Chương 26: Ba tới nhà (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Tô dẫn Tại Tại xuống lầu, tới bậc cuối thang lầu, Tại Tại lập tức buông tay Tô Tô ra.

Bé mắt nhìn 1 vòng, thấy trên bàn có một đĩa quýt, vội chạy đến cạnh bàn, duỗi tay với lấy.

Tay bé quá ngắn, với không tới, Tô Nghị giúp bé lấy rồi lột vỏ, bẻ ra một múi nhỏ đưa cho bé.

Tại Tại chưa từng ăn đồ ăn mà người lạ đưa, nhưng Tô Nghị đưa cho thì bé ăn.

Lúc bé sinh ra thì Tô Nghị đã qua thăm bé, lúc đầy tháng cũng qua, một trăm ngày, một tuổi cũng qua, còn Uyển Uyển lúc sinh ra, chỉ có một lần là mấy ngày hôm trước Uyển Uyển đầy tháng.

Cũng không thể nói là tới thăm, chính là tới ngày đầy tháng thì ông bởi vì chuyện khác nên không tới được.

Ngoại trừ lúc nhìn Uyển Uyển bên ngoài, tự nhiên cũng không có kỉ niệm khác.

Tại Tại từ lúc sinh ra tới nay là một năm rưỡi, Cố Thiệu cũng mang Tại Tại đi qua thăm ông vài lần.

Nhưng dù sao cũng phải nói, thời gian Tô Nghị ở cùng Tại Tại cũng không lâu, lại nói Tại Tại ở cái tuổi này, sẽ mau quên, theo lý thuyết căn bản sẽ không nhớ rõ là ai.

Tô Tô cũng không cảm thấy có gì ở dưới hào quang của Bạch Ninh Việt, Tại Tại của nàng sẽ là đứa trẻ thiên phú dị bẩm, đã có thể nhận ra Tô Nghị là ông ngoại của bé.

Tô Tô nghĩ có thể là Tô Nghị yêu thương bé làm bé không có đề phòng đi.

Tại Tại ăn xong một mũi quýt rồi bò đến trước mặt Tô Nghị muốn ăn thêm.

Đầu ngón tay của Tại Tại nho nhỏ mềm mại cầm một múi quýt cũng cầm không chắc, đang muốn đưa vào miệng, Tô Tô đi qua, không có lương tâm lấy từ trong tay bé bỏ vào trong miệng mình.

Tự nhiên đi đến chỗ kia khong có người liền ngồi xuống.

Tại Tại mắt to đều trợn tròn, thấy tay không còn quýt, tức muốn khóc, vịn ghế sô pha mà dậm chân.

Tô Tô thở dài, gia hỏa này thật là nhỏ mọn a......

Tô Nghị nhìn chỉ cười, không nói cái gì, lại bẻ một múi quýt đưa cho cháu ngoại.

Khúc Thanh Vĩ không muốn đứng ở đây nữa, nói: "Mẹ đi coi Uyển Uyển." Đứng dậy liền rời đi.

Tô Nghị cúi đầu nhìn Tại Tại, không nói gì.

Trong phòng khách chỉ còn  hai người Tô Nghị và Tô Tô, cộng thêm một người tồn tại cảm giác có như không có Cố Tại.

Tô Nghị không nói lời nào, Tô Tô cũng không để ý tới ông, TV đã tắt đi, trừ bỏ ăn quýt, nàng không có chuyện khác để làm, dứt khoát đem quýt trên bàn cầm tới chỗ mình.

Tại Tại đại khái vừa rồi bị cướp nên liền phòng bị mẹ mình, thấy mẹ đem quýt đều lấy đi hết, một tay vỗ chân ông ngoại, một tay chỉ Tô Tô, ngao ngao kêu, như muốn ông ngoại giúp bé cướp quýt về.

Tô Nghị thật vất vả đi một chuyến để gặp con gái mình, làm sao sẽ làm cho con bé giận, lại cảm thấy Tại Tại thực đáng thương, ông cũng không thể giúp Tại Tại lấy về.

Chỉ dỗ Tại Tại, nói: "Nơi này còn quýt, mẹ sẽ không ăn hết, sẽ để lại cho Tại Tại một chút."

......
Tô Nghị có nhiều lời muốn nói phải nói cho Tô Tô, thấy được Tô Tô cái gì  muốn nói đều không nói nên lời.

Hiện tại Tô Tô đã không mong muốn gì từ ông nữa.

Trong lúc cấp bách tới nơi này nhìn nàng một cái, cái gì cũng không nói đã cảm thấy vui rồi.

Tô Nghị ôm Cố Tại ôm trên đầu gối, tên ngốc này đã bị quả quýt thu mua nên không có phản kháng, để ông ôm.

Tô Nghị nói: "Ba lúc trước không nghĩ tới con sẽ kết hôn sớm như vậy."

Ông vẫn luôn không cảm thấy vui khi con gái sẽ gả chồng sớm như vậy, ở trong lòng ông, khi đó Tô Tô còn chưa tốt nghiệp đại học bất quá vẫn là đứa bé.

Năm ấy Tô Tô cùng Cố Thiệu kết hôn còn chưa tốt nghiệp đại học.

Nháy mắt nàng đã làm mẹ, mang con về nhà, nghĩ xem Tô Nghị tức thành cái dạng gì.

Nhưng nàng kiên trì muốn cùng Cố Thiệu kết hôn, Tô Nghị cuối cùng vẫn nghe theo nàng.

Rốt cuộc lúc ấy ông với Tô Tô quan hệ không còn thân thiết nữa, nên không có biện pháp dùng tình thân để khuyên ngăn, nói con không nghe theo ba, vậy đừng nhận ba là ba nữa.

Nghe Tô Nghị nói như vậy, Tô Tô cũng không khách khí nói, " Ba nói lúc trước không nghĩ tới con sẽ kết hôn sớm như vậy, con cũng không phải là lúc trước nữa, con là cả đời cũng không nghĩ tới ba sẽ ly hôn với mẹ."

Chỗ nào đau hơn chỗ nào đây, Tô Nghị sắc mặt thay đổi.

Ông là không thích Tô Tô nói lời nói này.

Tô Nghị không đáp lời.

Tô Tô nhìn ông bộ dáng trầm mặc, cảm giác sung sướng một phen.

Tâm tình tốt liền bẻ một múi quýt bỏ vào trong miệng, lại hỏi: "Mẹ Phạm Tịnh An Hạ Kỳ Hân nữ sĩ thân thể có khỏe không?"

Lôi Hạ Kỳ Hân vào chuyện giữa 2 người.

Rõ ràng đây là đề tài làm cho hai người đều sẽ xấu hổ.

Tô Nghị nghĩ tiểu công chúa của ông là thật sự không quan tâm, tuy rằng trước kia cũng sẽ tùy hứng, nhưng sẽ không như vậy liền tổn thương ba mình.

Nếu hai người bọn họ ngồi ở đây nàng có thể không nói câu nào thì tốt rồi.

Tô Nghị ngẩng đầu hỏi Tô Tô, " Con hỏi dì làm gì?"

Tô Tô: "Như thế nào? Đau lòng a, hỏi đều không thể hỏi một câu."

"Con rõ ràng biết ba không có ý này." Tô Nghị nhíu mày nói.

Tô Tô đương nhiên biết ông muốn hỏi chính là, nàng vì sao lại hỏi thăm Hạ Kỳ Hân thân thể có khoẻ không, có phải đã biết cái gì hay không.

Tô Tô: "Ngày Uyển Uyển đầy tháng, Hạ Kỳ Hân làm sao vậy?"

Lời này nói ra cũng đã thực rõ ràng.

Cố Thiệu nói ngày Uyển Uyển đầy tháng thì Hạ Kỳ Hân nằm viện, cho nên Tô Nghị không thể tới thăm Uyển Uyển.

Tô Tô vào thế giới này sau mấy ngày, không có nhìn thấy ngày Uyển Uyển đầy tháng, nhưng không trở ngại nàng khi nghe nói Tô Nghị không tới đây, chỉ kêu người tặng lễ vật tới.

Nguyên chủ rất ít khi có thương tâm trong lòng, phần lớn đều là tức giận, chỉ có lúc khi đối mặt với Cố Hạo, mới có chuyện thương tâm.

Ngày đó đối với Tô Nghị cũng phi thường khắc sâu, ông nhớ rõ rành mạch.

Bản thân ông là rất chờ mong đi thăm Uyển Uyển, đã sớm kêu người đặt vé máy bay, cũng ngồi xe đi đến sân bay, lại có người gọi điện thoại kêu trở về.

Chuyện ngày đó ông thật xấu hổ nói cho Tô Tô nghe.

Tô Tô nhìn ông trầm mặc, không biết ông có ý tứ gì.

"Làm sao vậy? Không thể nói sao? Cố Thiệu ở chỗ bệnh viện đó có người quen, tôi vốn có thể kêu hắn hỏi thăm một chút, nhưng tôi không làm như vậy, bởi vì tôi muốn để ba nói với tôi."

Đương nhiên không phải sự thật, Cố Thiệu nếu có thể hỏi đến, Tô Tô cũng không đến mức tới hỏi Tô Nghị.

Nhưng nghe Tô Nghị nói trong lòng lại có chút xúc động.

Tô Tô thật lâu không có nói với ông lời nói này, không thua gì nàng khi còn nhỏ ở trong lòng ngực ông ánh mắt sùng kính cùng tin tưởng nói "Ba ba lợi hại nhất!"

Tô Nghị nhớ lại chuyện đó, ông đến bệnh viện lúc đó Hạ Kỳ Hân còn chưa ra khỏi phòng cấp cứu, trợ lý nói cho ông biết là cắt cổ tay.

Lúc ấy Tô Nghị đau cả đầu.

Hiện tại nhớ tới việc này cũng cảm thấy vô cùng bực bội.

Ông làm sao nói lời này với Tô Tô được.

Có chút mất mặt, ông khi tuổi trẻ lòng tự trọng rất lớn, quen làm với bộ dạng mạnh mẽ, thái độ có thể sẽ mềm đi, nhưng lòng tự trọng một chút cũng không giảm. Ở trước mặt Tô Tô cũng đều là hình tượng người cha không có gì là không làm được, tuy rằng sau đó đã làm 1 chuyện để Tô Tô hận ông, nhưng vẫn như cũ không muốn đem chuyện mất mặt như vậy nói cho nàng.

Ông tình nguyện nói dối để chuyện này qua đi, "Không có gì, thân thể dì không phải vẫn luôn không tốt sao? Bệnh cũ thôi, tới bệnh viện xem thử, hiện tại không có chuyện gì cả."

Đến nỗi Cố Thiệu có người quen ở bệnh viện, có lẽ hắn có thể hỏi ra tình hình thực tế để vạch trần cái lời nói dối này, nhưng Tô Nghị không lo lắng, ông chỉ cần nói cho Cố Thiệu có một số việc bất hòa sẽ giải thích cho Tô Tô, Cố Thiệu tự nhiên sẽ vì ông mà giấu chuyện này.

Nói như vậy đứa trẻ kia cũng không muốn Tô Tô nhúng tay quá nhiều vào chuyện của người lớn.

Bọn họ có hai đứa nhỏ để chăm sóc đã làm bọn họ bận rộn, Tô Tô tính tình lại không tốt, muốn làm ầm ĩ, Cố Thiệu khẳng định sẽ không có cách.

Tô Tô, "Thật không có gì?"

Tô Nghị sắc mặt không thay đổi, tự nhiên gật đầu.

Tô Tô lại hỏi: "Vậy ba kêu mẹ tôi đi ra ngoài cả một ngày, để làm gì? Mẹ vì cái gì lại đồng ý với ba?"

Tô Nghị nói tiếp: "Mẹ con nói mẹ tới tìm ba sao?" Lại cảm thấy chính mình nói chính là vô nghĩa, nếu Khúc Thanh Vĩ nói cho Tô Tô, ngày đó Tô Tô liền sẽ không hùng hổ gọi điện thoại tới hỏi mẹ nàng có phải đi gặp ông hay không.

Tính tình của Khúc Thanh Vĩ, là tuyệt đối sẽ không cùng con mình nói loại chuyện này.

Tô Nghị nói: " Ba nói muốn gặp bà ấy 1 lần, bà ấy liền tới tìm ba."

Tô Tô lắc đầu, "Không, nhưng, có thể." Uống nước đã nguội một hơi cạn sạch.

Quả thực là 1 trò cười, nếu hiện tại mẹ có thể để ba tùy tiện kêu là đến, Tô Tô nguyện ý để đầu xuống làm banh đá.

" Ba đừng gạt tôi, ngày đó mẹ trở về, tôi ngửi thấy trên người bà ấy có mùi nước sát trùng, 2 người nhất định đi bệnh viện, tôi chỉ là không biết 2 người vì sao đi bệnh viện."

Tô Nghị thở dài, " Con hỏi ba thì ba liền nói cho con, ba nói thì lại không tin, vậy ba phải làm sao bây giờ?"

Tô Tô nghĩ thầm loại ba này thật cáo già, đối phó với người ngoài là một bộ dạng, với nàng tới cũng không như vậy, ông không muốn nói chắc sẽ là hỏi không ra được.

" Ba không nói thì bỏ đi, chờ lần sau ba lại đến, tôi sẽ hỏi bà ta......"

Tô Nghị chờ nàng nói tiếp câu còn lại, Tô Tô lại không nói nữa.

Ai cũng biết câu còn lại có nghĩa là là "Không cho ông đi vào nữa."

Lời này Tô Tô nếu thật nói ra, Tô Nghị liền lạnh.

Cũng bởi vì Tô Tô ngừng lại câu nói, giữa hai người hòa hoãn chút.

Tô Nghị, "Mẹ con vừa rồi nói, cuộc sống con trở nên tốt hơn chính là an ủi lớn nhất của bà ấy, với ba mà nói cũng như vậy, lúc trước không nghĩ tới con lấy chồng sớm như vậy, hiện tại xem ra, Cố Thiệu kia còn làm người ta yên tâm hơn."

Lúc Tô Tô xuống lầu ông nói với Tô Tô câu đầu tiên là "Ba lúc trước không nghĩ tới con sẽ sớm kết hôn." Khi đó liền bắt đầu ấp ủ những lời này, đến bây giờ cuối cùng là nói ra được.

Tô Tô không trả lời, lại rót nước bưng tới mình uống.

Lúc nãy tiểu gia hỏa Cố Tại kia thấy nàng vừa đi, liền lắc thân mình béo trón chạy đến vị trí nàng, đi tới lấy quả quýt trên tay nàng.

Như vậy một dĩa lớn, bé thật đúng là quả nhiên thật nhanh, cầm 1 cái liền chạy tới bên ông ngoại.

Tô Tô tới trước mặt bé, bé liền ôm vào trong ngực bảo vệ.

Tô Tô nhịn không được nói, "Cố Tại con tại sao lại keo kiệt như vậy a, cho mẹ một quả đều không được sao?"

Tô Nghị cười nói: " Con khi còn nhỏ so với nó còn ghê hơn, ai cũng không có cách nào đoạt đồ vật từ trong tay con."

Ông nói ra lời này, Tô Tô lại nghĩ đến cái gì, trầm mặt nói: " Tôi hiện tại cũng keo kiệt như vậy, nhưng có người muốn từ chỗ tôi đoạt đồ vật đi."

Nàng có ý gì, Tô Nghị thông minh như vậy sao lại nghe không hiểu chứ.

Editor: Chanh Dây
Dạo này mình cũng khá bận á😔 nhưng mình sẽ cố gắng 1 tuần sẽ ra 1 chương thuiii ( sẽ không drop truyện hihihi)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro