giường đi tới chỗ mẹ, muốn bổ nhào vào trên người mẹ.

Tô Tô đưa mặt quá, "Hôn một cái."

Cố Tại tâm tình tốt, cho nàng 1 cái hôn.

Tô Tô đổi bên còn lại, "Lại hôn một cái."

Cố Tại lại cho nàng một cái.

Tô Tô được voi đòi tiên chỉ chỉ bờ môi của mình.

Tại Tại thấy phiền, không hôn nữa.

"Em gái." Nằm bên cạnh chân của em gái đang nằm, vắt chân lên.

"Tại Tại, con có phải không gặp được Việt Việt hay không?"

Vừa rồi cầm điện thoại cũng không có chuyện gì làm, Ninh Khả gửi tin nhắn cho nàng, nói rằng mưa không ra ngoài được, thật nhàm chán, hỏi nàng đang làm gì, thuận tiện lại nhắc đến chuyện lần trước Tô Tô quấy rầy chuyện tốt của nàng.

Tô Tô cùng nàng nói chuyện 1 lát.

Lúc này Ninh Khả gọi video điện thoại, nói để hai tên oắt con tâm sự.

Tại Tại nghe được hai chữ Việt Việt liền lộc cộc bò dậy muốn đứng lên.

Tô Tô nhận điện thoại, trông thấy Ninh Khả ôm Ninh Việt trước ống kính, nàng đưa di động cho Cố Tại.

"A a a a."

"A... A a a."

Chỉ nghe thấy Cố Tại cùng Bạch Ninh Việt dùng ngôn ngữ khó có thể lý giải được bắt đầu giao lưu.

Hai cái tên ngốc này.
. . .
Mưa liên tiếp hai ngày, không có cách nào mang mấy đứa trẻ ra ngoài, Uyển Uyển còn nhỏ, không có phản ứng gì, còn Tại Tại buồn bực muốn hỏng.

Tô Tô cảm thấy còn tốt, nàng đã thích trời mưa lại thích được ở trong nhà. . .

Trong lúc đó Trình Trừng gọi qua hai cuộc điện thoại, hỏi Tô Tô đến cùng có đi họp lớp hay không, cũng muônz hẹn nàng ra ngoài.

Tô Tô thực sự không biết nên làm sao đối mặt với những người xa lạ nhưng lại quen thuộc, nhất là thấy dáng vẻ của bọn hắn đều rất làm người ta khó mà chống đỡ, thật không thể trêu vào, cự tuyệt.

Mưa vừa tạnh cha lại một lần qua tới đây.

Ngày đó người có thể miễn cưỡng làm hoà gải bầu không khí là Cố Thiệu thì không có ở đây, bầu không khí lâm vào hoàn cảnh xấu hổ.

Editor: Chanh Dây

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro