Chương 30: Gặp mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Tô có chút lo lắng khi rời đi mẹ sẽ có chút buồn khi không thấy cháu ngoại, bởi vì Tại Tại và Uyển Uyển đã ở bên mẹ 1 thời gian dài, con nít ai chăm sóc trong thời gian dài liền không muốn xa rời, Tại Tại cùng Uyển Uyển càng không muốn xa Khúc Thanh Vĩ chút nào, khi bọn trẻ cùng Khúc Thanh Vĩ ở bên nhau thì tất cả đều bình thường, vừa rời khỏi 1 chút liền hiện ra.

Tô Tô ở trước mặt Khúc Thanh Vĩ biểu hiện ra mình có chút lo lắng, Khúc Thanh Vĩ vỗ vỗ tay nàng nói: "Đi thôi đi thôi, đó cũng là nhà của Tại Tại với Uyển Uyển, sớm nên trở về nhìn 1 chút."

Tô Tô nhớ lúc mang thai Cố Tại tính tình rất quái lạ, phải nói là cho tới bây giờ nàng tính tình cũng rất quái lạ, bụng đều đã to lên, cũng không cho bảo mẫu chăm sóc, Cố Thiệu nói dọn về trong nhà chính ở, như vậy mẹ có thể chăm sóc nàng.

Tô Tô cũng không muốn, ở cố gia người nàng quen cũng chỉ có Cố Thiệu và Cố Hạo, chỉ gặp ba mẹ chồng có 1 vài lần mà thôi, làm sao nàng có thể ở chung với người xa lạ chứ?

Nàng tình nguyện ở 1 mình cũng không muốn đi ở cùng hai người xa lạ, còn có dì giúp việc xa lạ.

Kiên quyết nói với Cố Thiệu nàng không đi, liền nói một mình ở trong nhà, nếu Cố Thiệu không yên tâm, có thể cho bạn của nàng tới bồi nàng.

Cố Thiệu tưởng tượng những  người bạn của nàng, thôi bỏ đi, hắn cũng không dám để nàng ở cùng với những người đó, dần dần đem việc trong công ty dọn về nhà làm, trừ phi việc thật cần thiết muốn hắn ra mặt, mới đi ra ngoài. Cho dù khi đó cũng sẽ gọi mẹ qua, để mẹ tới nơi này nhìn 1 chút.

Thẳng đến lúc Tô Tô sinh Tại Tại, ba Cố Thiệu tự mình ra mặt, kêu hai vợ chồng bọn họ dọn về nhà chính ở.

Cố Thiệu ở trước mặt Tô Tô khuyên can mãi, có một ngày nàng đột nhiên đồng ý.

Dọn về nhà chính.

Cũng ở hơn hai tháng, về sau nói cái gì nàng cũng muốn dọn ra ngoài, ý của ba mẹ Cố Thiệu là, chờ Tại Tại lớn 1 chút, nàng một mình cũng có thể tốt hơn, lúc đó lại dọn ra.

Bởi vì Tô Tô nhìn qua thật không giống một người mẹ đáng tin cậy, từ khi chuyển về nhà hai tháng liền nhìn ra.

Ai ngờ cứ khuyên một câu, Tô Tô liền hạ mặt xuống, không cùng bọn họ ăn cơm nữa, gặp mặt coi như không nhìn thấy. Cố Thiệu bị nháo đến không có biện pháp, nhưng cảm xúc sâu nhất chính là mẹ Cố Thiệu, bởi vì Cố Thiệu cùng ba hắn đều phải đi công tác, chỉ có mẹ Cố Thiệu cùng Tô Tô ở cạnh nhau 1 thời gian dài.

Cho dù bà là trưởng bối, cũng không biết nên cùng đứa nhỏ này nói chuyện với nhau như thế nào.

Nàng nhìn ra được đến chính con trai mình khả năng cũng không thể xử lý việc này, vì con trai, khó chịu đến mấy cũng nhịn xuống không cùng Tô Tô so đo, Cố Thiệu ban ngày đã mệt mỏi như vậy, như thế nào lại cho hắn thêm phiền?

Mấy ngày trong nhà không khí đáng sợ, người khác nói với mẹ Cố Thiệu con trai bà cưới 1 cô con dâu thật ghê gớm.

Mẹ Cố Thiệu trước mặt người ngoài  có chút hiếu thắng, liền không thèm để ý, phong khinh vân đạm nói: " Nó còn nhỏ tuổi, trong nhà có chút nuông chiều, qua 1 thời gian là tốt rồi."

Chỉ ở trước mặt ba Cố Thiệu thì mới nói có chút ủy khuất, ba Cố Thiệu khó mà nói trước mặt Tô Tô, liền gọi Cố Thiệu qua trách cứ.

Cố Thiệu sao có thể nói gì với Tô Tô vừa mới sinh chứ? Nói nàng cũng không nghe, hoàn toàn không có biện pháp. Đành phải cùng mẹ hắn thương lượng vấn đề dọn ra.

Đến cuối cùng mẹ Cố Thiệu cũng chỉ có thể thuận theo ý vợ chồng bọn họ, để cho bọn họ dọn ra.

Nhưng khi thấy nhà người khác ôm cháu nội, bên cạnh bà thì không có cháu nội bên cạnh, vẫn là có chút tiếc nuối. Cố Thiệu dù sao cũng là con trai trưởng của bà, bà cũng nhàn rỗi không có việc gì, hơn nữa hiện tại không chăm sóc, sợ lúc cháu bà trưởng thành không thân thiết với ông bà nội.
......
Khi đó Cố Thiệu dành thời gian xuất ngoại một chuyến, tới nơi đem Khúc Thanh Vĩ mời về nước.

Cho nên hiện tại đều là Khúc Thanh Vĩ chăm sóc cho Tại Tại cùng Uyển Uyển.

Về sau mẹ Cố Thiệu muốn thấy cháu đều là tới nhà Cố Thiệu trong tiểu khu tìm bọn họ.

Cũng may ở không xa, mười ngày nửa tháng là có thể đi một lần, chỉ là không thể chăm sóc trực tiếp thôi.

Tô Tô không hiểu chuyện nhưng Khúc Thanh Vĩ cũng không phải là cũng không hiểu chuyện, nàng trong lòng biệt rõ, nếu không phải Tô Tô ở trước mặt mẹ Cố Thiệu nháo, hiện tại người chăm sóc cho Tại Tại cùng Uyển Uyển nên là ông bà nội mà không phải bà ngoại.

Vẫn luôn cho rằng Tô Tô nên mang Tại Tại với Uyển Uyển trở về một thời gian, để ba mẹ Cố Thiệu vui vẻ, nói như thế nào thì cũng là cháu trai cháu gái của họ a.

Từ lúc bà trở về đến bây giờ, chuyện nhà ở còn có 1 ít chuyện, đều là ba Cố Thiệu lo liệu, mỗi tháng đều sẽ đưa cho bọn họ rất nhiều đồ dùng, không chỉ là đồ dùng của trẻ con, kể cả đồ dùng của người lớn cũng chuẩn bị, có thể nói là rất tinh tế làm người ta không tìm ra điểm để chê.

Cho nên bà nói Tô Tô là đang ở trong phúc nhưng không biết hưởng.
......
Tô Tô trong đầu có đoạn ký ức, cho nên nàng trong lòng là có chút lúng túng, nguyên chủ ở trước mặt mẹ Cố Thiệu nháo như vậy, hai người quan hệ khẳng định sẽ không tốt, nàng không nghĩ nguyên chủ sẽ thản nhiên như vậy, có thể hoàn toàn không thèm để ý.

Cảm thấy hẳn là ba mẹ Cố Thiệu vui vẻ một chút, chính là lại có cảm giác không biết rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ.

Tô Tô lên xe, ngồi ở ghế phía sau, Cố Thiệu đưa con gái cho nàng, để Tô Tô ngồi ổn định, Cố Thiệu lại đi tới bên kia, từ trong tay Khúc Thanh Vĩ ôm Tại Tại, "Mẹ, chúng con đi đây."

Khúc Thanh Vĩ gật đầu, "Đồ vật của Tại Tại với Uyển Uyển mẹ giúp các con chuẩn bị rồi, được thì liền ở bên đó lâu 1 chút."

Cố Thiệu: "...... Chúng con sẽ sớm trở về thôi."

Hắn cũng ngồi ở ghế phía sau, để con trai đứng ở giữa mình và Tô Tô , cùng Khúc Thanh Vĩ tạm biệt sau đó đem cửa xe đóng lại, kêu tài xế lái xe tới chỗ ba mẹ.

Cố Tại cùng Cố Uyển giống nhau, vừa lên xe liền ngủ say, Cố Thiệu ôm Cố Tại, để bé ngủ thoải mái chút.

Tô Tô nhìn bên ngoài xe, hai bên cảnh vật vững vàng lui về phía sau, suy nghĩ bình tĩnh gợi lên bên trong đầu nàng, vốn dĩ nàng chính là một người độc thân, muốn hết độc thân cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, hiện giờ lập tức cái gì cũng có, không chỉ có có chồng, còn có con luôn rồi, hiện tại đang ở trên đường đi gặp ba mẹ chồng.

Thế giới thật kỳ diệu, nàng cảm giác chính mình giống như là một thế giới khác, thời không vận hành tới chỗ nàng thì lỗ hổng để sót, mang nàng đến thế giới này, dần dần tan đi, cũng đem nàng hoàn toàn gia nhập vào trong thế giới này.

Đại khái là duyên đi, duyên phận đưa nàng tới nơi này, đi gặp người thích hợp, vừa lúc trải qua những chuyện này.

Tô Tô nhịn không được cong môi, trong mắt tản ra ý cười .

Cố Thiệu từ kính chiếu hậu thấy sườn mặt nàng, bộ dáng như suy tư gì đó, hắn nhịn không được hỏi: "Suy nghĩ cái gì vậy?"

"Ân?" Tô Tô quay đầu lại nhìn hắn, vẫn như cũ là cười, trong mắt giống như có ngôi sao, trả lời: "Em cảm thấy thế giới này nhất định đã định sẵn mọi chuyênn, để người không có duyên phận sẽ tách ra, để cho người duyên phận gặp nhau."

Giống như nguyên chủ với Cố Thiệu, giống như nàng với Cố Thiệu.

Tô Tô nói xong liền quay đầu, trên mặt vẫn là tràn đầy ý cười.

Cố Thiệu: "......" Có ý gì?

Không nghĩ tới, hắn để tài xế dừng xe.

Tô Tô nghi hoặc, "Làm gì thế?"

"Hôm nay đi qua không thích hợp, chúng ta hôm nào lại đi đi."

Tô Tô cười nói: "Như thế nào lại không thích hợp? Anh lại không phải mỗi ngày đều có thể không tới công ty, hơn nữa chúng ta nói với mẹ rồi, bà khẳng định đã kêu người chuẩn bị một bàn bữa tối phong phú rồi."

Ăn không phải trọng điểm, trọng điểm là không thể lãng phí tâm ý của người lớn.

Để xe dừng lại ngay lề đường, xung quanh thật nhiều cửa hàng, Cố Thiệu kêu tài xế xuống xe mua gói thuốc.

Tô Tô hỏi: "Anh không phải không hút thuốc sao?"

Tài xế cũng biết hắn không hút thuốc lá, nhưng vẫn đi xuống, hắn biết Cố Thiệu chỉ là muốn đem hắn rời khỏi, đi mua thuốc không cần về nhanh, mà là chờ điện thoại Cố Thiệu.

Cố Thiệu trầm mặc một lát, cùng Tô Tô thẳng thắn nói, "Em trở về rốt cuộc muốn gặp ai?" Những lời này thực sắc bén.

Tô Tô biết khúc mắc của hắn, không cùng hắn so đo, "Không phải em trở về, mà là mẹ muốn chúng ta trở về, cho nên em liền đi theo anh trở về, anh lại muốn đi nơi nào?"

"Ngày hôm qua Cố Hạo đã trở lại, em không phải cũng biết sao?"

Đúng vậy, nàng biết a, cho nên từ ngày hôm qua đến bây giờ, nàng cũng chưa cùng Cố Thiệu nói về Cố Hạo một câu, còn không phải là muốn tránh đề tài cái này, không cho Cố Thiệu suy nghĩ miên man sao?

Editor: Chanh dây

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro