Chương 2: Tiên Vân Tông nằm vùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắc Vụ sơn là ngọn núi đứng đầu ma giới, cũng là tẩm cung của Ma Tôn Cơ Vô Ưu.
Sau khi Thi Miểu kêu một tiếng lấy lòng, liền thấy thiếu niên trước mắt nhẹ nhàng tiến lại gần, nàng theo bản năng co quắp lại, lại thấy thiếu niên kia nhéo vận mệnh sau cổ nàng một cái.
Đôi mắt mèo màu xanh lập tức trừng lớn, nàng vội vã kẹp đuôi, ngóng trông nhìn về phía Ma Tôn.
‘Con mèo nhỏ này…’
Lời còn chưa dứt, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng của hữu lệnh sử.
Cơ Vô Ưu bỏ lại Thi Miểu, lạnh giọng mở miệng, ‘Vào đi.’
Vị nam ma sử kia từ bên ngoài bước vào, đến nơi thì cung kính hành lễ, ‘Tôn chủ, chúng hạ thần phát hiện người Tiên Vân Tông ở bên ngoài rừng sương đen, nàng ta nói muốn đến đầu quân cho ma giới chúng ta.’
“Ồ?”
m cuối nhướn lên, lười biếng mà thanh nhuận, dường như còn mang theo chút ý cười, “Vậy còn không mau mời người Tiên Vân Tông đi lên.”
Tiên Vân Tông…
Trong đầu Thi Miểu lóe lên một cảm giác quen thuộc, giống như đã nghe qua ở nơi nào, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra.
Rất nhanh, nam ma sử kia liền mang vị đệ tử Tiên Vân Tông quy hàng ma giới kia đến.
Là một cô nương hơn hai mươi tuổi, một thân bạch y tựa mây bay, tóc bới thành búi, dung mạo thanh tú mỹ lệ.
Cô nương này một thân tiên khí phiêu phiêu, thật sự không quá phù hợp với Ma Cung.
“Tiểu nữ Cố Ngọc Hi, bái kiến tôn chủ.”
Nàng ta cung kính quỳ trên mặt đất, trán chạm nền sàn.
Thi Miểu: “!”
Nàng nhớ ra rồi.
Cố Ngọc Hi là nữ phụ số ba trong “Nhất Túy Phương Hoa”.
Thi Miểu từ sau khi tốt nghiệp liền trở thành cỗ người máy bán mình cho tư bản, nàng làm gì có thời gian đọc mấy cái này? Đây là bộ nàng đọc khi còn học đại học, nội dung giờ đã quên gần hết.
Nội dung đại khái là mấy kiểu tam sinh tam thế, ngươi yêu ta ta không yêu ngươi ta yêu hắn, một câu chuyện sư đồ luyến cẩu huyết.
Sau khi nữ chủ Dung Nguyệt Chi bái nhập Tiên Vân Tông, được chưởng môn Đạm Đài Ngọc thu làm đồ đệ. Đạm Đài Ngọc mặc dù là một trích tiên cao lãnh, nhưng đối với Dung Nguyệt Chi thực sự rất tốt; che chở cẩn thận, như cha như anh.
Dần dần, Dung Nguyệt Chi sinh ra thứ tình cảm khác biệt với Đạm Đài Ngọc, nàng vì biết phần tình cảm này trong lục giới là cấm kỵ nên đã thật cẩn thận giấu kỹ, nhưng vẫn bị nữ phụ ác độc phát hiện ra, nữ phụ hai đêm chuyện này phát tán khắp nơi, cuối cùng cả lục giới đều biết. Đạm Đài Ngọc vừa thẹn vừa xấu hổ, vì bộ mặt sư môn, liền trục xuất nữ chủ khỏi sư môn.
Sau khi bị đuổi đi, Dung Nguyệt Chi không cam lòng, lại càng lòng không yên ngày ngày tâm tâm niệm niệm sư phụ, mỗi ngày canh giữ ở cổng Tiên Vân Tông. Sau đó trong một lần trải qua nguy hiểm ở bí cảnh, nữ phụ hai trộm bội kiếm của Đạm Đài Ngọc, nói là phụng chỉ đến giết nàng.
Thấy đó là bội kiếm của Đạm Đài Ngọc, Dung Nguyệt Chi nản lòng thoái chí, để nữ phụ hai kia đâm một kiếm kết thúc sinh mệnh.
Đương nhiên, đây mới chỉ là kiếp đầu tiên, kiếp thứ hai Dung Nguyệt Chi đầu thai thành một gốc tiên thảo, nàng lần nữa bị Đạm Đài Ngọc mang về Tiên Vân Tông. Sau khi trở về Tiên Vân Tông, nàng phát hiện trong lòng sư phụ cũng có mình, nhưng đời này nàng là một nữ câm, không thể cùng sư phụ bày tỏ cõi lòng mình.
Lại sau này, sư muội đồng môn của Đạm Đài Ngọc bị Ma Tôn làm cho trọng thương, phải dùng bản thể của nàng để làm thuốc dẫn chữa trị.
Dung Nguyệt Chi khóc sướt mướt thỉnh cầu hắn đừng làm vậy.
Nhưng Đạm Đài Ngọc vẫn là ra tay độc ác, lấy đi bản thể của nàng.
Nhìn Dung Nguyệt Chi đã chết trong lòng mình, Đạm Đài Ngọc lúc này mới phát hiện hắn vậy mà đã tự tay giết chết người mình thương nhất, hắn liền thiếu chút nữa vì yêu đọa ma.
Vì thế, Đạm Đài Ngọc vứt bỏ thân phận chưởng môn, tìm kiếm Dung Nguyệt Chi khắp lục giới.
Chờ đến khi hắn tìm được thì Dung Nguyệt Chi đã đầu thai làm người phàm, đã không còn ký ức về hắn nữa, không chỉ như thế, Dung Nguyệt Chi còn thích người khác.
Đạm Đài Ngọc bộ phát ghen tuông, vào đêm đại hôn của Dung Nguyệt Chi cướp nàng đi, còn cường thế đoạt lấy.
Sau khi Dung Nguyệt Chi tỉnh lại, liền trở tay cho hắn một cái tát.
Đạm Đài Ngọc vừa tức giận vừa ghen tuông, liền đem nàng giam cầm ở Tiên Vân Tông.

Nam nữ chủ cứ thế ngược qua ngược lại, trải qua tam sinh tam thế, cuối cùng rốt cuộc tu thành chính quả.
Vốn dĩ Thi Miểu đã quên hết tình tiết, thẳng đến sau khi nàng tốt nghiệp đại học, phát hiện bộ truyện này được chuyển thể thành phim truyền hình, bạn cùng phòng cực kỳ thích xem, mỗi ngày đều lôi lôi kéo kéo nàng hóng tập mới.
Làm một nô lệ tư bản, Thi Miểu mỗi ngày đi làm cực kỳ mệt mỏi, mỗi lần cùng bạn phòng xem phim, xem chưa tới một nửa, nàng liền đi tìm Chu công chơi cờ.
Thi Miểu nhìn Cố Ngọc Hi quỳ ở trước phủ điện, nàng ta trong trẻo lễ bái, không kiêu ngạo không siểm nịnh.
“Tiên tử là ái nữ của Thanh Phong trưởng lão, tiên duyên tốt như vậy, vì sao lại muốn tới ma giới?”
Ý cười ở khóe môi Cơ Vô Ưu không thay đổi, song lúc này đôi mắt kia lại lạnh băng dị thường.
Cố Ngọc Hi nói: “Ta không phục Tiên Vân Tông, rõ ràng là ta đúng, họ còn đem nhốt ta vào tiên lao.”
“Nếu tiên giới bất công như thế, ta đây vì cái gì mà ở lại nơi đó? Còn không bằng tu ma tự do tự tại.”
Tuy rằng Cố Ngọc Hi bây giờ nói ra toàn lời hay ý đẹp, nhưng Thi Miểu biết, người này là do tiên giới phái tới nằm vùng.
Vốn dĩ Cố Ngọc Hi định sử dụng mỹ nhân kế, nhưng Ma Tôn Cơ Vô Ưu căn bản không mắc mưu, nàng ta đành phải ngủ đông ở ma giới chờ thời cơ hành động.
Trời không phụ người có lòng, cuối cùng cơ hội Cố Ngọc Hi chờ đợi cũng đến.
Trong lúc Cơ Vô Ưu bế quan tu luyện, tiên giới tập hợp vài vị Đại La Kim Tiên, tấn công Ma Cung. Đó là thời điểm Cơ Vô Ưu suy yếu nhất, hắn không đấu lại vài vị Kim Tiên, liền bị thương nặng.
Cố Ngọc Hi liền nhân cơ hội này cho hắn hoán huyết để bày tỏ tâm trung thành.
Trước đó, Cố Ngọc Hi đã sớm gieo tiên dẫn vào hoán huyết.
Tiên dẫn này bình thường giấu trong cơ thể không dễ phát hiện, một khi người dẫn tự sát, người mang tiên dẫn kia cũng theo đó mà kinh mạch bị hủy, trở thành một tên phế nhân.
Sau này khi tiên ma đại chiến, là do tiên dẫn phát huy hiệu lực, nam nữ chủ mới có thể tru sát Cơ Vô Ưu.
Không thì với thực lực của hắn, mấy cái tiên môn kia căn bản đánh không lại.
Cố Ngọc Hi nằm rạp trên mặt đất, lộ ra một phần cổ ưu mỹ, “Tiểu nữ nguyện thề sống chết trung thành với Ma Tôn điện hạ.”
“Thật không”
Cơ Vô Ưu cười khẽ, ý lạnh tràn lan.
Nguyên mẫu khắc họa nhân vật này, dù sao cũng là một đại Boss chân chính.
Hiện tại trong lòng boss nghĩ gì, không ai biết được.
Thi Miểu cũng bắt đầu khẩn trương.
Chủ nhân nhất định không được đồng ý nha! Không thì cả đời này của nàng không có cơm ăn mất!
“Ta đây liền…”
“Meo!”
Thi Miểu kêu một tiếng, nàng phát huy kỹ thuật diễn xuất cả đời của mình, nhìn về phía Cố Ngọc Hi lộ ra một tia hoảng sợ.
Cố Vô Ưu ngược lại tỏ ra sửng sốt.
Lập tức, hắn liền cười thành tiếng, ôn nhu vỗ vỗ đầu mèo, “ Xem ra bé mèo nhỏ nhà ta không thích tiên tử nha.”
“Nếu bé mèo nhỏ nhà ta không thích, vậy thì — —”
Ánh mắt hắn đột nhiên lạnh lẽo.
“Ném vào rừng sương đen.”
Cố Ngọc Hi ngớ người.
Rừng sương đen kia là do Cơ Vô Ưu tự mình tạo ra, bên trong ma khí trùng điệp, là cấm địa khắc chế người tiên giới, người tiên giới căn bản là một đi không trở lại.
Cơ Vô Ưu ôm Thi Miểu trong lòng, vỗ về từng chút một, giọng nói ôn nhu không đổi, “Tiên tử chớ trách, bổn tọa làm như vậy cũng là muốn khảo nghiệm sự chân thành của tiên tử.”
“Ngươi nói xem phải không?”
Cố Ngọc Hi sắc mặt trắng nhợt, “Phải”
Ngày sau đó Cố Ngọc Hi liền bị mang xuống.
Cơ Vô Ưu buông Thi Miểu ra, lâng lâng đi ra ngoài Ma Điện.
Ở nơi này, có thể trông thấy cả ma sơn vô tận.
Ma giới vô cùng lớn, chia làm mười hai Ma vực.
“Bé mèo nhỏ, lại đây.”
Cơ Vô Ưu quay đầu, vẫy vẫy tay về phía Thi Miểu.
Thi Miểu bước chân vừa ngắn vừa nhỏ lật đật chạy đến dưới chân Cơ Vô Ưu, sau đó liền bị hắn nhấc lên, ném tới cụ đá trang trí trên lan can.
Nàng nhìn Cơ Vô Ưu, lại phóng mắt khắp ma sơn trùng điệp vô tận, trong đầu chợt lóe lên một câu.
— — “Nhìn xem, đây là giang sơn trẫm vì ngươi mà tranh đoạt.”
Thấy Thi Miểu nghe lời như thế, Cơ Vô Ưu liên tục kéo kéo rua mèo rồi đầu mèo.
“Meo”
Thi Miểu bất mãn lên tiếng kháng nghị.
Đối xử với mèo thế này cũng quá thô lỗ rồi!
“Hử?”
Con người xinh đẹp của Cơ Vô Ưu nheo lại, nháy mắt sát ý nổi lên bốn phía.
Thi Miểu cảm giác được nguy hiểm, lông trắng toàn thân đều dựng đứng lên, nàng lập tức nằm xuống, lộ ra cái bụng mềm mại, meo một tiếng lấy lòng.
“Như thế mới ngoan.”
Cơ Vô Ưu thu hồi sát ý, lại nhẹ nhàng vuốt ve đầu nàng.

Hai vị lệnh sử mang Thi Miểu về đây, một người tên là Thanh Già, một người tên là Thanh Yểm.
Vị nữ ma sử kia, cũng chính là Thanh Già, phụ trách ăn uống hằng ngày của Thi Miểu.
Chì là vị ma sử này lại coi nàng như linh thú mà đối đãi, mỗi mang đồ ăn đến đều là những yêu thú to lớn, lại còn máu chảy đầm đìa.
Lại một khối thịt tươi sống được đặt trước mặt Thi Miểu, Thanh Già sợ nàng nghẹn, còn chuẩn bị cho nàng linh chất dạng lỏng.
Không phải chứ — —
Thi Miểu nhìn khối thân thể lớn toàn tơ máu này, thật sự khó có thể mở miệng.
Nàng vô lực meo một tiếng.
Ít nhất là cho nàng một khối thịt một màu thôi, không cần bảy sắc lẫn lộn như vậy đâu.
Thi Miểu đâm lao phải theo lao.
Không ăn thì đói.
Nếu ăn, lại không thể nuốt trôi được.
Đang lúc xoắn xuýt, một đôi trường ngõa* màu đen đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng, mặt trên trường ngõa còn phác họa tường ảnh mây án ánh vàng, Thi Miểu theo đó nhìn lên xem, liền thấy dung mạo anh tuấn trương lãnh bạch sắc kia của Cơ Vô Ưu.
Cơ Vô Ưu nửa ngồi xổm xuống, “Ta thế mà quên mất, ngươi là một con mèo phàm, thân thể này sợ là không cắn nổi rồi.”
“Meo”
Thi Miểu thiếu chút nữa cảm động lệ nóng doanh tròng.
Vẫn là con sen nhà mình hiểu chủ nhân.
Ngón tay thon dài của Cơ Vô Ưu nhẹ nhàng cắt một cái vào khi không, một mảnh thịt mỏng theo đó xuất hiện ở đầu ngón tay hắn.
Ngay sau đó, đầu ngón tay hắn đột nhiên nháy lên một sợi ánh sáng màu lam, mảnh thịt mỏng kia nhanh chóng bị rán chín, bên trên còn tỏa ra hơi nóng, hương vị thịt nướng hảo hạng len lỏi vào thính giác Thi Miểu.
Thi Miểu nhìn mà mắt trợn trừng phát ngốc.
Cơ Vô Ưu đưa miếng thịt đến trước mặt Thi Miểu, “Ăn đi.”
Thi Miểu cũng không khách khí, cắn một ngụm to hết miếng thịt.
A…
Tay nghề nướng của con sen không tồi.
Cơ Vô Ưu dùng cách tương tự, cứ thế nướng chín những khối thịt còn lại.
Sau khi nướng xong, hắn lần nữa đứng dậy, đi đến giữa điện, lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, một tay nâng má, hai mắt khép nửa, như đang nhắm mắt dưỡng thần.
Hắn như vậy chẳng có chút dáng vẻ nào của đại nhân vật phản diện hung ác bậc nhất, mà giống như thiếu niên xinh đẹp mà tối tăm.
Nguyên văn miêu tả rất ít về Cơ Vô Ưu, vừa xuất hiện đã là boss phản diện cuối game. Hắn thân là Ma Tôn, âm ngoan độc ác, hơn nữa tu vi thâm sâu không lường trước được. Đắc tội hắn, đương nhiên không tránh được kết cục bi thảm.
Nàng còn nhớ rõ, trong nguyên văn còn có một đoạn miêu tả:
“Kim Tiên kia thấy hắn lúc này hơi thở suy nhược, trong lòng tính toán, cầm lên vũ khí bản mạng là ô Húc Dương, đây là vũ khí thiên hạ chi bảo, trên nó đã dính không ít máu của Ma tộc… Kim Tiên sử xuất tuyệt chiêu, vô số ô nhân bản hướng tới Ma Tôn đánh đến, lại chỉ thấy phía sau hăn dựng lên một đạo bình chướng tự nhiên, theo sau đó là một đạo kiếm quang u ám màu lam hướng Kim Tiên đánh qua, Kim Tiên kia nháy mắt trợn trừng hai mắt, chưa kịp phản ứng, liền nổ tung thành huyết vụ giữa không trung.”
Đây chính là Kim Tiên đó nha.
Ở tiên giới, đã là một sự tồn tại cấp lão đại, kết quả bị hắn một chiêu hạ gục.
Đương nhiên cũng có khả năng là do tác giả vì muốn tô đậm hào quang chính đạo, cố ý thiết lập nhân vật phản diện thành hình tượng khủng bố như vậy.
Ăn thịt nướng xong, Thi Miểu thấy hắn giống như đang ngủ, cũng không dám quấy rầy.
Nàng nhảy lên ngọc thạch đắp trên lan can.
Mặt trăng nghiêng, ánh sáng bao phủ toàn bộ Ma Cung đại điện.
Ma giới cũng chia ngày đêm, chỉ là ma giới quanh năm bao phủ bởi ma khí, ban ngày với ban đêm không có nhiều khác biệt.
Thi Miểu ngẩng đầu nhìn về phía ánh trăng.
Đêm nay trăng đẹp quá, trông như một chiếc bánh nước lớn, khiến nàng không ngừng tưởng tượng được một cắn một miếng to.
Nàng vừa ăn trăng vừa tiến vào mộng đẹp, lại không nghĩ tới, ánh trăng vốn nên chiếu rọi ở đại địa, lại nhẹ nhàng bao bọc toàn bộ thân ảnh nhỏ của nàng.

Tác giả có lời muốn nói: Thiết lập là yêu khai trí sau đó có thể tu hành, thân thể nữ chủ vốn là của cá nhân linh hồn cô ấy, cho nên cũng xem như khai trí ~

Chú thích:
Trường ngõa: chắc là một loại giày á, tui tra không ra, ai biết chỉ tui nhaa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro