Chương 38: Ba của đứa bé

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lý Mạn Mạn nghe Tô Tô nói như vậy, theo bản năng muốn nói lại, nhưng nghĩ Tô Tô đã dám nói như vậy, không chừng ba của đứa nhỏ này có lẽ là một nhân vật quyền thế.

Cô ta ở trong giới giải trí kiêng kỵ nhất là không nên gây chuyện với những nhân vật lớn, đè xuống tia nghẹn khuất trong lòng, không nói gì.

"Hừ, cậu nói một chút xem ba của đứa bé là ai, chắc chỉ muốn doạ tôi chứ gì."

Tô Tô: "Tại sao tôi phải nói cho cô nghe?"

Nàng không nói, muốn xem Lý Mạn Mạn giả bộ cầm giỏ xách rời đi.

Lý Mạn Mạn hận nghiến răng, "Không nói thì không nói, chẳng có gì ghê gớm, không phải chỉ trò cười thôi sao."

Mặc dù biết rõ đây là bước đầu của phép khích tướng, nhưng nghĩ đến Cố Thiệu thật sự lợi hại, lại nghe Lý Mạn Mạn nói loại lời này, Tô Tô thực tình tức không chịu nổi, nhịn không được muốn đem thân phận ba của đứa trẻ nói ra.

"Con trai tôi họ Cố, ở thành phố S, cô nói một chút đứa bé sẽ là con của ai."

Đám người vốn là bị điều này làm cho hứng thú, Tô Tô thốt ra lời này, mọi người trong lòng lộp bộp, liền nhìn về Cố Hạo.

Tần Hoài có quan hệ không tệ với Cố Hạo đều một mặt kinh ngạc nhìn về phía Cố Hạo.

Nửa ngày Tần Hoài mới kịp phản ứng, cùi chỏ gạt Cố Hạo một chút, cười nói: "Cậu phải không, vừa rồi mặt ngoài nói như vậy, khiến cho mình đều tin tưởng."

Tần Hoài nói chính là Cố Hạo vừa lúc đi vào, hắn trò chuyện Cố Hạo, từ Cố Hạo trong lời nói, hắn vốn cho rằng Cố Hạo thật không có liên hệ với Tô Tô.

Nhưng bây giờ xem ra, rõ ràng hai người bọn họ đến con trai đã có a, trách không được tiểu gia hỏa kia dáng dấp có mấy phần giống Cố Hạo.

Cố Hạo một mặt im lặng nhìn về phía hắn, "Chớ suy nghĩ nhiều."
Cố Hạo nhẹ nhàng nói một câu, ngược lại làm Lý Mạn Mạn bị dọa đến ngu ngơ hoàn hồn.

Cố Hạo đã nói như vậy, vậy khẳng định không phải hắn.

Lý Mạn Mạn rất nhanh thay đổi tâm trạng từ thả lỏng rồi lại khẩn trương, biết được cái đứa bé không phải của Cố Hạo, cô ta nhịn không được cười to lên.

"Ha ha, rất may là Cố Hạo ngồi ở chỗ này, không thì cô nói như vậy chúng tôi chắc sẽ không thể đáp trả được rồi."

Cô ta nhìn về phía Tô Tô, Tô Tô dù vậy vẫn ung dung nhìn về phía cô ta.
. . .
Lý Mạn Mạn nụ cười dần dần cứng đờ, nhà xí nghiệp của Cố Hạo hình như không chỉ ở thành phố S, đứng đầu cả nước, nổi tiếng quốc tế, có thể nói nhà hắn dậm chân một cái, toàn bộ thị trường đều phải rung chuyển.

Nhưng trừ nhà hắn ra, thành phố S xác thực lại không có họ Cố nào quyền thế nữa.

Cho nên, là ai có thể để Tô Tô nói ra những lời như thế?

Trong nội tâm cô ta dần dần trồi lên một nhân vật đoán cũng không dám đoán.

Thế giới giải trí sở dĩ mang hai chữ giải trí, như ý nghĩa tên là cho người khác tiêu khiển, mặc kệ mặt ngoài tốt đẹp, không thể phủ nhận bí mật làm đồ chơi cho bao nhiêu người.

Cho dù là làm đồ chơi, còn muốn tranh giành nhau, mặc kệ những kim chủ là hạng người gì, chỉ cần họ có tiền, nếu như mình có lợi, liền muốn vứt tự tôn để lấy được danh tiếng.

Cô ta tự nhiên cũng không ngoại lệ.

Bên ngoài thuận theo nhu cầu, nhưng ai vứt bỏ cơ hộ càng nhiều nhìn qua là thấy ngay.

Loại này không công bằng hoặc là nói là giao dịch dơ bẩn đằng sau, khó tránh khỏi tạo thành tâm tư trong lòng với người bên trên, đối với nhân vật nổi tiếng sẽ sinh ra một loại nhân cách hèn mọn.

Cô ta lấy lòng qua rất nhiều người, cô ta trong vòng vãn bối cùng bên trong thế hệ trưởng bối, không ít người giống như nàng đi lấy lòng rất nhiều người, những người bị lấy lòng đều là người trung niên bụng phệ, bụng phệ làm cho cô ta buồn nôn đến phun người.

Cô ta sẽ hướng tới tốt hơn, cô ta trong nhóm bạn cũng sẽ có chỗ tốt hơn, nhưng có một người là các cô muốn ảo tưởng cũng không có sức lực.

Mặc dù luôn luôn một bên hưởng thụ tài nguyên lấy từ đàn ông mang đến, một bên thầm mắng những cái đó sẽ chỉ dành cho nữ nhân ngu xuẩn.

Thật có 1 người đàn ông tồn tại như vậy, khi trong nhóm chỉ cần có người có chủ ý muốn nói tiếp xúc, liền sẽ bị những người khác trào phúng không biết lượng sức.

Tuổi còn trẻ đã làm được rất nhiều phương án, sáng tạo vô số thương nghiệp kỳ tích, dung mạo khí chất bất phàm, người đàn ông như vậy sẽ thiếu phụ nữ sao? Cho dù bọn họ có tự tin đi nữa, người đàn ông như vậy sẽ coi trọng các cô sao?

Các cô ở trước mặt hắn tính là thứ gì?

Cô ta biết được từ người quen biết bên trong, đều không ai có thể xứng được với làm đồ chơi của hắn.

Nếu có, vậy cái kia người có mệnh lớn.

Người đàn ông cô ta nghĩ cũng không dám nghĩ, hắn lại họ Cố.

Trong ánh mắt Lý Mạn Mạn bày ra vẻ không thể tưởng tượng nổi.

Tất cả mọi người ở đây lại một lần lâm vào trầm mặc, tại trong không khí trầm mặc, Cố Tại nói bập bẹ rõ ràng có thể nghe, bé ghé vào bộ ngực của Tô Tô không ngừng gọi: "Mẹ, mẹ."

Lý Mạn Mạn chú ý tới bé.

Nếu như là người đàn ông kia, vậy cái tiểu tổ tông này liền thật là một cái bảo bối.

Lục Tử cũng cười đánh vỡ trầm mặc, "Ha ha, nếu như không phải Cố Hạo, sẽ không phải là anh Cố Hạo a?"

Nếu như nói người ở nơi này Lý Mạn Mạn là người đầu tiên không tiếp thụ được sự thật này, vậy Lục Tử cũng tuyệt đối là người thứ hai.

Vốn muốn cho mọi người xem thật kỹ một chút "Công chúa" ngày xưa biến thành dáng vẻ nghèo túng cỡ nào, hiện tại phát hiện công chúa xác thực thay đổi , đáng hận lại không phải biến thành nghèo túng, mà là biến thành nữ vương.

Tâm lý của nàng suy nghĩ rất nhiều, mặc dù trên mặt vẫn là cười, nhưng trong nội tâm lại bị đè nén.

Cố Hạo mới vừa vào học bản thân không có bộc lộ ra gia thế, khi đó mọi người chơi với hắn rất tốt là bởi vì bản thân hắn rất có nhân cách mị lực, về sau phát hiện hắn luôn có thể cầm tới tài nguyên chất lượng, không ít người bắt đầu tìm hiểu hắn.

Tại năm nhất tìm ra hắn là Nhị thiếu của Cố gia. . .

Tập đoàn Cố thị chi lớn làm mọi người đối với hắn không ngừng hâm mộ, vốn cho rằng xuất thân như vậy đã là ưu đãi cao.

Nhưng năm hai, năm ba đại học thời điểm Cố Thiệu đầu tư đạt được chỉ số hồi báo, sáng tạo tập đoàn Cực Quang bắt đầu vững vàng phát triển, một lần tin tức lớn tại các trang bìa bùng nổ.

Trải qua tìm hiện phát hiện kỳ tài thương nghiệp này lại là anh của Cố Hạo. . .

Được rồi, kỳ thật không cần Cố thị, chỉ cẩn xí nghiệp của anh hắn thôi liền hoàn toàn đủ để cho người tới nâng hắn.

Khi đó mọi người mới có chỗ, có ít người tốt số nhưng không có hạn mức cao nhất. . .

Như vậy cũng làm cho cô ta cảm giác người đàn ông như Cố Hạo, sẽ là người đàn ông của Tô Tô sao. . .

Không thể nào, cô ta cần một người đến nói cho cô ta đây không phải là thật.

Tô Tô cúi đầu xuống trêu đùa con trai, không còn nhìn về mọi người.

Nàng 1 bộ như vậy là thái độ rõ ràng biểu lộ Lục Tử nói đúng, tiểu gia hỏa thật đúng là con trai của Cố Thiệu.

Nhưng không có được đáp án khẳng định, trong lòng mọi người liền giống cảm giác ngứa ngáy, muốn nàng nói rõ ràng, nói hết ra.

Tần Hoài hỏi Cố Hạo: "Tiểu gia hỏa này thật là cháu cậu sao?"

Cố Hạo gật đầu, nhưng mà cái đề tài này làm hắn có một chút không kiên nhẫn, hơi có vẻ bực bội nói: "Cậu không thấy ở trên mạng anh ấy như thế nào sao? Cố Tại với anh ấy dáng dấp giống nhau như đúc."

Đừng có lại bởi vì dáng dấp giống hắn thì hoài nghi là của hắn, hắn so với ai khác đều uất ức.

Ha ha, Tần Hoài trong lòng cười khan, nếu như nói hắn còn có thể xưng mình là bạn của Cố Hạo, nhưng với Cố Thiệu, thật sự là là người không cùng một thế giới.

Cố Hạo thừa nhận, bầu không khí trong nháy mắt liền không giống, không có ai để ý tới Lý Mạn Mạn, nhao nhao khen Cố Tại đáng yêu.

"Thì ra bé gọi là Cố Tại a, tên cũng thật đáng yêu."

"Dáng dấp cũng rất đáng yêu, béo ị, nhìn làm tôi muốn sinh con."

"Cậu có thể sinh ra dạng này sao? Cũng không nhìn một chút bố mẹ người ta là ai."

"Ai, giống Tô Tô có phúc khí như vậy chúng ta làm sao ghen tị được, tôi lúc ấy còn lo lắng Tô Tô tại sao không xuất đạo, xem ra người ta là cả một đời không cần bận tâm đến, chúng ta không thể so sánh."

Khả năng các cô đời này cũng không có cơ hội nịnh bợ được Cố Thiệu, nhưng mà vợ của Cố Thiệu là bạn học của các cô , nịnh bợ một cái bạn học đơn giản hơn nhiều so với nịnh bợ một đại gia.

Nếu như dựa vào dỗ lời ngon ngọt có thể chiếm được tiện nghi, vậy các cô giả vờ cũng phải giả vờ ra vui vẻ dỗ dành vị tiểu tổ tông tư thái này.

Nói không ghen ghét là giả.

Trong trường học nàng liền được tài nguyền tốt, tốt nghiệp nàng không hề làm gì vẫn có thể được đãi ngộ tốt nhất.

Ai sẽ không ghen ghét chứ?
. . .
Lý Mạn Mạn sắc mặt trắng bệch đứng ở một bên, nghĩ đến lời nói lúc trước của bản thân.

Cô t nhìn qua hình dáng Tô Tô, chỉ là thuận miệng nói con trai của nàng một câu thôi, nhưng lời này nếu để cho Cố Thiệu biết, vậy cô ta lúc trước hao tốn nhiều công phu như vậy khả năng đều phí công rồi.

Có lẽ còn không đụng được tới Cố Thiệu.

Cố Hạo là chú ruột của đứa bé, nếu hắn xách về 1 phụ nữ nói một câu nguyền rủa cháu trai hắn, tập đoàn tổng giám đốc Cố thị lập tức sẽ làm cho cô ta mai danh ẩn tích.

Cô ta còn đang nhớ lại mình đã nói với Cố Hạo: "Sẽ không phải là rùa đen rút đầu không dám tới đi, mình còn có câu nói chưa có trả lại cho cậu ấy đâu."

Cố Hạo chỉ là hời hợt nhìn về nàng: "Cô cảm thấy cô ấy sẽ là rùa đen rút đầu sao?"

Cô ta hiện tại có thể coi như đã nghe hiểu ý tứ của những lời này, cô ta cũng không có lời nói để nói với Tô Tô.

Chờ những lời lấy lòng giảm lại, cô ta mới hoàn toàn tìm lại thanh âm của mình, "Tô Tô, thật xin lỗi, mình vừa rồi nói những lời như vậy là quá đáng, cậu tuyệt đối không nên để trong lòng. . ."

Móng tay của cô ta trong lòng bàn tay đã bẻ muốn gãy, đại não vẫn là choáng váng.

Vừa rồi cô ta còn làm bộ muốn rời khỏi lúc đó còn có người can thay cô ta nói chuyện, nhưng bây giờ không có một người phát ra tiếng.
Tô Tô: "Cô không cần nói xin lỗi tôi. . ."

Lý Mạn Mạn hiểu ý, mừng rỡ, bận bịu cúi đầu xuống cười nói với Tại Tại: "Tiểu bảo bảo, thật có lỗi a, chị vừa rồi không phải cố ý. . ."

Tô Tô đánh gãy cô ta, nói: "Cũng không cần xin lỗi con trai tôi, tôi là một người rất thù dai, từ lúc cô bắt tôi một người mẹ có con nhỏ uống rượu, mãi cho đến lúc cô đối với con trai tôi nói lời tàn nhẫn, tôi đều nhớ kỹ, tôi chỉ muốn nói cho cô biết, thế giới giải trí thêm một người không nhiều, thiếu một người cũng không ít."

Buông ra lời uy hiếp khiến những người ở đây cũng không khỏi hít sâu một hơi.

Vừa rồi Lý Mạn Mạn làm khó dễ thấy Tô Tô không nói chuyện, tất cả mọi người đều nghĩ là làm mẹ tính tình nàng có thay đổi tốt hơn.

Một câu nói kia vừa nói ra, chỉ làm cho người cảm thấy lão đại vẫn là lãi đại.

Không cùng một cái thế giới, bọn họ không thể trêu vào.

Người vừa rồi khuyên Tô Tô uống rượu cũng vội vàng đứng ra nói: "Mạn Mạn cậu làm hoàn toàn chính xác thực không thích hợp, Tô Tô còn ôm trẻ con, cậu làm sao có thể kêu người ta uống rượu a, còn may là ba ly này là Cố Hạo uống, không thì hai mẹ con bọn họ lúc trở về chắc không an toàn."

Dù cho Tô Tô an toàn ôm con trai về nhà, vậy Cố Thiệu phát hiện vợ mình trên người mang hơi rượu, ha ha, bọn họ khả năng có nguy hiểm.

Lý Mạn Mạn không để ý đến người khác châm chọc khiêu khích, việc liên quan đến tiền đồ của cô ta, cô ta thậm chí ngay cả bị nhục nhã đều mặc kệ, bối rối trong lòng bàn tay phát lạnh, "Tô Tô, chúng ta là bạn học, ta vừa rồi không phải chỉ là đùa một chút sao, cậu không muốn uống, mình có thể làm cho cậu uống sao?"

Tô Tô hoàn toàn không còn để ý cô ta, cúi đầu nhìn con trai.

Những người bên cạnh thông minh là có thể nhìn ra nàng không quan tâm, liếc Lý Mạn Mạn nói: "Cậu vừa mới không phải nói họp lớp chả có ý nghĩa đó sao? Muốn đi liền đi nhanh đi, lại không có ai ép buộc cậu ở chỗ này."

"Đúng thế, làm mọi người không vui nổi."

Nghe Tô Tô nói như vậy, các cô liền biết Lý Mạn Mạn xong rồi, có nghĩa là không còn giá trị lợi dụng, ai còn sẽ đi nịnh nọt cô ta?

Bất quá họp lớp một lần mà thôi, Lý Mạn Mạn cũng không nghĩ tới cô ta nổi tiếng nhất trong đám người này, sẽ lập tức ngã xuống.
. . .
Đến cuối cùng Lý Mạn Mạn vẫn là mặt xám xịt rời đi, mọi người quay chung quanh Tại Tại đáng yêu đang tiến hành trò chuyện.

Chỉ chốc lát sau Cố Hạo nhận cuộc điện thoại, cũng đi ra ngoài một chuyến.

Chờ Cố Hạo vừa rời đi, không khí nơi này lại nhẹ nhõm không ít.

Trình Trừng đã sớm nhẫn nhịn một bụng lời nói, hiện tại rốt cục có thể phun một cái câu hỏi.

"Ai, cậu nói cậu có chuyện gì xảy ra, mình đi nhà cậu đi tìm cậu nhiều lần như vậy, đều không có nghe cậu nói qua việc này."

Thông qua ký ức nguyên chủ, Tô Tô có thể hiểu được tính tình nguyên chủ, nàng không có theo đuổi Cố Hạo, khẳng định không để bất luận kẻ nào biết nàng ngủ với anh trai Cố Hạo còn sinh ra con của Cố Thiệu.

Một phương diện nàng vốn không muốn cùng Cố Thiệu sinh ra bất kỳ quan hệ gì, một phương diện nàng cảm thấy nếu nói ra sẽ mất mặt.

Tô Tô chưa nghĩ ra làm sao để trả lời, dứt khoát nói: "Cậu cũng không có hỏi mình?"

"Mình không có hỏi qua cậu, mình hỏi qua cậu bao nhiêu lần? Là chính cậu không nói."

Nàng thốt ra lời này, đột nhiên liền hiểu được Tô Tô xấu hổ, không cần phải nhiều lời nữa.

Trước kia cũng đã thấy Cố Tại, nhưng lại không có nói Cố Tại với Cố Hạo hoặc là anh Cố Hạo liên hệ qua với nhau, biết vừa rồi trông thấy Cố Hạo ôm Cố Tại, mới đột nhiên phát hiện hai người bọn họ có chút tương tự.

Đến bây giờ có thể tính biết là chuyện gì xảy ra.
. . .
Lục Tử cũng nói: "Nói thật sự, mình vẫn cho là cậu sẽ cùng với Cố Hạo, không nghĩ tới duyên phận cậu lại ở trên người của anh Cố Hạo."

Cô ta càng muốn nói là, cô không có kết giao với Cố Hạo, thế mà lại kết giao với anh trai của người ta?

Cô ta không nói rõ, Tô Tô coi như không nghe ra ý của cô ta, không trả lời cô ta.

Lục Tử cũng thật tò mò giữa ba người bọn họ đã xảy ra chuyện gì mới hỏi như thế, nhưng mà Tô Tô không nói, làm lòng hiếu kỳ của cô ta dập tắt, lại làm cho cô ta có chút xấu hổ.

Cô ta liền đổi đề tài, cho mình một bậc thang để xuống: "Là mình nhớ lầm, lúc trước Cố Hạo với Hình Ca tiền bối ở cùng một chỗ, bởi vì cậu cũng ở cùng với Cố Hạo, cho nên chúng ta còn nghĩ đến đám các cậu. . . Hiện tại xem ra các cậu rõ ràng là chị em dâu nha, là tụi mình hiểu nhầm."

Cô ta lại một lần nữa nói tới Hình Ca, mấy người còn lại liền thuận thế đưa chủ đề tới Cố Hạo với Hình Ca.

Tô Tô may mắn ngồi ở chỗ này là nàng chứ không phải nguyên chủ, không thì nghe các cô ấy mở miệng một tiếng Cố Hạo hai tiếng Hình Ca, không phải tức muốn chết sao.

Liên quan tới Hình Ca, trong đầu đã không có ký ức rõ ràng mấy.

Nàng đối với cô ấy có gặp lại hẳn là lúc ba năm trước khi Cố Hạo xuất ngoại chụp 1 bộ ảnh cuối của 1 bộ phim, khi đó Cố Hạo hợp tác với Hình Ca.

Hình Ca diễn nữ chính, Cố Hạo vai nam chính, lúc ấy những chuyện của bọn họ lưu truyền sôi sùng sục, nguyên chủ một lần tự nói với mình bất quá là vì đóng phim nên mới làm vậy để tuyên truyền thôi.

Nhưng trong lòng càng nhiều suy nghĩ cũng chống cự không nổi tin tức của bọn họ không dứt truyền đến bên tai.

Nguyên chủ vẫn là nhịn không được đi tìm Cố Hạo giằng co.

Cố Hạo chỉ nói với nàng: "Cha mẹ tôi còn chưa quản tôi, cậu quản nhiều như vậy làm gì a."

Mặc dù Tô Tô không phải nguyên chủ, nhưng nhớ lại chuyện này làm trong lòng vẫn là không thoải mái.

Còn nhớ nguyên chủ quật cường hỏi hắn: "Vậy thì cậu nói với mình đến cùng có phải thật hay không!"

Cố Hạo lộ ra tia không kiên nhẫn, khẩu khí không tốt lắm trả lời: "Đúng đúng đúng đó chính là thật."

Hiện tại Tô Tô nghĩ đến, bi kịch của Cố Hạo cùng nguyên chủ đại khái là bắt đầu từ khi đó.

Từ đó về sau tất cả mọi chuyện bắt đầu chậm rãi không giống như trước.

Nàng nghĩ nếu như hết thảy đều là nguyên chủ đơn phương vậy Cố Hạo rời đi đối với chính hắn mà nói cũng chưa chắc không phải một loại giải thoát.
. . .
Cố Hạo nhận cú điện thoại kia là anh hắn gọi tới.

Hắn đi ra bên ngoài hành lang yên tĩnh, gần cửa sổ cuối hành lang, có thể nhìn thấy cảnh đêm phồn hoa, "Anh, sao vậy?"

"Anh vừa mới gọi điện thoại cho Tô Tô, không có ai nghe, em bây giờ đang ở cùng với cô ấy sao?"

Cố Hạo: "Ừm, có thể là quá ồn, chắc không có nghe thấy đi."

Cố Thiệu trầm mặc một chút, vì cái gì nàng không có nghe thấy mà em lại nghe thấy. . . Hai người không phải ở cùng một chỗ sao?

Nghĩ như vậy lại cảm thấy mình cũng có chút cảm giác cố ý muốn dò hỏi người khác.

Giải thích nói: "Anb có chút không yên lòng cô ấy với Tại Tại. . ." Nàng rõ ràng nói sau khi tới điện thoại cho hắn, kết quả đến bây giờ đều không gì.

Cố Hạo vội vàng nói: "Không có việc gì không có việc gì, có em ở đây, em sẽ chiếu cố hai mẹ con bọn họ."

Cố Thiệu lại là một trận trầm mặc.

Trước kia anh em bọn họ gọi điện thoại cũng là Cố Hạo nói nhiều nhất, Cố Thiệu ngẫu nhiên nói hai câu.

Nhưng ngày hôm nay Cố Hạo tâm tình không tốt lắm, không nói gì, giữa hai người liền lộ ra tẻ nhạt.

Cố Hạo chú ý tới thời điểm tể nhạt liền tự mình nghĩ ra đề tài, không đợi hắn muốn nói cái gì cho phải, Cố Thiệu nói: "Khi nào kết thúc, anh đi đón."

Dĩ nhiên không phải bọn hắn, mà là Tô Tô với Tại Tại.

Nhưng là cố ý bỏ Cố Hạo sang 1 bên có vẻ thân tình mờ nhạt. . . Cho nên cố ý nói như vậy.

Cố Hạo cũng tới nói, "Không cần tới đón em không cần tới đón em, tự em về là được, anh hiện tại bận bịu sao? Thực sự nếu không được thì em đem Tô Tô với Tại Tại cùng trở về đi."

"Không cần, anh đi đón là được rồi." Vợ con của mình vẫn là tự mình phụ trách.

Cố Hạo: "Em cũng không biết lúc nào sẽ kết thúc, đến lúc đó em điện thoại cho anh."

Cố Thiệu: "Em bây giờ kếu Tô Tô trả lời điện thoại anh."

Cố Hạo: "Hừm, em đã biết."

Cố Hạo chờ bên kia cúp điện thoại, lại cầm điện thoại di động trở về, đẩy cửa vào, phát hiện những người phụ nữ đang trò chuyện rất vui vẻ vừa thấy hắn tựa hồ nụ cười đều cứng lại.

Cố Hạo không có tâm tư quan tâm những cái này, đi đến bên cạnh Tô Tô, nói với Tô Tô: "Anh kêu chị điện thoại về cho anh ấy."

Tô Tô lấy điện thoại di động ra xem, hiện ra vô số cuộc gọi nhỡ.

Chỉ nhìn một chút nàng lại đem điện thoại nhét trở về, không gọi lại.
. . .
Cố Thiệu đợi rất lâu, có năm phút đồng hồ mà lại lâu như vậy, vẫn không có thấy Tô Tô điện báo.

Hắn lại một lần nữa gọi điện thoại tới cho Cố Hạo, trực tiếp hỏi bọn họ hiện tại ở đâu, Cố Hạo trung thực nói địa chỉ ra.

Editor: Chanh Dây
Dạo này bận quá đi huhuhu :(((

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro