Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Hủ nhìn "con dâu tương lai" biến mất sau kệ để hàng, lại ảo tưởng một chút tương lai dàn hậu cung đi theo sau Thẩm Gia Duệ kêu mình là "Ba ba", có chút động tâm nha, sau khi cảm khái, mới ôm lấy bả vai Thẩm Gia Duệ đang đi phía trước nói: "Đi, chúng ta đi lấy thịt dê nào."

Thẩm Gia Duệ trong lòng khổ sở, xụ mặt đứng tại chỗ không nhúc nhích, mắt nhìn kệ hàng bên cạnh, một bộ giận dỗi, Tô Hủ không thể không dừng lại.

"Như thế nào đột nhiên lại giận dỗi rồi?" Tô Hủ đến gần cẩn thận quan sát biểu tình Thẩm Gia Duệ, "Ba ba chọc con sao?"

Thẩm Gia Duệ ban đầu không thèm nhìn mặt Tô Hủ, thẳng đến khi Tô Hủ ôm lấy mặt bé hôn vài cái, mới bớt tức giận quay đầu, nhìn y nói: "Ba ba rõ ràng biết con không muốn đến cái party sinh nhật đó mà, vì cái gì một hai muốn con đi? Ba có phải hay không...."

Thẩm Gia Duệ nói được một nửa thì ngừng, nhấp môi, má hơi hơi phồng lên. Tô Hủ nhịn không được nắm lấy mặt thịt của nhóc xoa nắn: "Có phải hay không cái gì? Nói chuyện kiểu gì mà nói nửa chừng vậy?"

Bé con trong lòng nhanh chóng tính toán, liệt kê vài loại biểu hiện, lại tiếp tục phân tích khả năng phản ứng của Tô Hủ, cuối cùng duỗi tay nắm lấy vạt áo Tô Hủ, hai mắt đỏ lên, nước mắt lưng tròng nói: "Ba ba, vì cái gì mà muốn bức con làm sự tình mà con không thích? Ngài hôm nay là lần đầu thấy Triệu Hiểu Huyên, liền cứ như vậy mà nghĩ cho nàng, ngài có phải hay không không còn thích con?"

Tô Hủ mở to hai mắt nhìn, ngay sau đó bật cười xoa loạn đầu tóc Thẩm Gia Duệ: "Miên man suy nghĩ cái gì thế, ba chỗ nào nghĩ về nàng?"

"Ba cùng nàng nói chuyện vui vẻ như vậy, còn nhất quyết muốn con tham gia tiệc sinh nhật của nàng nữa? Nàng ăn sinh nhật có cùng con và ba có quan hệ sao? Con không muốn đi, con muốn ngốc trong nhà bồi ba ba cơ."

"Ba ba còn không phải vì con sao?" Tô Hủ nhẹ nhàng nhéo mũi nhóc, cười nói, "Ba còn chưa có già đâu, con không cần suốt ngày phải bồi bên người ba, con phải ra ngoài giao lưu với bạn học nhiều hơn, không thể suốt ngày ru rú trong nhà được. Ba biết con so với những hài tử khác thông minh hơn, nhưng thông minh như thế nào thì cũng là người, người là loài quần cư, chính là cần phải có bạn bè nha."

"Con với ba ba cũng được tính là quần cư mà." Thẩm Gia Duệ sụt sùi cái mũi, thanh âm rầu rĩ nói.

"Lại nháo nữa rồi." Tô Hủ đặt tay lên vai nhóc, dẫn nhóc chậm rãi đi về phía trước, vừa đi vừa nói, "Hơn nữa, ba thấy cô bé kia thích con nha, con như thế nào lại có thái độ lãnh đạm như vậy, khiến cho người ta xấu hổ. Con cứ như vậy với con gái, về sau chắc chắn không thể tìm được lão bà."

"Ba ba! Con đã nói rồi, con về sau sẽ không tìm lão bà! Con muốn con và ba ba ở cùng nhau! Người khác ai cũng không cần! Lời của con nói thế mà ba ba một chút cũng không để trong lòng!" Thẩm Gia Duệ đè nặng thanh âm, không kiên nhẫn mà thấp giọng hô với Tô Hủ, đoạt lấy xe đẩy, đi nhanh về hướng tủ đông.

Tô Hủ đi theo sau nhóc, vô tội sờ sờ mũi. Đến thế giới này lâu như vậy đây là lần đầu tiên Thẩm Gia Duệ giận dỗi với y, nhưng y một chút tức giận cũng không có. Thẩm Gia Duệ mọi ngày đều rất ngoan ngoãn, chắc là một chút nông nổi sợ hãi, Tô Hủ cho rằng đó là do nhóc nghĩ mình không cần nhóc nữa, đây là biểu hiện việc thiếu cảm giác an toàn trầm trọng. Mà hiện tại, Thẩm Gia Duệ đã biểu lộ một chút tính tình.

Y thấy, đây là cơ duyên để cảm tình hai người trở nên sâu đậm hơn. Bởi vậy một chút cũng không tức giận, ngược lại hy vọng Thẩm Gia Duệ ngày thường tùy hứng một chút, cùng mình tranh cãi một chút cũng được, không cần tiếp tục lúc nào cũng phải lo được lo mất, sợ hãi chính mình vứt bỏ nhóc.

Thời gian còn lại, mãi cho đến khi về tới nhà, Thẩm Gia Duệ vẫn còn xụ mặt, trưng ra một bộ biểu tình "ta rất không vui ", càng không thèm liếc nhìn Tô Hủ một cái. Tô Hủ rốt cuộc cũng cảm nhận được cảm giác cần phải đi dỗ trẻ con, thực mới mẻ, dọc đường đi cứ khom lưng cúi đầu, không hề ý thức được mình cũng dần trở nên giống y như đúc các ông bố bà mẹ cưng chiều con tới đánh mất quý tắc mà mình từng khinh bỉ.

Chờ đến khi về tới nhà, Thẩm Gia Duệ rốt cuộc cũng  đáp lại với cha kế đáng thương của mình, bất quá nhóc mãnh liệt yêu cầu phải hôn hôn mới bỏ qua sai lầm "không đem lời con nói để trong lòng".

Tô Hủ do dự hai giây liền đáp ứng, ngay sau đó nâng nhẹ mặt nhóc, nhẹ nhàng chạm chạm bờ môi của nhóc, cười nói: "Như vậy được chưa?"

Thẩm Gia Duệ nhăn lại cái mũi, bất mãn nói: "Ba ba làm có lệ quá."

Tiếp theo, nhóc ôm lấy cổ Tô Hủ, mút lấy môi trên của y.

Đại não Tô Hủ chết trong vài giây, chờ đến khi y phản ứng lại,đứa nhỏ này đã mút lấy môi dưới của y luôn rồi.

"Con làm gì đấy!" Tô Hủ lập tức đẩy nhóc ra, giật mình tột đỉnh, tựa hồ nghĩ ra cái gì đó, biểu tình trở nên nghiêm túc, lạnh lùng nói: "Ai dạy con làm loại chuyện này?"

Thẩm Gia Duệ co rúm lại một chút, biểu tình có chút hoảng loạn, nhóc xoa xoa môi, nhỏ giọng nói: "Từ, từ trong TV nhìn đến a... Ba ba, ba tự dưng đáng sợ như vậy làm gì?"

Tô Hủ hít một hơi thật sâu, cảm thấy bản thân không còn kích động nữa nói tiếp: "Khi con xem mấy cái này trên TV, chẳng lẽ không biết những ngưới đó là người yêu của nhau hay sao? Con thông minh như vậy, chẳng lẽ còn không biết đó là sự tình mà chỉ có người yêu mới làm sao?"

Tô Hủ càng nghĩ càng thấy không đúng, Thẩm Gia Duệ đã mười hai tuổi, không có khả năng không biết hôn môi chỉ có thể làm giữa hai người yêu nhau, cho dù ở Âu Mỹ cha mẹ hôn môi con cái như một sự quan tâm thân thiết, nhưng tuyệt đối cũng không mút mát như vậy, lấy chỉ số thông minh cùng năng lực phán đoán của Thẩm Gia Duệ, không có khả năng lẫn lộn, không phân rõ được hai chuyện đó khác nhau.

Chẳng lẽ Gia Duệ quen biết đứa trẻ hư hỏng nào sao? Hiện tại Thẩm Gia Duệ sắp bước vào tuổi dậy thì, đây là loại chuyện gây hứng thú mà y không thể quản đến được, nói không chừng là ai đó cố ý làm hư nhóc, cho nhóc nhìn thấy mấy thứ không nên xem, gợi lên hứng thú, nảy sinh tò mò. Nhưng nhóc không phải đồng tính sẽ không cùng bé trai làm loại sự tình này, tự nhiên cũng không làm loại chuyện này với con gái, hiện người cùng nhóc thân cận nhất chính là mình, cho nên mới tò mò dùng mình để thử cảm giác hôn môi, cũng không phải là không có khả năng.

Tô Hủ càng nghĩ càng cảm thấy chính là như vậy, Tô Hủ nhớ đến thời điểm đen tối những năm đi học của mình, trong khối có một đứa con trai vừa chuyển đến mang nam sinh toàn khối xem một bộ phim điện ảnh nhỏ, làm cho mấy nam sinh có thành tích kha khá bỏ bê việc học, mỗi ngày tụ tập cùng hắn bàn luận mấy thứ hạ lưu, trong lòng không khỏi sợ hãi, biểu tình càng thêm nghiêm túc, âm thanh lạnh lùng nói: "Gia Duệ, con nói thật cho ba nghe, là ai dạy con mấy chuyện này?"

Mà lúc này, Thẩm Gia Duệ cũng bị biểu tình Tô Hủ làm cho sợ hãi, trái tim nhảy lên liên hồi, đại não một khắc cũng không ngừng vận động, tự hỏi phải làm như thế nào để cho qua việc này, nghe được vấn đề của Tô Hủ, theo bản năng tạo ra vài giọt nước mắt, trầm mặc trong chốc lát, mới nhỏ giọng nói: "Không có người dạy con a... Ba ba, con vì cái gì không thể hôn ngài như vậy? Con đương nhiên biết chỉ có người yêu mới hôn môi như vậy, chờ đến khi con trưởng thành liền có thể cùng ba ba trở thành người yêu nha, hiện tại hôn một chút không thể sao?"

"Ta là ba của con, cho dù con có trưởng thành thì ta vẫn là ba con, cha con sao có thể thành người yêu?"

"Cha con có cái gì không thể làm người yêu?" Thẩm Gia Duệ cố chấp hỏi ngược lại.

"Bởi vì..." Tô Hủ ngừng một chút, "Bởi vì ta là cha ngươi!"

"Cha con thì sao, vì sao không thể cùng con cái yêu đương?" Thẩm Gia Duệ tiếp tục càn quấy.

"Bởi vì đó là loạn luân!" Tô Hủ nhíu mày, "Ngươi chẳng lẽ không biết sao?"

"Con không phải là con ruột của ba, chúng ta không có quan hệ huyết thống, tự nhiên không phải là loạn luân! Chúng ta có thể yêu nhau!" Thẩm Gia Duệ không chịu lui bước.

Tô Hủ giận tới bật cười, nói: "Nhóc con thúi, hai ngày trước còn một hai nói là con ruột của ba ba, như thế nào hôm nay lại sửa miệng?"

Thẩm Gia Duệ khó có được bị người hỏi đến không thể trả lời, cứng họng nhìn Tô Hủ.

"Tiếp tục ngụy biện đi." Tô Hủ cười lạnh nói.

Thẩm Gia Duệ chớp chớp mắt, lập tức dùng bản lĩnh chơi xấu, lớn tiếng khóc lên, một bên khóc một bên chạy về phòng mình, khóa trái của. Nhóc ngồi lên ghế, khóc một hồi lâu, thẳng đến khi cảm thấy đủ mới khóc chậm lại, mặt vô biểu tình nhìn ra ngoài cửa sổ, ngồi yên trong chốc lát, mới mở ra máy tính.

Su: Người yêu có phải hay không là mối quan hệ thân mật nhất trên thế giới này?

Vài phút sau, Thunder bồi âm nói: Nga nga nga ~~ ngươi yêu đương?

Su: Trả lời vấn đề.

Thunder: Tất nhiên là không phải a, thân mật nhất hẳn là vợ chồng. Bất quá cũng có người nói là quan hệ cha mẹ với con cái, bất quá ta thấy cha mẹ cũng không thể làm bạn bên con cái cả đời, thân mật nhất vẫn là vợ chồng.

Su: Ta nói chính là quan hệ cả đời bên nhau a. Vì cái gì con không thể cùng cha trở thành vợ chồng, nếu như bọn họ không có cùng huyết thống.

Thunder: Nga nha ~ khẩu vị nặng nha thân ~

Thunder: Nga, không có quan hệ huyết thống à, đương nhiên có thể thành vợ chồng, a, không, là chồng cồng. Bất quá trước mắt nước ta không được, ngươi có thể đến các quốc gia tư bản chủ nghĩa nha.

Thunder: Su, làm người phải phúc hậu chứ, ngươi không thể đột nhiên quăng bom như thế, tạc ra bát quái rồi vứt bỏ ta!

Thunder: Uy uy uy uy!!! Ai cùng lão ba ngươi làm gay?! Chẳng lẽ là ngươi!!! Khẳng định là ngươi đi! Uy uy uy! Mau ra đây, chúng ta nói chuyện!

Được đáp án mong muốn, Thẩm Gia Duệ đóng khung thoại, một lần nữa hướng mắt ra không gian ngoài cửa sổ.

Lần hành động vượt rào này của Thẩm Gia Duệ không phải vì nổi lên tâm tư khác với Tô Hủ. Cho dù là thiên tài, ý tưởng của nhóc hiện tại vẫn còn giản đơn, hoàn toàn là vì dục vọng độc chiếm ngày càng mãnh liệt, nhóc chỉ muốn Tô Hủ cùng mình vĩnh viễn bên nhau, chỉ hai người không có bất luận một ai khác. Cái gọi là vợ chồng như một, đây chính là quan hệ thân mật nhất mà nhóc nghĩ đến. Quan hệ vợ chồng là như nào, nhóc hoàn toàn không có ý thức được, chỉ cảm thấy vợ chồng sẽ luôn ở bên nhau, sẽ không đi thích người khác.

Vừa rồi lại được Thunder "hồi âm", càng khiến y không cảm thấy ý nghĩ mình có gì sai, chỉ cảm thấy tư tưởng Tô Hủ quá mức cổ hủ cứng ngắc, trở thành chồng chồng cần chuẩn bị kĩ hơn, nước ấm nấu ếch, tới từng bước một.

Lại nói Tô Hủ bên này. Trong đầu lộn xộn, chỉ có thể đem sự tình rối loạn lung tung gác qua trước bắt đầu đi làm cơm chiều. Y đem tất cả đồ đã mua đem rửa sạch rồi bày ra bàn, sau đó bắt đầu xử lí đến nước lẩu, xắt gừng hành tỏi xào cho thơm, sao đó bỏ vào nồi lẩu đảo đều, sau đãi xào thì đổ nước sôi vào, lại bỏ thêm một chút bột ngọt từ gà, nấu hơn mười phút, đem nước dùng đã nấu tốt đảo qua lại, cơm chiều liền tính là chuẩn bị tốt.

Bận việc nửa ngày, Tô Hủ rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, lại nghĩ đến Thẩm Gia Duệ ban nãy khóc lóc chạy về phòng, trong lòng không khỏi bất an, thấy chính mình chuyện bé xé ra to. Y cũng nhớ mấy tháng trước Thẩm Gia Duệ cũng nói lớn lên sẽ cùng mình nói chuyện yêu đương, lúc ấy y chỉ cho rằng đó là lời nói của trẻ con, không nghĩ tới đứa bé này cư nhiên nói là làm.

Bất quá, mặc kệ Thẩm Gia Duệ có bị đứa trẻ hư hỏng nào làm cho lầm đường lạc lối hay không, vẫn chỉ là muốn tuân thủ hứa hẹn "trưởng thành sẽ cùng ba ba yêu đương", y không nên dùng thái độ nghiêm khắc như vậy đối đãi với bé.

Vớ thân phận cha hiền Tô Hủ cảm thấy mình hơi quá, vội đi đến trước cửa phòng ngủ, nhẹ nhàng gõ gõ, ôn nhu nói: "Gia Duệ, ra ăn cơm."

Thẩm Gia Duệ vừa định lên tiếng, lại nghe đến Tô Hủ thanh âm như thế ôn hòa, trong lòng vừa động, liền không có hé răng.

Tô Hủ không nghe được đáp lại, thanh âm càng thêm ôn nhu: "Gia Duệ, ra ăn cơm, lẩu đã chuẩn bị tốt."

Thẩm Gia Duệ tiếp tục bảo trì trầm mặc.

Tô Hủ lại thúc giục vài tiếng, cuối cùng thở dài, nói: "Còn tức giận với ba ba sao? Là ba ba sai rồi, không nên mắng con, hẳn là nên từ từ nói chuyện cùng con về vấn đề này. Đừng nóng giận, ra ăn cơm đi, được không?"

Thẩm Gia Duệ chậm rãi gợi lên khóe miệng, lộ ra một cái tươi cười vừa lòng, theo sau biểu tình biến đổi, lại nhỏ vài giọt nước mắt, mới đi mở cửa.

Tô Hủ thấy Thẩm Gia Duệ đôi mắt hồng hồng, trên mặt còn mang theo nước mắt, không khỏi càng thêm đau lòng, cúi xuống ôm lấy bé, nhẹ nhàng hôn bé vài cái: "Đều là ba ba sai, Gia Duệ đừng khóc."

Thẩm Gia Duệ ôm lấy eo Tô Hủ, đem mặt chôn trong lòng ngực y, qua vài phút mới nẩng đầu dùng đôi mắt ngập nước như cũ nhìn y, nhỏ giọng nói: "Ba ba con đói bụng."

Tô Hủ mau chóng bị cảm xúc áy náy bao phủ, vội kéo Thẩm Gia Duệ đến bên bàn ăn ngồi xuống, một bên tích cực gắp đồ ăn cho y. Thẩm Gia Duệ tự nhiên cũng đáp lại, cũng gắp lại đồ ăn cho y. Hai người gắp qua lại tạo thành bức tranh cha hiền con hiếu, quan hệ rốt cuộc cũng quay lại như trước. Thẩm Gia Duệ nhân lúc cháy nhà hôi của, yêu cầu buổi tối ngủ cùng Tô Hủ, Tô Hủ tự nhiên là không chút do dự đáp ứng.

Mọi chuyện chỉ cần có điểm bắt đầu liền không thể vãn hồi, Thẩm Gia Duệ bắt được cơ hội lần này, thành công đem phòng ngủ chính mình biến thành thư phòng, mỗi ngày buổi tối đều ngủ ở phòng Tô Hủ, từ nay về sau cũng không thay đổi.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro