Chương 39: Cố Thiệu đến rồi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Hạo gửi địa chỉ cho Cố Thiệu, cầm ly rượu lên nhấp một cái.

Từ chỗ làm việc của anh hai đến đây lái xe không tới nửa giờ, nói cách khác, hắn có thể ở cùng với Tô Tô hai mươi phút.

Cũng không phải một mình, hiện tại ở chung quanh đều là bạn học cũ, hắn chí ít có thể giống ba năm trước đây ở cùng nàng hai mươi phút.

Vô luận như thế nào đều tốt hơn so với lần trước ở trong nhà, khi đó nói chuyện một câu cũng không được tự nhiên.

Thừa dịp người khác đều tham dự vào tiết mục mà lớp trưởng tổ chức, Cố Hạo đi đến chỗ Tô Tô, ngồi xuống bên cạnh.

"Tô Tô."

Tô Tô nhìn về phía hắn, nàng bị hoạt động của mọi người chọc cười giờ phút này trên mặt vẫn là chưa thu lại được ý cười.

"Sao thế?"

Cố Hạo nói: "Hài lắm sao?"

"Ha ha, chị mới biết được diễn viên các cậu nói đùa lại vui như thế."

Bọn họ bây giờ đang đùa giỡn với nhau, mặc dù mọi người đều có dáng vẻ cao ngạo, nhưng không thể không nói bọn hon quả thật có chút thực lực, không hổ là xuất thân chính quy.

Tô Tô lại nói: "Cố Hạo, em tại sao không chơi cùng? Em trước kia cũng không thua gì bọn họ, khẳng định em so với bọn họ sẽ lợi hại hơn."

Nàng không chơi là bởi vì thật không chơi được, cho dù là đã tiếp nhận thân thể nguyên chủ, nhưng ở phương diện diễn xuất, cũng hoàn toàn không phát huy được thực lực vốn nên có của nguyên chủ.

Đúng lúc nàng mang theo trẻ con, có thể lấy cớ thoát thân.

Nhưng Cố Hạo tại sao cũng không chơi?

Tô Tô: "Chị muốn nhìn một chút em cùng với bọn họ diễn kịch, thật không biết các cô ấy sẽ có phản ứng gì."

Cố Hạo nụ cười trên mặt dần dần thu liễm, thấp giọng hỏi: "Có thật không?"

"Ừm?"

Muốn nhìn mình cùng với những nữ nhân kia diễn kịch, thật sự còn cố ý nói đùa? Giống như ba năm trước, cũng nói khó có thể lý giải được mà đi dò xét hắn.

Cố Hạo không có khả năng trả lời nàng vấn đề này, bởi vì nàng bây giờ là chị dâu của hắn.

"Chị nói là chị thật sự cảm thấy em so với bọn họ lợi hại hơn sao?" Hắn lặp lại câu hỏi.

Đúng lúc Tô Tô không để ý, trả lời: "Chị vẫn là luôn không khen em, sợ em kiêu ngạo."

Nàng nói chuyện với Cố Hạo đang không chớp mắt nhìn nàng, hắn là diễn viên, tự nhiên sẽ phân biệt rõ ràng sắc mặt của nàng.

Nàng nói mỗi một câu đều tự nhiên như vậy, không có một chút miễn cưỡng cùng làm bộ, giống như là nói chuyện với một người bạn bình thường.

Cố Hạo thu tầm mắt lại, lưng có chút cúi xuống, hiện ra mấy phần chán nản.

Vì sao lại biến thành dạng này?

Nếu quả thật yêu một người, thật sự có thể thản nhiên như vậy sao?

Vậy tại sao đáy lòng của hắn từ đầu đến cuối đều phải kiềm chế?
...

Cố Hạo không nói thêm gì nữa, Tô Tô cũng không có chủ động để ý đến hắn, ngồi ở bên cạnh hắn tiếp tục nhìn người khác làm trò, rất nhanh liền tập trung, cười đến nỗi mặt đều đỏ lên.

Cố Tại ngồi không yên cũng đòi vào chơi, Tô Tô không quản bé, để bé đi.

Trẻ con đều là tiểu thiên sứ, đều có thể làm người khác yêu thích, Tại Tại trắng nõn đáng yêu, đằng sau lại có người ba có tiền có thế, mọi người liền càng muốn che chở bé, dẫn bé đến cùng nhau chơi đùa.

Tô Tô có chút khát, cầm chai nước từ trên mặt bàn, vặn một chút không vặn được, Cố Hạo liếc mắt, vừa chú ý tới liền nói: "Để em." Từ trong tay Tô Tô cầm qua, dễ dàng vặn ra rồi đưa cho Tô Tô.

Tô Tô đưa tay lấy, lại nghe thấy tiếng động truyền đến từ cánh cửa.

Cố Hạo trong lòng biết có thể là anh của hắn tới, ngẩng đầu nhìn qua, quả nhiên là anh của hắn, liền vội vàng đứng lên gọi.

"A?"

Tô Tô rất ngoài ý muốn, cũng quay đầu nhìn lại, liền thấy Cố Thiệu đi vào cửa hướng đang bên này đi tới.

Hơi giật mình không có không cầm chắc chai nước, chai nước từ trong tay trượt xuống, nửa bình nước đều bị đổ vào váy ở phần eo.

Tô Tô: "... !"

Cố Hạo chú ý tới trên người nàng bị vấn đề, liền vội cúi đầu.

Váy lụa trắng sau khi dính nước vải dính sát vào da, có chút trong suốt, cũng lộ ra đường cong ở đùi mướt mà.

Cố Hạo mặt đỏ lên tranh thủ thời gian rời ánh mắt, theo bản năng muốn cởi áo khoác của mình giúp nàng đắp lên, sờ đến áo của mình mới phát hiện hắn chỉ mặc áo sơmi.

Tô Tô cầm lấy túi xách đặt ở bên người mình, ít nhiều gì cũng che chắn một chút, ngẩng đầu nhìn Cố Thiệu, Cố Thiệu mặt âm trầm đen thui...

Cũng may hắn có áo khoác, bước hai bước tới lấy áo của mình khoác lên người Tô Tô.

Tô Tô có chút xấu hổ, thế nhưng con người này không có nói với mình một tiếng mà đến bất ngờ, hại nàng giật cả mình, không phải như vậy làm sao lại bị đổ nước chứ?

Tô Tô đứng người lên, nói: "Em đi vào toilet một chút."

"Anh cùng đi với em."

Tô Tô quay người lại, Cố Thiệu tay tự nhiên ôm vào bên hông nàng, theo nàng cùng rời đi.

Đám người: "... !"

Còn không phải tổng giám đốc Cực Quang đột nhiên vào cửa trong lúc khiếp sợ một lúc lấy lại tinh thần, liền phát hiện cái vóc người này thẳng tắp, dung mạo người đàn ông tuấn lãng ôm vợ của mình rời đi.
...
Tô Tô hướng tới bên tai hắn nhỏ giọng nói: "Để Tại Tại ở lại sao?"

Cố Thiệu mặt không chút thay đổi nói: "Cố Hạo sẽ coi chừng."

Mặc dù giọng hắn không có gì thay đổi, Tô Tô lại nghe ra hắn đang tức giận...

Cố Thiệu trong đầu nghĩ tới khi hắn được dẫn vào cửa nhìn thấy 1 hình ảnh.

Tô Tô với Cố Hạo ngồi rất gần, nó cầm nước đưa cho nàng, nàng đỏ mặt nhận lấy.

Dù cho nàng quay đầu nhìn mình 1 cái, trong con ngươi còn cười nhẹ nhàng, nhưng giống như không nghĩ tới mình xuất hiện ở đó, hoảng sợ đến nước đều trượt khỏi tay.
...

Tô Tô cảm thấy bàn tay ôm vào phần eo mình càng siết càng chặt, cảm phần eo mình càng đau.

Nàng tức giận đẩy Cố Thiệu, "Thả em ra, anh làm em đau!"

Ai ngờ Cố Thiệu quyết tâm, từng chút từng chút kéo nàng vào trong ngực, cúi đầu nhìn về phía nàng, trong con ngươi mờ mịt.

Trán Tô Tô đụng vào lồng ngực rắn chắc hắn, triệt để nổi nóng, "Anh làm gì thế, nổi điên à!"

Nơi này là hành lang, thỉnh thoảng có người đi qua, nhưng nhìn thấy hai người đang tranh chấp bên trong, cũng chỉ là liếc một chút sau đó liền rời đi.

Ở đây loại chuyện này cũng gặp không ít.

Cố Thiệu nhìn nàng không nói lời nào, nhưng bên trong đôi mắt kia bốc lên ngọn lửa giận lại làm cho Tô Tô có chút kinh hãi.

Xong rồi, nàng có chút sợ... Cố Thiệu nhìn có chút dọa người...

Tô Tô giật giật áo của hắn.

"Cố Thiệu..."

Cố Thiệu mím chặt môi, lồng ngực chập trùng, sau một lát mới thu lại lửa giận trong mắt, gọi điện thoại cho tài xế dưới lầu lấy lái xe.

"Đi mua giúp tôi mua một bộ đồ cho nữ." Lại nói ra số phòng cùng số đo.
...

Lúc này Cố Hạo đang ở trong phòng dỗ dành Cố Tại đang khóc không ngừng.

"Ba ba, mẹ mẹ..." Cố Tại vừa khóc nấc vừa gọi.

Vừa rồi Cố Thiệu đi vào bé có nhìn thấy, vui vẻ nện chân ngắn chạy tới, kết quả ba ba ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn bé một cái, liền mang mẹ rời đi.

Ba ba mẹ mẹ vừa đi, trong phòng cũng chỉ toàn người xa lạ, mặc dù Cố Hạo là chú nhỏ, nhưng bé cũng chỉ mới gặp qua Cố Hạo mấy ngày, không có thân như vậy, ở trong hoàn cảnh này, khó tránh khỏi sợ hãi.

Cố Hạo cũng không biết dỗ đứa bé đang thiếu cảm giác an toàn, chỉ có thể ngăn bé đang muốn chạy ra bên ngoài, nói cho bé biết: "Ba ba mẹ mẹ một hồi liền trở về, sẽ không để Tại Tại ở lại."

Nghe hắn nói như vậy, Trình Trừng đẩy hắn qua một bên, "Cậu có biết dỗ trẻ con không thế?"

Trình Trừng với Tại Tại cũng có chút quen, đến trước mặt bé trấn an bé một chút.

Lúc này mới có người không thể tin nói: "Uy, tôi không nhìn lầm đi, vừa rồi đi vào là tổng giám đốc Cực Quang?"

Giám đốc điều hành tập đoàn Cực Quang hơn trăm tỷ.

Đúng là, nàng đã nhìn qua gương mặt ở trên ti vi, nhưng cái này còn là lần đầu tiên nhìn thấy ở khoảng cách gần như vậy, so với trong tưởng tượng còn trẻ tuổi tuấn lãng hơn.

Hắn rõ ràng không có nhìn nàng một chút, nhưng nàng vẫn cảm thất tim đập rộn lên, ngo ngoe muốn động.

Nhịn không được ở trong đáy lòng thầm mắng, vốn cho là mình đã gặp sóng to gió lớn, nhưng lúc này đây lại có vẻ không có một chút định lực.

Không chỉ là nàng, những người kia từ khi Cố Thiệu đi vào liền tự động im lặng mấy người kia làm sao không nghĩ như vậy?

Một lòng chờ đợi mong mỏi một người đàn ông, có tiền có thế, nếu là dáng dấp tốt, vậy thì càng tốt hơn, nói như vậy, Cố Thiệu quả thực thỏa mãn làm người đàn ông trong mộng của tất cả các nàng, mà lại, hắn còn trẻ tuổi.

Tuổi trẻ, nhìn xem trên người nhiều tiền nhiều sức, nếu như có thể được hắn sủng ái, tuyệt đối sẽ chết trong ngực của hắn, cũng không muốn rời.

Nhưng các nàng không có cơ hội, tất cả các nàng bất quá là còn sót lại cảm giác ngứa trong tim.
...

"Hắn thế mà lại tới!"

Người nói chuyện không có tí quan hệ nào với Cố Thiệu, có thể nói lên lời này vẫn là không giấu được kích động.

Có người trả lời nàng: "Người ta là tới đón vợ của người ta."

Mọi người cười khan một tiếng, trên mặt không lộ, trong lòng lại hơi hoảng.

Vừa nghe nói Cố Thiệu là chồng Tô Tô lúc liền ghen ghét, gặp Cố Thiệu một lần liền càng cảm giác khó chịu.

"... Ha ha, tôi vừa rồi đều không thấy rõ hắn dáng dấp ra sao, hắn liền nắm tay Tô Tô đi ra."

"Con của hắn còn đang ở đây , đợi lát nữa hắn chắc sẽ quay lại."

Đáp lại là không gian yên tĩnh.

Tất cả mọi người có chút không biết nói cái gì cho phải.

Nếu như đi vào là người đàn ông độc thân, lúc này mọi người khẳng định không yên tĩnh được, nhưng đàn ông chất lượng lại kéo vợ hắn đi ra ngoài, các nàng lại cảm thấy vắng vẻ.

Đàn ông như vậy vì cái gì không phải là của mình? Trong lòng buồn vô cớ.

"Vừa rồi Cố Hạo nói Tại Tại dáng dấp giống ba của bé, quả nhiên, quả thực chính là từ mô hình khắc ra."

"Ừm."

Người được hỏi đến đang thất thần, trả lời mình cũng thất thần.

Lục Tử cũng là triệt để ngốc tại chỗ, siết tay gắt gao.

Cô ta lần này phí sức mời Tô Tô tới tham gia họp lớp Cố Thiệu, trong mắt Tô Tô nhất định là chuyện hài đi.

Bạn trai cô ta trông thấy cô ta thần sắc ngơ ngác, tiến lên vỗ tay cánh tay của cô ta, hỏi cô ta thế nào.

Lục Tử cũng bỗng nhiên bên cạnh dời một bước, cách hắn rất xa, "Đừng để ý tới em, phiền phức."

Tên này này so ra còn kém Cố Hạo một đầu ngón tay, cùng với đàn ông của Tô Tô càng so chênh lệch càng xa, cô ta đến cùng coi trọng hắn chỗ nào chứ?

Lục Tử nhíu mày nhìn bạn trai, nhỏ giọng nói nàng một câu: "Không hiểu nổi."
...
Chờ Tô Tô thay xong quần áo mới cùng Cố Thiệu vào phòng.

Cố Thiệu còn giống khi nãy tay ôm lấy bờ eo thon Tô Tô, giống như là đang tuyên bố quyền sở hữu.

Tô Tô vùng vẫy hai lần không giãy dụa được, lại nhìn về phía hắn, chỉ nhìn thấy hắn cằm đang căng chặt.

Editor: Chanh dây
Trước Tết mình nghĩ sẽ ra chương nhưng lại không bận đến tối mới được ngủ. Nhưng lại nghĩ sau Tết sẽ ra cũng không nghĩ sau Tết lại ham chơi quá!!😅 ( mặc Tết qua lâu rồi) mong mng thông cảm❤️ sắp tới mình cũng rất bận thể ra chương chậm hơn😌😌

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro