Chương 32: Dò hỏi xấu hổ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Rõ ràng là lỗi của cậu còn muốn đổ lỗi cho Tại Tại, Tại Tại thật oan ức a, có phải không Tại Tại?" Tô Tô cúi đầu hỏi Cố Tại.

Cố Tại miệng cong lên, gọi "Mẹ" .

Cố Hạo không nói tiếp.

Mẹ Cố Thiệu gọi ăn cơm , vừa nói với Cố Thiệu: "Cố Thiệu, con gọi điện thoại cho ba con, hỏi ông ấy lúc nào về."

Ngày hôm nay gọi Cố Thiệu qua, là chủ ý của ba hắn, sáng sớm liền nói mẹ Cố Thiệu, "Bà hỏi Cố Thiệu xem có rảnh không về một chuyến, nói Cố Hạo trở về, để hai anh em nó gặp nhau."

Mẹ Cố Thiệu biết ông thật ra là nhớ cháu, muốn gặp Cố Tại cùng Uyển Uyển một lần, bình thường không có thời gian đi, có cơ hội liền gọi vợ chồng bọn họ đến.

Tuổi tác đã cao, dễ thương nhớ bọn nhỏ.

Mẹ Cố Thiệu cũng muốn gặp bọn họ, gọi điện thoại cho Cố Thiệu liền biết được hắn buổi chiều sẽ tới, liền lập tức gọi điện thoại cho ba Cố Thiệu.

Ba Cố Thiệu bảo hôm nay sẽ về sớm.
...
Mẹ Cố Thiệu nói: "Trong nhà lâu rồi không có náo nhiệt như vậy, không giống nhất là có thêm hai đứa trẻ."

Ở trong mắt bà Cố Thiệu cùng Cố Hạo cho dù hai tên gia hỏa này không ở nhà hay ở nhà, cũng chỉ mang ý nghĩa trong nhà nhiều thêm hai người mà thôi, không có náo nhiệt, náo nhiệt chính là cháu trai cháu gái đáng yêu của bà được mang đến, làm cho bà cũng lập tức trẻ ra.

Tô Tô vốn muốn nói "Mẹ là không có thấy bọn nó quậy, hai tiểu gia hỏa này có khi vừa khóc là dỗ không được."

Nhưng là ngẫm lại hai bé con đều không được nuôi ở trước mắt bà, nói ra không phải chỉ thêm đau xót sao? Chỉ là cười cười liền đem lời nói nuốt xuống, kể 1 vài chuyện liên quan đến hai nhóc.

Mẹ Cố Thiệu nghe rất chuyen tâm, bị Tô Tô chọc cười nhiều lần, nghĩ cũng có thể tưởng tượng ra được độ thú vị, dù sao Cố Thiệu cùng Cố Hạo cũng từng có lúc cũng như vậy.

Bà nhiều lần nhịn không được nghĩ muốn để Tô Tô cùng Cố Thiệu trở về ở nữa, đều nghẹn lại.

Ba Cố Thiệu lúc trở về liến thấy phòng khách đầy người.

Cố Thiệu cùng Cố Hạo ngồi cạnh nhau, nhóc Cố Tại đứng trước mặt bọn hắn, bị Cố Hạo đùa xung quanh.

Vợ cùng con dâu cũng vui sướng trò chuyện, thỉnh thoảng cười ra tiếng.

Rõ ràng hôm qua vẫn là căn phòng trống, lập tức hôm nay liền ấm áp, ông một ngày mệt nhọc đột nhiên buông lỏng.

Cố Thiệu đứng lên hướng ông đi tới, Cố Hạo đem Cố Tại lên, để bé ngồi ở trên đầu vai, cũng hướng bên này đi tới.

"Ba." Cố Thiệu nói.

Ba Cố Thiệu: "Ngày hôm nay không có đi làm?"

"Ừm."

"Đã là người có gia đình, còn không làm việc đàng hoàng như vậy." Rõ ràng là ông muốn Cố Thiệu tới, nhưng vẫn là không nhịn được nói Cố Thiệu, đúng là khẩu thị tâm phi.

Ông trước mặt 2 người đều nghiêm túc đã quen.

Nhưng Cố Thiệu cùng Cố Hạo còn không sợ ông.

Cố Hạo: "Lão ba nói chính là con đi? Anh như thế còn không làm việc đàng hoàng, ba bảo con làm sao sống a?"

Ba Cố Thiệu đã sớm đối với Cố Hạo là thất vọng rồi, tuỳ hắn muốn làm gì thì làm.

Bản thân ông cũng là đối với Cố Thiệu nhiều kỳ vọng, càng nghiêm khắc chút, đối với Cố Hạo buông lỏng hơn rất nhiều.

Cố Thiệu chỗ nào cũng khiến ông hài lòng, nhưng cưới cô vợ trẻ lại khiến ông không hài lòng.

Đang nghĩ ngợi, con dâu cũng đứng lên chào hỏi.

"Ba." Tô Tô gật đầu, ở trước người đàn ông già dặn trước có chút mất bình tĩnh, thực tình bội phục nguyên chủ có thể ở ngay trước mặt người này vô pháp vô thiên.

Vừa rồi mẹ Cố Thiệu che mất Tô Tô, đến mức ba Cố Thiệu không thấy rõ nàng, nàng vừa đứng dậy, ba Cố Thiệu cũng hơi kinh ngạc.

Không có mặc quần áo cổ quái kỳ lạ, quần áo tinh tế, còn có cái tuổi hoạt bát xinh đẹp, mà không phải gu thẩm mỹ trước kia ông không nhìn nổi.

Ba Cố Thiệu mặt mang do dự nhìn mẹ Cố Thiệu một chút.

Mẹ Cố Thiệu gật đầu, chỉ một ánh mắt nàng liền biết ba Cố Thiệu đang hỏi nha đầu này làm sao vậy, đổi tính sao?

Cố Thiệu ba ba: "Ừm." Lại hỏi mẹ Tô Tô gần đây thế nào.

"Mẹ con rất tốt."

Cùng ba chồng hàn huyên, Tô Tô ấp úng ấp úng đáp vài câu, Cố Thiệu cảm giác được nàng gian nan, đem câu hỏi chuyển đến mình.

Chờ lúc ăn cơm, Tô Tô mới cảm thấy mình có chút tiến vào trạng thái, có thể cùng mọi người trò chuyện.

Mẹ Cố Thiệu hỏi Tô Tô có tính toán gì hay không, một mực làm một người mẹ hay là muốn đi ra ngoài tìm việc gì đó.

Tô Tô bị hỏi một mặt mê mang, vẫn là trung thực đáp: "Không muốn ra ngoài tìm công việc, quá mệt mỏi."
Có chồng nuôi nàng là tốt rồi.

Mẹ Cố Thiệu bị nàng trả lời chọc cười.

Cố Hạo: "Ha ha, em còn tưởng rằng chị sinh xong liền sửa soạn đi tìm việc nữa nha, khi đó chị nói lấy thành tích của chị thi không đậu đậu, dùng hết sức mới tiến vào, em nghĩ chị nhất định rất yêu quý cái nghề nghiệp này."

(Thay đổi xưng hô giữa CH với TT nha tại nói chuyện nghe hơi sượng)

Yêu quý cái rắm, nguyên chủ từ bỏ con đường mẹ nàng chuẩn bị cho nàng đi đến thành phố S học, chỉ là bởi vì muốn vào trường học của Cố Hạo.

Cố Thiệu cũng nhìn về phía Tô Tô, muốn nghe xem nàng nói thế nào, nếu quả thật thích như vậy, vì cái gì lại không đi làm việc?

Tô Tô: Cố Hạo cái này đang hố nàng

Tô Tô chững chạc đàng hoàng nói hươu nói vượn: "So với dấn thân vào tiến ngành nghề giải trí, chị cảm thấy chị hẳn là bồi dưỡng Cố Tại cùng Uyển Uyển thật tốt, thêm hai nhà khoa học nhỏ làm rạng rỡ tổ tông, như thế càng có ý nghĩa hớn."

Mẹ Cố Thiệu: "Ha ha, nghe không Cố Tại, mẹ cháu từ bỏ công việc, muốn đem chàu bồi dưỡng thành nhà khoa học nha, cháu cũng không thể để mẹ mình thất vọng."

Cháu của bà chỉ cần có tiền đồ là được, không cần phải là nhà khoa học, nhưng ba Cố Thiệu nghe câu nói này rất vui vẻ cũng có chút an ủi.

Tô Tô đỏ mặt, xem ra bất kể là ai, đều thích nghe lời dễ nghe...

Nhưng nàng cũng không nhịn được nghĩ, nếu như trong sách nguyên chủ cùng Cố Thiệu ly hôn về sau đem Tại Tại cùng Uyển Uyển đưa về đến nhà ông bà nội, để ông bà nuôi dưỡng, có lẽ sẽ tốt hơn nhiều đi.

Cũng chưa chắc, trong sách không có nói nguyên chủ cùng Cố Thiệu lúc nào ly hôn, chắc là khi Cố Tại đã trưởng thành.

Mẹ Cố Thiệu hỏi Tô Tô xong, bắt đầu quan tâm chuyện Cố Hạo.

"Cố Hạo, con ở bên ngoài có bạn gái sao?"

Cố Hạo còn chưa có nuốt cháo vào hết kém chút nữa phun ra ngoài.

Mẹ tại sao muốn ở trước mặt anh hai cùng Tô Tô hỏi hắn loại vấn đề xấu hổ này?

Cố Hạo: "Làm sao thế? Nếu như không có mẹ muốn ép duyên sao?"

Mẹ Cố Thiệu trừng mắt liếc hắn một cái, "Mẹ lúc nào ép buộc các con sao, anh của con cùng chị dâu con lúc ấy, là mẹ ép buộc sao?" So với gia tộc khác, bà đã rất dễ đàng có được hay không, Cố Hạo tiểu tử ngu ngốc này, còn nói lời này.

Cố Thiệu cùng Tô Tô bị gọi đến tên đồng thời cúi đầu xuống gắp thức ăn ăn cơm, nói đến bọn họ cũng có chút xấu hổ, mặc dù không có người lớn ép buộc, nhưng bên trên cũng không tính là tự nguyện...

Mẹ Cố Thiệu: "Hỏi cũng không thể hỏi một câu sao?"

Cố Hạo: "Mẹ, con còn nhỏ."

Mẹ Cố Thiệu: "Anh của con chạc tuổi con, Tại Tại đã ra đời."

Cố Thiệu: "..." Kỳ thật trong kế hoạch, dự định của hắn là ba mươi mới có con, chỉ là kế hoạch có chút biến hóa, mẹ bắt hắn làm tấm gương, hắn có chút thương Cố Hạo.

Cố Hạo: "..." Bữa cơm này làm cho người ta khó mà nuốt xuống.

Cố Hạo miễn cưỡng cười cười, "Mẹ đừng lo lắng, con sẽ mau chóng đem mình chào hàng ra ngoài."

Hắn nói như vậy cũng làm cho Tô Tô hơi kinh ngạc.

Cố Thiệu là không thích cùng nữ nhân làm bừa cái loại chuyện này, nguyên chủ trong lúc học đại học ở tại nhà hắn, chưa thấy qua hắn có lui tới cùng bất kỳ nữ nhân nào, hiện tại Tô Tô nghĩ đến, hắn khả năng là có triệu chứng khác thường.

Nhưng còn Cố Hạo không giống, Cố Hạo hoàn toàn không có loại triệu chứng nàu, hắn đối với người khác giới có ấn tượng rất tốt, bên người có một đống bạn nữ, chỉ là hắn thuộc về loại có chút muộn kia, cũng không muốn có bạn gái.

Nhưng nói không có bạn gái không phải là không có.

Trong lúc học đại học hắn từng theo đuổi qua một người nữ sinh, hẳn là thành công, đem nguyên chủ tức giận quá mức.

Cũng là cái lý do đó đã đả kích làm nguyên chủ mang thai Cố Tại, về sau Cố Hạo xuất ngoại.

Hắn cùng nữ sinh kia chia tay sao?
Nhìn hắn ngày hôm nay nói như vậy, cái kia hẳn là đã chia tay.

Cũng đúng, trong sách tựa hồ cũng không có nói tới Cố Hạo kết hôn.

Nhưng là Cố Hạo dù sao cũng là vai phụ là chú nhỏ, giống nàng là vai phụ làm mẹ cũng không có xuất hiện qua mấy lần, càng đừng nói tới Cố Hạo, có thể là kết hôn không có kể tới.

Nhưng tóm lại, bên trong chưa từng xuất hiện chuyện hắn có con.

Mẹ Cố Hạo: "Con cũng không cần gấp, đừng tìm người trong giới, người trong giới quá loạn."

Không cần xem tin tức, bà nghe mấy phu nhân trong giới đều nói, chồng mình lại bao nuôi tiểu minh tinh nào đó, chỉ nghe thôi bà liền có thể tức đến bệnh, còn may ba Cố Thiệu không ở bên ngoài làm ẩu, nếu không nàng cũng sẽ không giống những nữ nhân kia mở một mắt nhắm một mắt.

Không chỉ trượng phu của nàng không thể, con của nàng cũng không thể làm loạn.

Cố Hạo quả thực muốn hướng mẹ hắn cầu xin tha thứ, "Con biết con biết, cái đề tài này bỏ qua đi nha."

Mẹ hắn lườm nguýt hắn một cái, lúc này mới nói sang chuyện khác.

Cố Hạo nuốt một ngụm, liếc mắt nhìn Tô Tô lại nhìn anh mình.

Tâm tình vừa mới trở lại bình thường bị mẹ hắn giáo huấn 1 hồi có chút không thoải mái, mặc dù biết cái này sớm đã là chuyện quá khứ.

Hắn trở về là vì công việc, một đống công việc xử lý xong liền đi. Cố Thiệu hạ quyết tâm, cúi đầu xuống dùng cơm.

Cơm nước xong xuôi Cố Hạo cùng Cố Thiệu bị ba gọi đến thư phòng, Cố Thiệu chưa ra Tô Tô cũng không thể rời đi, cùng mẹ xem tivi.

Tâm tư của mẹ đều ở trên người Cố Tại Cố Uyển, đại khái là biết một lát nữa 2 đứa cháu sẽ rời đi, trong lòng không nỡ.

Tô Tô không có đi quấy rầy bọn họ.
Là Cố Hạo ra trước.

Mẹ Cố Thiệu hỏi hắn, "Ba con cùng anh của con ở lại nói cái gì đó, trời đã tối rồi."

Trời đã tối rồi, đi đường trong đêm như vậy không an toàn, còn mang theo hai đứa bé.

Cố Hạo lắc đầu, đem hắn đuổi ra ngoài rõ ràng chính là không muốn cho hắn biết.

Mẹ Cố Thiệu mở cửa đi ra ngoài xem một chút.

"Có phải là trời mưa không?"

Cố Hạo nhìn Tô Tô một chút, cũng quay người ra ngoài nhìn, "Mưa chưa lớn, con đi gọi anh xuống đây đi."

Mẹ của nàng nắm lấy cánh tay của hắn, lắc đầu, động tác rất nhỏ, Tô Tô không có phát giác được, trong nội tâm nàng đang sốt ruốt vì trời mưa.

Trời mưa, rất có thể sẽ không đi được.

Quả nhiên, mẹ Cố Thiệu nói với nàng: "Các con tối nay ở lại đây đi, vốn chính là ban đêm, vẫn còn mưa, quá không an toàn."

Bà cảm thấy trời mưa rất tốt, có thể để cho 2 đứa cháu của bà ở thêm một ngày.

Tô Tô cũng không biết về như thế nào, có bọn trẻ, hết thảy đều phải suy nghĩ an toàn.

Được rồi, không phải chỉ ở lại thôi sao, nàng gật gật đầu, "Ừm."

Không biết Cố Thiệu là có chuyện gì, xuất phát từ lòng tốt của mẹ muốn ở đây ở vài ngày, thái độ Cố Thiệu liền cự tuyệt.

Hắn đại khái sẽ không vui đi.
Thế nhưng là, vì cái gì vừa nghĩ tới hắn không vui mình liền rất vui vẻ chứ? Nàng nhất định là đồ biến thái a? Ha ha ha...

Editor: Chanh dây

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro