Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi tổng hợp suy xét rất nhiều yếu tố, sau nhiều lần so sánh, cuối cùng Tô Hủ chọn một khu chung cư nằm giữa trường cấp hai cùng cấp ba mà Thẩm Gia Duệ sẽ học trong tương lai.

Tô Hủ tính toán mua một căn trung cư cũ, bởi mua một căn mới giá cả sẽ rất cao, vị trí nằm cũng lệch khỏi trung tâm thành phố, mấy căn hộ trung cư mới vẫn chưa được hoàn thiện , ai biết về sau lúc vào ở sẽ xảy ra chuyện gì. Sau nhiều lần dò hỏi, cũng biết trên dưới trái phải hàng xóm là dạng người gì, thích ghét điều gì cũng tìm hiểu kỹ, Tô Hủ rốt cuộc trước khai giảng hai tuần liền mua nhà, nắm chặt thời gian thay đổi giấy dán tường cùng một vài vật dụng trong nhà một phen, lúc này mới mang theo Thẩm Gia Duệ dọn vào.

Đồ vật cần dọn đến cũng không nhiều, cha con hai người dành cả một buổi chiều, đem phòng ở sửa sang lại, thậm chí còn định tới siêu thị ở tiểu khu đối diện mua một số dụng cụ về làm cơm chiều.

Sau ra cửa, Thẩm Gia Duệ khăng khăng nắm tay Tô Hủ, mười ngón tay đan vào nhau, thân mật cùng y ở bên nhau. Tô Hủ trải qua hai đời chưa từng gặp qua động tác dính người nào như vậy, bất quá cũng có không ít đứa trẻ như vậy, trong lòng đột nhiên thấy vui mừng, thậm chí còn có chút kiêu ngạo, con trai quả nhiên là tri kỉ tiểu áo bông của mình ~

"Tối nay ăn lẩu có được không?" Tô Hủ mở tủ lạnh nhìn thấy phần thịt bò đo đỏ yên vị trong đấy, "Ngày đầu tiên dọn đến nhà mới nên cũng ăn mừng một chút chứ."

Tô Hủ kiến nghị tất nhiên Thẩm Gia Duệ sẽ không phản đối, quyết định ăn lẩu rau cùng thịt bò, hai cha con quyết định đi mua một chiếc nồi .

Hai người lần đầu tiên đến siêu thị, ở khu nước chấm đảo qua đảo lại thật lâu để chọn gia vị lẩu, ở thời điểm hai người quyết định xong dùng gia vị nào, Tô Hủ bỗng nhiên nghe thanh âm trong trẻo của bé gái từ phía sau truyền đến: "Gia Duệ? Thẩm Gia Duệ?"

Tô Hủ quay đầu nhìn lại, một bé gái mặc chiếc áo sơ mi vải voan màu vàng chanh cùng quần nữ trắng đứng cách đó không xa nhìn họ, nàng cột tóc đỗi ngựa hai bên, đôi mắt tròn, mười phần linh động trong trẻo đáng yêu.

"Thật là ngươi a!" Bé gái nhảy nhót chạy tới, ngừng ở trước mặt hai người, đối với Thẩm Gia Duệ lộ ra cái tươi cười xán lạn, "Ngươi sao tới nơi này mua đồ a? Ta nhớ rõ nhà ngươi đâu có ở đây."

"Ta chuyển nhà." Thẩm Gia Duệ đơn giản trả lời vấn đề, liền ngẩng đầu nhìn Tô Hủ nói, "Ba ba, đây là bạn học cùng lớp của con, Triệu Hiểu Huyên." Lại nhìn Triệu Hiểu Huyên, ôm eo Tô Hủ, thân thể nhẹ nhàng dựa vào lòng y, ngữ khí có chút kiêu ngạo giới thiệu: "Đây là ba ba ta."

Triệu Hiểu Huyên nhìn Tô Hủ  đối với gương mặt trẻ tuổi của y có chút bối rối, có chút mất tự nhiên nói: "Chào thúc thúc ạ."

Tô Hủ gật đầu, tùy tiện đáp: "Chào cháu" Tâm tư đều đã bị động tác dựa dẫm của Gia Duệ chiếm lấy. Con trai vừa rồi làm động tác kia, làm Tô Hủ không khỏi nhớ đến con chó vàng to ngày trước, đầu nó to như đầu sư tử, lại thích nhất là làm nũng, mỗi lần làm nũng, một bên miệng lại phát ra thanh âm "khò khè" trầm thấp có thể dọa con nít khóc, một bên dùng cơ thể to lớn dựa vào người y cọ xát, rất nhiều lần trực tiếp làm Tô Hủ ngã lăn ra đất. Nếu không phải có Triệu Hiểu Huyên đang ở một bên đứng nhìn, Tô Hủ sẽ trực tiếp ôm Thẩm Gia Duệ lên hôn hai cái, thư giải tâm tình đã bị manh đến hồng phấn.

"Gia Duệ ngươi chuyển nhà?" Triệu Hiểu Huyên đương nhiên không biết suy nghĩ trong lòng của vị thúc thúc trẻ tuổi kia, nói tiếp, "Thật tốt quá, ngươi dọn đến nơi nào? Xem ra về sau ta có thể đến tìm ngươi đi chơi!"

Thẩm Gia Duệ nhíu mày, nhóc không muốn người ngoài quấy rầy đến sinh hoạt của nhóc cùng Tô Hủ, liền trầm mặc xem như đáp lời.

Tô Hủ lại không biết suy nghĩ của Thẩm Gia Duệ, trong đầu y linh quang chợt lóe, đột nhiên nhớ đến tiểu cô nương trước mặt chính là mối tình đầu của Thẩm Gia Duệ cùng là nữ nhân đầu tiên trong hậu cung, trong lòng không khỏi kích động, lại nhìn nàng, liền nhịn không được xem nàng như con dâu, thấy Thẩm Gia Duệ không trả lời, liền nhiệt tình đáp: "Là ở tiểu khu Yến Đạt đối diện siêu thị, chúng ta ở căn hộ tầng số 9...."

Còn không đợi Tô Hủ nói xong, Thẩm Gia Duệ mở miệng đánh gãy lời nói của y, nói: "Ba ba, con muốn ăn thịt dê."

Tô Hủ lập tức đem câu trả lời còn dang dở vứt ra sau đầu: "lựa xong nồi liền quay lại mua hai hộp thịt dê. Đừng quên nhắc ba mua một ít măng cụt, ăn lẩu vốn dĩ đã nóng, có thêm thịt dê còn nóng hơn, sau khi ăn nên có chút trái cây hạ hỏa."

Triệu Hiểu Huyên không ngốc, đương nhiên nhìn ra Thẩm Gia Duệ không muốn nàng biết địa chỉ nhà, trong lòng buồn bực một chút, bất quá thực mau liền thông, Thẩm Gia Duệ ngày thường âm tình bất định, ở trường học trừ bỏ nàng, đối với ai cũng bày ra bộ dáng muốn cách xa ngàn dặm, từ khị mẹ hắn ngoài ý muốn qua đời, tính cảnh giác còn mạnh hơn trước.

Đối với Thẩm Gia Duệ xa cách, Triệu Hiểu Huyên nghĩ nhóc vẫn còn bi thương bởi vì mẹ qua đời, uể oải vài giây, liền lại vui vẻ nói: "Quá tốt, Gia Duệ, ta ở Cẩm Trúc tú viên ở gần đó. Đúng rồi, ngày kia là sinh nhật ta, mời rất nhiều bạn học đến nhà chơi, ngươi cũng đến đi."

Thẩm Gia Duệ vừa định cự tuyệt, liền nghe được Tô Hủ hỏi: "Là sinh nhật mười ba tuổi phải không?"

"Mười hai tuổi ạ." Triệu Hiểu Huyên ngoan ngoãn trả lời, lại đối Thẩm Gia Duệ nói, "Gia Duệ, trước kia sinh nhật ta, ngươi đều nói nhà ở xa không có phương tiện đi lại, chưa từng tham gia, bây giờ ngươi ở tiểu khu gần đây, chắc sẽ không lấy cớ cự tuyệt nữa đi." Nói xong, tự giác đem đường lui của Thẩm Gia Duệ đều phá hỏng, không khỏi vui vẻ bật cười, bộ dáng mỉm cười đoan trang nhục nhã, làm cho Tô Hủ thuần gay không khỏi khen một câu thiên sinh lệ chất, cảm thán nhi tử nhà mình có diễm phúc bất tận.

Thẩm Gia Duệ trước kia không đi, là do thân phận con riêng khó nói, hoàn cảnh lại quá mức bần hàn, mà Triệu Hiểu Huyên lại là nhà cao cửa rộng, nghe nói cha nàng là nhân viên cao tầng của một công ty lớn, gia cảnh giàu có, bạn học gia cảnh cũng không tầm thường, Triệu Hiểu Huyên tuy rằng là thành tâm thành ý mời, nhưng chính mình như vậy, dù chỉ là party sinh nhật của trẻ con, cũng sẽ có vẻ vô cùng xấu hổ, không bằng cự tuyệt cho thỏa đáng.

Mà hiện tại, Thẩm Gia Duệ không muốn lãng phí thời gian ở bên Tô Hử. Nhóc hận không thể suốt 24 giờ mỗi phút mỗi giây đều dính lấy Tô Hủ, nào có tâm tư đi dự party sinh nhật của bạn bè?

Đôi mắt Thẩm gia Duệ đau đớn nhìn biểu tình tán thưởng không một chút che dấu của Tô Hủ, biểu tình tối sầm lại, lại nhìn đến nụ cười tươi đẹp động lòng ngươi của Triệu Hiểu Huyên, tức giận trong lòng chậm rãi tăng lên, liền lạnh lùng mở miệng nói: "Xin lỗi, ta ngày đó có việc, muốn...."

"Gia Duệ, con ngày đó có việc sao?" Tô Hủ ra vẻ kinh ngạc nói, xoa đầu Thẩm Gia Duệ, lại làm vẻ bừng tỉnh đại ngộ, "Nga, ba nhớ ra rồi, là muốn bồi ba ba đi bơi đúng không? Bơi lội cũng không gấp, có thể hoãn lại lần sau. Sinh nhật bạn học Triệu quan trọng hơn đi bơi nhiều, mười hai tuổi là đại sinh nhật, con cùng bạn học Triệu học chung trường nhiều năm như vậy, đương nhiên là muốn đi sinh nhật của nàng nhỉ." Tiếp theo một bên xoa đầu Thẩm Gia Duệ, một bên quyết định, "Được rồi, cứ quyết định như vậy đi, bạn học triệu, nhà con ở vị trí nào trong Cẩm Trúc tú viên? Party sinh nhật cụ thể là ngày nào a? Đến hôm đấy thúc sẽ đưa Gia Duệ đến."

Cơ mặt Thẩm Gia Duệ run rẩy vài cái, cơ hồ không khống chế được mà lộ ra biểu tình vặn vẹo. Ba ba vì cái gì mà quan tâm Triệu Hiểu Huyên như vậy? Nàng ta ăn sinh sinh nhật thì liên quan gì đến mình? Vì cái gì một hai phải đưa mình đi? Sinh nhật mười hai tuổi của mình sau y không để bụng?

Thẩm Gia Duệ hồ đồ, đã quên thời điểm chính mình sinh nhật mười hai tuổi, Tô Hủ hiện tại vẫn chưa xuất hiện.

Sinh nhật Triệu Hiểu Huyên đương nhiên Tô Hử không quan tâm, chỉ là y xem, Triệu Hiểu Huyên là con dâu, là nữ nhân tương lai của Thẩm Gia Duệ. Nhưng ở trong sách, Thẩm Gia Duệ tuổi dậy thì là một cao lãnh khốc, mà trong mắt Tô Hủ đó chỉ là một đứa có chỉ số thông minh cực cao nhưng lại ngại ngùng, tính cách hướng nội, là đứa trẻ không biết cách giao tiếp, cùng hình tượng nguyên tác kém quá xa, không giống sát thủ có thể làm Triệu Hiểu Huyên ngoan ngoãn chủ động hiến thân, thiếu sự giật dây của y, bằng không cứ bị động như thế, vạn nhất con dâu ngoan ngoãn đáng yêu chạy theo người khác thì sao?

Nếu Thẩm Gia Duệ có thể nghe được tiếng lòng của Tô Hủ, có thể hay không hối hận vì trang quá mức trước mặt y, giả tiểu bạch thỏ giả quá chân thật, thế nhưng lại tự bê đá đập chân mình.

Triệu Hiểu Huyên nghe Tô Hủ hứa hẹn, cười càng thêm xán lạn cành hồng, kiều diễm tươi đẹp, vui vẻ hoan hô nói: "Cảm ơn thúc thúc!" Tiếp theo đem địa chỉ chính minh nói ra tỉ mĩ, lại sợ Tô Hủ không nhớ được, móc di động ra cho Tô Hủ một dãy số, dùng tin nhắn đem địa chỉ gửi qua.

Thẩm Gia Duệ đem tay gắt gao nắm chặt thành đấm, mới áp xuống xúc động đem mặt Triệu Hiểu Huyên xé xuống.

Cười đế tiện như vậy, là muốn câu dẫn ba ba ta sao?! Cư nhiên còn muốn số di động của y? Ngươi muốn số di động của y làm gì? Ngươi cùng ba ta thân thuộc lắm sao? Chẳng lẽ ngươi tính toán cùng y liên hệ? Quả thực không biết liêm sỉ.

Đủ mọi loại vấn đề không thể dùng logic để thông đang gào thét như bão tuyết trong đầu Thẩm Gia Duệ. Tại thời điểm nội tâm nhóc không ngừng nảy sinh hắc ám, Triệu Hiểu Huyên nói: "Cháu phải đi tìm mẹ đây, thúc thúc, ngày kia nhất định phải mang Thẩm Gia Duệ đến nhà cháu! Thúc thúc hẹn gặp lại, Gia Duệ hẹn gặp lại!" nói xong, nhảy nhót rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro