Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiếu ngủ thì hôm sau ngủ bù cũng được, nhưng việc hô hấp lại là chuyện vô cùng cấp bách, Tô Hủ lập tức rời khỏi không gian, lặng lẽ đi vào phòng khách, bắt đầu thử điều động không khí từ không gian ra để duy trì hô hấp cho chính mình.

Tô Hủ phát hiện mình có thể đem đồ từ trong không gian trực tiếp lấy ra thực sự chỉ là trùng hợp thôi. Ở thời điểm mới vừa xuyên qua, Tô Hủ còn chưa nắm giữ được tiết tấu sinh hoạt của những người xung  quanh, lại đối với tốc độ sinh trưởng của thực vật trong không gian làm cho tò mò, cho nên luôn rút ra những khoảng thời gian vụn vặt phi thường ngắn ngủi mà tiến vào không gian. Sau vài lần trải nghiệm, Tô Hủ biết vị trí hắn bước vào là tùy theo sở thích, có thể dựa theo mong muốn mà quyết định điểm đến, tốc độ hắn ra vào không gian cũng mỗi lúc một nhanh, cuối cùng thì ra ra vào vào chỉ còn là cai chớp mắt, chỉ trong chớp mắt, ý thức tiến vào không gian quan sát cây non sinh trưởng.

Thử qua thử lại nhiều lần, thẳng đến có một lần, hắn vô tình lấy ra một đóa hồng trắng, mà cùng lúc đó ý thức không hề biến mất. Từ đó về sau, vì phương diện lấy vật từ không gian, Tô Hủ mới luyện tập thả ý thức tiến vào không gian lấy đồ vật mà mình mong muốn.

Bởi vì tư duy rập khuôn chói buộc, Tô Hủ theo bản năng khi lấy đồ vật chúng đều xuất hiện trên tay hắn. Loại suy nghĩ này rất khó phá vỡ, cho dù Tô Hủ dùng hết khả năng, thử mọi tình huống có thể sảy ra nhưng thao tác vẫn như cũ.

Suốt một buổi tối, hắn vẫn luôn ngồi cứng ngắc trên sô pha, trợn tròn mắt tránh cho chính mình lại lơ đãng, đặt mọi chú ý vào hô hấp, ý đồ tạo mối liên hệ giữa mũi và không gian. Thời điểm tờ mờ sáng, rốt cuộc hắn cũng thành công, nhưng tựa hồ do dùng quá sức, không khí lấy từ không gian ra quá nhiều, toàn bộ căn phòng đều là mùi vị ngọt thanh của hoa.

"Làm tốt lắm!" Tô Hủ lẩm bẩm nói, hoạt động một chút cái lưng đau nhức, "Hiện tại phải chú ý chính là lực độ... Lực độ...."

Lại thử nghiệm thêm hai giờ nữa, Tô Hủ cuối cùng có thể khống chế lượng khí trong không gian lấy ra vừa đủ chính mình hô hấp, phạm vi cũng chỉ là hơi mỏng bao vây ở chỗ lỗ mũi. Hắn thấy chính mình rốt cuộc cũng có cơ hội sống sót, mà giờ phút này cũng tới thời điểm rời giường.

Tô Hủ đem chuông báo thức tắt đi, nhẹ nhàng lay tỉnh Thẩm Gia Duệ: "Gia Duệ, rời giường đi học."

Gọi thêm vài tiếng Gia Duệ mới mở mắt, duỗi cái eo lười, xoa xoa đôi mắt mê mang, ngay sau đó duỗi tay ôm lấy cổ Tô Hủ, ở trên mặt hắn hôn hai cái mới mở miệng nói: "Ba ba, buổi sáng tốt lành."

"Buổi sáng tốt lành!" Tô Hủ cũng hôn nhẹ gò má y.

Tô Hủ thấy chính tâm mình đều mềm nhũn, một đêm không ngủ vậy mà chỉ cần hôn hai cái đều biến mất sạch, tinh thần giống như vừa uống năm vại hồng ngưu. Hắn trực tiếp đem Thẩm Gia Duệ bế tới ngồi ở mép giường, giúp y cởi quần áo. Thẩm Gia Duệ ngoan ngoãn duỗi tay để cho Tô Hủ thuận tiện, lại ở thời điểm Tô Hủ mang quần áo mới tới, lôi kéo tay hắn làm nũng nói: "Ba ba, người mặc quần áo cho con được không ạ?'

Đáp án đương nhiên là được. Vì thế Tô Hủ được một lần giúp con trai thay quần áo phát nghiện, vỗ vỗ mông bé con thúc giục y đi rửa mặt, lúc này chính mình mới bắt đầu thay quần áo.

Thẩm Gia Duệ đứng bên bồn rửa trong phòng vệ sinh, vừa nhấc mắt là có thể nhìn thấy cửa phòng ngủ. Tô Hủ cùng Hà Nguyên Tĩnh tuy trên giấy tờ là vợ chồng, nhưng sau Tô Hủ xuyên đến, Tô Hủ không chỉ tự mình phân phòng, đối đãi với Hà Nguyên Tĩnh cũng trở nên tôn trọng và xa cách, tựa như thân sĩ, ngày thường cũng không hay cùng Hà Nguyên Tĩnh ở chung cùng một chỗ quá lâu, thay quần áo cũng đều đóng cửa.

Đương nhiên, đối với trạng thái của mẹ ruột cùng cha kế, Thẩm Gia Duệ giơ hai tay bỏ phiếu duy trì. Y không thích Tô Hủ đối xử tốt với người khác, cho dù người kia có là mẹ ruột của mình.

Thẩm Gia Duệ luôn biết bản thân muốn gì, y chỉ muốn Tô Hủ đối với chính mình cười, chỉ ôm chính mình, chỉ được hôn chính mình, trong ánh mắt chỉ có thể nhìn đến chính mình, y muốn có tình cảm của Tô Hủ, vô luận là yêu thích hay thương tiếc, thậm chí là phẫn nộ, đối tượng tất cả chỉ có thể là của một mình y, y muốn Tô Hủ chỉ quan tâm một mình y, trong lòng cũng chỉ nghĩ đến một mình y.

Ban đầu đấy chỉ là ý nghĩ của Thẩm Gia Duệ, nhưng bất quá chỉ mấy ngày mà thôi. Y bắt đầu có suy nghĩ kiểm soát mọi thứ của Tô Hủ. Y muốn biết Tô Hủ mỗi ngày làm gì, quen biết nhũng ai, đi đến những đâu, y không chỉ ham muốn ở hiện tại, y còn tưởng tượng chiếm hữu cả quá khứ cùng tương lai của hắn.

Chính là, tựa hồ cha kế luôn có những bí mật nhỏ. Hắn một thân phong độ không biết từ đâu huấn luyện ra được, năng lực điều hương sư của hắn cũng không biết học từ đâu, hắn mấy hôm trước xuất quỷ nhập thần nói muốn thăm lão bằng hữu chẳng biết kết giao từ lúc nào, đặc biệt là sáng sớm hôm nay, trong phòng, xuất hiện mùi hương thoang thoảng khiến người trầm mê không thể giải thích được, y chưa từng ngửi qua trong không khí có mùi vị tươi mát tràn đầy mùi hoa mê người như vậy, mùi hương kia trực tiếp đem y trong mơ bừng tỉnh dậy, thời điểm mở mắt ra, lại phát hiện bên cạnh thiếu một người. Y lặng lẽ xuống giường, từ khe cửa nhìn thấy cha kế trợn tròn mắt ngồi trên ghế sô pha tại phòng khách, hai mắt tỏa sáng, trong miệng lẩm bẩm nói: "Làm tốt lắm! Hiện tại phải chú ý chính là lực độ...Lực độ..."

Thẩm Gia Duệ cũng không trở lại giường, qua hai giờ, y vẫn trốn sau lưng cánh cửa, nhìn chằm chằm Tô Hủ xuyên qua khe cửa. Tô Hủ không có nói nữa, nhưng y chú ý được mùi hoa trong phòng ngày càng nhạt, thẳng đến khi vài phút nữa là tới giờ rời giường, cổ hương vị kia biến mất không còn một mảnh, giống như chưa từng xuất hiện.

Bé trai hướng đôi mắt tối tăm nhìn cửa phòng ngủ, hàm răng nghiến lại cơ hồ muốn đem bàn chải cắn nát.

Vì cái gì... Vì cái gì mà Tô Hủ có quá nhiều bí mật y không biết tới vậy?

Y vô pháp khắc chế mình không đi tìm hiểu về những bí mật nhỏ đó, bởi vì y vô pháp xác nhận những bí mật nhỏ đó có quan hệ tới với việc Tô Hủ đến đây không. Nếu bí mật đó làm Tô Hủ xuất hiện, có thể hay không sẽ làm hắn biến mất?

Mới tưởng tượng có vài khả năng, Thẩm Gia Duệ liền cảm thấy lục phủ ngũ tạng mình đều vỡ vụn. Y mở vòi nước, đem nước lạnh hất lên mặt, khiến chính mình bình tĩnh một chút, giây tiếp theo, liền nghe thanh âm Tô Hủ phát ra từ trên đầu: "Tại sao lại dùng nước lạnh để rủa mặt? Đối với thân thể không tốt mà còn chẳng thể rửa sạch nữa."

Tô Hủ đóng vòi nước lại, xoay người về sau lấy phích nước nóng. Thẩm Gia Duệ không màng tay và mặt đều ướt nhẹp, chồm qua ôm lấy eo hắn, dùng sức đem mặt vùi sâu vào quần áo hắn, mềm mại kêu: "Baba..."

Tô Hủ xoay người đem Thẩm Gia Duệ ôm vào trong ngực, cúi đầu hôn tóc y, ôn nhu nói: "Làm sao vậy?"

Thẩm Gia Duệ lắc lắc đầu, gắt gao ôm, sau một lúc lâu mới nhỏ giọng nói: "Ba ba sẽ không bỏ con đi chứ...."

Tô Hủ dừng một chút, hắn nghĩ nói "Sẽ không", nhưng trong nháy mắt lại nghĩ đến Ed đã báo cáo lên trên. Mà trong khoảng dừng phút chốc này, ở góc độ hắn không nhìn thấy, biểu tình Thẩm Gia Duệ trở nên dữ tợn, y gắt gao níu lấy áo sau lưng Tô Hủ, thanh âm run rẩy hỏi: "Ba ba người sẽ không cần con sao?"

"Sẽ không." Tô Hủ lập tức nói, "Không có chuyện ba sẽ không cần Gia Duệ."

"Baba sẽ bỏ con mà đi, có phải hay không..." Thẩm Gia Duệ thân thể đều bắt đầu hơi hơi run rẩy.

Phản ứng của bé con làm Tô Hủ đau lòng muốn chết, hắn đem mặt Thẩm Gia Duệ trong ngực đào ra, quả nhiên, thấy đôi mắt đỏ rực, nơi khóe mắt đầy nước như ẩn như hiện. Thẩm Gia Duệ mất nửa ngày để mang biểu tình muốn giết người chính mình trang thành điềm đạm đáng yêu.

Nhìn Thẩm Gia Duệ, trái tim Tô Hủ run rẩy một chút, hắn cúi đầu hôn nhẹ đôi mắt Thẩm Gia Duệ, nhìn thật sâu vào mắt y, trầm giọng nói: "Ba sẽ không đi, ba sẽ vẫn luôn ở bên Gia Duệ, bồi Gia Duệ lớn lên."

"Kia chờ ta lớn lên thì sao? Ba ba người muốn đi sao?" Thẩm Gia Duệ truy vấn.

"Ách..., ba ba cũng không thể ở bên con cả đời được, vẫn luôn so với con sẽ rời đi thế giới này sớm hơn"

Thẩm Gia Duệ nhìn Tô Hủ, nước mắt lã chã rơi.

Liền ở thời điểm Tô Hủ tay chân luống cuống, thanh âm Hà Nguyên Tĩnh vang lên sau lưng.

"Đây là làm sao?" Nàng kinh ngạc nhìn hai người ôm nhau trong buồng vệ sinh, ngay sau đó nhìn đến khuôn mặt đầy nước mắt của Thẩm Gia Duệ, lập tức liền hét lên, "Gia Duệ, ai khi dễ ngươi? Có phải hay không... Có phải hay không...." Nàng hoảng sợ nhìn Tô Hủ, duỗi tay muốn đi đem Thẩm Gia Duệ kéo qua hộ ở sau người.

"Ba ba không có làm gì." Thẩm Gia Duệ xoa xoa đôi mắt, "Con chỉ là gặp ác mộng mà thôi, ba ba đang an ủi con. Con còn không có rửa mặt xong đâu."

Hà Nguyên Tĩnh nhìn nhìn Tô Hủ, lại nhìn nhìn Thẩm Gia Duệ. Tô Hủ có chút đau đầu, kéo vai bé trai lại gần hôn lên trán y, nói: "Ta đi giúp mẹ con làm bữa sáng, con rửa mặt xong là có thể ăn."

Thẩm Gia Duệ cúi đầu đi về phía bình nước nóng, Hà Nguyên Tĩnh lưu lại một ánh mắt lo lắng, đi theo Tô Hủ vào phòng bếp, nghe được âm thanh cơm nước vang ra từ phòng bếp, Thẩm Gia Duệ một quyền hung hăng nện trên tường, gương mặt xinh đẹp tinh xảo tràn đầy biểu tình oán giận.

... Vì cái gì tạm dừng? Vì cái gì do dự? Chẳng lẽ thật sự sẽ rời đi? Rốt cuộc là bất đắc dĩ? Hay vẫn là sớm chuẩn bị trước?

Ý tưởng thay phiên nhau oanh tạc đại não Thẩm Gia Duệ, cảm xúc âm u tựa như dung nham quay cuồng ngo ngoe rục rịch ở đáy lòng y, xâm lược lý trí, giống như núi lửa mà bộc phát.

Thẩm Gia Duệ nhắm mắt lại, một bàn tay che lại đôi mắt, một cái tay khác chống ở bồn nước, hít thật sâu để trấn định, dùng nước rửa mặt. Lau khô giọt nước cuối cùng, y lại trở về Thẩm Gia Duệ nhút nhát đáng yêu, chờ ba ba cùng nhau ra cửa đi học.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro