Chương 3: Huyết hoa (Hoa máu)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây là giấc ngủ thoải mái nhất mà Thi Miểu có được kể từ khi xuyên đến thế giới này, trong mộng nàng còn ăn một miếng bánh trăng to.
Khi tỉnh lại, tại ma giới đã là ban ngày.
Cơ Vô Ưu không biết đến Ma Điện từ khi nào, lại đang tiếp tục chơi đùa bội kiếm trong tay, thấy nàng tỉnh lại, liền vẫy vẫy tay, “Tiểu miêu nhi, lại đây.”
Thi Miểu rất nghe lời bước đi như đang catwalk đi qua.
Cơ Vô Ưu xách cổ nàng lên từ phía sau, đem nàng đặt ở trên ghế ngồi.
Hắn vẫn bận bộ trường bào màu đen, mặc cũng không quy củ lắm, để lộ ra một đoạn xương qua xanh trắng lạnh, gầy có thừa.
Thi Miểu mang theo chút sắc tâm liếc liếc qua lại phần xương quai xanh hoàn mỹ đó.
“Bổn tọa đột nhiên nhớ tới, còn chưa đặt cho người.” Cơ Vô Ưu đột nhiên nói.
Thi Miểu phi thường phối hợp meo một tiếng.
Cơ Vô Ưu đổi dáng ngồi, ngón tay thon dài một chút lại một chút lúc nặng lúc nhẹ vuốt ve phần lông mao trắng trên thân thể nàng, ra vẻ rất khổ não, “Gọi là cái gì thì tốt đây.”
Thi Miểu: Lão nhân gia ngươi vui vẻ là được rồi.
Bỗng nhiên đôi mắt Boss sáng rực lên, “Nhìn ngươi trắng như thế, hay liền gọi là Tiểu Bạch đi.”
Tiểu Bạch… Nghe thế nào cũng giống tên gọi chó.
Thi Miểu lập tức lại nghĩ thoáng, tính tính, tên chó thì tên chó thôi, có thể sống được thì đều được.
Dứt lời.
Thanh âm của tả lệnh sử Thanh Yểm từ bên ngoài vang lên.
Cơ Vô Ưu vung tay lên, cửa lớn đại điện liền mở ra, Thanh Yểm cung kính đi vào, hành lễ xong liền nói, “Tôn chủ, hôm qua đệ tử TIên Vân Tông phái đến đã nhanh chóng không kiên trì nổi.”
“Ừ.”
Cơ Vô Ưu trả lời rất lạnh nhạt.
So với Cố Ngọc Hi, hiến tại hắn càng thích nựng mèo hơn.
“Cái kia – –”
Thanh Yểm thật cẩn thận nói, “Ngài có muốn thả nàng ta ra không?”
Cơ Vô Ưu dừng tay, liếc Thanh Yểm một cái, “Tả lệnh sử rất quan tâm đến người của tiên giới?”
Thanh Yểm vội vàng quỳ xuống, “Thuộc hạ tuyệt đối trung thành và tận tâm với tôn chủ.”
Cơ Vô Ưu cười khẽ, “A”
“Đi xuống đi.”
“Vâng.”
Trên đầu Thanh Yểm chảy ra một tầng mồ hôi mịn.
Gần vua như gần cọp, chính là hình dung chân thật hiện trạng của cô.
Ma Tôn Cơ Vô Ưu hỉ nộ vô thường, coi như người đã theo hắn hơn một ngàn năm đi, ngươi cũng như cũ không hiểu nổi hắn, cũng không đoán ra tâm tư hắn.
Sau khi Thanh Yểm lui xuống, Cơ Vô Ưu như là nhớ ra cái gì đó, hắn xách đầu Thi Miểu lên, “Tiểu Bạch ngươi thế mà quen biết đệ tử Tiên Vân Tông kia?”
Không thì vì sao hôm qua lại nhìn hắn với ánh mắt ấy.
Trong lòng Thi Miểu nổi trống, mờ mịt meo một tiếng.
Cơ Vô Ưu ngừng lại, vung tay lên, trong đại điện liền xuất hiện một quả cầu thủy kính.
Người xuất hiện trong thủy kính kia chính là Cố Ngọc Hi ngày hôm qua đã quy hàng.
Thi Miểu có chút xem không hiểu thao tác của Cơ Vô Ưu.
Bất quá nghĩ nghĩ, làm một boss phản diện, điều hắn nghĩ tới khảng định người khác không thể nghĩ tới.
Cố Ngọc Hi trong thủy kính sớm đã không còn bộ dáng quang hoa tiên tử hôm qua, toàn thân bị ma khí xâm quấn, một thân vân y màu trắng cũng dính đầy máu tươi. Thật lâu sau, nàng từ trong người lấy ra một cái ngọc giản.
Ngay sau đó, thanh âm của nàng ta từng chữ rõ ràng truyền vào Ma Điện.
“Phụ thân, Cơ Vô Ưu không tin rằng nữ nhi thành tâm, hắn vốn dĩ đã đáp ứng, không nghĩ đến con mèo nhỏ bên người hắn lại ngăn cản, hắn liền đem ta ném vào rừng sương đen.”
“Con mèo kia là loại mèo nào?”
“Chỉ là một con mèo phàm, nó là sủng vật mới gần đây của hắn.”
“Hi Nhi, con bây giờ thế nào? Thật sự không được thì trở về, Ma Tôn đâu dễ dàng tiếp cận như thế.”
“Phụ thân,” Cố Ngọc Hi hiên ngang liệt đạo, “Nếu nữ nhi đã bước một bước này, thì sẽ không lùi bước, Ma Tộc là thứ mọi người đều muốn tru diệt, nư nhi vì lục giới, nguyện ý bước ra một bước này.”
“Nữ nhi tốt của ta, vất vả cho con rồi.”
“...”
Thi Miểu nghe được đến đây thì ngón chân lúng túng móc ra móc vào móc ra được cả một văn ba phòng hai sảnh chính.
Nàng thật cẩn thận nhìn về phía Cơ Vô Ưu.
Sắc mặt hắn không có chút biến hóa, khóe môi rất nhạt như cũ mím lại, rõ ràng là một thiếu niên lang xinh đẹp nha.
Chỉ là con ngươi đen phía dưới kia, cuồn cuộn hắc ám vô tận, ai cũng không biết được hắn đang nghĩ gì.
Thi Miểu kinh hồn táng đảm.
Cố Ngọc Hi trong thủy kính lại nói: “Phụ thân, ma giới này khắp nơi đều có tai mắt, có tin tức nữ nhi sẽ lập tức thông tri đến tông môn.”
Thi Miểu: “...”
Hóa ra ngươi vẫn biết là có tai mắt nha.
Cơ Vô Ưu phất tay, thủy kính liền biết mất, thanh âm cũng đột nhiên im bặt.
“Tiểu Bạch, ngươi đã thấy người chết bao giờ chưa?”
Thi Miểu: “Meo.”
Trong phim truyền hình từng gặp qua.
“Vậy ý của ngươi là đồng ý cho ta giết nàng ta.”
Cơ Vô Ưu khẳng định nói.
Thi Miểu: “Meo meo meo ???”
Nàng có nói vậy sao?
Tên Ma Tôn này giết người tùy tiện như thế sao?
Bất quá ngẫm lại, hắn ngay cả Đại La Kim Tiên cũng dám giết, chứ nói chi đến một đệ tử tiên môn.

Cùng lúc đó, Tiên Vân Tông.
Trong đại điện kim quang huy hoàng sáng chói, thất vị phong chủ ngồi trên cao, ở ngay chính giữa là chưởng môn Tiên Vân Tông Đạm Đài Ngọc.
Sau khi thanh âm Cố Ngọc Hi biến mất, vài vị phong chủ đều lâm vào trầm mặc.
Trong đó một vị phong chủ lên tiếng an ủi, “Thanh Phong trưởng lão, Ngọc Hi lúc đi mang theo rất nhiều pháp khí bảo mệnh, chắc chắn an toàn không nguy hiểm, ngài có thể yên tâm.”
Đôi mày Cố Thanh Phong nhăn thành hình chữ xuyên, một lúc lâu sau, hắn thở dài một tiếng.
“Chưởng giáo chân nhân rất nhanh sẽ hoàn thành bế quan trở ra, chắc hắn tu vi ngài lại đạt tới một cảnh giới mới, đến lúc đó chúng ta liên hợp với Ngọc Hi nội ứng ngoại hợp, tru sát Cơ Vô Ưu không là vấn đề. Hơn nữa – –”
Người đang nói chuyện kia chợt dừng lại, “Nếu giết được Cô Vô Ưu, Ngọc Hi chính là đại công thần của lục giới, cũng cho ngài thêm mặt mũi.”
Lời này vừa nói ra, mọi người đều nhất ý gật đầu nhẹ. Trên mặt Cố Thanh Phong lộ ra một tia vui sướng, trong đầu đã nghĩ đến cảnh tượng lục giới vì hắn mà chúc mừng tung hô.
“Chưởng môn, ý của ngài như thế nào?”
Đạm Đài Ngọc mím môi, “Các vị trưởng lão nói sao thì cứ như vậy đi.”
Hội nghị kết thúc.
Đạm Đài Ngọc trở về tẩm điện của hắn – – Điện Phong Mậu.
Tiểu đồ đệ mới thu nhận đi theo sau hắn rầu rĩ không nói.
Đạm Đài Ngọc đã nhận ra trạng thái của tiểu đồ đệ không tốt, liền dừng bước, xoay người, Dung Nguyệt Chi đang không chú ý liền va vào lồng ngực hắn, nàng nháy mắt liền đỏ mặt.
“Sư… Sư phụ.”
“Tâm tình không tốt?”
Đạm Đài Ngọc ôn nhu hỏi.
Dung Nguyệt Chi gục đầu xuống, nàng cắn cắn đôi môi tựa cánh hoa, mặt đỏ như sắp rỉ máu.
Rất nhanh, nàng lắc lắc đầu.
Đạm Đài Ngọc thở dài một tiếng, xoay người.
Dung Nguyệt Chi tăng tốc đuổi kịp bước chân hắn, “Sư phụ, tuy rằng con và Ngọc Hi sư tỷ bất hòa, nhưng ma giới vô vàn hiểm nguy, con cũng không muốn nàng ấy gặp nguy hiểm.”
Đạm Đài Ngọc nhẹ đáp một tiếng.
Hắn đứng ở ngoài điện Phong Mậu, quan sát toàn bộ tiên giới, “Hiện giờ lục giới gió êm sóng lặng, nhưng một khi hai giới tiên ma khai chiến, nhất định sẽ diễn ra cảnh sinh linh đồ thán, ma từ khi sinh ra đã là ác, nhưng người gặp họa là chúng sinh cùng các tướng sĩ tiên giới.”
“Nếu lần hành động này có thể diệt trừ Cơ Vô Ưu, âu cũng là một chuyện may mắn.”
Dung Nguyệt Chi nhìn thân ảnh cao lớn của Đạm Đài Ngọc, ngực đập bịch bịch, “Sư phụ trạch tâm nhân hậu.”
Đạm Đài Ngọc cười cười, dơ tay nhẹ nhàng vỗ đầu nàng.

Cơ Vô Ưu đặt Thi Miển lên vai, cưỡi gió mà đi.
Thi Miểu gắt gao bám vào hắc bào của hắn, lông mèo trắng bị gió thổi lộn xộn.
Nàng là một bé mèo lông dài, lông mèo vừa bị thổi dựng đứng lên liền trực tiếp dán vào mắt mèo của nàng, đường đi thế nào nàng không nhìn thấy nữa.
Mất nửa nén hương, Cơ Vô Ưu cùng Thi Miểu cuối cùng cũng đến rừng sương đen.
Lúc này Cố Ngọc Hi còn đang gian nan bước từng bước về phía trước, quần áo trên người nàng ta đã bị tổn hại đến không nhìn nổi, máu chảy đầm đìa.
Khu rừng sương đen này nguy hiểm trùng điệp, trừ chướng khí, còn không biết có bao nhiêu là yêu thú tu vi cao, nàng nhất định phải lúc nào cũng bảo trì thanh tỉnh.
Tựa hồ nhận ra được cái gì, nàng ta ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy bên trên đỉnh đầu mình là Cơ Vô Ưu cùng… Thi Miểu.
Cố Ngọc Hi trong lòng vô cùng vui sướng.
Xem ra Cơ Vô Ưu đã tin tưởng nàng một lòng quy thuận.
Nàng vội vã quỳ trên mặt đất, “Bái kiến tôn chủ.”
Cơ Vô Ưu chậm rãi hạ xuống mặt đất, đánh giá nàng ta, cười như không cười mở miệng, “Tiên tử thực sự có quyết tâm lớn như vậy?”
“Đúng thế.”
Cơ Vô Ưu: “Vì tiếp cận bổn tọa, tiên tử thật nhọc lòng.”
Cố Ngọc Hi biến sắc, “Tôn chủ nói đùa, tiểu nữ quy nhập ma giới, không chỉ là vì sư môn bất công, quan trong hơn hết là vì tiểu nữ ngưỡng mộ tôn chủ, mong được…”
Mặt nàng ta đỏ hồng lên, “Mong được bên cạnh Ma Tôn.”
Thi Miểu nhịn không được cho Cố Ngọc Hi một like.
Cô nương này tốt nghiệp học viện điện ảnh, nếu không phải đã chứng kiến một màn kia qua thủy kính, nàng liền tin rồi.
“Thật không?”
“Thật!”
Cơ Vô Ưu cười ra tiếng, “Xem ra là tiên tử vẫn không hiểu cách xử sự của Ma tộc.”
Hắn nhìn xuống Cố Ngọc Hi, “Bổn tọa muốn giết tiên tử, giết cả một vạn người tiên giới của ngươi, tiên tử cũng đồng ý sao?”
Cố Ngọc Hi lập tức mở to hai mắt, đôi môi run rẩy, “Không… Không thể.”
Những người kia đều là đồng môn của nàng.
Giết một vạn người Ma giới, bọn chúng có chết cũng chưa hết tội. Nhưng một vạn người tiên giới, nàng không cách nào ra tay.                   
“Nếu không làm được, vì sao còn muốn đọa ma?”
Cơ Vô Ưu hỏi.
Không cho Cố Ngọc Hi cơ hội nói chuyện, hắn lại nhẹ nhàng nói: “Tiên tử hắn là chưa từng giết người? Vậy hôm nay bổn tọa sẽ cho tiên tử thấy như thế nào là giết người.”
Cố Ngọc Hi đương nhiên hiểu được, chuyện hôm nay Cơ Vô Ưu giết nàng là không thể tránh.
Khóe mắt nàng rét lạnh, cũng không muốn tiếp tục cùng Cơ Vô Ưu hư tình giả ý.
Nàng lớn tiếng mắng, “Cơ Vô Ưu! Ngươi căn bản là không xứng sống trên cõi đời này, Ma tộc từ khi sinh ra đã là kẻ ác, mọi người đều muốn tru diệt, ta chỉ là thuận theo ý trời. Hôm nay dù ta có chết, ngươi cũng không thể sống lâu đâu! Chờ chưởng giáo chân nhân tỉnh lại, ngươi nhất định chết không chỗ chôn thây!”
Thi Miểu che che đôi mắt.
Lá gan của muội muội thật quá lớn.
Cơ Vô Ưu cười khẽ, “Tốt.”
Hắn đáp, cũng không biết hắn trả lời cái gì.
Dứt lời, hắn vung tay áo dài lên, Cố Ngọc Hi còn chưa kịp phản ứng, ngay lập tức đồng tử trừng lớn, hơi thở tử thần nháy mắt liền bao phủ nàng.
Sau đó – –
Thi Miểu tận mắt chứng kiến, cơ thể nàng ta nổ tung thành huyết hoa ngay tại chỗ.
Huyết hoa bay bay, nhảy múa rợp trời, còn thật sự rất giống tuyết rơi.
Nếu đây không phải là nhân huyết, thì hẳn rất lãng mạn.
Nữ số ba quan trọng nhất toàn văn cứ như vậy bị giết?
Da đầu Thi Miểu run lên.
Ngày thứ 11 xuyên đến, nàng tận mắt chứng kiến quá trình giết người của Cơ Vô Ưu.
Tên Ma Tôn này nhất định không thể chọc nha, nhất định phải ngoan ngoãn như cún.
Cơ Vô Ưu nhặt ngọc giản trên mặt đất lên, thần sắc rốt cuộc cũng có một chút biến hóa, hắn lẩm bẩm.
“Ma, từ nhỏ chính là ác sao?”
“Bọn họ vốn đáng chết sao?”
Thi Miểu không biết trả lời thế nào, nàng nhẹ nhàng meo một tiếng.
Hắn vừa cười vừa bước đi, thân hình run nhè nhẹ, thái dương nổi gân xanh, giống như người điên. Hắn cắn chặt răng, “Đúng, ta cũng đáng chết! Đám người chính đạo đều lấy việc giết ta làm vinh quang, ha.”
Thi Miểu bị dọa ngốc.
Thật lâu sau, rừng sương đen quay về trạng thái bình tĩnh, hắn cũng lần nữa khôi phục bộ dáng thiếu niên lang tuấn tú kia.
Cơ Vô Ưu ôm Thi Miểu trở về Ma Cung.
Hắn kêu Thanh Già tiến vào, đem ngọc giản ném cho nàng.
“Cùng Tiên Vân Tông tạm thời giữ liên lạc.”
Đây là… Ngọc giản của Cố Ngọc Hi.
Thanh Già lập tức sáng tỏ, cung kính cúi đầu, “Vâng.”
Đuổi xong Thanh Già, Cơ Vô Ưu bỏ Thi Miểu xuống, đi vào Ma Điện phía sau, hắn phất tay áo, một cái cầu thang thật dài liền xuất hiện ngay trước mặt. Cầu thang thông xuống lòng đất, tối tăm u ám, sâu không thấy đáy.
Thi Miểu do dự không biết nên theo hay ở lại.
Cơ Vô Ưu đứng ở cửa cầu thang, quay đầu nhìn về phía Thi Miểu.
Thi Miểu không hiểu ánh mắt này của hắn, nhưng cuối cùng vẫn thật cẩn thận bước qua.
Cơ Vô Ưu thu hồi ánh mắt, hắn cũng không nói gì, mà từng bước một bước xuống cầu thang.
Cũng không biết là đi bao lâu, mắt mới nhìn thấy sáng, nhìn rõ xung quanh.
Nơi này hình như là một cái địa cung to lớn, diện tích chừng một sân bóng rổ. Địa cung bốn phía đều có nến thắp sáng, chiếu sáng toàn bộ không gian.
Tại trung tâm địa cung có một ao nước lớn, bên trên sương trắng bay lơ lửng, giống như suối nước nóng.
Cơ Vô Ưu trực tiếp đi đến bên cạnh cái ao, cởi trường bào màu đen, chỉ mặc áo trong màu trắng, chân trần trầm mình vào làn nước.
Ma Tôn đại nhân là muốn đi tắm sao?
Thi Miểu tò mò đi đến nhìn.
Trong ao sương mù bốc hơi cũng không thấy rõ được gì.
Sau một lúc lâu, sương mù tan đi, Thi Miểu kinh ngạc trừng lớn đôi mắt mèo, miệng cũng mở lớn.
Ở trước mắt nàng là một Hắc Long nằm cuộn tròn quanh ao nước.
—------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói: << liệu có tồn tại giống loài lai giữa mèo và rồng không >> (hơ hơ…)
Editor cũng có lời muốn nói: chắc là có đó =))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro