Chương 28: Điện thoại của Cố Hạo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Tô không biết trả lời làm sao nên đem điện thoại đưa cho Cố Thiệu.

Nhìn về phía Cố Thiệu đang dựa ở trên ghế sa lon ôm con.

Cố Thiệu cảm nhận được tầm mắt của nàng, ngẩng đầu nhìn về nàng, trong mắt còn mang theo ý cười.
Tô Tô dùng khẩu hình miệng nói: "Cố Hạo gọi tới."

Cố Thiệu một hồi thật lâu mới thu hồi ý cười trên mặt, đem sự chú ý đến Tại Tại nằm trong ngực điều chỉnh vị trí lại một chút, để bé ngồi ở bên trên đùi phải của mình, tay phải ôm lấy bé, tay trái đưa tới nhận điện thoại.

Tô Tô cảm thấy đứng nơi đó nghe hắn nói chuyện phiếm cảm giác rất quái dị, liền xoay người lên lầu.
...
Bên kia Cố Hạo đợi rất lâu không thấy có người trả lời, chỉ nghe được tiếng cười trẻ con, hắn biết anh trai đã có con trai con gái.

Lại nói: "Anh? Có nghe được không?"

Cố Thiệu gật đầu, trả lời: "Ừm."

Thanh âm không rõ ràng giống thường ngày, giống như có men say, hơi say rượu lười biếng.

Cố Thiệu cảm giác trên người bốc hoả, cánh tay ôm Cố Tại gỡ cúc áo ở cổ, thoải mái một chút.

Cố Tại bị hắn siết không thoải mái, lẩm bẩm đẩy hắn, "Ba ba."

Cố Hạo nghe được bên kia điện thoại truyền đến tiếng con nít, cười nói: "Anh bây giờ đang ở nhà? Vừa rồi là Cố Tại đi."

Cố Thiệu: "Ừm."

Cố Hạo lại cười, "Em xem qua hình của bé rồi, so với anh dáng dấp tựa như điêu khắc ra."

Hắn đi ra nước ngoài sau khi Tô Tô  với Cố Thiệu kết hôn, khi đó Cố Tại còn chưa ra đời, mấy năm nay hắn đều chưa bao giờ về nước, đến bây giờ chưa từng gặp Cố Tại cũng chưa từng gặp qua Cố Uyển.

Mẹ có gửi cho hắn mấy tấm ảnh chụp của Cố Tại và Cố Uyển, trong ảnh chụp là 2 đứa bé đều đáng yêu vô cùng.

Cố Thiệu hỏi hắn, "Em về lúc nào?"

Trước kia Cố Hạo đi chơi chỗ nào trở về đều sẽ gọi điện thoại cho hắn, mặc kệ hắn bận bịu hay không, đều muốn hắn đi đón.

Cố Thiệu quá bận rộn sẽ không đi cùng, nhưng nếu có thể đi được liền đi qua, lại dẫn hắn đi ăn cơm, cùng nhau về nhà, có đôi khi sẽ ở nhà chính một ngày, có đôi khi ăn cơm tối xong liền đi, bình thường Cố Hạo sẽ cùng hắn đi về nhà.

Cố Hạo trả lời: "Vừa tới a, hành lý còn chưa có xếp lại đâu, trước vẫn điện thoại cho anh."

Ở trên máy bay nửa ngày, mặc dù nghe thanh âm hắn nhẹ nhàng, nhưng nhất định rất mệt mỏi.

"Tại sao lại không nghỉ ngơi trước một chút?" Cố Thiệu nói.

"Mẹ nói buổi chiều điện thoại cho anh nói em đã trở về, em liền tranh thủ thời gian báo bình an cho anh à."

Cố Thiệu không có cách nào hỏi hắn vì sao trước đó không trở lại liền gọi điện thoại cho hắn nói cho hắn biết đặt vé máy bay chính là ngày hôm nay, bởi vì nhận được đáp án nhất định rất xấu hổ.

Hắn vuốt vuốt huyệt Thái Dương, cảm giác đầu óc của mình có chút hỗn độn, nhất thời không biết nói cái gì, vừa lúc Tại Tại đang muốn lấy điện thoại của hắn , hắn mở loa ngoài đưa di động đặt ở bên tai Tại Tại, nói: "Cháu em muốn nói chuyện với em này."

Cố Hạo: "Ha ha, bé sẽ gọi chú sao?"

Cố Thiệu dừng một chút, "Sẽ."

Cố Tại sẽ mơ hồ gọi không rõ "Tô Tô" cùng "Cố Thiệu", khi cùng mẹ học.

Nhìn chiếc kia răng không rõ ràng hình dáng, gọi "Tô Tô" cùng "Chú" hẳn là cùng một phát âm.

Cố Thiệu, "Tại Tại, gọi chú đi."

Cố Hạo cũng ở bên kia đùa bé, đùa một hồi lâu, Tại Tại mới gọi.

Cố Thiệu lấy lại di động, "Mệt không?Em đi ngủ một lát, chờ trở về gặp mặt lại nói."

"Em đang muốn hỏi anh, anh chừng nào thì có thời gian a, em đi tìm anh."

Cố Thiệu: " Em chừng nào thì đến anh không phải đều có thời gian sao?"

Cố Hạo cười lớn một tiếng, cảm giác vui sướng từ bên kia xuyên qua bên này.

Hắn kỳ thật một mực lo lắng sẽ cùng anh mình có ngăn cách, trước khi gọi điện thoại còn có chút thấp thỏm, điện thoại vang lên mấy lần đối phương mới tiếp, tiếp sau lại chờ nửa ngày mới nói, nói chuyện nói còn không nhiệt tình, thẳng đến khi nghe câu này, hắn mới phát giác được anh mình vẫn vậy.

Cố Hạo: "Hừm, chờ em đi tìm được anh rồi lại cùng anh liên hệ."

Cố Thiệu: "Ừm."

Hai người căn bản có rất nhiều lời có thể nói, thứ nhất Cố Thiệu muốn để Cố Hạo trước nghỉ một lát, thứ hai đầu của hắn xác thực nặng nề, nghĩ không ra nên nói cái gì cho phải.

Liền hàn huyên ngắn gọn  hai câu, đem điện thoại đặt xuống.

Cố Hạo tùy ý hừng hực nằm đến trên giường lớn.

Gian phòng này hắn đã thật lâu không ngủ qua, sau khi trở về nơi này vẫn giống như trước kia, cái gì cũng đều không thay đổi, ngay cả khung hình trên tủ đầu giường cũng còn đặt ở chỗ đó.

Một tấm ảnh gia đình, một tấm hắn ôm bóng rổ một mình, còn có một tấm hắn cùng anh hắn chụp ảnh chung.

Cố Thiệu không thích chụp ảnh, dù cho ở trong tấm hình này, cũng chỉ là xuất hiện mặt, dựa trên lan can, đầu chuyển hướng một bên nhìn về phía nơi xa, phác hoạ ra bên mặt hoàn mỹ, cho dù là lấy tiêu chuẩn diễn viên để cân nhắc, cái này cũng vượt xa không thể bắt bẻ.

Đó là lúc Cố Hạo đi lên đại học, ngày ấy Cố Thiệu lái xe đi tiễn hắn.

Cố Thiệu đưa Cố Hạo tới trường học sau đó chuẩn bị đi về, Tô Tô lại gọi điện thoại cho Cố Hạo, nói nhanh đến thành phố S, nàng đối với thành phố S không quen, có thể hay không tới đón nàng.

Cố Hạo đi tới chỗ mượn xe đi đón nàng, liền hỏi Cố Thiệu có thể đi không.

Cố Thiệu trong lòng nghĩ sao lại phiền toái như vậy, lái xe không tới, lại nghe Cố Hạo nói là bạn nữ.

Lòng nghĩ sợ rằng là cùng với Cố Hạo có quan hệ không tầm thường đi, vẫn là đồng ý đi đón, mang theo Cố Hạo đi sân bay.

Xem xét thấy người kia là rất sĩ diện, cùng Cố Hạo tính tình có lẽ sẽ có chút va chạm.

Đem nàng tới trường học, nàng một hai mời ăn cơm.

Cố Thiệu nói không cần, nhưng lại thấy nàng cho hắn cái nháy mắt.

Cố Thiệu không biết nàng đến cùng có ý gì, mắt thấy cũng đến giờ cơm, liền lại theo nàng cùng Cố Hạo đi ăn bữa cơm.

Thẳng đến về sau Cố Thiệu mới rõ ràng, khi đó Tô Tô đại khái đang muốn theo đuổi Cố Hạo, cũng không phải là muốn mời hắn ăn cơm, mà là muốn mời Cố Hạo ăn cơm, sợ hắn không đi, Cố Hạo cũng sẽ lấy cớ không đi.

Cơm nước xong xuôi ba người đi về, cầm tấm hình này.

Người chụp hình là Tô Tô, lúc ấy chụp hai cái, một tấm là cái này, một tấm là Tô Tô nhờ Cố Thiệu chụp cho nàng cùng Cố Hạo.

Bức ảnh chung của Tô Tô cùng Cố Hạo Cố Hạo không muốn giữ, chỉ cần tấm này cùng anh mình vì không có nhiều chụp ảnh chung.

Đúng lúc là chiều hoàng hôn, hắn có thể nói là ánh mắt chuyên nghiệp đi, tấm hình này có thể nói là rất có ý vị.

Thậm chí quay ngược tìm hiểu đến thời đó, rất nhiều chuyện đều là rất có ý vị.

Nếu như có thể dùng một loại cảm xúc biểu thị cái cảm giác này, chính là album ảnh giấy ố vàng, cổ xưa, xa xăm mà nhớ nhung.
...
Cố Hạo ở trên máy bay có ngủ qua một giấc, mặc dù thân thể vẫn có chút mỏi mệt, nhưng đại não lại chưa từng có sinh động, nằm trên giường ngủ không được.

Hắn cũng không biết cái quyết định trở về này có đúng hay không.

Cũng không biết Tô Tô biến thành dạng gì.

Dù sao... Xấu nhất cũng là đã rời đi.

Hắn là nghĩ như vậy.

Cúp điện thoại Cố Thiệu mơ màng nằm ỳ trên sô pha Cố Tại nằm sấp ở trên người hắn, một hồi liền không thích nằm sấp nữa, muốn đi xuống chơi.

Bé lớn như vậy nhưng một khắc đều phải có người trông coi, không thì xảy ra chuyện gì liền hỏng.

Cố Thiệu kêu lên "Dì ơi." Để dì đến  nhìn Tại Tại một lát.

Dì khả năng không ở gần đó, không nghe thấy, ngược lại là Tô Tô từ trên lầu đi xuống.

Dưới lầu có cất nhà kho ở giữa, sữa bột của Uyển Uyển cũng đặt ở chỗ đó, trên lầu không có, nàng xuống cầm bình mới.

Đi xuống cầu thang chỉ nhìn thấy một mình Cố Thiệu, đi vào mới phát hiện Cố Tại đang ngồi ở bên cạnh chân hắn chơi 1 mình.

Tô Tô gọi Cố Thiệu một tiếng.

Cố Thiệu cánh tay khoác lên trên trán, không có phản ứng.

Tô Tô cúi người xích lại gần nhìn mắt của hắn, là nhắm.

Lung lay cánh tay của hắn, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng hỏi, "Cố Thiệu, anh ngủ thiếp đi sao?"

Hô hấp của hắn trầm ổn, mặt vẫn là phiếm hồng.

Tô Tô nhịn không được xoa nhẹ mặt của hắn, nhỏ giọng quở trách, "Ai kêu anh uống nhiều như vậy, khó chịu không chịu nổi, đáng đời anh."

Trong phòng khách mở điều hoà, có chút mát mẻ, bởi vì Tại Tại có đôi khi ở chỗ này nghỉ trưa, cho nên chỗ này thời khắc đều có chăn mỏng, Tô Tô lấy tới đắp lên người Cố Thiệu, lúc này mới lôi kéo Cố Tại đi vào kho ở giữa cầm lấy sữa bột.

Đợi nàng quay người rời đi, Cố Thiệu mới mở mắt ra, một tay cầm lấy tấm thảm che ở trên mặt mình.

Hít thở sâu một hơi, ngửi thấy mùi con của hắn, con gái cũng vừa sinh không lâu trên người vợ mình mới có mùi sữa thơm.

Con trai thì tại bên cạnh chân hắn không ai nhìn, hắn làm sao dám ngủ.

Bất quá bây giờ có thể híp mắt một lúc.

Tô Tô từ kho ở giữa ra, lại đi qua nhìn Cố Thiệu một chút, phát hiện tư thế cũng thay đổi, nhịn không được muốn cho hắn một cái tát, "Anh có phải là đang giả bộ ngủ hay không a, lừa đảo."

Lần này Cố Thiệu là không có âm thanh nào.

Tô Tô lên lầu, mở cửa đi vào phòng Uyển Uyển, Khúc Thanh Vĩ đang ngồi ở bên giường, Tô Tô đem Cố Tại ném lên giường, nói với Khúc Thanh Vĩ: "Cố Thiệu ở dưới ngủ thiếp đi."

Khúc Thanh Vĩ nhíu mày, "Ở dưới ngủ làm sao được a, con đi kêu nó đây đi, để hắn trở về phòng ngủ."

Tô Tô "Ừ" một tiếng, xuống dưới gọi Cố Thiệu.

Phát hiện  Cố Thiệu không tỉnh, cũng không thể đỡ hắn lên? Nàng thế nhưng không có sức lực lớn như vậy.

Ngẫm lại dứt khoát quỳ trên đùi hắn ép hắn tỉnh.

Vừa mới bắt đầu Tô Tô không dám dùng sức, sợ đem làm đau Cố Thiệu, nhưng phát hiện Cố Thiệu một chút phản ứng cũng không có.

Vậy... , vậy liền không khách khí!

Tô Tô gồng mình 1 chút, quả nhiên nghe Cố Thiệu kêu lên một tiếng đau đớn.

Ha ha, Tô Tô bị chọc cười, trong lòng còn nhịn không được cảm khái, Cố Thiệu tên này, kêu lên một tiếng đau đớn là như vậy.

Cố Thiệu dụi dụi con mắt, một cái tay khác rất tự nhiên đặt ở trên lưng Tô Tô, thấp giọng nói: "Chân của anh sắp bị em làm gãy rồi."

Tô Tô: "Ai bảo anh không tỉnh? Trách em sao?"

"Buồn ngủ quá, để cho anh ngủ một lúc đi."

"Đi lên ngủ tiếp."

Cố Thiệu không muốn cử động, Tô Tô nửa nửa kéo kéo đem hắn kéo lên lầu, đưa vào phòng tắm.

May mà Cố Thiệu còn có thể tự mình tắm, rửa sạch thành thành thật thật nằm ngủ.

Một giấc đến nửa đêm liền tỉnh.

Trăng sáng giữa trời, hắn mở to mắt, ánh mắt thanh minh, vừa quay đầu, Tô Tô đưa lưng về phía hắn nằm ở bên người hắn.

Ký ức quay lại, hắn lại nghĩ tới đêm qua Cố Hạo gọi điện thoại tới.

Editor: Chanh Dây

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro