Chương 35: Ấm áp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau cơn mưa trời lại sáng, không khí trong lành, cảm thấy một chút mát mẻ, tâm tình người ta cũng thoải mái.

Tô Tô chào hỏi mẹ Cố Thiệu trước khi rời đi, mẹ Cố Thiệu vẫn là mong muốn cảm giác người nhà đều ở bên cạnh nhau, dặn dò Tô Tô cùng Cố Thiệu sẽ thường sang đây chơi.

Tô Tô cũng thích nhiều người, thậm chí nhịn không được nghĩ, nếu như nàng cùng mẹ đều chuyển đến nơi này cũng tốt, vậy thì mẹ của nàng lúc không có chuyện gì làm liền có thể tìm mẹ Cố Thiệu nói chuyện phiếm.

Mẹ với mẹ Cố Thiệu hai người nhất định sẽ rất hợp.

"Mẹ, con sẽ, chờ lúc Uyển Uyển lại lớn một chút nữa, sẽ để bọn nhỏ tự chạy qua bên này."

Nghĩ đến kiếp trước mình cũng rất thích đi nhà bà ngoại, nơi này là nhà ông bà của Cố Tại và Cố Uyển, đối với Cố Tại và Cố Uyển mà nói cũng giống vậy đi, chờ bọn nhỏ lên tiểu học thì tuổi cũng không sai biệt lắm, khẳng định nói đến là liền đến.

Ông bà bọn nhỏ mặc dù cũng giống ba bọn nhỏ, đều là dáng vẻ không dễ thân thiết, nhưng là đối với cháu nội lại là trong lòng đầy yêu thương.

Mẹ Cố Thiệu đưa cho Tô Tô rất nhiều thứ, nhiều đến nỗi xe chứa không nổi, Tô Tô cùng Cố Thiệu liếc nhau, cười khổ, "Mẹ, không cần nhiều như vậy..." Bọn họ đưa những đồ vật trong nhà chưa từng sử dụng qua hết.

Mẹ Cố Thiệu: " Vợ chồng trẻ cái gì cũng đều không hiểu, mẹ không giúp các con chuẩn bị, thì không yên lòng, như thế này mẹ đây còn cảm thấy không đủ đâu."

Bà mặc dù không ở bên cạnh, nhưng khi Tại Tại đổi thức ăn đổi sữa bột, Uyển Uyển bổ sung kẽm hay bổ sung canxi, đều lưu ý từng chút một.

Mẹ Cố Thiệu lại nói: "Hai ngày này Cố Hạo vừa trở về, mẹ phải để ý nó không cho nó đi làm loạn, qua mấy ngày nữa đi xem các con."

Bà đối với Cố Thiệu đã yên tâm vậy mà có thể làm con dâu lớn bụng mới mang về nhà, còn Cố Hạo không có tí đứng đắn nào cả không chừng có thể làm ra loại chuyện gì khủng khiếp hơn đây.

Mặc dù bây giờ Tô Tô đã trưởng thành, không giống như trước đó luôn làm cho bà vô cùng tức giận lại không có nói ra được, nhưng cũng không muốn để Cố Hạo tìm cho bà một người giống y như vậy được.

Với con trai út thì bà phải xem qua mới được.

Tô Tô trong lòng giống như có mặt trời nhỏ ấm áp, người khác đối với nàng tốt nàng cũng không nhịn được nghĩ đối tốt với người khác, ngoại trừ ba ruột, càng bị nàng trêu tức nàng càng vui vẻ...

Giống như của mẹ Cố Thiệu luôn cầu nguyện, nhưng là chuyện đã phát triển đến giờ này, cũng không thể muốn làm gì thù làm, cũng may ba mẹ Cố Thiệu đều còn trẻ, thân thể còn khoẻ, về sau vẫn còn cơ hội để tận hiếu.

Tô Tô trên xe thân mật dựa vào bả vai Cố Thiệu mà nói, "Cố Thiệu, siêu cấp cảm ơn mẹ anh, bà là người rất tốt."

Cố Thiệu: "Là mẹ chúng ta."

Tô Tô: "Em biết rồi."

Cố Thiệu không nói gì, nhưng Tô Tô nói mẹ hắn là người tốt hắn cảm thấy vui, trước kia những gì Tô Tô đối với mẹ, ngoài miệng hắn không nói gì, nhưng trong lòng lại rất nặng nề, hiện tại Tô Tô tôn trọng mẹ, hai người bọn họ có thể ở chung tốt đẹp, Cố Thiệu lập tức liền nhẹ nhõm thấy vui vẻ hơn nhiều.
...
Về đến nhà còn chúa có xuống xe đã nhìn thấy Khúc Thanh Vĩ chờ ở trước cửa.

Tô Tô nhìn qua cửa sổ trông thấy, nhịn không được cười.

Mở cửa xe đi xuống, trêu ghẹo nói: "Mẹ nhớ con vậy sao, không kịp đợi liền đến cổng đón con."

Khúc Thanh Vĩ hừ nàng một tiếng, "Mẹ không có có tâm trạng để ra đón con, mẹ chính là muốn ra cửa đi dạo, thì thấy con trở về."

Cố Tại mơ hồ nói không rõ gọi bà m chạy tới.

Khúc Thanh Vĩ tiếp được bé, ôm bé từng chút, "Tại Tại ngoan, ở nhà bà nội chơi có vui không?"

Tại Tại nói bi bô một đống, Tô Tô cùng Khúc Thanh Vĩ đều mơ hồ nghe bé nói, im lặng hỏi "Nó nói cái gì?".

Cố Thiệu một bên bê đồ từ trên xe xuống, vừa nói: "Nó đang nói ở nhà bà nội chơi rất vui vẻ."

Tô Tô: "Ha, quả nhiên là hiểu con không ai ngoài ba."

Cố Thiệu: A, là hắn nói bậy.

Cố Thiệu cầm đồ đi vào, Tô Tô nói với Khúc Thanh Vĩ: "Cố Tại ở nhà ông bà nội lăn lộn như cá gặp nước, nhiều người chiều chuộng giống như tiểu tổ tông, gọi hai tiếng bà nội liền đem bà nội bé vui đến nỗi muốn bay lên cao."

Khúc Thanh Vĩ: "Đó là bởi vì bé là con trai của Cố Thiệu, ông bà nội đương nhiên là chiều chuộng bé rồi."

Tô Tô: "Thời điểm ra về bà nội còn không nỡ, hốc mắt đều đỏ."

Khúc Thanh Vĩ: "Nói các con ở lâu vài ngày nữa đi, các con lại sớm như vậy đã trở về."

Tô Tô nghĩ thầm không phải nàng muốn trở về, là Cố Thiệu thúc giục thu dọn đồ đạc trở về.

Đêm qua Cố Thiệu lộ ra bộ mặt hẹp hòi ích kỷ chưa từng có, Tô Tô lo lắng đợi lâu hơn nữa hắn thế nào cũng phát nổ.
...
Tô Tô vừa vào nhà liền nằm vật ở trên ghế sa lon nghỉ ngời, ở nhà mẹ Cố Thiệu phải cố trông coi bọn nhỏ, vừa về đến nhà chẳng thèm để ý đến Cố Tại... Nhìn Khúc Thanh Vĩ đang muốn mắng chửi người.

Tô Tô gọi điện thoại cho Ninh Khả.
Điện thoại vừa kết nối Ninh Khả bên kia liền bùng phát, "Chị gái à  chị thật quá đáng, cậu gọi điện thoại tới, thì Bạch Hi Nham liền nhận, kết quả mình gọi điện thoại tới, cậu không nói hai lời liền tắt máy, mình đã nói với cậu mình đang tức giận!"

Ha ha, Tô Tô bị chọc cười không ngừng, nhưng ai mà không có lúc gay cấn đâu? Nàng mới không nói cho Ninh Khả nàng gọi lúc không trùng hợp, vừa vặn cũng phá chuyện tốt Cố Thiệu.

Tô Tô: "Cậu tìm mình có chuyện gì a, đừng nóng giận, mình vừa về coi như tranh thủ thời gian nói chuyện với cậu."

"Không phải cái chuyện lớn gì." Đúng là có ít việc nhỏ, nếu như Tô Tô còn đang ở nhà mẹ chồng, vậy thì có thể giúp mình được, nhưng bây giờ Tô Tô trở về, không có cách nào giúp mình, nàng liền không nói được.

Ninh Khả lại nói: "Nhưng là cậu có biết gọi điện thoại tới liền bị cúp máy, lại gọi điện thoại qua cũng bị cúp máy là tâm tình gì không, cậu cái đồ đáng giết ngàn đao." Hại nàng suy nghĩ lung tung có phải là nàng đắc tội nàng chỗ nào.

Ninh Khả lại nói: "Cậu trở về rồi?"

Tô Tô: "Hừm, vừa về tới nhà."

Ninh Khả: "Mình đi tìm cậu?"

Tô Tô: "Cậu đến cũng được."
...
Ninh Khả vào cửa thì thấy Cố Thiệu, nàng chào hỏi Cố Thiệu, Cố Thiệu chú ý tới nàng, mắt lại nhìn Bạch Ninh Việt đang nắm tay nàng.

Bạch Ninh Việt bị cái nhìn này của hắn làm sợ hãi đến trốn đến Ninh sau lưng Khả.

Ninh Khả: "Ha ha, con đứa nhỏ này, xấu hổ cái gì a, đây là chú Cố, con đã cùng chú Cố đi ra ngoài chời rồi mà, nhanh như vậy đã quên rồi?"

Bé không quên, dáng dấp Tại Tại giống chú Cố như vậy né liền biết là ba Tại Tại, nhưng rất đáng sợ.

Cũng may Cố Tại chạy nhanh ra ngoài, trông thấy Bạch Ninh Việt thật giống như phát hiện ra thế giới mới, chạy tới chỗ Bạch Ninh Việt, lôi kéo bé đi chơi.

Mấy ngày nay hoặc là trời mưa, hoặc là trong nhà có khách, hoặc là đi ra ngoài, bé rất lâu không có cùng nhau chơi đùa với các bạn nhỏ.

Bà nội bé có tặng cho bé một chiếc xe đồ chơi, là đồ bé yêu quý, kéo Bạch Ninh Việt đi tới, ngồi xổm người xuống cầm lấy thân xe, để Bạch Ninh Việt ngồi lên, bé ở phía sau đẩy.

Tô Tô đi ra ngoài trông thấy màn này đau đầu nhức óc, "Cố Tại đã trưởng thành rồi, lúc trước bé keo kiệt như vậy, hiện tại cũng sẽ cùng người khác chia sẻ đồ chơi."

Cố Thiệu rất có ánh mắt nói một câu: "Là mẹ dạy tốt."

Đối với hắn mà nói chỉ cần Bạch Ninh Việt không tới gần Uyển Uyển là được, hắn nhìn ra được, tên nhóc này mặc dù tuổi không lớn lắm, nhưng tâm địa thì không ít.

Hoặc là nói trưởng thành sẽ càng phát triển hơn, cho nên so với người cùng tuổi sẽ có khác biệt.

Nhưng Tại Tại lại có một cái người bạn như vậy cũng coi như là 1 sự cổ vũ, bọn nhỏ ở bên trong vòng tròn tinh anh cũng khá tốt, Bạch Ninh Việt cùng Tại Tại từ nhỏ đã thân thiết, nếu là không thay đổi, bọn nhỏ đều sẽ trở thành giá trị tài nguyên lẫn nhau.

Cố Thiệu cùng Tô Tô trở về vốn định làm tiếp chuyện đêm qua, khôi phục lại lần nữa một chút lòng tin.

Nhưng Ninh Khả tới, không có cách nào, Tô Tô lại không có quan tâm hắn, nửa đường hắn nhận được một cú điện thoại, liền đi ra ngoài làm việc.

Cố Tại cùng Ninh Việt chơi trong sân, hai bọn nhỏ mặc dù quan hệ tốt, nhưng khi bị đối phương chọc tức cũng có lúc đánh nhau.

Hai bé lúc đánh đều sẽ ngao nghêu la ó, hai người mẹ phải đi ra can ngăn, kéo ra xong bọn nhỏ liền có thể làm hoà.

Ninh Khả ánh mắt chuyển qua người Tô Tô nói chuyện phiếm, hỏi: "Cậu hôm qua là nhìn thấy em trai chồng rồi đúng không?"

"Làm sao cậu biết?" Cô làm sao biết Cố Thiệu có em trai vừa lúc em trai của hắn hôm trước mới trở về.

Ninh Khả: "Trên mạng đều nói, cậu không đọc tin tức sao?"

Tô Tô do dự mở điện thoại.

Hai ngày này thật đúng là không có thời gian mở điện thoại.

Tin tức giải trí nhiệt độ cao nhất xác thực đều là tin Cố Hạo về nước.

Đại khái đều là ngày xưa nam sinh xuất ngoại đào tạo sâu, trở về có gì thay đổi.

Cố Hạo trong lúc học đại học xác thực có học diễn xuất.

Giá trị nhan sắc cao gia thế tốt tài nguyên tốt, trước khi xuất ngoại đã tiếp xúc không lâu, đang lúc phát triển thì rời đi, xuất ngoại chuyển hướng sang biên đạo chuyên nghiệp, tất cả mọi người không thể hiểu được.

Tuy nói diễn xuất là con đường khá tốt, vậy hắn đây cũng quá đáng tiếc.

Bất quá lúc gia thế nhà hắn bị tuôn ra, mọi người liền có thể hiểu được, nhà có tiền, thích thì đi thôi, còn không phải muốn làm cái gì thì làm cái đó sao.

Tô Tô: "Ba năm rồi, hắn vẫn chưa giảm nhiệt a."

Thế giới giải trí là nơi nổi cũng nhanh mà bị lãng quên cũng nhanh, sau khi Cố Hạo rời đi tin tức về hắn cơ hồ rốt cuộc cũng không có bị đưa tin quá nhiều, không nghĩ tới còn có người vẫn nhớ tới hắn.

Tô Tô ở bên trong weibo tìm kiếm hắn, phát hiện hắn vẫn có vài vạn fan hâm mộ.

Nghĩ đến những năm này tin tức về hắn đều dựa vào những người hâm mộ truyền bá.

Ninh Khả giống như rất tò mò về hắn, lại hỏi: "Hắn lần này trở về là làm gì? Muốn phát sóng phim mới sao?"

"Mình không biết a, mình không có hỏi."

Nhưng hẳn là sẽ không quay phim đi, hắn không phải học biên đạo sao? Có thể là trở về làm biên đạo.

Trong sách cơ hồ không nói hắn làm diễn viên, chỉ nói là đạo diễn nổi danh, nhưng là một tay mang theo Cố Uyển, Cố Uyển tuổi còn trẻ liền ôm hết các giải thưởng lớn, đều là bởi vì phía sau có một người chú lợi hại.

Tô Tô đoán có lẽ hắn trong lúc học đại học tiếp nhận mấy cái kịch bản phim.

Editor: Chanh dây

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro