Chương 40: Cố Thiệu tức giận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người vào cửa, Tô Tô giới thiệu Cố Thiệu với mọi người.

Khi đó thần sắc Cố Thiệu đã khôi phục như thường, biết những người này đều là bạn học Tô Tô, mỉm cười chào hỏi bọn họ.

Hắn lúc không cười có cảm giác chỉ có thể nhìn từ xa, cười lên lại giống như rất xa cách, để cho người ta không dám tới gần.

Mọi người ở trước mặt hắn đều có vẻ thiếu tự tin.

Có người đặc biệt lớn gan dám cùng hắn nói một câu, nhưng cũng chỉ là câu "Ngài tới đón Tô Tô sao?".

Những câu đó chưa hẳn là trò chuyện, người ở chỗ này khá nhiều, một người trò chuyện mấy câu chẳng phải là tốn thời gian của người ta sao? Sẽ không có ấn tượng tốt.

Tô Tô thấy Cố Tại đang khóc, nhanh chóng tới ôm lấy, nhóc con liền ôm cổ của nàng bộ dáng quyến luyến, làm cho người nhìn cảm thấy đau lòng.

Bé vẫn còn đang khóc nấc, Tô Tô vỗ vỗ lưng của bé cho dễ thở, vừa vỗ vừa âm thầm trừng Cố Thiệu một chút.

Nói hắn ở lại nhìn xem Tại Tại,  hắn một hai theo nàng đi ra ngoài, ra ngoài làm cái gì? Làm cho nàng tức không nói, còn để con khóc thành dạng này.

Cố Thiệu nhìn thấy ánh mắt nàng bất mãn, mím mím môi không nói lời nào.

Tô Tô: "Thật có lỗi, làm mọi người mất hứng, mọi người tiếp tục chơi, mình cùng Tại Tại về trước."

"Không có việc gì không có việc gì, tiểu bảo bảo rất đáng yêu a, một chút cũng không có mất hứng, chúng tôi cùng Tại Tại chơi rất vui vẻ, có cơ hội hẹn gặp lại, chồng cậu  tới đón cậu tồi, nhanh trở về đi."

Một nữ nhân nói, cô ta nhìn qua dáng vẻ có chút nghịch ngợm, hướng Tô Tô nháy nháy mắt.

Tô Tô cười, không có đáp lời.

Lục Tử cũng kịp phản ứng, "Hai người về trước đi, lần tụ hội này cậu có thể đến chúng tôi rất vui vẻ, dù sao cuối cùng cũng đông đủ."

Cùng mọi người nói tạm biệt, Tô Tô ôm Cố Tại đi ra ngoài, Cố Thiệu đi bên cạnh.

Cố Hạo cũng ở sau lưng ba người bọn họ, tiễn ba người bọn hắn.

Vừa ra khỏi cửa Cố Thiệu tự giác ôm lấy Tại Tại, Tô Tô thấy Tại Tại cũng muốn ôm hắn, liền thuận tay đưa Tại Tại tới.

Ra tới sảnh, Cố Thiệu dừng bước lại, xoay người nhìn về phía Cố Hạo.

"Cố Hạo, em đi vào đi, anh và chị đi về trước."

Người khác nhìn không ra tâm tình Cố Thiệu khác thường, Cố Hạo có thể cảm thấy, dù cho vừa nãy Cố Thiệu không ở trước mặt hắn biểu lộ tức giận.

Cố Hạo: "Anh hai, anh đừng. . ." Hắn hướng tới Tô Tô, "Tô Tô, chị đi vào trong xe đi."

Tô Tô biết chiếc xe kia, tài xế ngừng xe ở chỗ bọn họ có thể thấy đang chờ bọn họ.

Trước kia chỉ có lúc ba mẹ nói chuyện nàng mới phải tránh qua một bên, đây là lần đầu tiên hai người đàn ông nói chuyện mà phải kêu nàng tránh đi.

Nàng là con nít sao? Nàng là người ngoài cuộc sao?

Cái này khiến tâm tình Tô Tô vốn không tốt lại càng buồn bực.

Nhưng vẫn là cười nói: "Có chuyện gì mà chị không thể nghe sao?"

Cố Thiệu đưa Tại Tại cho Tô Tô, "Bên ngoài gió lớn, em với Tại Tại vào trong xe chờ anh, một lát anh liền đi vào."

Tô Tô nhìn hắn một hồi, cuối cùng cái gì cũng không nói, ôm con vào trong xe chờ hắn.

Bọn hắn có thể giấu nàng nói chuyện, nhưng nàng chán ghét loại cảm giác bọn hắn tận lực muốn nàng tránh đi để nói chuyện riêng.

Tô Tô ôm Tại Tại mập mạp, nhỏ giọng nói: "Ba ba của con có phải là tên trứng thối không?"

Tại Tại chỉ là trông thấy ba ba càng ngày càng xa, há miệng lại muốn khóc, "Ba ba."

Tô Tô nghe giọng bé nghẹn ngào liền chịu không được, "Không có việc gì, ba ba cùng chú nhỏ nói chuyện một lúc, lập tức liền trở về."

Tô Tô quay đầu trở lại, muốn nhắc nhở Cố Thiệu nhanh lên.

Chỉ chớp mắt trông thấy bóng lưng hắn dưới ánh đèn, áo sơmi quần tây giày da còn có vóc người thẳng tắp thon dài.

Cố Hạo đứng đối diện với hắn, so sánh với Cố Thiệu thì trang phục bình thường, hắn là thật nhàn nhã.

Mặc dù hai người phong cách không giống nhau, nhưng cũng khó khăn che đậy sự ưu nhã khí chất tinh xảo.

Kỳ thật cũng không hổ là anh em, hai người bọn họ đứng cùng một chỗ rất hài hoà, từ phương diện nào đó mà nói cũng lộ ra cảm giác tương tự.

Có mấy câu nói thôi, trong lòng Tô Tô thở dài, không có lên tiếng quấy rầy bọn họ.
. . .
Thẳng đến khi xác định Tô Tô không nghe được bọn họ nói chuyện, Cố Hạo mới mở miệng, "Anh không nên hiểu lầm."

Cố Thiệu căn bản còn nhìn Cố Hạo, chờ lúc Cố Hạo nói ra câu nói này, hắn dời ánh mắt, nói: "Anh thì có gì để hiểu lầm?"

Lời nói này đang cậy mạnh, bất quá mặt ngoài nhìn không rõ thôi. . .

Cố Hạo: "Lời này nên nói như thế nào đây?"

Hắn trầm mặc một hồi mới tiếp tục nói: "Anh biết rõ ràng, nếu như là của em, anh sẽ không có cơ hội, không tới lượt của anh."

Câu nói này triệt để chọc giận Cố Thiệu, hắn không hề nghĩ ngợi, nắm đấm vung mạnh tới, trực tiếp nện ở trên mặt Cố Hạo.

Cố Hạo bị đánh lui lại hai bước, có chút choáng váng, xoa khóe miệng, lại thấp giọng cười nói: "Ra tay thật hung ác."

Cố Thiệu nhìn khóe miệng của hắn chảy máu, dần dần khắc chế chính mình.

Hắn đã nghĩ mình sớm muốn làm như vậy.

"Cố Hạo, trước kia em trong mắt anh giống như đứa trẻ, lần này trở về anh mới phát hiện em đã trưởng thành."

"A, nhưng em cũng phải nhớ kỹ, trước kia vĩnh viễn là trước kia, anh không có khả năng lại xem em giống như đứa trẻ để dung túng."

"Em luôn cảm thấy em thật giống như hiểu rất rõ anh, chẳng lẽ anh nhìn không thấu được em đang có tâm tư gì sao?"

Nếu như Cố Thiệu không nói như vậy, Cố Hạo khả năng còn có thể nói tiếp anh không nên hiểu lầm, em cùng Tô Tô không có chuyện gì cả.

Nhưng Cố Thiệu lập tức nói ra, chỉ làm cho hắn khó xử, hắn không có cách nào để trấn an Cố Thiệu.

Giống như giả bộ khổ sở.

"Anh. . ."

Anh hai đối tốt với hắn hắn biết chứ, năm đó tâm trí hoảng loạn quyết định đi nước ngoài, không phải là để xứng đáng phần tình cảm huynh đệ này sao?

Cố Thiệu chờ đợi câu sau của hắn, phát hiện Cố Hạo không nói nữa.

Hắn nhìn Cố Hạo một chút, quay người rời đi.

Cố Hạo một mình ngồi ở trên bậc thang, một cánh tay để lên trên đầu gối, một cánh tay chống trên trán, đầu óc của hắn cái gì cũng không muốn nghĩ, chỉ muốn để cho mình mau chóng tỉnh táo lại.
. . .
Cố Thiệu để tài xế rời đi trước, tự mình lái xe.

Hắn không muốn ngay lúc này, không gian riêng tư bên trong xe của hắn có người lạ.

Hắn ngồi vào trong xe, Tô Tô liền cúi đầu nhìn Tại Tại trong ngực nói: "Con nhìn này, ba ba không phải đã về sao?"

Cố Thiệu chỗ điều khiển, Tô Tô cùng Tại Tại ở phía sau xe, Tại Tại đang muốn đi tìm Cố Thiệu, Cố Thiệu chỉ ngoài miệng dỗ bé hai câu.

Tại Tại đang chơi đùa trong chốc lát liền yên tĩnh lại.

Trẻ con tinh lực dù sao không bằng người lớn, chơi lâu như vậy bây giờ rất buồn ngủ, Tại Tại ở trong ngực mẹ ngủ thiếp đi.

Chờ bé ngủ, Tô Tô liền cảm thấy trong xe không khí trầm xuống.

Cố Thiệu tức cái gì, chẳng lẽ người tức giận không phải là nàng sao?

Tô Tô nhịn không nổi nữa, dữ dằn mà hỏi: "Anh tới đây tại sao không nói một tiếng? Không phải nói họp lớp xong khi kết thúc em sẽ gọi điện thoại cho anh sao?"

Lúc này thay đổi, Cố Thiệu lúc đó rất bình ổn, không giống như giờ phút này tính tình lạnh lùng, đại khái là sợ con ngủ bị đánh thức đi.

Nhưng không có trả lời Tô Tô.

Tô Tô không phục, lại nói: "Này, anh nói một câu coi, có phải là biết sai rồi không, không muốn nhận lỗi với em nên mới không nói câu nào?"

Cố Thiệu vẫn là im lặng.

Tô Tô bây giờ mới hơi sợ.

Nàng chưa từng thấy qua Cố Thiệu như vậy.

Từ trước đến nay toàn bắt nạt kẻ yếu nàng nhịn không được lại một lần nữa hạ giọng, "May mà em là một người rộng lượng, cũng không phải nhất định anh phải nhận sai, lần này em liền tha thứ cho anh, không cho phép có lần sau."

Cố Thiệu vẫn như cũ không để ý tới nàng.

Tô Tô: ". . ."

Trong lòng thầm mắng Cố Thiệu, nàng đã cho hắn bậc thang, hắn cũng không biết đi xuống, không có mắt sao.

Đang lúc Tô Tô tức giận trong lòng, Cố Thiệu cuối cùng cũng lái xe đến trước nhà Khúc Thanh Vĩ.

Rốt cục có thể từ nơi không khí ngột ngạt này đi ra ngoài, Tô Tô như trút được gánh nặng thở phào, vội vàng muốn mở cửa xe ra ngoài.

Cố Thiệu xuống xe nhanh hơn 1 bước, mở cửa xe cho nàng.

Tô Tô còn muốn đi ra ngoài, nhưng lại bị Cố Thiệu cản lại, Cố Thiệu tới gần nàng, nói: "Ở chỗ này chờ anh, một lát chúng ta về nhà."

Chỗ này có ánh đèn xe yếu ớt, Tô Tô có thể trông thấy ánh mắt Cố Thiệu thâm thúy.

Hắn duỗi cánh tay ra ôm Cố Tại đi.

Tô Tô không đồng ý, liền muốn cùng hắn đi vào chung, ngày hôm nay bọn họ sẽ nghỉ ngơi ở chỗ mẹ.

Nàng chưa kịp từ trong xe ra, Cố Thiệu lại cúi xuống nói: "Em nếu không muốn anh ở chỗ của mẹ xử lý em, tốt nhất ở trong xe đợi anh."

Tô Tô tim đập lộp bộp, yên lặng thu hồi chân của mình.

Nàng biết Cố Thiệu nói được khẳng định làm được.

Cái tên này. . .

Nhưng vì không muốn mình yếu thế, Tô Tô vẫn là hừ một tiếng, "Ba" một tiếng đóng cửa xe lại.

Là Cố Thiệu kêu nàng đi họp lớp , còn bị hắn nhìn thấy mình ngồi gần Cố Hạo, cũng chỉ là ngồi bên cạnh, lại không có chuyện gì cả.

Cho nên hắn là tức mình không nhận điện thoại thôi sao?

Vậy thôi mà cũng tức sao? Đàn ông nhỏ mọn.

Vẫn là. . . Cố Hạo nói với hắn cái gì?

Tô Tô có phương thức liên lạc của Cố Hạo, lúc này liền nhắn tin, hỏi: "Em nói cái gì với anh của em vậy? Chị sắp bị em hại chết rồi."

Chờ tin được gửi đi, nàng đột nhiên cảm thấy một màn này giống như đã từng xảy ra.

Giống như trong trí nhớ của nguyên chủ cũng từng có cùng lúc như vậy, khi nàng biết Cố Hạo đang gặp khó khăn, cũng nhắn tin cho Cố Thiệu, kêu hắn quan tâm em trai của hắn. . .

Khi đó nàng gửi bao nhiêu tin cũng không thấy Cố Thiệu trả lời lại.

Về sau nguyên chủ kết hôn cùng Cố Thiệu, ngược lại cũng không cùng Cố Thiệu gọi một cuộc điện thoại nào, đến lúc nàng xuyên đến thân thể, mới cùng Cố Thiệu gọi điện qua lại, Cố Thiệu cũng hầu như là chấp nhận.

Cố Hạo trả lời lại rất nhanh, bất quá chỉ là ba chữ rất thiếu đòn, "Không có gì" .

Tô Tô nhịn không được thầm mắng, tên này, đến lúc muốn dựa vào thì lại không được!

Nàng dứt khoát tắt máy, ném di động qua một bên.

Cố Thiệu từ trong nhà ra Khúc Thanh Vĩ, lưu loát mở cửa xe, lên xe, nổ máy, đem chiếc xe lái vào trong ga-ra nhà mình.

Tô Tô nghĩ thầm cuối cùng có thể ra ngoài đi nghỉ ngơi một chút.

Ai ngờ cửa xe vừa mở ra, nàng còn chưa có ra ngoài, Cố Thiệu đột nhiên tiến đến, đóng cửa xe lại.

Editor: Chanh Dây

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro