CHƯƠNG 3: BÁN DƯỢC

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

EDIT: KIỀU DUYÊN

Ăn cơm trưa xong, Lâm Giản liền ở trong sân phơi nắng, xếp hàng ngồi cùng bảy đứa trẻ.

Lâm Giản nói ra ý nghĩ của mình cho Lâm mẹ "Mẹ Lâm, con nghĩ buổi chiều sẽ đi tiệm thuốc, đem mấy vị thuốc này đi bán, rồi mới mua một ít dụng cụ bào chế"

"Con ngoan, các vị thuốc đều là con đem tới, con nghĩ như thế nào thì làm liền như thế đấy, bất quá, con đi tiệm thuốc thì sẽ bị lộ, nếu không, chúng ta cùng đi đi"

"Mẹ Lâm, không cần, con đi qua cái tiệm thuốc kia, mẹ ở nhà nhìn mấy đứa trẻ đi" Lâm Giản khoát tay cự tuyệt, bọn trẻ còn nhỏ, để chúng một mình ở nhà cô không yên tâm.

Cũng may, nguyên chủ trước kia có đi theo mẹ lâm vào trong thành phố, cho nên trong trí nhớ, cô cũng nhớ rõ vị trí cụ thể của tiệm thuốc.

Cùng mẹ Lâm nói chuyện, liền đi sửa sang lại mấy vị thuốc, cô không định đều đem tất cả bán đi, có một số loại thuốc như là trị giảm nhiệt, ho khan, phát sốt, cô nghĩ nên cất vào lưu trữ ở cô nhi viện cho bọn nhỏ dùng, phòng ngừa vạn nhất.

Sửa sang lại các vị thuốc xong, được mẹ lâm đồng ý, liền đạp xe ba bánh của mẹ Lâm đi vào trong thành phố.

Trước khi Lâm giản đến tiệm thuốc trong trí nhớ của mình, liền nhìn thấy một hiệu thuốc ở bên ven đường, Lâm Giản nghĩ lấy các loại thuốc ở hiệu thuốc lớn có thể sẽ dễ dàng hơn so với trong các tiệm thuốc.

Vì thế liền đem chiếc xe đến ven đường rồi khóa lại, đeo sọt thuốc đi vào.

Trước khi bước vào, Lâm Giản cố tình liếc mắt nhìn cây cột ở hai bên cánh cửa: Tế thế hành y có lòng son nhân tâm diệu thủ nhưng xuân về.

Sau khi vào cửa, cô nhìn thấy ở giữa tiền sảnh có viết: Hành y tế thế bốn cái chữ to.

"Cô bé, cháu đang làm gì ở đây"

"Có muốn mua thuốc không?"

Ngay sau khi Lâm Giản nghe thấy,liền nhìn qua quầy thuốc bên cạnh, có một ông lão mặc áo dài màu xám đang bốc thuốc.

Đó là một ông lão đã ngoài sáu mươi tuổi, một khuôn mặt qua bao năm tháng sóng gió, hai mí mắt sâu hãm, thâm thúy sáng ngời, nhìn qua trông rất có thần, tóc lại rất chỉnh tề.

Lâm Giản từ từ đi đến "Ông lão, cháu không mua thuốc, cháu là tới bán thuốc, cái này ông lấy không?"

Ông lão cũng không tiếp lời, toàn tâm toàn ý mà bốc thuốc.

Lâm Giản cũng không nóng nảy, ở bên cạnh nhìn.

Chờ đến khi ông lão đem thuốc thái xong, lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía cô bé này.

Ông là người từng trải, liếc mắt một cái liền nhìn thấy ở trong mắt của cô bé này đều là thuần khiết, ông đã nhìn thấy quá nhiều đôi mắt vẩn đục.

Mắt cô bé này thế nhưng lại thanh thuần, có người nói mắt chính là một người tâm linh, trong lòng nghĩ cái gì, trong mắt liền xuất hiện cái đó.

Mặc dù mắt của cô bé này thanh thuần, nhưng lại cho người ta cảm giác không phải là ngây thơ mờ mịt, mà giống như đã trải qua một đời người.

Ông lão bị chính loại suy nghĩ này của mình mà cảm thấy buồn cười.

"Ha ha, cô bé, cho ông xem thuốc đi"

Lâm Giản đưa sọt thuốc cho ông lão, ông lão nhìn thoáng qua liền hỏi

"Cô bé, cháu đến từ núi vân phong đi, ông từng đi núi kia hái thuốc"

"Ông lão, ông nói không sai, thuốc này chính là được hái từ đó"

"Thuốc này đều là cháu hái?"

Lâm Giản một chút cũng không giấu giếm "Đúng vậy"

Nghe câu trả lời của Lâm Giả, ông lão vẻ mặt đầy kinh ngạc "Được, không nghĩ tới cô bé như cháu thế nhưng lại hiểu biết nhiều như vậy"

Dừng một chút, ông lão lại hỏi "Cô bé, cô có nguyện ý cùng ta học trung y không?"

Lâm Giản vừa nghe đều này, liền cự tuyệt, thứ nhất cô còn phải chăm sóc những đứa trẻ ở cô nhi viện, thứ hai chí hướng của cô không ở nơi này, cô muốn vào trường sư phạm, trở thành một giáo viên ưu tú, đây là đều thứ ba, chính cô còn không biết thời điểm nào sẽ trở về, nói như vậy, ông lão hiểu ít nhiều.

"Ông lão, nhà cháu còn có nhiều em trai em gái cần được chăm sóc, chỉ sợ không có thời gian học cùng ôngc, hơn nữa, cháu muốn học cũng không phải là trung y"

Ông lão nghe đến đây, vẻ mặt tiếc nuối "Đáng tiếc, đáng tiếc, hạt giống tốt như thế, thôi thôi, ông nhìn dược liệu này của cháu, ông cho cháu 500 như thế nào?"

Lâm Giản trầm mặc xuống, cô trầm mặc không phải do ông lão trả ít, mà là trả quá nhiều.

Kiếp trước cô từng làm ở tiệm thuốc, biết được giá các của các vị thuốc, thời điểm này cô liền tính qua, các vị thuốc này cũng chỉ 400 đồng, ông lão rõ ràng trả nhiều rồi.

Cô không nghĩ sẽ chiếm tiện nghi nhiều, "Ông lão, thuốc của cháu cùng lắm chỉ có 400, ông trả nhiều rồi."

Ông lão nghe xong, ngược lại cười ha ha "Ha ha, cô bé, ông thấy không nhiều một chút nào, thuốc này của cháu đều là thuốc tốt, hơn nữa lớn lên còn tốt"

Lâm Giản biết ông lão cũng có thể hái được những loại thuốc này, cho nên chỉ lấy của ông 400 đồng.

Ông lão cũng khẳng định "Sau này cháu hái được bao nhiêu thuốc thì cứ đưa đến chỗ ông, ông tuyệt đối sẽ không làm cháu tổn thất"

Tại cô nhi viện, Lâm Giản vừa mới đi ra ngoài, hai cảnh sát liền đưa một cô bé tới.

Lâm mẹ "Đồng chí cảnh sát, xin hỏi có việc gì sao?"

Nữ cảnh sát "Là thế này, cô bé này hiện tại là cô nhi, cho nên chúng ta đem cô bé đưa đến nơi này"

Lâm mẹ ngồi xổm xuống nhìn cô bé, ôn nhu hỏi "Cháu lớn lên thật đáng yêu a, cháu tên là gì?"

Cô bé không nói lời nào, cúi đầu, tay ôm búp bê Tây Dương thật chặt.

Lâm mẹ tới đón Sơ Nghiêu, Sơ Đồng bọn họ "Các con mang theo...... chị Ngạch? Đi vào trong phòng chơi, lấy chút đồ ăn vặt cùng ăn"

"Đồng chí cảnh sát, chúng ta vào nhà đi"

Đi vào trong phòng, Lâm mẹ rót nước cho hai vị cảnh sát, liền hỏi một chút tình cảnh của cô bé.

Nam cảnh sát uống miếng nước rồi lên tiếng "Đứa nhỏ này cũng thật là đáng thương, mẹ cô bé là tay buôn ma túy, nghiện ma túy rồi trong một lần lên cơn nghiện đã nhảy lầu tử tử rồi chết, đứa nhỏ cũng không biết ba là ai, lại không có người thân"

Lâm mẹ nghe xong cảm thấy đứa nhỏ này thật sự quá đáng thương "Các người yên tâm, đứa nhỏ ở chỗ tôi, tôi sẽ chăm sóc thật tốt"

Cô bé được sắp xếp ổn thỏa.

Lâm mẹ trong quá trình trò chuyện cùng cô bé, đã biết cô bé tên là Diệp Thanh Sơ.

...... Hiệu thuốc

Ông lão đem 400 đồng đưa cho Lâm Giản, "Ông lão, ông có biết nơi nào có bán dụng cụ bào chế thuốc không?"

"Tiểu nha đầu, cháu còn biết bào chế thuốc?"

"Không dối gạt ông, cháu còn biết xem bệnh một chút, nhưng chỉ là bệnh nhỏ"

Ông lão mặt đầy đáng tiếc "Tiểu nha đầu, cháu là một hạt giống tốt, thật không định học trung y của ông sao?"

Lâm Giản cười cười cự tuyệt, bởi vì cô biết chính mình không có thiên phú, mà là kiếp trước có học qua.

"Tiểu nha đầu, nơi này ông có dụng cụ bào chế, cho cháu"

"Được a, ông lão, bao nhiêu tiền?"

Ông lão cảm thấy buồn cười "Ha ha, tiểu nha đầu, ông không cần tiền, tặng cho cháu"

"Thế này thì sao được!"

Ông lão cố ý xụ mặt "Như thế nào không được, chúng ta có duyên cho nên ông mới tặng nó cho cháu, nếu cháu không lấy, ông sẽ tức giận"

Thấy vậy, Lâm Giản cũng không từ chối nữa "Ông lão, cảm ơn ông"

Cùng ông lão trò chuyện một lúc, liền rời đi.

Trên đường trở về, Lâm Giản thấy có chỗ bán điểm tâm, liền đi đến mua một ít bánh kem hoa với giá 100 đồng.

Nhìn trong tay có 300 đồng tiền, tức khắc cảm thấy cả người mình tràn ngập ý chí chiến đấu.

"Kẽo kẹt ∼ kẽo kẹt"

" Âm thanh gì!"

Hệ thống 88 "......"

"Tiểu tám, có phải ngươi ăn vụng đồ ăn vặt không" Lâm Giản nhắm mắt hỏi

"Oa...... Than đá than đá...... Than đá u"

"Ha ha, ngươi vẫn là nên đem đồ ăn vặt trong miệng ăn trước đi rồi nói sau" Lâm Giản lạnh lùng cười.

Hệ thống 88 "Hừ ∼ ký chủ xấu xa, ta vẫn còn là con nít, ăn chút đồ ăn vặt thì có thể xảy ra chuyện gì chứ, hừ, không thèm để ý tới ngươi nữa"

"Tiểu tám, tám tám" tấm tắc, không nghĩ tới 88 lại kiêu ngạo như thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro