Chương 25: Ba tới nhà (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dì đi mở cửa, thấy người đến là ba của Tô Tô, trước đây không lâu ông đã tới một lần, dì có chút ấn tượng, để ông đi vào.

Tô Tô với Khúc Thanh Vĩ ngồi trên ghế sa lon nhìn Tại Tại đang xem phim hoạt hình, Tại Tại xem say sưa ngon lành, còn học nói theo phim.

Tô Tô cũng kìm lòng không được xem cùng bé, cảm thấy cũng rất thú vị.

Đang ngồi chơi vui vẻ, dì đi vào cửa lớn tiếng nói: "Ba của Tô Tô đến."

"A?" Tô Tô kịp phản ứng liền nhìn về phía sau, quả nhiên là Tô Nghị.

Nàng kinh ngạc đem chân ở trên ghế sa lon bỏ xuống.

Tô Nghị nhìn về phía Khúc Thanh Vĩ, Khúc Thanh Vĩ nhìn ông một cái rồi ánh mắt liền liếc, ông lại nhìn về phía Tô Tô, "Tô Tô, ba tới thăm con cùng bọn nhỏ một chút."

Tô Tô nhíu mày, nhất thời không biết nói gì.

Không biết nên nói chuyện gì, chỉ nhàn nhạt nói một câu "Tới a."

Dáng vẻ không thân thiện làm Tô Nghị trong lòng có chút khô khốc, sau đó ông nhu hòa cười nói, " ừm." Nhẹ gật đầu.

Có lẽ là năm tháng mài giũa, Tô Nghị không còn vẻ sắc bén khi tuổi của trẻ, mà là nhiều phần nho nhã.

Khúc Thanh Vĩ để Tô Tô ôm con trở về phòng.

Tô Tô nhìn hai người bọn họ một chút, gật đầu, đem Tại Tại ôm đi lên lầu.

Bởi vì trong nhà có con nít, có chỗ sẽ để camera giám sát, phòng quan sát cũng ở lầu hai, Tô Tô rất muốn xem, nhưng là nghĩ đến mẹ kêu nàng ra chỗ khác chính là không muốn để cho nàng nhìn thấy hai người trò chuyện, đành phải thôi.

Đem Cố Tạ vất trên giường, nàng cũng nhào tới.

Tại Tại thân thể mềm mại, Tô Tô rất thích gối lên trên bụng nhỏ mềm mại của bé, mỗi lần gối lên ngay trước mặt mẹ thì sẽ bị mẹ mắng, hiện tại mẹ không ở đây, nàng có thể làm được thoải mái!

Kỳ thật cũng không có dùng lực, chỉ đặt nhẹ đầu gối lên, có đôi khi gối lên bé không có phản ứng, có đôi khi bé sẽ đẩy Tô Tô ra, nhưng là không đẩy được, trong cổ họng bởi vì ra sức mà sẽ phát ra âm thanh "Ừm ừm".

Tô Tô hưởng thụ bé muốn phản kháng nhưng có dáng vẻ bất lực...

Ngày hôm nay cũng là như vậy, Cố Tại miễn cưỡng co quắp trên giường, Tô Tô tại trên bụng bé cọ xát, liền gối lên trên, Cố Tại hạ mắt nhìn xuống mẹ ở trên bụng mình, không có phản ứng.

Tô Tô: "Tại Tại, gọi mẹ đi."

Bé không gọi.

Nếu như tâm tình của bé "Bình tĩnh", sẽ bày ra trạng thái người lười không có suy nghĩ, nhưng càng như vậy, Tô Tô càng muốn cùng bé chơi.

Nàng nhất định là người mẹ duy nhất trên đời này thích bị người khác làm phiền...

Thấy Tại Tại không gọi, nàng m nói, "Một hồi mẹ gọi con,con nói ơi."

Tô Tô: "Tại Tại."

Tại Tại: "..."

Tô Tô: "Con "ơi" một tiếng a."

Tại Tại: "..."

Tô Tô: "Ơi."

Tại Tại: "..."

Cái trò chơi này kết thúc, Tô Tô đứng lên cù lét Tại Tại, Tại Tại siêu cấp sợ nhột, chọc 1 cái liền cười.

Chờ "Trừng phạt" xong rồi không cùng chơi với Tại Tại, Tô Tô nằm sấp trên giường không nhúc nhích.

Nhớ tới Cố Thiệu, muốn gọi điện thoại cho Cố Thiệu.

Không biết Cố Thiệu bận bịu hay đang rảnh, Tô Tô gọi video điện thoại cho hắn.

Cố Thiệu liền nhận.

Hắn mặc âu phục, thân trên thẳng tắp, thời điểm không cười lộ ra vẻ cấm dục tuấn tú.

Tô Tô nằm lỳ ở trên giường, cái cằm đệm trên gối đầu, Tại Tại nằm sấp ở trên người nàng, nàng cách điện thoại chào hỏi Cố Thiệu, màn hình trước thấy thân ảnh Tại Tại tiến vào.

Tô Tô hỏi: "Cố Thiệu, anh đang bận sao?" Mặc dù muốn cùng hắn trò chuyện về chủ đề này, nhưng đây không phải là chủ để cho người có tâm tình tốt, nếu như Cố Thiệu bận bịu hoặc tâm tình không tốt, nàng tình nguyện cúp điện thoại hoặc nói chút chuyện bình thường, mà không phải để hắn thêm chuyện phiền lòng.

Từ sau lưng Cố Thiệu nhìn thấy bối cảnh, không giống như là ở văn phòng, càng giống khách sạn hơn, Tô Tô đoán có khả năng hắn đang tham gia hoạt động gì đó.

Cố Thiệu kéo kéo cà vạt, "Có mấy phút rảnh rỗi, sao vậy? Không phải em mới dậy chứ?" Hắn nhìn Tô Tô mặc đồ ngủ nằm lỳ ở trên giường, cười hỏi.

Bên kia Cố Thiệu có chút ồn ào, có tiếng vang của cửa thang máy, xộn tiếng bước chân lộn, còn có tiếng nói của hắn, mặc dù âm thanh xáo trộn, nhưng có cảm giác mãnh liệt, cho người ta có thể cảm giác được bên kia hoạt động vội vàng.

Chờ Cố Thiệu đi qua chỗ ngoặt, đến một chỗ giống như phòng họp, bên kia mới yên lặng lại.

Nghe ra Cố Thiệu tâm tình cũng không tệ.

Tô Tô liền không giống, nàng ở bên đây là một căn nhà ấm áo, đem tất cả những bề bộn đều ngăn cách bên ngoài, thập phần đơn giản an bình.

Nghe được Cố Thiệu nói nàng mới lên tiếng, không vui!

"Em ở nhà xem được hai tập phim hoạt hình rồi, anh không khen em một cái thì thôi, còn hoài nghi em."

Cố Thiệu, "Ha ha, anh sai rồi, em làm rất tốt."

Tô Tô nhíu mày, cái khích lệ này một phần thành ý đều không có a, "Cái gì đó, giống như nói chuyện với nhân viên."

Cố Thiệu liếc nhìn bên cạnh hắn có 2 người thư ký, chẳng lẽ muốn hắn dưới loại tình huống này nói lời buồn nôn à...

Cái này cũng quá...

Cũng may Tô Tô lại nói tiếp, "Anh tâm tình tốt nhưng em tâm tình không tốt."

"Sao thế?" Không phải nói chỉ ở nhà xem hai tập phim hoạt hình sao? Cái này cũng có thể làm cho nàng tâm tình không tốt a?

"Ba vừa tới đây."

Cố Thiệu: "Ba tại sao lại tới, bây giờ còn ở đây sao? Ai đang cùng nói chuyện?"

Cố Thiệu là người tính tình cân nhắc chu đáo chặt chẽ, cho hắn một việc hắn liền có thể đưa ra mấy vấn đề để hỏi.

Tô Tô, "Hiện tại hẳn là còn đang ở đây, trước khi ông ấy tới cũng không có gọi điện thoại, em với mẹ cũng không biết ông ấy đi qua, mẹ nói em đi lên lầu, rõ ràng không muốn để cho em nghe bọn họ nói cái gì."

"Đó chính là mẹ có thể tự mình xử lý hoặc là đã có chủ ý không muốn người khác nhúng tay vào, em liền xem như không biết, nên làm cái gì tốt là được rồi."

Tô Tô: "Em cũng không có nghĩ nhiều như vậy, em chỉ muốn như bây giờ là được rồi, men vĩnh viễn ở đây cùng chúng ta, ba không có ở đây cũng không quan trọng."

Bởi vì không có Tô Nghị thì mình cũng rất ổn.

Tô Tô không muốn nói tời chủ đề này nữa, đem Tại Tại đang ghé trên lưng mình mà gặm bỏ xuống, "Cố Tại, chào ba ba đi."

Lại sờ sờ chỗ bị gặm lưng, mẹ nó, đều là nước bọt trên quần áo nàng
.
"Cố Tại tại sao con có thể như vậy?"

Tại Tại chú ý nhìn thấy Cố Thiệu, chủ động kêu lên "Ba ba."

Cố Thiệu trả lời bé, hỏi Tô Tô bé ở nhà nghe lời không? Uyển Uyển hiện đang làm gì.

Tô Tô: "Uyển Uyển còn đang ngủ chưa tỉnh, Tại Tại mỗi ngày đều như thế, tâm tình tốt thì nghe lời, không tốt thì không nghe."

Cố Thiệu bên kia bận rộn, đành phải tắt điện thoại, nhìn hắn bận rộn Tô Tô buồn bực ngán ngẩm tắt di động ném sang một bên.

Khát.

Máy đun nước bên trong phòng ngủ có nước.

Nhưng nàng hết lần này tới lần khác muốn xuống dưới rót nước uống.

Nắm tay nhỏ của Cố Tại, cùng bé xuống dưới.

Ra cửa đi mấy bước liền nghe được tiếng cãi vã được mẹ tận lực hạ thấp giọng.

"Ông còn có mặt mũi nói lời này, ông trở về đi, đừng đến đây nữa, muốn thăm Tại Tại cùng Uyển Uyển, tôi sẽ để Tô Tô mang 2 đứa qua cho ông gặp, cái khác thì đừng mơ mộng, không có khả năng!"

Câu nói này nghe đứt quãng, không phải rất rõ ràng.

Tô Tô ôm Cố Tại ngồi xuống, bị ngăn cản bởi vách tường, cam đoan người khác không nhìn thấy hai người.

Ba hạ giọng thấp hơn, khoảng cách xa như vậy, cơ hồ cái gì đều không nghe được.

Ai, loại chuyên nghe lén sau lưng này, làm cho nàng con người 3 tốt trong lòng có áp lực không nhỏ...

Khúc Thanh Vĩ: "Ông cùng Hạ Kỳ Hân như thế nào tôi sao biết được? Lúc ấy hai người đã làm chuyện tốt gì, nhanh như vậy đã quên! Tô Nghị, ông..."

Bà có rất nhiều lời muốn mắng người nhưng không nói ra miệng được, cảm thấy khổ sở nhất chính là, ông ta năm đó uổng phí cả đời bà...

Khúc Thanh Vĩ lúc nói những lời này vành mắt đều đã đỏ lên, chuyện cho tới bây giờ, vẫn không quên được loại ủy khuất đó.

Khúc Thanh Vĩ: "Được rồi, ông với tôi đều sắp năm mươi, còn nói những chuyện này cũng không thể làm gì?" Năm đó có bao nhiêu cơ hội có thể nói, lại bỏ qua, hiện tại lại nói ra, không có ý nghĩa.

"Tôi cũng không hiếm lạ gì loại chuyện ông làm, Tô Tô lập gia đình, sống rất thoải mái, chính là an ủi lớn nhất của đời tôi, chỉ cầu ông đừng xuất hiện ở trước mặt tôi nữa, tôi vừa nhìn thấy ông thì càng phiền hơn."

Tô Tô nghe thấy ấm áp.

... Đột nhiên gặp Tô Nghị nàng kỳ thật có chút mềm lòng, kia dù sao thì cũng là ba ruột của nàng, nhưng nghe thấy lời của mẹ, lòng nàng vừa buông xuống đã hóa thành khinh bỉ.

Là ba làm sai, không phải ông ấy, cũng sẽ không biến thành dạng này, có một Phạm Tịnh An đáng ghét ở trước mặt lắc lư.

Tô Tô không tránh đi, nàng muốn đi qua cho mẹ 1 chỗ dựa, đem Tại Tại trong ngực nàng buống ra, "Tại Tại, chúng ta xuống dưới tìm bà ngoại."

Tô Tô vừa đi ra liền la lớn: "Ba! ... !"

Thấy rõ hình ảnh phía đưới nàng mở to hai mắt nhìn sau đó liền ngậm miệng, đem lời muốn nói "Ba đi đi, đừng tới quấy rầy mẹ nữa" nuốt lại.

Tô Nghị hai tay đang bụm mặt, ngồi ở trên ghế sa lon, dáng vẻ đắc chí trước đó còn bây giờ tràn đầy vẻ chán nản.

Khúc Thanh Vĩ ánh mắt nhìn về phía chỗ khác, bà luôn luôn ôn nhu nhưng bây giờ vừa giận dữ lại quật cường.

Vành mắt đỏ, biểu lộ giống kìm nén việc gì đó.

Bầu không khí có chút ngưng đọng.

Để Tô Tô ngậm miệng chính là, vì sao ba của nàng bụm mặt?

Nàng muốn quay lại trước khi nàng ra ngoài, nàng muốn đi vào lại được không...

... Vì cái gì vừa mới hô to một tiếng a đúng là điên...

Nàng phải nên nghe Cố Thiệu cái gì cũng mặc kệ mới đúng.

Thấy Khúc Thanh Vĩ cau mày nhìn nàng, Tô Tô chột dạ nhỏ giọng hô câu: "Mẹ..."

"Con ra đây làm gì?" Khúc Thanh Vĩ nói.

"Con khát nước, muốn đi ra rót nước."

Khúc Thanh Vĩ: "Phòng con lhoong phải bên trong có nước sao?"

Tô Tô: "..." Mẹ mắng thật sự là một chút mặt mũi cũng không giữ lại chút mặt mũi cho nàng.

Tô Nghị cũng quay mặt lại, trên mặt đã nhìn không ra dạng gì. Hắn nói: "Tô Tô, nếu như không bận, lại đây ngồi một lát đi."

Tô Tô biết hắn nói như vậy, mang ý nghĩa hắn cùng mẹ đã kết thúc trò chuyện.

Tô Tô đẩy đẩy Tại Tại đang dựa chân nàng, "Đi ra đi."

Editor: Chanh dây

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro