Chương 31: Trong nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuy rằng lớn lên rất giống Cố Thiệu, nhưng khí chất hoàn toàn khác, không có trầm ổn như Cố Thiệu, so với Cố Thiệu có vài phần tùy ý hơn.

Nhưng nguyên chủ ở cái tuổi đó, nàng thích đàn ông như vậy cũng không khó lý giải.

Tuy rằng nàng thích Cố Hạo khi còn chưa thấy mặt hắn, nhưng đến lúc gặp, ngoại hình như vậy sẽ chỉ cộng thêm vài điểm, trách không được khi đó nguyên chủ từ thành phố S về nhà, ngày nhớ đêm thương.

Cố Hạo đối với tầm mắt Tô Tô, hơi sửng sốt một cái chớp mắt, theo sau là nụ cười, "Tô Tô, anh hai, hai người tới rồi?"

Hắn đem tầm mắt chuyển sang Cố Thiệu, không nhìn Tô Tô, trong mắt ý cười cũng rất tự nhiên.

Cố Thiệu gật đầu, "Mới vừa dậy?"

"Ân, có thể là lệch múi giờ, gần sáng mới ngủ, mới vừa dậy."

Lại nói: "Em đi vào dọn dẹp một chút." Liền vào phòng, trước sau cũng không nhìn Tô Tô.

Tô Tô không có cơ hội nói gì, nàng quay tầm mắt lại, nhìn về phía Cố Thiệu, Cố Thiệu cũng nhìn về phía nàng.

Đối với ánh mắt tự nhiên của Cố Hạo, Tô Tô là thật sự là thản nhiên, tuy rằng thời gian trước kia có quan hệ ngây ngô cùng Cố Hạo vẫn như cũ ở trong trí nhớ của nàng có chút hơi ảnh hưởng.

Nhưng nếu là nhìn một người có thể yêu một người, nàng đời trước cũng không đến mức độc thân lâu như vậy.

Tóm lại là có chút bảo thủ, gần nhất đến tới thế giới này liền làm những việc có thể làm với Cố Thiệu, mới có thể dễ dàng chấp nhận Cố Thiệu như vậy.

Nàng không cho rằng mình việc chấp nhận Cố Thiệu về sau sẽ đối xử như vậy với Cố Hạo em trai của hắn.

Ngại trước mắt có mẹ Cố Thiệu, Tô Tô khó mà nói được cái gì, cũng không an ủi hắn, liền liếc hắn 1 cái, hy vọng hắn có thể từ ánh mắt có thể hiểu ý.

Qua cùng nói chuyện với mẹ, cùng bà cùng nhau chơi cùng bọn nhỏ.

Cố Hạo vào phòng, tóc hơi ướt đem mình quăng ngã ở trên cái giường lớn mềm mại, thở 1 hơi thật sâu.

Này xem như là......

Anh hai nhìn qua không có thay đổi gì, ánh mắt vẫn bình tĩnh như vậy, nhưng trên thực tế thái độ hắn đối với mình là có chút biến hóa, bọn họ ở chung nhiều năm cùng nhau như vậy, hắn dám nói mình là người hiểu biết anh mình nhất, không cần nói một câu, cũng có thể nhìn ra điểm khác biệt.

Tô Tô cũng không giống bộ dáng trước khi rời đi, ngoại hình thay đổi rất nhiều, không biết có phải là nguyên nhân sau khi sinh con hay không, nhu hòa nhiều hơn, giữa lông mày còn có thể nhìn ra chút kiêu căng, nhưng không phải dạng bá đạo ương ngạnh như trước kia làm người không thể chống đỡ được.

Bọn họ đều thay đổi, bầu không khí giữa bọn họ cũng ngoài ý muốn có chút hài hòa.

Cố Hạo đột nhiên nhớ tới năm ba đại học năm ấy hắn còn nói đùa với Tô Tô, "Chờ mười năm sau cậu không có người lấy, vậy mình sẽ cố gắng cưới cậu đi."

Thời điểm Tô Tô cùng Cố Thiệu kết hôn, hắn còn nghĩ anh hai sao có thể chịu được tính tình kì quái của Tô Tô.

Vốn tưởng rằng người có thể chịu được tính xấu của Tô Tô chỉ có một mình hắn.

Cố Hạo không dám để người trong nhà chờ lâu, từ trên giường ngồi dậy, đem đầu tóc sấy khô, một lần nữa chỉnh lại một chút, thay quần áo, xuống lầu.

Xuống lầu thì trong phòng khách đã an tĩnh, chỉ có một mình Cố Thiệu, Cố Thiệu rảnh rỗi xem tạp chí, hẳn là ba hắn sáng sớm để ở chỗ này.

Cố Hạo đi đến chỗ đối diện Cố Thiệu ngồi xuống, hỏi: " Mọi người đâu?"

"Trước kia nơi này dành ra một cái phòng để trẻ con chơi, mẹ cùng Tô Tô mang Tại Tại với Uyển Uyển qua rồi."

Đó là thời gian Tô Tô mang thai liền chuẩn bị bắt đầu thiết kế.

Ba mẹ cũng không nghĩ tới cháu nội của bọn họ sẽ đến sớm như vậy, tuy rằng có chút không vui khi biết Cố Thiệu đem con gái người ta làm lớn bụng mới mang về nhà, nhưng đối với cháu trai cháu gái vẫn là có chút chờ đợi, chuẩn bị rất nhiều đồ.

Không ngừng nghĩ tới phòng đồ chơi dành cho bọn nhỏ, còn nghĩ đến đồ dùng học tập, bài thơ vỡ lòng, món đồ chơi về trí tuệ, nhạc cụ các loại, cái gì cần có đều có.

Chỉ là không nghĩ tới cháu nội không nuôi ở nơi này, cho nên nơi nay trở nên vô dụng, hiếm khi vất vả trở về một lần, bọn họ vẫn là bọn họ, dẫn bọn nhỏ qua chơi.

Cố Hạo đối với việc này cũng có chút ấn tượng, thời điểm hắn đi mẹ cũng có chút cao hứng phấn chấn ở chỗ này mà bày biện ra.

Cố Hạo: "Anh lúc ấy đã nói mẹ không cần chuẩn bị những cái đó, căn bản không dùng được, bà còn không tin."

Cố Thiệu nhướng mày, hắn đối với Tô Tô còn rất hiểu biết, đang kêu mình khen hắn sao?

Cố Hạo thấy ánh mắt anh mình không đúng, ý thức được mình nói sai, cười gượng rót nước, rót cho mình một ly cũng rót cho anh hai một ly, không muốn nói tới nữa, chuyển đề tài, "Em ở nước ngoài cũng nghe rất nhiều tin tức về anh, em liền nói với bạn học, nhìn thấy không đây là anh ruột mình, bọn họ còn không tin, nói em sao có thể có anh ruột như vậy."

Cùng anh mình so sánh, nhìn ánh mắt hắn giống như hắn không giống 1 chút nào.

Cố Thiệu khẽ cười, tuy rằng độ cong khóe miệng không rõ ràng, nhưng trong mắt xác thật có ý cười.

Hắn cũng không muốn nói với Cố Hạo về đề tài làm hai người không thoải mái.

Dựa lưng về ghế sô pha, nói: "Em không đáng tin cậy như vậy? Người ta vậy mới không tin em."

"Em nào có? Anh không thể đem em tới phương diện tốt sao?"

Cố Thiệu: "Ở nước ngoài sinh hoạt thế nào?"

Cố Hạo cao hứng cười, lấy di động, mở ra động thái trước kia, ngồi bên cạnh Cố Thiệu, từng chút từng chút nói cho Cố Thiệu việc mình làm được.

Cố Thiệu đều biết, vẫn là nghe hắn từng câu từng chữ nói tỉ mỉ.

Mẹ Cố Thiệu thấy cháu trai cháu gái là thật sự vui vẻ, Tô Tô trong trí nhớ bà cũng là cười như vậy, nhưng trước kia đều là cười lễ phép, cũng không có giống như hiện tại, cười không khép được miệng.

Đặc biệt là Cố Tại vừa vào cửa liền to miệng gọi bà "Bà nội", làm bà kích động đến nỗi vành mắt đều đỏ.

Cố Tại cùng Cố Thiệu lớn lên rất giống nhau, trong nháy mắt kia bà cảm giác mình thấy Cố Thiệu khi còn nhỏ.

Sau đó bà cùng Cố Tại chơi, Cố Tại rất gian manh, thoáng lộ ra một đứa nhỏ thông minh liền đem nàng đùa  không được, thẳng nói: "Giống y ba mày."

Tô Tô: "......" Không biết Cố Thiệu nghe xong là có tâm tình gì, dù sao Tô Tô vẫn luôn cảm thấy tên nhóc này ngốc ngốc.

Nếu Cố Thiệu nghe mẹ hắn nói như vậy, cũng chỉ vui vui, ai không hy vọng con trai mình giống chính mình?

Lúc bà thấy Uyển Uyển cũng là trìu mến, Tại Tại bà còn nhìn qua một đoạn thời gian, Uyển Uyển là một ngày cũng không nuôi nơi này, bà liền ôm Uyển Uyển không buông tay.

Tô Tô thầm nghĩ cũng may Uyển Uyển còn chưa biết sợ người lạ, bằng không liền xấu hổ.

"Mẹ, có mệt không, để con ôm 1 lát đi?"

Mẹ Cố Thiệu lắc đầu, "Không có việc gì, ôm một ngày cũng không mệt."

Nàng không nghĩ tới hôm nay Tô Tô tới đây không có trầm mặc giống như trước kia không nói lời nào, trong lúc nhất thời bà không biết nên cùng Tô Tô nói chuyện như thế nào.

Tô Tô thái độ xác thật tốt hơn rất nhiều, không biết có phải Cố Thiệu cùng nàng nói gì đó hay không, trước kia bà muốn mang cháu tới chơi, Tô Tô liền nhìn đều không nhìn một cái, hôm nay còn ở cùng nàng, dọc theo đường đi cũng rất tự nhiên, không giống như là giả vờ.

Tuy rằng giống như cũng không khó cùng nàng tìm đề tài, nhưng có thể nhìn ra nàng có chút tôn trọng bà.

Vậy mà đã ba năm, mẹ Cố Thiệu đột nhiên có chút vui mừng.
......
Hai đứa con trai của bà đều làm bà kiêu ngạo, nhưng Cố Hạo không có hứng thú về phương diện kinh doanh, nàng biết sản nghiệp trong nhà khẳng định Cố Thiệu sẽ kế thừa, liền vẫn luôn muốn tìm kiếm cho Cố Thiệu người vợ thích hợp.

Nhưng khi đó Cố Thiệu cũng mới 24 tuổi, thời bây giờ đều chơi đã rồi mới kết hôn, cho nên nàng căn bản không suy tính đến việc bắt đầu giúp hắn chọn lựa, lỡ như có một ngày hắn mang về người hắn thích, vậy không phải mâu thuẫn sao?

Ai biết Cố Thiệu liền đem Tô Tô mang về.

Ngay từ đầu nàng là không xem trọng, nhưng con cũng đã có, cũng môn đăng hộ đối, không có biện pháp.

Sau lại cũng chỉ có thể cầu nguyện Tô Tô hiểu chuyện chút, thường thấy bộ dạng Tô Tô làm người tức chết, bà nghĩ Tô Tô vẫn luôn bảo trì bộ dáng tới bây giờ, bà thấy cũng đủ rồi.

Các nàng ở bên kia chơi một lát, sắc trời có chút tối, mang bọn nhỏ trở về.

Cố Tại vừa vào cửa thấy ba ngồi ở trên sô pha, vội bước chân ngắn nhỏ nhỏ chạy tới, một đầu đánh vào trong lòng ngực ba, lớn giọng kêu: "Ba ba."

Cố Thiệu đang cùng Cố Hạo nói chuyện, bị bé nháo như vậy, lực chú ý chuyển tới trên người bé, đem bé lên trên đùi mình, giới thiệu với Cố Hạo, "Đây là con trai anh."

Cố Tại mở to mắt tròn xoe nhìn về phía Cố Hạo, tràn đầy tò mò.

Cố Hạo biết Cố Tại tới đây, mẹ với Tô Tô nhất định ở phía sau, trong lòng có chút áp lực.

Lại cúi đầu cười với Tại Tại, tay nhịn không được cào nhẹ cằm thịt nhỏ của bé, trong miệng ôn nhu nói: "Con tên là gì a?" Hắn biết bé gọi là Cố Tại, cũng biết em gái là Uyển Uyển, chỉ là bởi vì Cố Tại sẽ trả lời thật sự quá ít, cho nên chỉ có thể hỏi tên bé.

Tại Tại sợ ngứa bị hắn cào cười dừng không được, vẫn luôn ở trong lòng ngực ba quay người vào.

Cố Thiệu có chút đau lòng, một phen vỗ tay em trai, "Em đang sờ chó sao?"

Để Tại Tại bình tĩnh lại, nói với bé: "Chú nhỏ đang hỏi con tên là gì, con nói cho chú đi."

Cố Hạo cười với Cố Tại một chút, Cố Tại cũng cười theo, sau đó ngượng ngùng tiến trong lòng ngực Cố Thiệu, không nói chuyện.

Bé chưa thấy qua người này, nhưng người này cùng với ba lớn lên thật giống.

Cố Hạo hỏi Cố Thiệu: "Bé làm sao vậy?"

"Bé ngượng ngùng."

"A?"

Cố Thiệu đem Cố Tại từ trong lòng ngực kéo ra tới, kêu bé đi tìm mẹ.

Cố Hạo không vui, "Em còn chưa có cùng bé chơi đủ đâu." Đem Tại Tại vừa muốn chạy đi ôm chầm tới, để bé đứng ở trên đùi mình.

Cố Tại giãy giụa hai cái, phát hiện người này có tay thật lớn, tránh không thoát, quay đầu đáng thương cầu cứu "Ba ba." Để ba giúp bé.

Cố Thiệu không để ý đến bé.

Mất đi chỗ dựa Cố Tại thành thật bị giữ lại, bị chú nhỏ chà đạp một phen.

Cố Thiệu ánh mắt đã hoàn toàn chuyển qua trên người Tô Tô đang ở phía sau mẹ, Tô Tô đối với tầm mắt hắn, khẩu hình hung dữ nói một câu, "Nhìn em làm gì!"

Cố Thiệu dời đi tầm mắt.

Tô Tô ở trên xe ra chiêu cuối, đối phó với Cố Thiệu loại người này, mềm như bông thì không được, vẫn là để vũ lực trấn áp.

Hướng ba cầu cứu không được Cố Tại rốt cuộc thấy mẹ tiến vào, dang cánh tay gọi mẹ, "Mẹ, ôm một cái."

Cố Hạo không nghĩ tới nhóc con trong lòng ngực tồn tại 1 lực sát thương không nhỏ, một câu khiến cho hắn muốn lảng tránh người, có chút hối hận khi kiên quyết đem tên nhóc này ôm tới.

Đối với Tô Tô mà nói đây là sớm hay muộn đều phải trải qua, lảng tránh mới làm người cảm thấy kỳ quái, đi đến trước người Cố Hạo ôm Cố Tại đến, nói với bé: "Cố Hạo, cậu có thể đừng đem con trai mình thành món đồ chơi không?"

Khẩu khí quen thuộc làm Cố Hạo lập tức thoải mái, đột nhiên cảm thấy thời gian trở về ba năm trước.

Hắn đón nhận ánh mắt nàng, rốt cuộc trở về chính mình, khóe miệng cười nói: "Nào có đem bé thành món đồ chơi, mình muốn cùng chơi với bé thế mà bé lại không muốn chơi với mình, con trai cậu làm người tức muốn chết a."

Editor: Chanh dây

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro