Chương 6: Không thể chơi với nam chính

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hữu dũng vô mưu!
Đó chính là điều mà Tiêu Dữ An đã nhận xét về vị tiên đế Bắc Quốc trong cuốn sách này.

Điểm kỹ năng của vị tiên đế Bắc Quốc trong nguyên tác có lẽ đều được cộng thêm vận khí tốt, lúc đó Bắc Quốc mùa màng bội thu, dân chúng trở nên giàu có nên tiên đế Bắc Quốc có dã tâm muốn tấn công Nam Yến Quốc.

Vừa hay Nam Yến Quốc phải trải qua nhiều năm đói kém liên tục gặp thiên tai, người đứng đầu đất nước thì băng hà, quả thực là rất thảm hại.

Vì vậy, tiên đế Bắc Quốc đã thừa nước đục thả câu và tấn công vào Nam Yến Quốc, bắt giữ hoàng tử làm tù binh, chiếm đoạt của cải và đất đai.

  Nhưng mà

Vị tiên đế này tuy anh dũng thiện chiến, nhưng lại không biết suy nghĩ sâu xa. Vừa đánh chiếm lấy được vài vật báu, trói được người liền phủi mông quay về rồi.

Quay! Về! Nhà! luôn rồi.

Này đại ca, đến Armstrong khi đặt chân lên mặt trăng cách 380000 km còn biết cắm cờ xuống đánh dấu, vậy mà anh tốn bao nhiêu tâm tư đi đánh chiếm nước khác mà một lá cờ cũng lười cắm xuống sao???

Bản chất của việc chỉ biết giương cung và bắn hạ một con đại bàng được người thể hiện thật là nhuần nhuyễn

Sau đó, Nam Yến Quốc bị Đông Ngô Quốc nhân cơ hội này cướp bóc, chiếm đoạt một phần.phần còn lại thì được thúc thúc của nam chủ miễn cưỡng duy trì quyền lực.

Mà vị tiên đế Bắc Quốc này sau khi thắng trận, ông ta ngày đêm ca tụng, gian dâm vô lý, tiêu xài hoang phí, cuối cùng hình như do ông ta uống nhiều quá nên qua đời.

Thái tử nhanh chóng kế vị ngai vàng, vị hoàng đế trẻ tuổi từ nhỏ đã nhìn thấy và học theo cách trị vì hoang dâm của phụ hoàng mình, sớm cũng đã trở thành một tên bất tài vô dụng.

Có thể thấy, việc Bắc Quốc bị nam chính phá đám trong thời gian ngắn không phải là chuyện đột ngột mà gốc rễ của tai họa từ lâu đã chôn sâu giữa hai thế hệ.

Tiêu Dữ An vội vã đến nhà giam trong hoàng cung, một mùi hôi thối nồng nặc bốc ra từ cánh cổng sắt dày.

Quản ngục hiển nhiên không ngờ hoàng thượng lại tới nơi như vậy, hắn sợ tới mức ngã vội quỳ rạp xuống, trong lòng hoang mang cực độ.

“Hoàng thượng, ngươi thân thể đáng giá ngàn vàng, làm sao có thể vào nơi bẩn thỉu này? Nếu có việc gì thì bảo vi thần làm đi!” Thị vệ của Tiêu Dữ An quỳ xuống kêu lên.

“Tất cả chúng ta đều là những khối thịt được tạo ra bởi sự phân chia của các tế bào chứa 23 cặp nhiễm sắc thể, vì vậy đừng phân chia chúng thành nhiều loại khác nhau.” Tiêu Dữ An nói với các lính canh một cách nghiêm túc.

Thị vệ: "Hả?"

"Có kiến thức là một cái gì đó rất tốt.."

     "gì??"

"Vì vậy, chúng ta phải phản đối mê tín dị đoan và ủng hộ khoa học."

     "gì???"

“Không sao, ta chỉ đang trêu đùa ngươi.” Tiêu Dữ An cười nói với tên thị vệ đang ngơ ngác, sau đó bước vào cổng sắt.

Ba giây sau, Tiêu Dữ An bịt mũi chạy ra ngoài.

Nó quả ... Quả là khó ngửi, dừng lại một lát.

Dưới sự dày vò của cái mùi đó, cái mũi theo thuyết sinh tồn thích nghi, dần dần thích ứng với mùi hôi thối, Tiêu Dữ An lại bước vào.

Nhà giam không có nhiều tù nhân, phòng giam hai bên đều trống không, Tiêu Dữ An đi theo lính canh qua một con đường tù tối tăm, được dẫn đến chỗ sâu nhất, rồi dừng lại trước một cánh cửa phòng giam bình thường.

Tên lính canh lấy chìa khóa mở cửa ngục, nhanh chóng tiến lên trải một lớp rơm sạch trên mặt đất, vì sợ làm bẩn giày của Tiêu Dữ An.

Chủ nghĩa thực dụng thật là tốt, Tiêu Dữ An không khỏi nhìn tên thị vệ thêm vài lần.

Một mùi máu nồng nặc xộc lên, ánh nến sáng tối trong phòng giam lay động vì gió mà Tiêu Dữ An thổi vào khi hắn bước đi.

Có một người đang ngồi trong góc phòng giam.

Chiếc áo ngoài màu trắng của người kia từ lâu đã bị vấy máu và bẩn thỉu đến nỗi không thể nhìn thấy màu sắc ban đầu. Sợi xích dày cộp trên cổ tay gần như hằn sâu vào vết thương ở tay và chân, hạn chế mọi cử động của hắn ta và có thể nhìn thấy chiếc áo phía trong của hắn hiện ra vết máu đỏ tươi, tóc xõa trên mặt, không thể nhìn rõ nét mặt.

Nghe thấy tiếng người tiến đến người trong góc không nhúc nhích.

Nhưng một con mắt xuất hiện từ sau mái tóc.

Tiêu Dữ An nhìn vào đôi mắt đó, một con mắt lạnh lùng, lãnh đạm, dứt khoát.

Có người sống trong vinh hoa phú quý nhưng ánh mắt không khác gì đã chết, có người dù ở trong nhà giam cũng không thể che đậy được đôi mắt sáng như sao và vững như gươm. .

Tiêu Dữ An chỉ nhìn lướt qua cũng hiểu nếu hôm nay không giết hắn, tương lai hắn nhất định sẽ tự sát.

Tiêu Dữ An không nói lời nào, rút kiếm trên thắt lưng tên thị vệ bên cạnh, lưỡi dao sắc bén đâm sầm vào, người kia vô cùng hoảng , hắn ta rốt cuộc cũng động đậy, nhưng có vẻ là do đau nên mày cau lại.

Trông thật khổ sở.

Tiêu Dữ An nghĩ thầm miêu tả trong sách chỉ là chữ trên giấy,bây giờ tận mắt nhìn thấy tình cảnh bi đát của nam chính, hắn chỉ muốn nói.

     Tác! Giả! Đồ! Mẹ! Kế! Độc! Ác!

Đây dù gì cũng là đứa con trai mà ngươi viết ra. Quá là thảm rồi.

Tiêu Dữ An nắm chặt chuôi kiếm, trong lòng không khỏi xuất hiện loại cảm xúc đau đớn.

Giết một người rất đơn giản, Tiêu Dữ An thậm chí không cần tự mình làm, bây giờ người trước mặt hèn mọn như con kiến, chỉ cần hắn giơ một ngón tay là có thể tiêu diệt, vậy thì từ nay sẽ không còn ai tên là Yến Hà Thanh nữa.

Tuy nhiên, Tiêu Dữ An không xuống tay.

Bỏ đi,dù sao thì hắn cũng biết trước cốt truyện rồi, nếu không đi theo con đường tử lộ đó, nói không chừng còn không bị mất nước.

Nếu thật sự không được, vậy thì thuận theo gió bay, lại lợi dụng việc nam chính còn đang bị giam cầm ở Bắc Quốc, cố gắng đối xử tốt với hắn, sủng hắn đến tận trời, có lẽ sẽ lấy được ấn tượng tốt chỗ hắn và cuối cùng có khi sẽ không cần phải chết thảm?

Tiêu Dữ An âm thầm thở dài trả kiếm cho thị vệ.

Nhưng Tiêu Dữ An không có ý định rời đi dễ dàng như vậy.

Cuốn sách mô tả dung mạo của nam chính là kinh dị và đẹp trai đáng sợ. Tiêu Dữ An rất tò mò, hắn quỳ xuống bên cạnh người kia,hơi ngả về phía trước và vén mái tóc dài của người kia ra.

Vào thời điểm khi Tiêu Dữ An đưa tay ra, Yến Hà Thanh đột nhiên quay đầu lại hung hăng cắn vào tay Tiêu Dữ An

Tiêu Dữ An ngây ngẩn cả người, không hiểu sao hắn lại cắn mình.

Người trước mặt không còn chút sức lực nào, Tiêu Dữ An mặc dù bị cắn đau nhưng mà vết thương không có thấy máu.

Do vấn đề về vị trí, cai ngục và thị vệ phía sau chỉ có thể nhìn thấy lưng của Tiêu Dữ An nhưng không nhìn thấy hắn bị cắn.

Tiêu Dữ An đợi một hồi, thấy Yến Hà Thanh vẫn chưa buông tha cho, bất lực nói: " Vẫn chưa bõ tức sao".

Tiêu Dữ An đoán rằng là do lúc nãy bị hắn cầm kiếm kích thích đến nên mới như vậy.

“Đau ,đau” Tiêu Dữ An nhẹ giọng lẩm bẩm, “Thả ra đi, cắn lâu như vậy thị vệ sẽ nghi ngờ đó"

Yến Hà Thanh bị thái độ hài hước của Tiêu Dữ An làm cho sững sờ và nhả ra.

Tiêu Dữ An xoa xoa vết răng trên mu bàn tay, giấu vào trong tay áo, đứng dậy nói với thị vệ và cai ngục: "Thả hắn ra khỏi ngục, sau đó đưa hắn đến ngự y của triều đình chữa thương."

Nói xong Tiêu Dữ An xoay người bước ra khỏi đại lao.

Sau một hồi quăng quật, Tiêu Dữ An trở về phòng ngủ.

Thấy Tiêu Dữ An bê bết máu, thị nữ Hồng Tiếu vội vàng dẫn hắn vào bồn tắm.
Tiêu Dữ An ngâm mình trong bồn tắm ấm như một suối nước nóng, đầu óc choáng váng. một lúc sau Tiêu Dữ An mơ mơ màng màng nghe Hồng Tiếu hỏi cái gì đó.

Tiêu Dữ An không quan tâm, hắn ậm ừ một cách thản nhiên, và ngâm mình gần nửa tiếng.

Sau khi Tiêu Dữ An ngâm xong, Hồng Tiếu cẩn thận hầu hạ hắn mặc quần áo.

Tiêu Dữ An còn nhớ trong nguyên tác, Hồng Tiếu là người thông minh, lại biết nhìn sắc mặt của hoàng thượng nên rất được lòng hắn.

Đồng thời nàng cũng là một nữ nhân có tâm cơ độc ác, chịu trách nhiệm quản giáo các hoàng tử trẻ tuổi, không hề tỏ ra thương xót những người này,nếu ai đó phục vụ hoàng thượng không tốt đều bị cô đánh đến bong da tróc thịt còn là nhẹ.

Tiêu Dữ An nhìn thiếu nữ trầm lặng ăn mặc nghiêm túc, và không thể hình dung nổi giữa người trong sách và người trước mặt mình bây giờ.

Cái kết của Hồng Tiếu trong sách là gì nhỉ?

Tiêu Dữ An cúi đầu suy nghĩ, còn chưa kịp nhớ lại, Hồng Tiếu đã ghé vào lỗ tai hắn: "Hoàng thượng, đã đến giờ đi ngủ."

“Ừm, được."Tiêu Dữ An lấy lại tinh thần, bỏ lại vấn đề này ở phía sau.

Sau khi đi về tẩm cung,Hồng Tiếu cũng không đi theo mà nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Trong phòng ngủ không có nến, Tiêu Dữ An chờ mắt thích nghi với bóng tối, nhờ ánh trăng chiếu từ của sổ, mò mẫm tìm đến giường.

Bốn phía lặng lẽ yên tĩnh, lư hương bay ra từng đợt khói xanh thơm bay vào không khí.

Điều mà Tiêu Dữ An không bao giờ ngờ tới là trên giường này vẫn còn một người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro