Chương 34: Ngoài ý muốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên sàn nhà cơ hồ không nghe âm thanh của dép lê, liền xuất hiện cảm giác trên giường bị lõm xuống 1 bên, Tô Tô ý thức được Cố Thiệu đã đến.

Nàng thử đem chân qua 1 chút, đụng phải bắp chân Cố Thiệu, mượn lực xoay người qua.

Cố Thiệu vừa vào trong chăn, liền thấy Tô Tô bò tới hai chân hắn, tiếp tục bò lên trên, cánh mũi đụng tới mũi hắn.

Không cần nhìn Cố Thiệu cũng biết phần lưng của nàng cong ra 1 đường cong đẹp đẽ.

Liếc mắt có thể nhìn thấy bên trong phong cảnh tuyệt mỹ, một nửa là Tô Tô tận lực hiện ra cho Cố Thiệu nhìn, một nửa là Cố Thiệu tưởng tượng.

Đối với thân thể nàng, Cố Thiệu thậm chí so với nàng còn quen thuộc hơn.

Cố Thiệu hầu kết khẽ nhúc nhích, con mắt dài nhỏ mà thâm thúy có chút nheo lại, hắn hạ giọng nói: "Đây là em tự tìm." Lập tức xoay người ép xuống.

Tô Tô còn chưa kịp phản ứng, liền cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, nàng bị đặt ở bên trên mặt giường mềm mại.

Cố Thiệu động tác có chút vội vàng, thậm chí mang chút hả giận, "Xoẹt xẹt" một chút, thô bạo đem áo ngủ xé mở.

Tô Tô: "..." Vân vân, kịch bản không đúng, cái này hoàn toàn không đúng với tưởng tượng...

Cố Thiệu rất ít nói ra lời thật lòng của bản thân, nhưng giờ khắc này lại vuốt ve gương mặt của nàng nói: "Anh không thích em nói chuyện với Cố Hạo, lời gì cũng không thể nói." Trong giọng nói thậm chí lộ ra chút ủy khuất.

Tô Tô đè lại tay của hắn, quay đầu khẽ liếm một chút, "Không được."

Cố Thiệu trong nháy mắt che lấp âm u, cúi người, nụ hôn bão tố trút xuống.

Vì cái gì không thể nói câu êm tai? Để hắn thoả mãn một chút cũng không được a, nữ nhân này!

Tô Tô chỉ là phản ứng theo bản năng tìm đường chết, không nghĩ tới Cố Thiệu kích động như thế ... Đến mức nàng muốn cầu xin tha cũng không được...

Vừa bắt đầu công chuyện, hôm nay nàng không có về thì báo ứng Ninh Khả đột nhiên gửi tin nhắn đến. . . . .

Điện thoại đột nhiên vang lên.

Hai người vừa bắt đầu đã bị kinh sợ đến mức lấy lại tinh thần, Cố Thiệu phản ứng nhanh, sợ đánh thức Cố Tại với Cố Uyển, nhanh tới cầm điện thoại cúp máy, vậy mà đã không còn kịp rồi.

Thời điểm mấu chốt, hai bé con vẫn là bị khóc tỉnh...

Cố Thiệu có chút ảo não, lần trước Phạm Tịnh An xông vào cũng như vậy, lần này lại... Hắn cảm thấy cứ mấy lần như vậy hắn chắc sẽ bị phế.

Tô Tô tới xem cuộc trò chuyện trên điện thoại, lật đến hai chữ Ninh Khả, quả thực muốn kêu lên.

Báo ứng, đây là báo ứng!

Hơn nửa đêm nàng cùng Cố Thiệu luống cuống tay chân đem con dỗ ngủ, chờ làm xong, mí mắt đều đang đánh nhau muốn sụp xuống.

Tô Tô liếc Cố Thiệu một chút, đi phòng tắm.

Cố Thiệu muốn đi theo vào, nhưng Tô Tô đi ở phía trước đột nhiên đóng cửa lại, không kịp chuẩn bị kém chút bị cánh cửa đụng vào mũi rồi.

Cố Thiệu nghe được bên trong âm thanh khóa cửa, hắn vuốt vuốt cái mũi lại trở về.

Nằm ngã ở cuối giường, hai tay để ở sau gáy.

Lại không phải lỗi của hắn sao lại nhìn hắn như vậy, cảm giác có chút ủy khuất.
...
Vì bị bọn trẻ làm ầm ĩ, Tô Tô cùng Cố Thiệu đều không có ngủ ngon mấy, Cố Thiệu chỉ muốn nằm ở trên giường ngủ, ôm vợ yêu mềm mềm thơm thơm ngào ngạt tiếp tục ngủ bù.

Nhưng Tô Tô biết đây là nhà mẹ chồng, bình thường nàng rất lười nhưng ngày hôm nay cũng không dám dậy trễ, ráng chống đỡ đem tay Cố Thiệu gỡ ra, rời giường mặc quần áo.

Cố Thiệu dụi dụi con mắt, nhìn thấy Tô Tô ngồi dậy, nội tâm nhận kích thích.

Nàng sao vậy?

Thế mà cũng có thể dậy sớm?

Muốn đem Tô Tô kéo về trên giường, lại nằm một lúc.

So với Tô Tô có chút khác biệt, hắn ở nhà mình lại rất tự tại, dù là rời xa gian phòng này mấy năm, nhưng chung quy là nơi mình ở từ nhỏ tới lớn, rất có cảm giác quen thuộc cùng cảm giác an toàn.

Tô Tô đẩy tay của hắn ra, "Ngủ muộn như vậy sao được? Em mặc kệ anh, dù sao em phải nhanh lên, anh đừng cản em." Nàng thật sự bị hắn kéo xuống, chỉ cần hơi dính giường liền thật sự không đứng dậy nổi, nàng không muốn tên Cố Thiệu gây ra tai họa cho mình.

Cố Thiệu: "Hiện tại còn sớm."

"Hôm qua ba còn nói anh sa đọa, anh đã quên sao?"

"... Không có, nhưng ông ấy trên cơ bản gặp một lần thì sẽ nói anh như vậy, "

Tô Tô: "Anh muốn thì tự anh liền ngủ tiếp đi." Đừng ảnh hưởng tới nàng.

Cố Thiệu không nói gì, nghiêng người trông thấy nằm cạnh hắn là Tại Tại, vỗ vỗ thịt béo trên khuôn mặt nhỏ nhắn, ngủ tiếp.

Hiếm khi hắn được nghỉ hai ngày, ở nhà mẹ vợ thì không dám dậy trễ, ngày hôm nay hắn muốn ngủ nướng một lát.

Tô Tô trang điểm nhẹ, bởi vì không nghĩ tới lại ngủ lại ở nơi này, mang đồ không được đầy đủ, tối hôm qua bị giày vò mắt có quầng thâm không thể che lại.

Nhưng cũng không quá ảnh hưởng, nàng xuống lầu.

Vốn cho là mình đã tính sớm, nhưng ba mẹ Cố Thiệu đã ngồi dưới lầu.

Ba Cố Thiệu ngồi một mình xem tạp chí, mẹ thỉnh thoảng nói chuyện cùng ông, không biết có phải là bởi vì vợ chồng con trai cả và 2 cháu nội đều trở về hay không, trên mặt hai người đều là thần thái nhẹ nhõm vui vẻ.

Mỗi lần nhìn thấy người lớn tuổi hài hòa ngồi cùng một chỗ nói chuyện phiếm như thế, trong lòng Tô Tô sẽ xẹt qua tia cảm động, nàng thậm chí cảm thấy nếu như ba mẹ mình không xảy ra chuyện kia, khả năng cũng sẽ có dạng ấm áp như vậy.

Tô Tô qua chào hỏi hai người bọn họ.

Mẹ Cố Thiệu có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới người dậy sớm nhất lại là con dâu, bà còn tường sẽ là Cố Thiệu...

Tối hôm qua mẹ Cố Thiệu còn nói với ba Cố Thiệu Tô Tô thay đổi không nhỏ, quả nhiên, ai, làm cha làm mẹ mới biết được là không dễ.

Mẹ Cố Thiệu cười, "Tô Tô, lại đây ngồi."

Đợi Tô Tô vào chỗ, ba Cố Thiệu nhíu mày hỏi: "Cố Thiệu đâu rồi?"

Tô Tô vội nói: "Anh ấy còn chưa dậy."

Cố Thiệu ba ba: "... Ừm."

Đây là con trai mà ông hay tự hào sao? Cái này không thể được a!

Ba Cố Thiệu muốn đi làm, cho nên bữa sáng thường chuẩn bị sớm, nên lúc ăn cơm 2 con trai vẫn là rất quá đáng chưa rời giường, mẹ Cố Thiệu nhịn không được, đi lên gọi bọn hắn xuống.

Bà mới vừa lên đi thì gặp Cố Hạo đang đi xuống liền đụng vào.

Cố Hạo: "Mẹ đi đâu thế?" Trong mắt còn bối rối, đại khái tối hôm qua ngủ không ngon.

"Anh của con thật không ra gì, lúc này còn chưa dậy, mẹ đi gọi nó xuống."

"Ừm?"

Cố Hạo nhìn về phía Tô Tô dưới lầu, lấy thị lực không tệ của hắn, quan sát được dưới mắt Tô Tô có quầng thâm.

Anh trai còn chưa có dậy, nhìn Tô Tô có chút tiều tụy, không trách được hắn suy nghĩ lung tung, hắn là một người trưởng thành.

Tô Tô nghe thấy âm thanh trò chuyện bên đó, ngẩng đầu nhìn lại nơi đó, trông thấy Cố Hạo tay đút túi.

Hắn đại khái ngày hôm nay có kế hoạch đi ra ngoài, mặc đồ tùy ý giống ngày hôm qua, cũng không giống Cố Thiệu mặc âu phục cấm dục giày da như thế, hắn có phong cách của mình.

Bọn hắn ở trong cái vòng này lăn lộn người trời sinh liền có một loại trực giác nhạy bén, Cố Hạo cho dù là đơn giản phối hợp một chút, cũng có chút mê người cảm giác không có thuốc chữa.

Bởi vì ra nước ngoài đào tạo sâu ba năm, hắn so với trong trí nhớ nguyên chủ thì dáng vẻ càng thành thục 1 chút, nếu như nguyên chủ trông thấy hắn bộ dáng hiện tại sợ rằng sẽ kìm nén không được.

Nhưng mà trong đầu Tô Tô lại đột nhiên nhớ tới tối hôm qua Cố Thiệu nói với nàng, "Anh không thích em nói chuyện với Cố Hạo, lời gì cũng không thể nói."

Ngây thơ.

Nhưng nàng xác thực không quá muốn cùng Cố Hạo nói gì cả...

Chỉ nhàn nhạt gật đầu lên tiếng gọi, cái gì cũng không có nói.

Cố Hạo vừa muốn mở miệng, liền phát hiện nàng đã quay đầu, trên mặt hắn cứng đờ, đem lời muốn thốt ra thu hồi.

Tốt a... Hẳn là nên như vậy.

Giống như bạn bè cũng sẽ không được nữa rồi.

Lúc vừa trở về hắn còn đang suy nghĩ không biết Tô Tô có thay đổi không, khi đó chủ yếu lo lắng chính là đối với tình cảm của hắn có thay đổi không, hiện tại xem ra có từng thay đổi?

Nàng không giống như giả bộ, nàng là hoàn toàn buông xuống, rất thẳng thắn, không thèm để ý chút nào.

Cố Hạo thật sự rõ ràng ý thức được điểm này, nói không nên lời mình có tâm tình gì.
...
Cố Thiệu cho Cố Tại mặc đồ hôm qua, cho nên giúp Uyển Uyển tỉnh lại mặc quần áo cũng không có vấn đề, hắn đem Uyển Uyển ôm đến giường lớn, cầm quần áo qua đổi cho bé.

Tại Tại nhu thuận ghé vào bên giường nhìn ba thay quần áo cho em gái.

Trẻ con lớn rất nhanh, Tại Tại đã nói 1 số câu khó hơn, nhưng đại đa số đều là nói bậy, ngao ngao kêu mấy tiếng, Cố Thiệu cũng không biết bé đang nói cái gì, một mực "Ừ", xem như đáp lại bé.

Chỉ cần có đáp lại Tại Tại liền sẽ cao hứng, tiếp tục nói hăng say.

Cố Thiệu mặc dù đã biết Cố Tại khi còn bé thì quần áo có bao nhiêu nhỏ, nhưng bây giờ cầm quần áo của Uyển Uyển vẫn cảm thấy ngạc nhiên.

So ra chỉ bằng 1 bàn tay lớn.

Lúc đầu hắn thấy quần áo nhỏ như vậy hắn cũng hoài nghi đứa bé làm sao chen vào được, chờ khi sinh ra, một cơ thể còn không dài bằng tay của hắn, hắn liền hiểu được.

"Đùng đùng đùng" ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa.

Cố Thiệu còn chưa đứng lên, Tại Tại liền tiến tới, lập tức bạch bạch bạch chạy tới.

Cố Thiệu: "Con gấp cái gì? Có thể với tới tay cầm cửa sao?"

Tên lùn.

Cố Tại căn bản không nghe hắn nói cái gì, liền hô to: "Mẹ, mẹ." Sốt ruột muốn mở cửa.

Mẹ Cố Thiệu nghe được giọng non nớt trẻ con bên trong cửa, cất cao giọng nói: "Cố Thiệu, dậy chưa? Tranh thủ thời gian một chút xuống ăn cơm."

Cố Thiệu lên tiếng.

Mẹ hắn không có đi vào, lời nói xong liền rời đi.

Nếu như là gõ cửa phòng Cố Hạo, nói gì bà cũng muốn đi vào đem Cố Hạo kéo dậy, Cố Hạo là con trai út, đã quen, nói nửa ngày cũng sẽ không dậy, nhưng Cố Thiệu thì khác.

Cố Thiệu từ nhỏ đã tự lập, đồng ý cũng lập tức liền làm ngay, làm cho người ta đỡ lo.

Chờ mẹ Cố Thiệu rời đi, Cố Tại còn ở trên cửa hô mẹ, Cố Thiệu gọi bé: "Cố Tại, tới đây."

Cố Tại lúc này mới ỉu xìu tức giận đi tới.
...
Ba Cố Thiệu biết mình một khi đi làm trở về cháu trai cháu gái đều sẽ rời đi, ông liền muốn thừa dịp sáng sớm nay cùng ở với bọn trẻ lâu 1 chút, nhưng ông xưa nay nghiêm túc, cũng không biết làm sao chơi với trẻ con.

Mỗi lần nói chuyện với Cố Tại cũng không thể kéo sự chú ý của bé, cuối cùng có chút hữu tâm vô lực, liền đi nhìn Uyển Uyển một chút.

Trước khi ra cửa đáy lòng có chút buồn.

Hình tượng tốt đẹp như vậy đều không được chú ý, trẻ con càng lớn càng muốn đi xa, ông càng già càng thích sum họp lại.

"Ba đi làm đây."

Tô Tô đẩy đẩy Cố Tại, "Tại Tại, nhanh đi thơm thơm ông nội." Nàng vừa mới nhìn ra ba Cố Thiệu muốn cùng Cố Tại chơi một lát lại không được như ý.

Muốn Tại Tại hôn ba Cố Thiệu một cáu, bộ mặt ba Cố Thiệu từ trước đến nay đều nghiêm liên lộ ra ý cười, sờ đầu Cố Tại.

Đây là cháu trai của ông.

Ông sau khi rời đi Cố Hạo cũng mượn chuyện rời đi, trước khi đi nói với Tô Tô: "Có thời gian liền đi họp lớp đi, cũng không thể cùng người quen biết cũ không gặp lại a?"

Hắn biết anh trai muốn để Tô Tô ở trong nhà, nhưng ở trong nhà cũng chưa hẳn là chuyện tốt.

Editor: Chanh dây

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro