Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Hủ thừa dịp đến giờ nghỉ trưa lặng lẽ mang nước hoa đã điều chế xong mang sang bên cửa hàng. Sự tình buôn bán nước hoa y không muốn cho đồng nghiệp trong siêu thị biết, để đỡ khỏi gặp phải thị phi.

Xét thấy internet càng ngày càng phát triển, Tô Hủ không chỉ thông qua đó bán nước hoa, thậm chí còn bán bằng giá với chính hãng, nhưng chưa từng có khách hàng trả lại hay phản hồi tiêu cực. Trừ lần trước ra, Tô Hủ còn giao cho chủ tiệm tư liệu nước hoa để hỏi ý kiến khách hàng, công phu mồm mép của chủ tiệm cũng thật lợi hại, sau khi xem qua tư liệu, càng ra sức thuyết phục, cạnh tranh cùng quầy bán hàng hàng chính hãng không nhường một tấc.

"Yên tâm đi." Chủ tiệm vỗ nhẹ vai y, "Lại nói tiếp hiện tại sinh ý chính yếu trong tiệm là dựa vào bán nước hoa "chiêu bài" gì đó của ngươi, giúp ngươi cũng là ta đang giúp chính mình. Lại nói, ta không giúp ngươi, còn đi giúp ai a."

Nói xong, tay hắn ta trên vai Tô Hủ di chuyển, vô tình cố ý xẹt qua làn da cổ Tô Hủ.

Chủ tiệm biết Tô Hủ, hắn ta mở cửa hàng ở chỗ này nhiều năm, Tô Hủ ở siêu thị phía đối diện làm công việc thu ngân, mấy năm nay chưa từng nói chuyện, nhưng lăn lộn cũng ra bộ dáng thành thục, mấy năm trước gia hỏa này chỉ là một tên mặt trắng, cả ngày sợ hãi rụt rè, lại ham ăn biếng làm, làm người ta nhìn thấy liền phiền, mấy ngày nay không biết làm sao, khí chất cả người đột nhiên chuyển biến 180 độ, thật như hoa sen nở giữa bùn mà không hôi tanh mùi bùn, làm nhân tâm càng thêm ngứa ngáy. Hơn nữa càng kỳ quái chính là, người này bắt đầu thích nam nhân. Đừng hỏi hắn ta là làm sao mà biết được, gay có loại từ trường, chỉ cần ánh mắt, liền biết ai phải ai không phải, có giả trang cũng không thể trang nổi.

Đối mặt với khiêu khích, Tô Hủ hơi mỉm cười, vừa không đòng ý cũng không cự tuyệt, thoạt nhìn giống như hoàn toàn không có phát hiện ra động tác đối phương, lại giống như đã phát hiện, chỉ còn chờ đối phương tiến thêm một bước, bình tĩnh đến mức gã chủ tiệm không biết tiếp theo nên làm gì, chỉ biết luyến tiếc cọ cọ hai cái rồi thu tay lại.

Chủ tiệm dáng người thon dài, ngũ quan lớn lên cũng phi thường tinh tế ôn hòa, thanh âm ôn nhu như nước chảy, tóc cắt theo kiểu các minh tinh Hàn Quốc, thoạt nhìn giống các oppa chân dài trên truyền hình, Tô Hủ cảm thấy nhan sắc của hắn cũng góp phần rất lớn cho doanh thu cửa tiệm.

Đáng tiếc, mấy cô nương có mua một đống vật phẩm trang sức nhỏ để lấy lòng chủ tiệm ôn nhu cũng vô dụng, nhất định mấy cô ấy cũng không biết hắn ta kỳ thật là một tên gay đi. Tô Hủ trong lòng nghĩ vậy, trên mặt vẫn như cũ treo nụ cười lễ phép, một tia sơ hở cũng không lộ.

Đúng lúc này, có mấy cô gái mới hơn hai mươi tuổi đang trò chuyện vui vẻ tiến vào cửa hàng, chủ tiệm vỗ vỗ vai Tô Hủ rồi đi đến đón tiếp, lưu loát nhanh nhẹn trả lời giải đáp các câu hỏi khách hàng. Tựa hồ hướng tới Tô Hủ chứng minh cái gì đó, không đến một phút đồng hồ, Tô Hủ liền nghe được chủ tiệm bắt đầu hướng khách hàng giới thiệu nước hoa.

"Đây là Dior có mùi hương thoang thoảng mềm mại như nước... Đây là loại nước hoa được yêu thích nhất, quầy trên lầu bán 680 đồng, ở đây tiện nghi một chút, là 480 đồng, là hàng mới hôm nay đó... Tất nhiên là phải có con đường đặc thù rồi, bằng hữu ta là tiếp viên hàng không, luôn bay vòng quanh thế giới... Trong này tất nhiên không chứa những loại cồn kém chất lượng, loại này có thể tránh ảnh hưởng của ánh nắng mặt trời, gió nóng cùng nước biển, là loại nước hoa phi thường thích hợp dùng cho đi biển... Đương nhiên là hàng chính hãng, ngài có thể xem nơi này, xem, hàng giả không thể tinh xảo thế này đâu..."

"Đương nhiên có cách kiểm nghiệm xem đây có phải là chính phẩm hay không, phải biết rằng các loại nước hoa đều giống nhau phải có tiền, trung và hậu vị (mùi ban đầu và mùi lúc sau), tinh dầu công nghiệp pha loãng làm nước hoa giả làm sao tạo ra hương vị như vậy, tới, ta xịt cho ngài thử một ít, hiện tại ngài ngửi chính là tiền vị, tiền vị nước hoa Dior này có mùi lá dây thường xuân, mùi cam quýt cùng hương hoàng lan, mùi cam quýt rất dễ phân biệt, ngài có phải hay không ngửi thấy được?"

Các cô gái sôi nổi tỏ vẻ tán đồng.

"Tốt, các vị trước tiên nhớ kỹ mùi này, chúng ta đem tờ giấy để xa một chút, vài phút sau liền đổi thành trung vị, trong lúc này ta giới thiệu cho ngài mặt nước hoa khác. Chính là Chanel kinh điển nhất, tiền vị là...."

Tô Hỉ nhìn chủ tiệm lưỡi xán hoa sen đem mấy khoản nước hoa đều giới thiệu một lần, một bên giới thiệu một bên không ngừng ám chỉ tên vài lọ nước hoa nữ nhân nhất định phải có, nếu không thì không là người phụ nữ quyến rũ, cuối lại đem tờ giấy kia đến cho mọi người: "Các vị mau ngửi, có phải hay không mùi hương đã có biến hóa? Thoang thoảng mùi hoa lan, hoa hồng cùng lan tử la, mấy loại hoa này mùi hương đều được đánh giá cao."

Từng người ngửi mùi hương phảng phất trên giấy, ngay sau đó phát ra vài tiếng kinh ngạc cảm thán: "Hương vị thật sự thay đổi a!"

Chủ tiệm quay đầu nhìn mắt Tô Hủ , trong mắt tất cả đều là sự tự tin. Vừa nghe các nàng nói,chủ tiệm khẳng định các nàng chưa từng mua nước hoa, hoặc nói, không có mua nước hoa chính hãng. Các cô nương này ngay lập tức trong mắt chủ tiệm trở thành đại dê béo.

Ngay sau đó, hắn ta khai toàn bộ hỏa lực, đem các nàng dụ dỗ tới chẳng biết trời trăng gì, mơ mơ màng màng liền bị đào tiền, mua lấy ba lọ nước hoa. Chủ tiệm thu tiền, lại tặng mỗi người một chiếc khăn tay tinh xảo, lúc này mới nhu thanh tế ngữ tiễn các nàng, xoay người đến bên Tô Hủ, một bộ dáng tranh công.

Tô Hủ hơi hơi mỉm cười: "Ta đột nhiên nghĩ đến một câu tục ngữ, có thể tương đối diễn tả biểu hiện của ngài vừa rồi."

"Câu nào?" Chủ tiệm cười càng thêm ôn nhu.

"Trên trời muôn ngàn loại chim, chỉ cẩn muốn đều có thể gọi xuống"(?)

Chủ tiệm ha ha cười cười, lại cúi đầu nhìn y, thanh âm càng thêm trầm thấp ái muội: "Ta đây, còn có thể đem ngươi làm..."

"Thời gian nghỉ ngơi rất mau kết thúc, ta phải trở về làm việc. Chuyện nước hoa rất cám ơn ngài." Tô Hủ đánh gãy lời nói hắn, bảo trì mỉm cười rời hỏi gian hàng, ngay sau đó liền suy sụp, giơ tay lau trán chảy đầy mồ hôi, trong lòng thổn thức không thôi, không thể tưởng tượng mình cũng có ngày bán sắc mà sống thế này.

Bất quá Tô Hủ nói không động lòng, đó là không có khả năng. Làm một nam nhân mới hai mươi tuổi khỏe mạnh, có nhu cầu sinh lí là chuyện phi thường bình thường, càng miễn bàn y là gay, bình quân mỗi tám giây đại não lại phát ra tín hiệu sex một lần, so với nam tử bình thường nhu cầu còn muốn cao hơn, cho nên đối với phương diện sinh lý ngày càng mãnh liệt.

Bất quá nếu phát sinh quan hệ  với ông chủ của hàng quá nguy hiểm, vạn nhất tính hướng y bị phơi bày, Thẩm Gia Duệ ở trường học sẽ vô pháp làm người. Y hiện tại không phải là đàn ông độc thân không gì vướng bận, mà là một người ba.

Hình như chủ tiệm đang cố ý lấy lòng, hắn ta cố tình ra sức giới thiệu, giúp cho Tô Hủ bán được sáu bình, kiếm lời nhiều hơn hai ngàn. Mỗi lần bán được một lọ, chủ tiệm đều nhìn Tô Hủ với ánh mắt tranh công, nhìn đến Tô Hủ dạ dày đều đau.

Chạng vạng sau tan học về Thẩm Gia Duệ đến siêu thị chờ Tô Hủ, vừa nhấc đầu liền thấy chủ tiệm đối với Tô Hủ liếc mắt đưa tình. Tô Hủ có chút chột dạ, tuy mình với vị kia không ôm quá nhiều ý tưởng, nhưng vẫn sợ nhìn ra ái muội, vội nói: "Gia Duệ đừng ở chỗ này, đi đến phòng thay đồ đọc sách chốc lát đi, hoặc là đi vòng vòng trong siêu thị cũng được."

Thẩm Gia Duệ trầm mặc vài giây, duỗi tay ôm lấy eo Tô Hủ, rồi mới ôm cặp sách đi tới phòng thay đồ. Phòng thay quần áo một người cũng không có, vừa qua khỏi cửa, nhóc liền đem cặp sách hung hăng quăng xuống đất.

Cái gia hỏa bất nam bất nữ kia cùng cha có quan hệ gì! Dựa vào cái gì dám nhìn ba như vậy? Ba vì cái gì mà muốn mình đi? Chẳng lẽ là vì hắn?

Thẩm Gia Duệ còn chưa bắt đầu dậy thì,  cho nên tuy rằng nhóc mẫn cảm đa nghi, nhưng vẫn là không nghĩ đến quan hệ giữa Tô Hủ và gã chủ tiệm theo hướng yêu đương. Nhóc chỉ dựa vào trực giác mà nghĩ họ đang có mối quan hệ đặc thù nào đó, đến cùng là loại quan hệ nào, nhóc cũng không nghĩ ra được. Nhóc không muốn người khác cùng Tô Hủ tiến xa hơn mối quan hệ người xa lạ.

Thật vất vả chờ đến giờ tan làm, Tô Hủ đến phòng thay quần áo, Thẩm Gia Duệ đã sớm thu thập tốt cảm xúc của mình, ngồi một bên xem quyển sách có bìa màu vàng nhạt. Tô Hủ tò mò lại gần nhìn, mặt trên viết "Vi Mô Kinh Tế Học".

"Thật lợi hại." Tô Hủ xoa xoa đầu Thẩm Gia Duệ, lời cảm khái thoát ra từ nội tâm.

Thẩm Gia Duệ biểu tình có chút phức tạp nhìn Tô Hủ, đem sách khép lại nói: "Con còn nghĩ ba ba sẽ hỏi xem con có hiểu không."

"Nếu là đang xem, khẳng định là có thể hiểu." Tô Hủ thay quần áo, xoay người nắm cằm nhỏ của nhóc, "Như thế nào, một hai phải bắt ba ba hỏi mới cao hứng hửm."

"Cũng không phải..." Thẩm Gia Duệ lẩm bẩm một tiếng, đem sách bỏ vào cặp, theo Tô Hủ rời đi phòng thay quần áo.

Lúc này đã gần 22 giờ, của hàng cũng đã tới giờ đóng cửa. Thời điểm Tô Hủ cùng Thẩm Gia Duệ ra tới thì thấy chủ tiệm đang đóng cửa, hắn ta vừa thấy Tô Hủ, hai mắt lập tức tỏa sáng, chủ động đi qua cùng y chào hỏi. Không biết vì cái gì, Tô Hủ càng không phản ứng, hắn lại càng muốn khiêu khích y.

Mắt thấy người hồi nãy cùng ba mắt đi mày lại tới gần, Thẩm Gia Duệ nhanh chóng quyết định, bắt lấy tay Tô Hủ, một cái tay khác che lại dạ dày, thân mình mềm mại hơi gập xuống.

"Gia Duệ làm sao vậy?" Tô Hủ hoảng hốt ôm lấy nhóc.

"Ba ba, dạ dày con khó chịu..." Thẩm Gia Duệ nước mắt lưng tròng nhìn Tô Hủ.

" Con ngươi đây là làm sao vậy?" Chủ tiệm chạy hai bước liền tới hỏi.

Thẩm Gia Duệ cả người đều dựa vào trong lòng ngực Tô Hủ, nức nở nói, "Ba..."

Tô Hử lo lắng, bế Thẩm Gia Duệ lên định đến bệnh viện. Dạ dày Thẩm Gia Duệ cũng không phải thật sự không thoải mái, chẳng qua không muốn Tô Hủ cùng gã chủ tiệm nói chuyện mà thôi, nếu phải đi bệnh viện, vừa lãng phí tiền, lại chẳng kiểm tra ra được gì, còn sẽ làm Tô Hủ mệt mỏi quá sức, ban đầu ý của nhóc không phải như vậy. Vì thế nhóc liền ôm cổ Tô Hủ: "Ba, con không muốn đi bệnh viện, con có chút khó chịu, muốn ói."

Tô Hủ do dự một chút, y chưa từng chăm sóc trẻ con, không biết là nên cho đứa trẻ nôn ra trước hay đến bệnh viện trước, cũng may bên cạnh có vị chủ tiệm, tiến tới giúp Tô Hủ quyết định: "Trước hết cho đứa trẻ nôn ra đi, nôn ra liền sẽ thoải mái một chút."

Tô Hủ ôm Thẩm Gia Duệ đến toilet của khu thương mại, chủ tiệm ở bên ngoài chờ, Tô Hủ ở bên trong giúp bé con nôn.

Dạ dày Thẩm Gia Duệ một chút vấn đề cũng không có, nhóc lại không thể nói với Tô Hỉ kì thật là mình giả bệnh. Vừa rồi Tô Hủ có bao nhiêu li lắng, nhóc tất cả đều xem vào trong mắt, vạn nhất Tô Hủ biết chính mình lừa y....

Thẩm Gia Duệ cố gắng duỗi tay đến trong cổ họng. Cơm chiều đã tiêu hóa hết không sai biệt lắm, Thẩm Gia Duệ nhổ ra không nhiều, trực tiếp nôn ra không ít nước, khiến yết hầu và thực quản đều đau. Nâng đầu để Tô Hủ lau miệng cùng tay giúp mình, Thẩm Gia Duệ suy yếu mỉm cười: "Ba, con thấy khá hơn nhiều rồi, chúng ta về nhà thôi."

Nhi tử bỗng nhiên sinh bệnh, tất nhiên không thể tự mình đạp xe. Tô Hủ sợ Thẩm Gia Duệ ngồi đằng sau ngủ sẽ bị ngã, liền đặt nhóc ngồi lên phía trước. Thẩm Gia Duệ tuy khá nhỏ bé so với bạn cùng lứa, nhưng cũng đã mười hai tuổi, ngồi phía trước có chút chật, bất quá có thể cùng cha tiếp xúc thân mật, dù không thoải mái hắn cũng vui vẻ chịu đựng.

Hai người từ từ chậm rãi đạp trở về nhà, Hà Nguyên Tĩnh biết dạ dày con mình đột nhiên sinh bệnh, liền lại thêm một lần gà bay chó sủa, hết uống thuốc rồi lại chườm túi nóng, cãi cọ ồn ào thẳng đến nửa đêm mới đi ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro