Chương 2: Con Nuôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Con Chiên Lạc Lối
______
Quản gia không nói, Ninh Hạ thiếu chút nữa đã quên, trong nhà này còn có hai đứa nhỏ.
"Vậy thì đi xuống." Ninh Hạ sửa sang quần áo, đứng dậy.
Thấy Ninh Hạ đi tới, Vương quản gia theo bản năng mà lui lại phía sau mấy bước.
Ninh Hạ liếc quản gia, cô là virus sao?
Vương quản gia: “Phu nhân đi thôi.”

——
"Anh không ở đây cuối tuần, người phụ nữ kia không bắt nạt em chứ?
“Không có……” Thanh âm kia sợ hãi.
“Thật sự?”
“Em, em không nhớ rõ.”
"Cô ta nhất định bắt nạt em, đừng sợ Khả Khả, cô ta làm gì em, nói cho anh trai, anh trai sẽ trừng trị cô ta!"
Còn muốn trừng trị cô?
Ninh Hạ nhướng mày.
Đi qua chỗ quẹo cầu thang, Ninh Hạ cúi đầu thấy hai thân hình trong phòng ăn.
Thiếu niên lãnh khốc mặc áo thun màu đen, tên Lâm Tiêu, vừa tròn 15 tuổi, trước đi nhập ngũ, hôm nay hẳn vừa trở về. Cô nhóc bên cạnh hai má hồng hào gọi là Lâm Khả, 6 tuổi.

Hai đứa nhỏ này là Cố Tu Viễn mang về.
5 năm trước Cố Tu Viễn còn ở khu bộ đội chuẩn bị chiến đấu, trong một lần diễn tập phát sinh chuyện ngoài ý muốn, đội trưởng Cố Tu Viễn vì cứu hắn mà hi sinh.
Đội trưởng ở quê có hai đứa nhỏ, Cố Tu Viễn vẫn luôn trợ cấp cho vợ con của ngài, sau này mẹ hai đứa bé muốn tái giá không muốn mang theo con, Cố Tu Viễn liền mang về nhận nuôi.
Lúc ấy Cố Tu Viễn cùng nguyên chủ mới vừa kết hôn.
Nhìn Cố Tu Viễn biến mất vài ngày sau đột nhiên ôm hai đứa bé về nhà, "Ninh Hạ" cho rằng đây là Cố Tu Viễn ở bên ngoài trăng hoa có con riêng, lập tức không chịu nổi lại cãi nhau với Cố Tu Viễn.
Cho dù sau này trợ lý của Cố Tu Viễn giải thích lai lịch hai đứa nhỏ đi nữa, quan hệ của "Ninh Hạ" với bọn nhỏ vẫn không hòa hoãn, cô cũng không thích bọn nhỏ.
——
Nghe được tiếng bước chân, Lâm Tiêu thấy Ninh Hạ từ trên lầu đi xuống, cả người căng thẳng, ánh mắt nhìn Ninh Hạ tràn ngập đề phòng.
Đứa bé bên cạnh cậu thấy Ninh Hạ cũng hoảng sợ, sợ hãi mà trốn phía sau cậu.
Ninh Hạ mặt vô cảm mà thoáng nhìn qua hai anh em như kẻ thù.
“Ăn cơm đi.” Ninh Hạ đi đến bàn ăn bình tĩnh ngồi xuống.
Thiếu niên trước mặt lại không nghe lời buông tha.
"Có phải cô thừa dịp tôi không ở đây bắt nạt Khả Khả?" Lâm Tiêu trừng mắt chất vấn Ninh Hạ.
“Nhóc cảm thấy tôi có thể làm cái gì?” Ninh Hạ hỏi lại.
Nguyên chủ không thích hai đứa nhỏ này.
Đặc biệt là khi nhìn thấy chồng mình lạnh nhạt xa cách mình, đối với Lâm Khả lại dịu dàng, nội tâm "Ninh Hạ" liền điên cuồng ghen ghét.
Cố Tu Viễn thường xuyên không về nhà, giúp việc trong nhà lo lắng “Ninh Hạ” sẽ thừa dịp Cố Tu Viễn không ở nhà đánh đập Lâm Khả, ngầm tìm mọi cách mà bảo vệ đứa bé.
Ngoại trừ lúc ăn cơm, bình thường "Ninh Hạ" cũng không động đến Lâm Khả.
Trước mắt phải ăn cơm.
Đột nhiên mùi cay tỏa ra khiến Ninh Hạ không khỏi cay mắt.
Nhìn một bàn đồ ăn cay, Ninh Hạ đột nhiên cảm thấy đau dạ dày.
Nguyên chủ cố ý —— vì muốn xả hết tức giận trên người hai đứa nhỏ, Ninh Hạ lúc trước nói mình thích ăn cay, hơn nữa còn yêu cầu phong bếp làm tất cả đều cay, bắt anh em hai đứa nhỏ cùng cô ăn cay.
Đây là tra tấn bản thân, thủ đoạn bắt nạt này thật sự không thể thực hiện.
Ninh Hạ chắc chắn sẽ không để bản thân chịu khổ.
"Toàn bộ đồ ăn trên bàn đổi đi."
Mọi người trong nhà dường như đều quen tính cách phu nhân, bởi vậy, Ninh Hạ đột nhiên nói muốn đổi đồ ăn, không ai có chút nào ngoài ý muốn.
"Phu nhận muốn đổi đồ ăn như nào?" Vương quản gia bước tới hỏi.
"Cô lão thịt (?), cá hấp, xương sườn muối tiêu.... Và một đĩa rau xanh đi."
“Vâng, phu nhân chờ một lát.”
"Nhiều chuyện, không ăn cô chết chắc." Trên bàn ăn, Lâm Tiêu khẽ mắng, mặt biểu lộ sự tức giận.
Lâm Tiêu không sợ người phụ nữ này: người đàn bà điên này, ngoại trừ đập phá đồ, chỉ vào bọn họ chửi ầm lên còn làm được cái gì?
Cậu cố ý, cố ý nói như vậy để người phụ nữ này nổi giận, nhưng mà hôm nay, Lâm Tiêu đợi rất lâu cũng không thấy Ninh Hạ phát điên.
Lâm Tiêu giương mắt cổ quái liếc nhìn Ninh Hạ, chỉ thấy đối phương an tĩnh ngồi ở đối diện, con ngươi rũ xuống, không biết suy nghĩ cái gì, trên mặt không hề gợn sóng, giống như không hề nghe thấy cậu cố ý nói câu vừa nãy.
Ninh Hạ đang xem [Hệ Thống Nhắc Nhở] đột nhiên hiện ở trong đầu.
[Đinh____ cốt truyện bắt đầu, gửi vai phụ kịch bản, xin hãy đọc thật cẩn thận, nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ.]
"Từ từ, nếu ta nhớ không lầm, mi từng nói rằng, chỉ có cốt truyện phát sinh gì đó mới có nhiệm vụ vai phụ cơ mà?" Bây giờ ngay cả chính truyện còn không tính, nhiệm vụ vai phụ cái gì?
[Xin đừng nghi ngờ hệ thống.]
[Hai năm sau, Lâm Tiêu sẽ trở thành minh tinh, sẽ là idol nữ chính thích nhất, bởi vậy, cần bảo đảm Lâm Tiêu dựa theo giả thuyết bình thường của tiểu thuyết phát triển, căn cứ thiết lập phân tích, trong quá trình Lâm Tiêu trưởng thành, "Ninh Hạ" "Gia trưởng" ác độc khắc nghiệt là tác dụng mấu chốt.]
Hệ thống nói xong, trong đầu liền nhảy ra một đoạn lời thoại với Lâm Tiêu.
Cái quỷ gì?
Ninh Hạ nhìn lời thoại, muốn văng tục.
"Tôi là vợ Cố Tu Viễn, là nữ chủ nhân của nơi này, cái nhà này vốn do tôi định đoạt."
[0523 xin hãy chú ý biểu cảm, chú ý ngữ khí!]
Trong đầu không ngừng nhảy ra âm thanh hệ thống, Ninh Hạ không mảy may để ý, tiếc tục mặt vô cảm đọc lời thoại. Trên thực tế tất cả sự chú ý đặt trên mâm đồ ăn mới.
[0523, lời thoại đoạn này không có tạm dừng! Cô tạm dừng lâu quá rồi!]
"Biết rồi."
“Trong nhà này tất cả đều là của tôi, mấy nhóc nghĩ mình là ai?” Cô lão thịt không tồi.
"Nếu không phải nhờ Cố Tu Viễn, mấy nhóc căn bản không có tư cách bước vào đây, hiện tại, nhóc có tư cách gì phán xét tôi?" xương sườn muối tiêu cũng không tồi.
“Cô ——!” Lâm Tiêu căm tức nhìn Ninh Hạ, nắm chặt tay tức giận đến phát run.
Những lời này người phụ nữ này nói với bọn họ vô số lần, chỉ là trước đây những lời này đều là cô ta tức giận mắng chửi nói ra, Lâm Tiêu hoàn toàn coi là người điên.
Cố tình bây giờ, ngữ khí Ninh Hạ bình tĩnh, lời nói rõ ràng, giống như đang trần thuật một sự kiện. Nói như vậy, từng câu từng chữ như lưỡi dao sắc bén đâm vào, khiến người khác không có cách nào phản bác.
Ninh Hạ:"Cái nhà này là của tôi cùng Cố Tu Viễn, mắc mớ gì phải có mấy nhóc?" Nếu có thêm bát chè nữa thì tuyệt vời.
Lâm Tiêu: “……”
Đây là lần đầu tiên người phụ nữ này dùng ngữ khí "Bình thản" nói với bọn họ, nhưng kiểu "Bình thản" này so với quát mắng còn nguy hiểm hơn gấp nhiều lần.
"Hừ, dù không có chúng ta, chú Cố cũng sẽ không thích cái loại phụ nữ như cô." Đôi mắt Lâm Tiêu gắt gao nhìn chằm chằm Ninh Hạ.
Nếu là bình thường, nghe thấy cậu nói như vậy, cô ta chắc chắn sẽ nổi điên.
Nhưng Lâm Tiêu đợi rất lâu, cũng không thấy Ninh Hạ có động tĩnh gì.
"Nói xong?" Dù sao lời thoại cô cũng đã nói xong.
Không bình thường, quá không bình thường! Người phụ nữ này hôm nay rốt cuộc đang làm cái quỷ gì? Lại chơi trò gì?
Lâm Tiêu hoài nghi mà nhìn Ninh Hạ.
"Nói xong thì ăn cơm đi." Ninh Hạ lại khôi phục "Tự do ngôn luận".
Nghe được Ninh Hạ nói, Lâm Tiêu đột ngột cười lạnh một tiếng, mắng: “Ai muốn cùng cô ăn cơm, đồ dối trá!"
Người phụ nữ này vừa nãy cố ý bảo phòng bếp làm toàn đồ cay, không phải là không muốn cho bọn họ ăn sao? Hiện tại muốn làm người tốt cái gì?
"Không ăn? Không ăn thì đói chết đi." Thích ăn thì ăn.
Ninh Hạ bình tĩnh ăn cơm.
Lâm Tiêu ngồi ở đối diện vẫn không nhúc nhích, trong đầu lại không ngừng lặp lại lời vừa rồi Ninh Hạ nói.
Người phụ nữ này lời nói tưởng như chanh chua, nhưng nếu cẩn thận ngẫm lại, những lời này không có gì xấu.
Chỉ là làm người nghe quá khó chịu! Lâm Tiêu khẽ cắn môi.
Cậu muốn tìm biện pháp kiếm tiền tự lập, đưa em gái ra khỏi nơi này_____ tuy rằng cậu rất cảm kích việc chú Cố nhận nuôi hai người, nhưng cậu không muốn ở chung với người phụ nữ độc ác này.
——
Ninh Hạ ăn cơm xong, nhìn thoáng qua bát đũa không nhúc nhích của hai anh em, bình tĩnh cầm giấy lau miệng, đứng dậy lên lầu.
Trong nhà này đều là người của Cố Tu Viễn, hai đứa nhỏ không đói chết nổi.
Xem cục bột bị nuôi đến trắng trẻo mập mạp là biết, thời điểm "Ninh Hạ" không biết Vương quản gia sẽ mang đồ ăn cho hai anh em.
Quả nhiên, Ninh Hạ vừa rời đi, Vương quản gia đã tới bàn ăn.
"Tiêu thiếu gia, tôi đã phân phó phòng bếp, lập tức sẽ có đồ ăn cho hai người."
Thời điểm Vương quản gia cùng Lâm Tiêu nói chuyện, Lâm Khả nhìn bàn đồ ăn bên cạnh thèm chảy nước miếng.
Thừa dịp ông quản gia cùng anh trai không chú ý, Lâm Khả duỗi tay với lấy bánh gạo nếp.
Đúng lúc Lâm Khả suýt chút nữa lấy được bánh gạo nếp thì Lâm Tiêu phát hiện.
"Khả Khả, em làm gì thế?" Lâm Tiêu kéo tay Lâm Khả về.
"Em muốn ăn nó." Nhìn nó rất ngon, Lâm Khả trong lòng ủy khuất.
“Không thể! Đó là người khác ăn dư lại!” Lâm Tiêu giáo huấn em gái.
Tuy rằng vừa rồi Ninh Hạ mỗi phần đồ ăn đều gắp từ bên cạnh vào bát mình mới bắt đầu ăn, mâm cơm lúc này nhìn chưa ăn với ăn rồi không khác là bao, nhưng bọn sẽ không ăn đồ cô ta dư lại.
"Khả Khả tiểu thư, ông quản gia có mứt nè, cháu có thể ăn trước một chút, đồ ăn mới sẽ xong ngay."
Vương quản gia liếc nhìn thức ăn trên bàn: Đừng nói, nhìn thật sự rất muốn ăn.
Hàm đạo đầy đủ, dinh dưỡng cân đối, màu sắc hương vị ngon miệng, chỉ là Khả Khả tiểu thư rất thích những món này.
Không bằng bảo phòng bếp đem những món vừa rồi làm lại?
_____
Bên kia.
Ninh Hạ trở lại phòng, nghe điện thoại.
"Trần phu nhân?" Theo ký ức nguyên chủ, người gọi tới là thành viên hội  phu nhân hào môn.
Tuy rằng "Ninh Hạ" ở trong mắt người của Cố Tu Viễn là bệnh tâm thần, nhưng ở bên ngoài cô vẫn là Cố Phu Nhân danh đích ngôn thuận.
"Đã lâu không được nghe giọng nói Cố Phu Nhân, tôi nhớ muốn chết.", người bên kia làm ra vẻ nói, bất quá, các phu nhân đều đã quen cái kiểu phương thức nói chuyện plastic này:"Nghe nói C gia ra sản phẩm mới, tôi muốn mời chị em đi xem cùng, mua xong thì chúng ta cùng uống trà chiều, Cố phu nhân ngày mai nhất định phải tới đó!"
Đi dạo phố? Ninh Hạ ngoại trừ nghiên cứu, không có cái gì yêu thích, cô cũng không thích đi dạo phố cùng người lạ.
Ninh Hạ tìm lí do từ chối người bên kia:"Xin lỗi, Trần phu nhân."
[Không thể từ chối!]
"Lí do?"
[Bởi vì ngày mai cốt truyện bắt đầu, nữ chính làm thêm ở tiệm cafe, vô tình gặp bạn thân cũ, bị bạn thân của nữ phụ thứ hai chế nhạo, tất cả đều bị các phu nhân nhà giàu ngồi cạnh nhìn thấy, bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ nữ chính.]
["Ninh Hạ" làm một thành viên của hội phu nhân não tàn, bắt buộc phải có mặt, hoàn thành nhiệm vụ vai phụ.]
Ninh Hạ: Hội phu nhân thì hội phu nhân, còn cố ý thêm hai chữ "não tàn"?
[Tiểu thuyết ghi như thế.]
"Biết rồi."
"Sao thế, Cố phu nhân ngày mai có hẹn?"
"Không phải, gần đây có chút chuyện, tôi xem qua lịch trình một chút rồi nói với cô sau."
"Ok, tôi chờ điện thoại của cô."
——
Treo điện thoại, Ninh Hạ gọi Vương quản gia tới, mục đích là đòi tiền.
Sau khi cùng Cố Tu Viễn kết hôn, "Ninh Hạ" mặc kệ tiền, trở thành "Toàn chức phu nhân", không đi học, không đi làm, không có tiền thì tìm Vương quản gia đòi.
"Phu nhân muốn bao nhiêu?" Vương quản gia tập mãi thành quen.
“20 vạn."
"Phu nhân chờ một lát, tiền sẽ được chuyển vào thẻ ngay."
Vương quản gia rời đi không có chuyển tiền cho Ninh Hạ luôn, mà gọi điện nói với Cố Tu Viễn.
“Trong nhà hai ngày này thế nào?” Trong điện thoại, Cố Tu Viễn giọng nói lộ ra mỏi mệt.
"Tiên sinh yên tâm, đều ổn.", Vương quản gia biết tiên sinh hỏi chuyện trong nhà không bao gồm phu nhân, nói:"Khả Khả tiểu thư hai ngày nay bắt đầu khóa học vỡ lòng, tôi mời giáo viên mỹ thuật âm nhạc về đây dạy, Khả Khả tiểu thư có lẽ rất thích mỹ thuật."
Cố Tu Viễn:"Vậy sao, Lâm Tiêu hôm nay kết thúc quân huấn?"
Vương quản gia:"Vâng, Tiêu thiếu gia đã về, hơi đen, nhưng hình như đã cao hơn một ít."
Cố Tu Viễn:"Lúc đưa hai đứa đi học đều an bài những người này."
"Vâng." Vương quản gia mơ hồ phát giác một tia hơi thở khẩn trương.
"Tiên sinh, phu nhân hôm nay muốn 20 vạn."
Vương quản gia vừa nói, đầu bên kia điện thoại dường như im lặng một chút.
Bốn năm quan hệ hôn nhân lãnh đạm xa cách, người phụ nữ kia đối với Cố Tu Viễn mà nói là cực kì xa lạ, nếu không phải lo lắng cô ta sẽ làm vài chuyện xấu với Lâm Tiêu cùng Lâm Khả, thỉnh thoảng người phụ nữ kia cũng đòi tiền của hắn, Cố Tu Viễn thậm chí đã quên bản thân có vợ.
Hiển nhiên Cố Tu Viễn cũng không nghĩ ngay lúc này lại nhớ tới "Ninh Hạ".
"Cho cô ta."
"Về sau những việc này không cần báo với tôi." Hắn không muốn biết.
——
Cúp điện thoại, Cố Tu Viện nhẫn được cuộc gọi của Trần Vũ.
“Chủ tịch.”
“Thế nào?”
"Hạng mục E-BN đã đưa cho Chu thị xem, đối phương đồng ý cùng chúng ta tiếp tục tiến thêm một bước hợp tác."
"Đối phương đưa ra yêu cầu gì?" Cố Tu Viễn nhạy bén_____ lấy hiểu viết của hắn về Chu Tử Uyên, đối phương sẽ không dễ dàng cùng Cố thị hợp tác, trừ phi có yêu cầu đặc thù.
"Quả là có.", Trần Vũ sắc mặt khó coi, nói tiếp:"Chu tổng yêu cầu Cố thị ngay tại đây nói với bọn họ."
Cố ý nhằm lúc chủ tịch của bọn họ không ở đây, Chu thị rõ ràng không có thành ý như hắn nói, thậm chí còn không có lòng tốt.
Vấn đề là, Cố thị bây giờ, thiếu một phần đầu tư của yêu cầu này.
Trần Vũ:"Còn có_____"
Cố Tu Viễn: “Nói.”
Trần Vũ:"Chu tổng nói là, nếu không có chủ tịch ở đây thì phu nhân sẽ đại diện Cố thị nói với bọn họ."
Cố Tu Viễn: “……”
Phu nhân nào? Ninh Hạ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro