Chương 4: Chỉ là Linh Vật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Con Chiên Lạc Lối
_______
“Cố Tu Viễn ở đâu?”
"Thật sự... Xin lỗi phu nhân, hành tung của tiên sinh tạm thời không thể nói cho người." Vương quản gia chột dạ rũ mắt, không dám đối diện với ánh mắt Ninh Hạ.
"Ờ." Ninh Hạ không sao cả lên tiếng, cô chỉ là hoàn thành nhiệm vụ "phụ" mà hệ thống đưa cho mà thôi.
"Ăn cơm đi." Ninh Hạ nhìn thoáng qua hai anh em ngồi đối diện như kẻ thù lớn.
Lâm Tiêu lạnh mắt nhìn Ninh Hạ, trong ánh mắt tràn ngập đề phòng _____ người phụ nữ này lúc ăn cơm buổi chiều cố ý nhằm vào bọn họ còn chưa đủ, bây giờ ngay cả bữa sáng cũng muốn khiến bọn họ ghê tởm?
Lâm Khả nhút nhát sợ sệt ngồi bên cạnh Lâm Tiêu, nhìn Ninh Hạ chớp mắt một cái, đứa bé như thỏ con sợ hãi lập tức vùi đầu vào trong bát cơm.
Ninh Hạ giả vờ không nhìn thấy hai anh em này bài xích mình, bĩnh tĩnh cầm đũa lên ăn cơm.
Lúc ăn cơm Ninh Hạ không thích nói chuyện, thái độ chuyên chú rất giống cô lúc làm việc.
Bên kia cái bàn có tiếng động nhỏ khiến Ninh Hạ chú ý.
____ Lâm Khả cắn bát cơm nhìn bánh ngô viên màu sắc sặc sỡ ở bên kia bàn, nhìn nửa ngày, nước miếng đã chảy xuống, hình như do dự đã lâu nên bĩu môi, Lâm Khả cuối cùng vẫn không chịu nổi vươn mình về phía đĩa bánh bên kia.
Bánh ngô là Ninh Hạ chọn, cho nên lúc người hầu mang đồ ăn lên đều đặt ở trong tầm tay Ninh Hạ.
Lâm Khả vươn đôi tay nhỏ bé nửa ngày rồi vẫn không với tới.
Sầu đời, anh trai bé vội vàng cùng Ninh Hạ "Mắt to trừng mắt nhỏ", hoàn toàn không phát hiện em gái mình ở bên cạnh nhìn chằm chằm đĩa bánh ngô gấp đến mức mặt đỏ bừng.
Ninh Hạ liếc qua đứa bé đối diện, cảm thấy chơi khá vui.
Chờ trộm nhạc đủ rồi, lương tâm Ninh Hạ mới mở rộng, đẩy đĩa bánh ngô đến trước mặt Lâm Khả.
Hành động của Ninh Hạ lại dọa Lâm Khả.
"Á!" Chỉ thấy Lâm Khả phản xạ có điều kiện mà xua tay vung lên, một tiếng "Loảng xoảng" , toàn bộ đĩa bánh ngô trang trí tỉ mỉ rơi xuống đất.
“!”
Trong nháy mắt, không khí nhà ăn đọng lại, tất cả mọi người đều nghiêm túc nhìn Ninh Hạ, sợ phu nhân của bọn họ giây tiếp theo sẽ tức giận.
"Khả Khả lại đây." Lâm Tiêu đưa tay kéo Lâm Khả về phía sau mình, bảo vệ chặt chẽ.
Đứa trẻ tránh ở phía sau Lâm Tiêu, chắc là biết mình đã làm sai, mặt bị dọa đến trắng bệch, treo lên hạt đậu vàng.
"Dọn dẹp đi." Ninh Hạ lau tương salad bị bắn lúc Lâm Khả đánh rơi đĩa, mở miệng nói, trên mặt không nhìn ra cảm xúc tức giận.
Thế mà phu nhân không tức giận? Hôm nay mặt trời móc ở phía Tây?
Mọi người hóa đá.
"Vâng" Vương quản gia phân phó người tới dọn, lại trầm giọng nói: "Phu nhân chờ một chút, tôi lập tức bảo phòng bếp làm lại."
"Không cần, tôi đi ra ngoài đây."
Ngày hôm qua, trợ lý Cố Tu Viễn tới tìm cô, nói cho cô mới đây công ty Cố Tu Viễn làm một hạng mục nghiên cứu phát minh, bởi vì không có Cố Tu Viễn, cô là phu nhân của Cố Tu Viễn phải thay Cố Tu Viễn tới nói chuyện hợp tác với bên đầu tư.
Đến nỗi đây là hạng mục gì, người đầu tư là ai, Trần Vũ tất nhiên không muốn cùng cô nhiều lời.
Ninh Hạ tự nhiên nhớ tới trước đây Trần phu nhân nói, Cố thị đang có một hạng mục rất gấp.
Nghĩ đến vẻ mặt chắc chắn cô sẽ đi của Trần Vũ, Ninh Hạ cảm thấy buồn cười.
Ai quy định công ty Cố Tu Viễn có chuyện thì nhất định cô phải đi? Hệ thống sao?
Ninh Hạ đồng ý hoàn toàn là bởi vì tò mò muốn hóng drama mà thôi.
——
Ninh Hạ vừa cười nhẹ khiến Vương quản gia nhìn thấy nổi da gà.
Lúc đối phương nhìn chăm chú, Ninh Hạ lau miệng, đứng dậy.
Ra phía trước cửa, Ninh Hạ lại thóang nhìn đứa bé còn trốn sau anh trai, giờ phút này sự chú ý của Lâm Khả đã va phải vào đĩa bánh ngô trên mặt đất: Nhìn bánh ngô bị người dọn đánh rơi, Lâm Khả đau đớn như trời sập.
Ninh Hạ "Không có đạo đức" cười nhẹ một tiếng.
"Nếu họ muốn ăn thì làm lại đi." Ninh Hạ nói xong, ra cửa.
——
Ninh Hạ vừa ra khỏi biệt thự đã nhìn thấy chiếc xe hôm qua ngừng ở cửa.
Trần Vũ từ trên xe xuống, mặt vô cảm mà mở cửa xe hộ Ninh Hạ.
Trên xe, giọng điệu Trần Vũ nghiêm túc mà nói với Ninh Hạ: "Hạng mục này đối với công ty rất quan trọng, tôi hy vọng lát nữa phu nhân có thể yên tĩnh một chút."
Câu này suýt nữa khiến Ninh Hạ cười sảng: "Ý của anh là tôi chỉ cần làm linh vật?"
Linh vật? Đây là lần đầu tiên Trần Vũ hình dung ra từ này còn được dùng kiểu này, nhưng mà nghe cũng hợp lí.
"Có thể coi là như vậy" dừng một chút, Trần Vũ lại nói: "Tóm lại, hy vọng phu nhân không cần nhiều lời, càng không nhận lời bất cứ cái gì."
Hạng mục E-BN này công ty đầu nhập quá lớn. Bây giờ hạng mục nới đến giai đoạn đầu nghiên cứu phát minh, tài chính đầu nhập đã vượt qua dự đoán của bọn họ lúc trước.
Chủ tịch không muốn bỏ hạng mục này.
Cố thị không đến mức vì một hạng mục mà phá sản, nhưng cũng hơi quá.
Bởi vậy, bây giờ bọn họ yêu cầu một người hợp tác thực lực hùng hậu để ổn định cục diện. Cũng không nhất định phải lập tức cùng đối phương ký hợp đồng, nhưng bọn họ cần như vậy để ổn định cổ đông công ty và người đầu tư.
Cho nên, nếu không phải bất đắc dĩ, Trần Vũ không nghĩ đến việc bế người phụ nữ cái gì cũng không hiểu này đại diện công ty nói chuyện với Chu thị.
"Tôi biết rồi." Chỉ là làm bình hoa thôi, đơn giản.
——
Tới công ty rồi.
Trong trí nhớ nguyên chủ, lần trước tới nơi này là ba năm trước.
“Bên này.”
"Ừm." Ninh Hạ liếc nhìn ánh mắt Trần trợ lý, sao cô có cảm giác Trần Vũ xem cô như đồ nhà quê?
Trần Vũ đưa Ninh Hạ tới phòng họp.
Trần Vũ vẫn luôn đi ở phía trước, chờ đến phòng họp, nhìn thấy có người, Trần Vũ mới lùi ra phía sau Ninh Hạ, chuẩn bị bộ dạng nên có của trợ lý.
Một thân tây trang tím đen ngồi trong phòng họp hội nghị, người đàn ông vừa tròn 30 tuổi, Ninh Hạ vào trước, đối phương không chút để ý nghịch bút máy trong tay, thỉnh thoảng cùng trợ lý ở phía sau nói vài câu.
Thấy Ninh Hạ vào phòng họp, đối phương mới lễ phép mà đứng dậy, thay bộ dáng nghiêm cẩn thành thân thiện.
"Vị này chắc là Cố phu nhân nhỉ? Hân hạnh được gặp."
Ninh Hạ không nói gì.
"Haha, Cố phu nhân chắc là không quen biết tôi rồi." Người đàn ông cười, định đánh vỡ sự xấu hổ.
Ninh Hạ vẫn không nói chuyện: Cô đúng là không quen biết người này.
Đại khái là thật sự không nghĩ để Ninh Hạ biết quá nhiều, cho nên, hôm nay hạng mục nào, người hợp tác là ai, tên họ là gì, Trần Vũ không hề nói cho cô.
"Chẳng lẽ Cố phu nhân còn không biết hôm nay nói chuyện hợp tác với ai?"
"Phu nhân, vị này là chủ tịch Chu thị, Chu Tử Uyên." Trần Vũ ở bên cạnh nói.
Ninh Hạ nhướng mày, vẫn không nói chuyện.
Chu Tử Uyên? Anh Chu Tử Hạo?
Trong tiểu thuyết Chu Tử Hạo là nam phụ thứ tư, nổi tiếng trong giới giải trí. Sở dĩ có thể trở thành nam phụ thứ tư, ngoài trừ lớn lên đẹp trai quan hệ rộng, quan trọng nhất là anh ta có thực lực tài lực không thua gì anh trai nam chính*.
Lúc Ninh Hạ nhớ lại cốt truyện tiểu thuyết, không khí lại một lần nữa lâm vào xấu hổ.
Trần Vũ ở bên cạnh, trán đã toát ra mồ hôi lạnh, nội tâm vô cùng muốn chửi thề: Hắn kêu phu nhân không cần nói chuyện không có nghĩa là một câu cô cũng không nói.
“Cái này ——”
Đúng lúc Trần Vũ chuẩn bị cứu cô, Ninh Hạ cuối cùng cũng mở miệng: "Xin lỗi, ở nhà quản gia lâu quá rồi, không quen cùng người khác nói chuyện."

Trần Vũ: “……”

Chu Tử Uyên: “……”
"Cố phu nhân quả là biết đùa, nói như vậy, tôi phải cảm ơn Cố đổng cho tôi có cơ hội gặp mặt Cố phu nhân." Chu Tử Uyên ngoài mặt nói giỡn, lại bí mật bất động thanh sắc¹ mà đánh giá Ninh Hạ, có vẻ người phụ nữ này không ngu ngốc như hắn nghe đồn.
"Chu chủ tịch cũng rất biết đùa." Trong tiểu thuyết anh trai nam phụ thứ tứ này lên sàn không nhiều lắm nhưng thiết lập nhân vật rất rõ ràng: Lòng dạ thâm sâu, không từ thủ đoạn.
"Nếu đã đến đủ, vậy bắt đầu bàn chuyện hợp tác thôi." Trần Vũ chen ngang hai người "Nhàn thoại việc nhà".²
Bốn người ngồi xuống, Ninh Hạ rất tự giác mà ngậm miệng, làm một linh vật an tĩnh, để Trần Vũ nói chuyện với Chu Tử Uyên.
Chỉ là, hai bên nói chuyện với nhau rất nhanh đã rơi vào tranh cãi.
Chu Tử Uyên: "Con số này không hề ít, hạng mục này Cố thị còn không thành thục, trong tương lai cái gì cũng có khả năng phát sinh, tôi đầu tư hạng mục này hoàn toàn do tín nhiệm với Cố đổng."
Trần Vũ: "Lần này đúng là Chu chủ tịch đầu tư không ít, chỉ là lần đầu tư này trao đổi 40% cổ phần hạng mục, quyền khống chế thiếu hơi ít một chút."
Chu Tư Uyên: "Vậy sao, vậy tôi đầu tư thêm 5% hẳn là đủ rồi chứ?"
Trần Vũ lập tức nói: Hiển nhiên vậy là đủ rồi, chỉ là, hắn không tin Chu Tử Uyên sẽ chỉ đưa ra yêu cầu này.
Quả nhiên, giây tiếp theo Chu Tử Uyên nói: "Nhưng mà, sau khi đầu tư thêm 5%, tôi yêu cầu tăng thêm niên hạ, hạng mục này trong tương lai 50 năm phục vụ kỹ thuật chỉ có thể cung cấp cho Chu thị."
Mẹ nó sao anh không đi cướp luôn đi?
Trần Vũ tức giận đến mức muốn mắng người.
"Việc này____ một trợ lý như tôi không có quyền quyết định."
Trận Vũ đè nén tức giận, ngoài cười nhưng trong không cười nói.
"Vậy sao, vậy Cố phu nhân cảm thấy thế nào?" Chu Tử Uyên chuyển tầm mắt về phía Ninh Hạ bên cạnh vẫn luôn là đồ trang trí.
Từ đầu đến cuối Ninh Hạ đều rũ mắt, chưa nói thêm câu nào, dáng vẻ này trong mắt người khác là kiểu tự do như người qua đường.
Chu Tử Uyên cần chính là hiệu quả này.
Hạng mục E-BN này hắn đã xem qua, rất có triển vọng, sở dĩ ban đầu lúc Cố Tu Viễn tới tìm hắn vẫn luôn ngập ngừng chưa đầu tư, phải đến lúc Cố Tu Viễn ra nước ngoài mới nói muốn Cố phu nhân tới bàn chuyện hợp tác, mục đích của hắn chính là vì muốn đạt được lợi ích lớn nhất.
Khó coi thể nào Chu Tử Uyên không quan tâm, hắn là thương nhân, chỉ quan tâm lợi ích.
Hy vọng người phụ nữ này đừng làm hắn thất vọng.
Bị điểm danh, Ninh Hạ ngước mắt lên: "ý của Chu chủ tịch là muốn đầu tư 30 tỷ mua 40% quyền khống chế hạng mục này cùng với mua đứt 50 năm quyền sử dụng kỹ thuật, phải không?"
"Không sai, khả năng lý giải của Cố phu nhân không tồi." Chu Tử Uyên có phần ngoài ý muốn, hắn cho rằng người phụ nữ này nửa chữ cũng nghe không vào, không ngờ còn có thể hiểu ý của hắn.
"Cố phu nhân chắc đã biết, lần đầu tư vào hạng mục này, Chu thị gánh vác áp lực tài chính không nhỏ, cũng có nghĩa là, nguy hiểm đầu tư cũng không nhỏ."
"Đương nhiên, tôi cũng tin rằng, nếu hạng mục này thành công, đối với Cố thị và Chu thị mà nói, sẽ là song thắng toàn diện³."
Ôi, nói hơi bị có đạo lý đấy, suýt nữa cô đã tin.
Nội tâm Ninh Hạ cười lạnh, khẽ cười một tiếng: "Song không song thắng tôi không biết⁴."
"Nhưng mà", trong mắt Ninh Hạ dấy lên tàn khốc: "Chu chủ tịch xem tôi là một con ngu hay sao?"
________________
(*) Anh trai nam chính ở đây không phải là "anh trai của nam chính" nhé mọi người, là cách gọi vui mà Ninh Hạ dùng để gọi nam chính thôi.
(1) Bất động thanh sắc: Mặt không cảm xúc, không biến sắc.
(2) Nhàn thoại việc nhà: Rảnh rỗi bàn việc nhà.
(3) Song thắng toàn diện: Cả hai cùng thắng tất cả.
(4) Song không song thắng: Cả hai cùng thua, cả hai cùng thắng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro