Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cha mẹ Hà Nguyên Tĩnh thẳng tớ đầu tháng bảy mới chạy tới. Mẹ nàng vừa nhìn thấy di ảnh nữ nhi lập tức liền ngất xỉu, cả nhà lại một trận náo loạn, kém chút nữa liều kêu xe cứu thương, vẫn là Thẩm Gia Duệ thông minh bằng cách nào đó, đem bà từ trong hôn mê tỉnh dậy. Thẳng từ lúc đó đến khi hỏa táng Hà Nguyên Tĩnh, hai vợ chồng hằng ngày đều lấy nước mắt rửa mặt, mẹ nàng không biết đã ngất xỉu bao nhiêu lần.

Hà Nguyên Tĩnh sau mang thai Thẩm Gia Duệ liền chạy trốn, không cùng cha mẹ liên lạc qua lại. Họ vẫn luôn tìm kiếm tin tức nàng, vô tình nhìn thấy video vụ tai nạn sảy ra trên mạng, hai vị lão nhân mới biết mấy năm nay nữ nhi mình ở nơi nào.

Cha mẹ nàng chưa từng chờ mong sự ra đời của Thẩm Gia Duệ, nhưng hiện tại nữ nhi đã qua đời, Thẩm Gia Duệ là huyết mạch cuối cùng của con nàng, là niềm an ủi duy nhất của họ. Bởi vậy, họ tính toán mang Thẩm Gia Duệ cùng về quê, giữ ở bên người nuôi nấng.

Bọn họ đương nhiên không biết những chuyện "Tô Hủ" đã từng làm trong quá khứ, chỉ biết Tô Hủ cùng Thẩm Gia Duệ không có bất cứ quan hệ huyết thống nào, Tô Hủ lại mới hai mươi tuổi đầu, thấy thế nào đứa trẻ vẫn nên để họ nuôi nấng mới hợp tình hợp lý.

"Con không cảm thấy nuôi dưỡng Gia Duệ là bất đắc dĩ hay gánh nặng." Tô Hủ nói rõ ràng trước hai người họ.

"Chúng ta nói thẳng đi" Hà phụ đỡ Hà mẫu, nhẹ giọng đối Tô Hủ nói, "Bọn ta tuy không phải gia đình đại phú đại quý gì, nhưng nuôi lớn đứa trẻ vẫn dư dả, chúng ta đối với tiền cũng không quá coi trọng, cho nên, cho nên khoản bồi thường kia bọn ta một xu cũng không cần, toàn bộ đều cho ngươi, chỉ cần ngươi đem Gia Duệ trả lại cho chúng ta."

Tô Hủ đã muốn nổi giận, mấy ngày nay, cơ hồ tất cả mọi người đều cho rằng y là một kẻ tham tiền nhặt được đại tiện nghi, mới cùng người phụ nữ có con riêng tuổi khá lớn kết hôn được vài tháng, liền đạt được phong phú đền đáp. Kế tiếp y nhất định sẽ cầm lấy mấy trăm triệu Hà Nguyên Tĩnh dùng mạng đổi lấy đi ăn chơi đàng điếm, bỏ mặc Thẩm Gia Duệ không quan tâm.

Tô Hủ nắn bóp huyệt Thái Dương muốn làm dịu cơn đau đầu như sắp nổ tung, một bên thong thả mà kiên định nói: "Thứ nhất, ta sẽ không để Gia Duệ rời đi, chỉ cần Gia Duệ muốn cùng ta sinh hoạt, ta sẽ không đem hắn đưa cho bất cứ ai; thứ hai, ta sẽ không động đến số tiền này, qua hai ngày nữa ta sẽ mời luật sư đến, trong khoản bồi thường kia, những gì thuộc về hai vị, một phân ta cũng không giao nhầm, còn lại đều giao cho Thẩm Gia Duệ, chờ hắn đủ mười tám tuổi, ta liền đem số tiền này giao toàn bộ cho hắn. Trước đó, số tiền này ta sẽ không đụng đến một đồng nào."

"Tiểu Tô a, sao ngươi phải làm khổ bản thân như vậy?" Bà lau nước mắt nghẹn ngào nói, "Ngươi còn trẻ như vậy, mới hai mươi hai tuổi đầu, chính mình còn không thể chiếu cố tốt, thì làm sao có thể chiếu cố trẻ con? Nói tiếp, chẳng lẽ về sau ngươi tính không kết hôn, không tính lập gia đình sao? Hiện tại mọi người đều rất thực tế, Gia Duệ đều đã mười hai tuổi, làm gì có cô gái nào lại chịu làm mẹ kế cho đứa trẻ lớn như vậy? Bọn ta là cha mẹ tiểu Tĩnh, là thân ông ngoại bà ngoại của Gia Duệ, khẳng định sẽ chiếu cố tốt cho Gia Duệ."

"Ta biết mọi người khẳng định sẽ chiếu cố tốt Gia Duệ, nhưng không có nghĩa ta sẽ để hai người mang Gia Duệ đi. Ta đồng dạng có thể đem Gia Duệ chiếu cố phi thường tốt." Tô Hủ đứng lên, chuẩn bị rời phòng, hai người họ hiện tại đang ở tạm trong phòng Hà Nguyên Tĩnh, "Chuyện khác đều có thể thảo luận, duy độc chuyện này, không thể. Ta nên đi làm cơm chiều."

Tô Hủ vừa mở cửa, liền thấy Thẩm Gia Duệ đứng ở cửa, nhìn dáng vẻ có lẽ đã nghe được một lúc. Tô Hủ sờ sờ đầu của bé, hỏi; "Đói bụng không? Ba ba lập tức liền đi nấu cơm."

Thẩm Gia Duệ nhào tới, đâm Tô Hủ lui hai bước, lui trở lại phòng ngủ. Nhóc gắt gao ôm lấy Tô Hủ, đem mặt nhóc chôn vào ngực y, lớn tiếng nói: "Con chưa từng nghĩ sẽ rời ba ba! Con muốn cùng ba ba sinh hoạt! Ai cũng không thể dẫn con đi! Ai cũng không thể!"

Khóe miệng Tô Hủ nhịn không được cong lên, y đem đầu hướng về hướng khác, tránh cho hai lão nhân nhìn thấy biểu tình trên mặt, cùng ôm lấy Thẩm Gia Duệ, đem mặt dán lên tóc nhóc, nhẹ giọng nói: "Bé ngoan, bé ngoan...."

Thẩm Gia Duệ hôn gò má Tô Hủ, theo sau ôm cánh tay y nói: "Con cùng ba ba đi phòng bếp nấu cơm nha."

Tô Hủ nhéo mũi bé, lôi kéo bé rời khỏi phòng ngủ.

Thẩm Gia Duệ trắng ra là muốn biểu đạt ý nguyện lưu lại, hai ông bà cũng không muốn làm khó gì khác, lưu lại phương thức liên lạc của mình, hơn nữa còn thỉnh cầu Tô Hủ nhất định phải dẫn nhóc về Hà gia mỗi đợt nghỉ hè và nghỉ đông.

Vì thế trong phòng rốt cuộc chỉ còn hai người, Tô Hủ rốt cuộc cũng có thời gian để nói chuyện cùng Thẩm Gia Duệ. Thẩm Gia Duệ hiện đang nghỉ ở nhà không đi học, đại bộ phận thời gian ở nhà của nhóc, nhóc đều đem chính mình nhốt trong phòng. Máy tính Tô Hủ mua cho nhóc đã được lắp đặt xong, còn kết nối mạng. Mỗi lần Tô Hủ vào nhà, đều chỉ có thể nhìn thấy trên màn hình website bình thường, nhưng trực giác y biết đó chỉ là để che đậy cái gì khác.

"Ba nhớ rõ ngày đó con nói, con muốn Ngưu gia phải trả đại giới, khiến họ cả quãng đời còn lại phải sống trong hối hận." Tô Hủ lôi kéo Thẩm Gia Duệ đến ngồi trên giường, đem tay nhóc đặt trong lòng bàn tay, "Ba không phải nói với con là không nên oán hận, không nên báo thù, tha thứ gì đó, ba đáp ứng con, con muốn làm cái gì đều được, chỉ cần con vui vẻ, ba vĩnh viễn đều ủng hộ con."

"Con nhớ rõ." Thẩm Gia Duệ nhẹ giọng nói, lộ ra một chút thẹn thùng cười cười, hôn mặt Tô Hủ, "Cảm ơn ba ba."

"Tất nhiên." Tô Hủ xoa xoa gò má nhóc, chỉnh lại một chút tóc ở thái dương, Thẩm Gia Duệ đã lâu rồi không cắt tóc, tóc mái đến che cả đôi mắt, làm bé trai càng thêm trung tính.

Tô Hủ đặt tay trên vai Thẩm Gia Duệ, nói; "Ba nói chính là, tuy rằng con làm cái gì ba cũng ở cạnh con, nhưng không có nghĩa là cho con tự tổn thương chính mình, có hiểu không."

"Con không hề làm thương tổn chính mình." Thẩm Gia Duệ nhỏ giọng biện giải.

"Ba biết con đau khổ như thế nào khi mất đi mẹ, ba không nghĩ đến việc giả vờ bản thân cũng như vậy. Nhưng là, Gia Duệ, mặc kệ này có bao nhiêu đau khổ, con cũng không thể để mặc bản thân chìm đắm trong đó. Ba muốn con có thể tự mình đòi lại công bằng, điều này không có nghĩa là muốn con đặt báo thù làm mục tiêu cuộc sống, đem tất cả thời gian cùng sinh lực đều đặt vào nó."

Thẩm Gia Duệ trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên nở nụ cười: "Con hiểu người đang nói cái gì." Nhóc đứng lên, tắt trạng thái treo trên máy, mở lịch sử trình duyệt ra, muốn Tô Hủ đến ngồi bên cạnh.

"Đây là chuyện mấy ngày nay con tự làm." Nhóc tùy tiện click mở một trang web cho Tô Hủ xem, có tiếng Trung, nhưng toàn bộ gần như đều là tiếng Anh, không ít trang web diễn đàn, "Con biết con cùng những đứa trẻ khác không giống nhau, con là thiên tài, con chưa bao giờ phủ nhận điều đó. Cũng vì vậy con không thể giống những hài tử khác, đem thời gian đặt ở lớp học nhàm chán. Con biết mình là ai, biết bản thân mình muốn gì, làm gì, sau này ra sao, tất cả vấn đề đó con đều rõ ràng, như vậy, con quyết định tiến tới mục tiêu khác. Đây là bước đi đầu tiên của con."

"Đây là, ngạch, trang web này?" Tô Hủ nhìn nội dung trang web, phát hiện đều là mấy thuật ngữ máy tính mà y không hiểu.

"Con đang trong giai đoạn học tập tích lũy." Thẩm Gia Duệ đem trang web nhất nhất cho Tô Hủ xem, Tô Hủ ngoại trừ bản lĩnh điều hương, còn thông thạo thêm hai ngoại ngôn ngữ anh pháp, y lướt nhanh qua nội dung, phần lớn đều có quan hệ với máy tính.

"Cho dù là thiên tài, cũng phải đi học. Ở trên diễn đàn, có những thứ ta không thể học được trong sách vở ở trường." Thẩm Gia Duệ buông con chuột ra, tựa về sau, để cho Tô Hủ lật xem lịch sử.

"Con muốn làm cái gì?", Tô Hủ ngồi xuống, hỏi.

"Con nghĩ đến tự gây dựng sự nghiệp, thành lập một công ty Internet, khai phá một ít phần mềm, trò chơi gì đó, con vẫn chưa suy nghĩ tốt, bất quá con định lợi dụng một số trò chơi ứng dụng nho nhỏ để mở đường, mời chào nhân tài, cuối cùng khai phá game online. Ba ba, Internet là ngành công nghệ đơn giản gần gũi nhất, cũng mang lại lợi nhuận cao nhất, chỉ cần ngươi có những ý tưởng phá cách, đem ý tưởng biến thành hiện thực. Con tin tưởng mình có thể làm được."

Tô Hủ nhìn đứa trẻ đĩnh đạc trước mặt, nhóc mới mười hai tuổi, thậm chí còn chưa tiến vào tuổi dậy thì, cả người nhỏ gầy, ngồi ở trên ghế, chân cũng chỉ mới chạm đất. Nhưng mà, một đứa trẻ như vậy lại tràn đầy tin tưởng vào mục tiêu mà nhóc đã đề ra trong tương lai, một tia mê mang cũng không có. Nếu người này là đứa trẻ khác, y sẽ nghĩ đứa trẻ kia chỉ biết đua đòi, nói bốc nói phét, nhưng đây là Thẩm Gia Duệ, y trong lòng hiện tại chỉ có một ý tưởng: Y sẽ cùng bé biến ý tưởng đó thành hiện thực.

Nói xong kế hoạch tương lai của mình, Thẩm Gia Duệ dừng một chút, lại mở ra một trang web khác: "Đương nhiên, con cũng không hoàn toàn dùng cho học tập. Con có tra xét một ít tư liệu khác."

"Tư liệu về Ngưu gia..." Nhìn nội dung trên màn hình Tô Hủ nhẹ giọng nói.

"Phải." Thẩm Gia Duệ lăn con lăn, trên màn hình hiện ra từng dòng văn tự cùng hình ảnh, "Con sẽ không bỏ qua cho họ, bất quá cũng không thể nhất thời nóng lòng mà phá hủy tất cả, hiện tại nhà chúng ta cùng Ngưu gia kém quá nhiều, tùy tiện ra tay chỉ rước nhục vào thân. Con có kiên nhẫn." Nói, nhóc quay đầu nhìn về phía Tô Hủ, "Cái này ba ba có thể yên tâm. Con sẽ không bị cừu hận che mắt mà trở thành người ngu ngốc, cũng không đem sinh mệnh mình ra mà đùa giỡn. Con nói, con biết mình đang làm gì, cũng biết nên làm gì."

Tô Hủ thở dài, duỗi tay đem đầu Thẩm Gia Duệ kéo vào lòng, cúi đầu hôn hôn thái dương bé: "Biết liền hảo... Bất quá, liền tính là thiên tài, ngươi cũng là ngon trai ba ba, cho dù không phải dó ta sinh ra."

"Con chính là do người sinh ra a." Thẩm Gia Duệ không cao hứng lẩm bẩm, cũng ôm lấy Tô Hủ.

"Ta làm sao sinh ra được nhi tử lớn như ngươi, phải biết rằng, ta mười tuổi cũng chưa có khả năng sinh con đâu." Tô Hủ xoa loạn tóc của nhóc, "Nên mang con đi cắt tóc thôi."

"Con mặc kệ." Thẩm Gia Duệ bắt đầu chơi xấu, cả người đều ngồi vào trong lòng Tô Hủ, "Con chính là do người sinh, con chính là con trai của ba ba. Ngày mai chúng ta đến ủy ban nhân dân để thay đổi họ, con muốn cùng họ với ba ba."

Tô Hủ phải thừa nhận đây là một đề nghị phi tường dụ hoặc, phải biết dòng họ tông tộc đối với người Trung Quốc quan trọng như thế nào, tuy rằng Thẩm Gia Duệ đối họ "Thẩm" không có quá nhiều lòng trung thành, nhưng nhóc nguyện theo họ y, vậy thuyết minh địa vị mình trong lòng nhóc không hề nhỏ. Nhưng mà....

"Ba đương nhiên muốn con theo họ Tô của ba." Tô Hủ ôm lấy Thẩm Gia Duệ, "Nhưng đây là họ mà mẹ con lưu lại cho ngươi, tuy rằng ta không biết có nội tình gì hay không, nhưng nếu nàng muốn con họ Thẩm...."

"Con sẽ không đi tìm người đã vứt bỏ mẹ con con đâu." Thẩm Gia Duệ nhíu nhíu mày, ôm chặt cổ Tô Hủ, "Con sẽ không về Thẩm gia, lại không nghĩ sẽ nhận tổ quy tông, họ Thẩm đối với con không có bất luận ý nghĩa gì. Chẳng lẽ ba ba muốn quẳng con cho họ Thẩm kia sao?" Nhóc đột nhiên ngẩng đầu, mở to hai mắt nhìn nhìn Tô Hủ.

"Đương nhiên không có khả năng!" Tô Hủ vội phủ nhận nói.

"Dù sao con chính là họ Tô." Thẩm Gia Duệ cố ý ấn hơn trăm cái hôn lên mặt y như quà hối lộ, Tô Hủ bị nhóc nháo đến không có biện pháp, mới nói: "Được... được...được, họ Tô, thì họ Tô. Ba ba ngày mai liền mang ngươi đi đổi."

"Ba ba tốt nhất." Thẩm Gia Duệ ôm lấy mặt Tô Hủ, ở trên môi y hôn một cái thật mạnh.

Tô Hủ sửng sốt một chút, mới mới xoa xoa môi dính đầy nước miếng, cười vỗ vỗ mông nhóc. "Tiểu tử thúi, hôn sai chỗ rồi, vị trí này cũng không phải là để con hôn."

"Con biết, chỉ có người yêu mới hôn môi a." Thẩm Gia Duệ nhìn chằm chằm môi y, "Nhưng ở Âu Mỹ ba ba vẫn có thể hôn hôn miệng con cái, người ngoại quốc có thể như vậy, con vì gì không thể?"

Tô Hủ xấu hổ ho khan một tiếng, "Phong tục bất đồng, chúng ta không thể áp dụng như vậy được."

"Nói nữa, con không muốn ba ba có người yêu, ai cũng không thể hôn môi ba ba." Thẩm Gia Duệ bá đạo nói, "Ba ba về sau chỉ ở bên con thôi được không? Chờ  con trưởng thành thì liền có thể cùng ba ba yêu đương, lúc ấy là có thể hôn môi. Bất quá hiện tại thu lợi tức một chút, đúngkhông."

"Đúng là lời nói trẻ con." Tô Hủ bất đắc dĩ cười cười, nhéo nhẹ thịt trên mặt nhóc, "Vừa rồi còn giống tiểu đại nhân, hiện tại lại biến thành tiểu quỷ ấu trĩ. Được rồi, về sau không được hôn ở đây nữa, biết chưa?"

Cha con hai người lại náo loạn một hồi, từ sau khi Hà Nguyên Tĩnh xảy ra chuyện, Thẩm Gia Duệ lần đầu tiên cười vui vẻ như vậy. Thẳng đến khi nấu cơm, Tô Hủ mới rời phòng. Thẩm Gia Duệ lại nhân cơ hội gặm một ngụm trên miệng y.

Thẩm Gia Duệ nhìn Tô Hủ rời khỏi phòng, chờ đến khi thanh âm vật dụng trong nhà bếp truyền ra, nhóc mới trở lại ngồi trước máy vi tính,ngón tay trên bàn phím nhanh gõ, vài giây sau, giao diện máy tính xảy ra biến hóa, các trang diễn đàn bị che phủ bởi một đống kí tự hỗn loạn,cuối cùng có một khung thoại xuất hiện.

thunder: Ngươi còn ở không?

thunder: Như thế nào đột nhiên không nói?

thunder: Hảo, ta off trước.

Thẩm Gia Duệ nhìn lịch sử trò chuyện vài lần mới trả lời.

Su: Đã trở lại, vừa rồi có người tìm ta.

Là tên tiếng anh của Thẩm Gia Duệ, phát âm gần giống Gia Duệ, Su đại biểu cho chữ "Tô" trong họ Tô. Thẩm Gia Duệ suy nghĩ về họ Tô thật lâu.

Qua hai phút, Thunder mới lại lần nữa xuất hiện.

Thunder: Rốt cuộc chờ được ngươi xong việc đi, vừa rồi đang làm gì, làm phát hả?

Su: Ta đã đem công cụ ngươi muốn gửi qua, ngươi chỉ cần đem nó cài vào máy tính đối phương, công cụ này sẽ tiến hành che dấu hệ thống, chỉ cần máy tính kia kết nối mạng, ngươi liền có thể điều khuyển camera của hắn.

thunder: Thật sự đi làm phát ?

Su: Ta off, ngày mai đem virus xâm nhập hệ thống của ngươi sẽ được gửi tới, có vấn đề gì hỏi lại ta.

thunder: Đừng đi a, có gì xấu hổ a? Chẳng lẽ ngươi vẫn là xử nam?

Thẩm Gia Duệ không có để ý đến hắn, trực tiếp tắt đi khung thoại, tiếp tục ở giao diện luyện tập lập trình, thẳng đến khi Tô Hủ gọi nhóc ăn cơm, mới đem máy tính trở về giao diện cũ, rời đi ăn cơm.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro