Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một hạt cát có thể nhìn ra một thế giới, chứ đừng nói đến tiêu đề của cả một quyển sách. Việc Tô Hủ xuyên đến thế giới khác cũng không có gì gọi là quá mức không thể chấp nhận, khi mà nơi đây còn tồn tại chân chân thực thực một cái không gian, giơ tay là có thể chạm tới, thì việc hắn xuyên qua có thể thấy phi thường hợp logic.

"Bất quá, mỗi một thế giới tồn tại cũng như một tòa tháp, muốn đứng vững mà không bị sụp thì cần nhất chính là trụ cột, chỉ cần trụ cột bị phá, thì cả tòa tháp đều gặp nguy cơ, rất có thể giây sau liền sụp đổ."

Chó săn Afghan trên người ngân quang lấp lánh đang dùng tư thế ưu nhã ngồi ngay ngắn trên mặt đất, đuôi dài mềm mại đang đung đưa qua lại.

"Ý ngươi là, ta chính là trụ cột trong thế giới này?" Tô Hủ hỏi ngược lại.

"Sao có thể?" Trên mặt Chó săn Afghan lộ vẻ ghét bỏ, "Người được chọn làm trung tâm của thế giới này đương nhiên phải chói lòa nhất rồi! Ngươi cảm thấy mình đủ loá mắt không?"

Tô Hủ hiểu rõ: "Thẩm Gia Duệ."

"Bởi vì, ừm, xuất hiện một số trục trặc không thể sửa chữa, linh hồn của Tô Hủ ở thế giới này đã biến mất." Nó tiếp tục giải thích, "Tuy rằng hắn chỉ là vai phụ, nhưng hắn cũng đóng vai trò quan trọng để Thẩm Gia Duệ có thể trưởng thành thuận lợi cho đến khi cha ruột y đón về, tuy rằng hắn đối đãi với hai mẹ con Hà Nguyên Tĩnh phi thường ác độc, nhưng từ góc độ khách quan mà nói, hắn đích thực giúp họ chắn không ít nguy hiểm, nếu không có Tô Hủ bảo vệ, Thẩm Gia Duệ rất có thể sẽ không thể nào thuận lợi sống sót tới khi trưởng thành, hắn có một người mẹ nhu nhược, lại còn là lam nhan họa thủy."

Năng lực tự hỏi của Tô Hủ dần dần hồi phục, hắn nheo mắt bắt đầu suy nghĩ lại lời mà nó vừa nói, sau đó cười lạnh nói: "Xin hỏi vị chó săn tiên sinh, ngươi giải thích giùm ta một chút coi, cái gì là vô pháp thay đổi trục trặc? Còn có, thế giới này xảy ra vấn đề, vì cái gì kẻ tới cứu người lại là ta?"

Chó săn chớp chớp đôi mắt tròn to màu hạnh nhân, tạm dừng một chút, lần nữa lộ mạt cười quỷ dị, thanh âm nhu hòa hơn nhiều: "Tên của ta là Edra Hill, ngươi về sau cứ gọi ta là Ed, không cần phải gọi là chó săn tiên sinh."

Tô Hủ cong cong khóe miệng, nhìn chằm chằm vào cặp mắt Ed, cũng không tính từ bỏ truy tìm đáp án.

Ed có chút buồn bực lắc đầu, đánh cái hắt xì, có chút không kiên nhẫn nói: "Đúng, đúng... Phi thường xin lỗi, Tô tiên sinh, ngươi vô tội, ngươi chỉ là trùng hợp đến với thế giới này, chúng ta đang tìm một Tô Hủ mới, mà ngươi vừa lúc cũng tên Tô Hủ, đối với thế giới này cũng hiểu khá rõ... Nói tóm lại, đây chỉ là trùng hợp thôi, chúng tôi chỉ từ trăm vạn người được đề cử tới tùy tiện rút trúng một vị, mà ngài vừa vặn là người được lựa chọn."

Tô Hủ lãnh đạm gật gật đầu, giống như trào phúng mà hừ một tiếng: "Các ngươi chính là phạm sai lầm, tự dưng muốn ta tới gánh chịu hậu quả."

"... Thực xin lỗi." Ed trốn tránh ánh nhìn của hắn, lại không nhịn được lén liếc nhìn mặt Tô Hủ, lại bị biểu tình âm trầm đáng sợ trên mặt hắn làm cho nghẹn hong, lui về sau một chút, vội vàng giải thích, "Thật ra ban đầu chúng tôi cũng đã thiết lập lại một linh hồn khác! Vì muốn hắn cùng Tô Hủ lúc trước giống nhau, liền nghịch chuyển không gian, đưa hắn đến thế giới các ngài tôi luyện, chính là lúc định đưa hắn trở về, không biết vì sai hệ thống lại sảy ra sai lầm, liền đem ngài..."

( đoạn này Ed xưng hô "ngài" với Tô Hủ vì đáng sợ nhé)

"Liền đem ta làm sao" Tô Hủ từ trên cao nhìn xuống nhìn Ed, khóe miệng nhếch lên tạo ra mạt tươi cười lạnh lùng, kéo dài ngữ điệu gằn giọng nói, "Nói a, đem ta làm sao vậy?"

"Việc này không phải do ta sai! Cùng ta không có bất kỳ liên hệ nào!" Ed giống như bị ai giẫm phải đuôi mà nhảy dựng lên, đối với ánh mắt tràn ngập sát khí của Tô Hủ, vẫn nhịn không được lui về sau hai bước, cái đuôi nhỏ run run hai cái rồi hạ xuống, một giây sau liền dựng thẳng lên, đáng tiếc sự run rẩy nho nhỏ đã khiến cho phần lông đuôi đung đưa đã làm bại lộ sự hoảng sợ của nó.

Tô Hủ phóng ra sát khí, khiến cho Ed vừa xây dựng hình tượng thế ngoại cao nhân nháy mắt liền sụp đổ. Nó hiện tại biến thành một chú chó nhỏ tội nghiệp chịu nhiều kinh hách.

Tô Hủ chậm rãi ngồi xổm xuống, nắm lấy mõm của Ed, nhẹ giọng hỏi: "Muốn ta không bất mãn với ngươi cũng được, chỉ cần ngươi đưa ta trở về thế giới cũ là được. Yêu cầu này không quá đáng chứ."

Cổ họng Ed phát ra âm thanh ô ô đáng thương, đem mõm mình từ tay Tô Hủ cứu ra, nhảy lui về phía sau hai bước: "Cái đó vượt quá quyền hạn của ta, ta không làm được... Hơn nữa!" Thấy biểu tình dữ tợn Tô Hủ giống như chỉ cần thêm một chút nữa liền hắc hóa, nó vội vàng giải thích, "Ngươi muốn trở về, ta phải hướng bên trên làm cái báo cáo... Hơn nữa chờ tới khi bọn họ đọc được báo cáo của ta, sẽ cử người đến thế giới của ngươi tiến hành đánh giá, khi cảm thấy việc ngươi trở về là tất yếu, mới có thể một lần nữa vì "Tô Hủ" làm ra một cái linh hồn, sau đó mới đem ngươi trở về... Bất quá ta cảm thấy ngươi cũng không cần phải hi vọng nữa, bởi bọn họ sẽ không đưa ngươi trở về,... chờ bọn họ nhìn đến báo cáo, cộng thêm thời gian phái người đi khảo sát, lúc đó chỉ sợ thân thể ngươi cũng đã hóa thành tro..."

Ed thanh âm càng ngày càng nhỏ, cuối cùng biến thành nức nở sợ hãi.

Tô Hủ biểu tình khó lường, đến bây giờ vẫn chưa biến hóa.

Ed thấp thỏm quan sát vẻ mặt của hắn, nhỏ giọng nói: "Ngươi đừng suy nghĩ nữa, liền ở chỗ này sinh hoạt thật tốt đi. Ngươi xem, nếu ta không nói cho ngươi, thì ngươi cũng chẳng biết chuyện gì đang xảy ra đi, hay nếu ta không gửi báo cáo lên cấp trên, thì ngươi cũng chẳng biết được đúng không? Huống hồ cấp trên đối với sự sai lầm này họ cũng chẳng để tâm, đối với họ ngươi cũng không khác gì con giun con dế chẳng có quyền lên tiếng, sống hay chết bọn họ cũng chẳng để bụng, nhiều nhất lại tìm một cái linh hồn khác thay thế, báo cáo lên trên là hệ thống xảy ra lỗi là xong, cũng sẽ chẳng có người truy cứu... Nhưng là bọn họ vẫn đem cái không gian này làm bồi thường cho ngươi, còn kêu ta tới đây giúp đỡ ngươi..."

Tô Hủ không lên tiếng mặc cho Ed thanh âm càng ngày càng nhỏ giải thích, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Ed, thẳng đến khi chú chó săn đáng thương không nâng nổi đuôi nữa, co rúm lui về phía sau, đôi mắt màu hạnh nhân xinh đẹp ẩn ẩn tầng hơi nước mỏng, hắn mới đến trước mặt Ed ngồi xổm xuống, vỗ vỗ đầu nó, tiếp theo không nặng không hẹ gãi gãi lỗ tai nó. Ed thoải mái nheo mắt, đầu không khống chế được hướng về phía tay Tô Hủ, nhưng trên mặt trưng ra biểu tình giãy dụa, tựa hồ vì cảm thấy sự biến hóa của mình thật mất mặt.

"Cẩu cẩu ngoan ." Tô Hủ nhẹ giọng thở dài.

Bị bắt xuyên qua, bị người ta dễ dàng điều khuyển số phận ai mà không tức giận, nhưng Ed cũng không phải đầu sỏ gây tội, hắn cũng không thể cùng nó so đo quá nhiều được, dù sao sau này họ cũng là đồng đội kề vai chiến đấu.

"Nếu hiện tại đã bất đắc dĩ đứng trên cùng một trận doanh, như vậy, về sau chúng ta hòa hợp ở chung đi, Ed." Tô Hủ sờ sờ dưới cằm của nó, "Đem tình huống cơ bản của không gian giới thiệu cho ta đi. Đúng rồi, đợi chút đừng quên đánh báo cáo, liền tính chỉ có một tia hy vọng, ta cũng không từ bỏ."

Trải qua Ed giới thiệu, Tô Hủ cảm thấy cái này không gian có lẽ thật sự đặc biệt vì hắn tạo ra, chuyên môn dùng để bồi thường hắn.

Tô Hủ là một điều hương sư, tuy hắn không phải là học sinh tốt nghiệp tại một trường đạo tạo chính quy, nhưng mà bản lĩnh của hắn đều học từ ông nội chuyên gia trong nghề này hồi ở Grasse* Pháp. Ông nội Tô Hủ hồi trẻ cũng là nhà điều hương đại sư nổi danh toàn quốc, đáng tiếc về sau trong quá trình giải phóng đất nước không còn điều kiện thuận lợi cho nghề điều hương sư phát triển, hơn mười năm kháng chiến kia cũng khiến con người ta bị thương nặng cả về thể xác lẫn tinh thần, chờ đến khi tình huống trở nên tốt hơn, ông nội Tô Hủ đã không còn đủ sức để hoàn thành lý tưởng thời còn trẻ, chỉ là ở chỗ cư trú huyện thành mở một cửa hàng nước hoa nho nhỏ, bán một ít hương liệu, khăn lụa bao tay linh tinh đồ vật.

*Grasse: thị trấn ở đông nam nước Pháp, được mệnh danh là Thủ đô nước hoa của thế giới.

Tô Hủ là người duy nhất trong số con cháu Tô gia đối với điều hương có hứng thú, thành tích học tập của hắn từ hồi tiểu học luôn chỉ ở mức đạt tiêu chuẩn, tuy nhiên ở phương diện điều hương lại biểu hiện ra thiên phú kinh người. Thiên phú làm điều hương sư của hắn từ thời tiểu học đã lộ ra, mỗi lần đến của hàng nhỏ của ông nội đều đối với các loại hoa, lọ, bình đựng nước hoa đều thập phần hứng thú. Ông nội liền đem hắn theo bên người, tự tay dạy hắn điều chế hương liệu.. Cha mẹ Tô Hủ ban đầu cũng không ủng hộ, cảm thấy điều đó làm chậm hài tử phát triển học tập, về sau vì công tác mà học phải chuyển đến tỉnh khác, bị một già một trẻ kiên trì, chỉ có thể đem Tô Hủ gửi lại bên người ông, từ đó không còn có người ngăn cản Tô Hủ học điều hương nữa, thành tích học tập Tô Hủ cũng càng ngày càng kém, thật vất vả mới tốt nghiệp được cấp ba, cũng không thi đại học, mà toàn tâm toàn lực đặt vào việc điều chế hương.

Tô Hủ tuy rằng không có vào đại học, nhưng có ông nội nói thông thạo ba thứ tiếng. Ông nội hắn ngày thường trừ bỏ dạy hắn điều hương, thì phi thường chú trọng đến giáo dưỡng văn hóa cho Tô Hủ. Tô Hủ không thích đi học, nhưng không có nghĩa hắn không yêu học tập, còn ở phương diện điều hương cũng bỏ ra rất nhiều công sức, cũng nghe lời ông nội đọc rất nhiều loại sách, vì thế hai ngôn ngữ Anh, Pháp của hắn có thể nói rất lưu loát. Cho nên dù hắn bằng cấp thấp, nhưng lại không phải loại không văn hóa thất học.

Trước khi Tô Hủ xuyên qua, cũng đã hơn ba mươi ở trong nước cũng có chút tiếng tăm, tuy rằng không thể so với những điều hương sư nổi danh quốc tế, nhưng với hoàn cảnh trong nước hiện tại lại thiếu điều hương sư giỏi, hắn cũng xem như người có danh tiếng, được các công ty lớn săn đón.

Hiện tại hắn trên người mang theo không gian, là một vườn hoa không thấy điểm cuối cùng một phòng điều hương. Vườn hoa hẳn là đã được phân chia tốt, mỗi loại hoa chỉ có thể sinh trưởng tại một khu nhất định, mà mỗi khu đất lại có thể trồng mười nghìn cây a.

Vì để chứng minh được đất ở không gian này có năng lực đặc thù, Ed ngậm tới một túi hạt giống hoa hồng trắng dẫn Tô Hủ đi đến khu đất trồng hoa hồng, tự hắn cảm nhận từng chút năng lực đặc thù của vườn hoa này. Tô Hủ ghé người trên mặt đất, cẩn thận đem hạt giống bỏ vào hố nhỏ đã được đào tốt, thật vất vả mới gieo hết chỗ hạt giống, trong nháy mắt, mười nghìn hạt giống liền vươn mầm xanh, hoa phát triển với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.

"Hoa hồng sau năm giờ là phát truyền hoàn toàn, đến lúc đó là có thể thu hoạch." Ed có chút đắc ý lắc lắc cái đuôi, đem mũi tới gần gốc cây ly non gần đó ngửi ngửi, vui vẻ đánh cái hắt xì.

"Sau đó thì sao?" Tô Hủ xoa xoa mồ hôi trên trán, "Ta vất vả trồng hoa làm gì? Nếu muốn điều hương, còn không bằng mua tinh dầu* có bán sẵn trên thị trường."

*Tinh dầu(du):là loại dầu được chiết xuất từ hoa.

"Ngươi mua nổi không?" Ed khinh thường liếc mắt nhìn hắn, "Hơn nữa ta còn chưa nói xong đâu. Quá trình trồng hoa vất vả này ngươi chỉ cần làm một lần, chờ thu hoạch xong, lần sau ngươi đem hạt giống tiến đến đây, chúng nó sẽ tự động tản ra, lọt vào vị trí đã định."

"Mỗi một loài hoa đều yêu cầu quá trình này?" Tô Hủ kinh ngạc hỏi.

"Chờ ngươi hoàn thành nhập môn chỉ tiêu, hoa ngươi sở hữu đều có thể tiến vào giai đoạn tự gieo trồng, chờ đến thời điểm hoa nở, còn có thể đậu trên yêu cầu của ngươi mà tự động thu hoạch." Ed mang theo Tô Hủ trở lại gian phòng làm việc thật lớn kia, đưa hắn tới trước kệ sách dựa tường cao bằng người lớn. Từ một ô vuông lấy ra quyển sách bọc da vừa dày vừa nặng lại có chút cổ xưa, nó đứng lên, một con chân trước đặt ở cái giá bên cạnh ổn định thân thể, một chân khác mở ra bìa sách, sau đó quay đầu bảo Tô Hủ tiến đến.

"《 Điều Hương Đại Sư 》" Tô Hủ nhẹ giọng đọc bốn chữ thật to viết theo thể chữ Lệ* viết trên trang bìa.

*Chữ Lệ: là một kiểu chữ thư pháp Trung Quốc.

Quyển sách này không có mục lục, sau trang bìa chính là trang đầu tiên, phía trên viết "Đêm hè", phía dưới là là hàng chữ nhỏ viết thành bảng biểu, Tô Hủ nhìn kỹ, hóa ra lại là một phối phương nước hoa. Phối phương này yêu cầu chủng loại tuy không quá nhiều, nhưng mỗi loại đều yêu cầu lượng tinh dầu vô cùng xảo diệu. Làm một điều hương sư đủ tư cách, Tô Hủ chỉ cần xem phối phương là có thể tưởng tượng ra được nước hoa có hương vị như thế nào.

Nếu không đoán sai, nước hoa tên "Đêm Hè" này có hương vị phi thường mềm nhẹ mang đặc trưng của các loại điều chế ra nó, hương vị ban đầu là hương cam quýt, pha chút hỗn hợp gồm hương táo, đào mật còn có hương nho tạo sự thoải mái tươi mát nhưng không mất đi sự ngọt ngào đặc trửng của hỗn hợp gồm hoa hồng trắng, linh lan, hoa cam ngọt cùng hẹ thơm ngào ngạt, tản ra một loại hương vị xen giữa thiếu nữ trẻ trung và nữ nhân có chút mị hoặc vừa trong sáng, mà ở cuối cùng hương vị lắng đọng lại hương vị rừng cây thơm hương của hổ phách mang theo chút đắng chát mềm mại của trà xanh, hương bách mộc ấm áp mà sâu lắng, phảng phất như ở giữa đêm hè, bước chậm rãi trong rừng cây tươi mát, nghênh tới chính là hơi lạnh ẩm ướt trong không khí mang chút mùi hoa ngọt ngào như có như không, mà tiếp theo thoang thoảng mùi hương hoa quả tinh nghịch, đó là một loại mùi hương đầy đặn tràn đầy sinh khí.

Tô Hủ có chút kích động muốn xem đằng sau còn có phối phương nào nữa hay không, thì phát hiện các trang sau đều dính chặt với nhau, không thể nào mở được.

"Đây chỉ tiêu nhập môn của ngươi." Ed dùng chân chỉ chỉ trang sách nói, "Chỉ khi điều phối ra nước hoa trong phối phương, thì ngươi mới có thể lật các trang sau. Đến lúc đó ngươi mang nước hoa nhỏ lên trang giấy, chờ quyển sách đánh giá loại nước hoa ngươi điều phối đủ tư cách, chỉ tiêu nhập môn mới được tính là hoàn thành, trong lúc đó các nguyên vật liệu cần thiết đều yêu cầu do chính tay ngươi gieo trồng, thu hoạch, và cả chiết xuất tinh dầu nữa. Chờ hoàn thành chỉ tiêu nhập môn, trừ bỏ phối phương mới cùng công năng tự gieo trồng tự thu hoạch của không gian, ngươi còn có được một tặng phẩm đi kèm."

Nói xong, Ed đi đến một cái giá khác, đứng lên dùng cái mũi chạm chạm một cái bình, mấy cái bình này tạo hình vô cùng kỳ lạ, thân bình tròn hướng về phía trước đột nhiên thắt chặt, thân bình to bằng năm bàn tay nam tử trưởng thành gộp lại, miệng bình dùng một viên bảo thạc màu hồng đậy lại. Bên trong chứa đồ vật giống như chất lỏng lại như chất khí, màu sắc sặc sỡ, giống như có rất nhiều cầu vồng ở bên trong không ngừng xoay tròn.

"Đây là gì?" Tô Hủ nhẹ giọng hơi thán phục nói, duỗi tay muốn cầm lấy cái chai, "Đây cũng là nước hoa sao?"

"Đừng chạm vào!" Ed vội vàng ngăn cản, mà Tô Hủ tay vừa chạm phải thân bình, theo sát đó hắn liền cảm thấy đầu ngón tay đau xót, giống như bị điện giật một chút.

"Trước hoàn thành chỉ tiêu nhập môn ngươi không thể chạm vào cái bình này." Ed giải thích nói, "Ta cũng không biết đây là thứ gì, bất quá chờ ngươi hoàn thành chỉ tiêu, hẳn là sẽ có nhắc nhở."

Tô Hủ có chút tiếc nuối gật gật đầu, nhìn chiếc bình rực rỡ lung linh kia mà thở dài, nói: "Nhiệm vụ hiện tại của ta, chính là mau chóng trồng hoa."

Nói, hắn đột nhiên liền cứng đờ cả người.

"Làm sao vậy?" Ed lắc lắc cái đuôi ngồi xuống, "Còn vấn đề gì sao?"

"Ed." Tô Hủ gằn dọng hỏi, "Thời gian trong và ngoài không gian, có cùng một tốc độ hay không? Còn có, thời điểm ta tiến vào, là chỉ có ý thức vào được, hay cả thân thể tiến vào luôn?"

Ed tươi cười: "Tỉ lệ tốc độ lưu động thời gian của trong và ngoài không gian 1:5, thời điểm ngươi tiến vào, thân thể hiển nhiên là lưu ở bên ngoài, bảo trì trạng thái mất đi ý thức. Bất quá.. " nó có chút đắc ý lắc lắc cái đuôi, "Ngươi ở trong không gian đã năm giờ, tính theo bên ngoài, ngươi cũng đã hôn mê hơn một giờ. Ta nhớ rõ thời điểm ngươi tiến vào, mẹ của nam chính là Hà Nguyên Tĩnh, giống như sắp tỉnh? Ngươi đoán xem nàng có hay không cho rằng ngươi bị bệnh, tính toán gọi xe cấp cứu không?"

Vì thế mấy ngày hôm nay, thời gian rảnh rỗi của Tô Hủ đều cống hiến cho vườn hoa hoang vu trong không gian. phối phương nhập môn, chỉ có hổ phách là có sẵn. Hắn phải gieo trồng tám loại thực vật, trong đó có ba loại là hoa quả, còn có một loại là phụ thêm. Tinh dầu thực vật chiết xuất ra vô cùng hao phí nguyên liệu, mười nghìn đóa hoa hồng trắng nghe có vẻ rất nhiều, nhưng chưng cất ra được có chút xíu. Cũng may hạt giống là do không gian cung cấp, hết lại có, nên hắn không cần tiêu tiền mua, mà quá trình gieo trồng cùng tinh luyện cũng không tính quá vất vả, máy móc chiết xuất tinh dầu trong phòng làm việc thoạt nhìn cổ xưa, nhưng sử dụng thì vô cùng dễ dàng, hay như cái kia bể chứa kia, bên trong dùng để chưng cất hoa tươi mực nước chưa bao giờ giảm bớt, cũng chỉ yêu cầu vớt bỏ những chỗ hoa đã chưng cất xong.

*Hổ phách: thực chất chính là nhựa hóa thạch của các loài cây (Chủ yếu là thông).

Tô Hủ từ trong không gian ra, vừa mở mắt, đã bị bóng người đứng im lặng bên sô pha làm cho hoảng sợ, chờ khi hắn thích ứng với bóng tối trong phòng, mới biết hóa ra là Thẩm Gia Duệ.

"Gia Duệ, không ngủ được sao?" Tô Hủ từ trên sô pha bò dậy, thử hướng Thẩm Gia Duệ vươn tay, thấy hắn không có tránh né, liền nhẹ nhàng nắm cổ tay y, đem y kéo đến trên sô pha ngồi xuống, "Hay có muỗi cắn con?"

Thẩm Gia Duệ im lặng một chút, gật gật đầu.

Đứa trẻ nguyện ý hướng tới hắn tìm kiếm trợ giúp, liền tính chỉ là đánh muỗi, cũng là có tiến bộ. Sinh mệnh an toàn trong tương lai cơ hồ có thể được bảo đảm, Tô Hủ tâm tình vui sướng xoa xoa mặt Thẩm Gia Duệ, nhịn xuống một chút kích động, đứng dậy nói: "Ngươi trước ngồi đây chốc lát, thúc thúc đập muỗi cho con."

Thẩm Gia Duệ an tĩnh ngồi ở trên sô pha, nhìn Tô Hủ cầm vợt bắt muỗi tiến vào phòng y tiêu diệt mấy con muỗi đã sớm bị nhang hun cho chạy mất.

Trên thực tế, y nửa đêm không ngủ không phải vì bị muỗi cắn. Chỉ là có chút sự việc nghĩ không thông, nên xuống giường đi lại một chút.

Cách đây ba ngày, "Tô Hủ" còn bởi vì y chắn đường của hắn, dùng một chân đá y từ lối đi nhỏ ở phòng khách văng đến phòng ngủ, mà ngày hôm sau, hắn liền hoàn toàn biến thành một người khác, không hề đánh người, vẻ mặt ôn hoà, nho nhã, giống như một đại gia công tử ôn tồn lễ độ, Tô Hủ này so với lúc trước, quả thực là khác nhau một trời một vực. Tô Hủ giải thích là do nhân cách phân liệt, mà nhân cách phân liệt xác thực có khả năng sinh ra hoàn toàn cực hai nhân cách trái ngược, này tựa hồ hoàn toàn hợp tình hợp lý.

Nhưng là, một người cho dù có nhiều nhân cách, nhân cách cũng không chênh lệch lớn như vậy, nhân cách hình thành cũng không thể thoát ly hoàn cảnh chung quanh, tựa như một người, nếu hắn chưa từng học qua dương cầm, như vậy cho dù hắn phân liệt ra một trăm nhân cách tính cách khác biệt, thì cũng sẽ không có một nhân cách nào biết đánh đàn dương cầm. Mà "Tô Hủ" người này, theo hắn biết, vẫn luôn sinh hoạt ở tầng chót xã hội, hắn chỉ có bằng tốt nghiệp cấp hai, vì thế nên chỉ xin làm thu ngân ở siêu thị gần nhà, với lại "Tô Hủ" kia hành vi cử chỉ thô tục, đến cả một câu hoàn chỉnh lưu loát đúng ngữ pháp cũng chẳng thể nói được.

Nhưng Tô Hủ hiện tại, tuy rằng chỉ tiếp xúc ba ngày, lại biểu hiện phong độ nhẹ nhàng, lời nói cử chỉ đều bị biểu hiện ra hắn là một người được tiếp thu giáo dục tốt đẹp, đã từng gặp qua tinh anh trong xã hội, toàn thân đều lộ ra cổ khí chất không tầm thường.

Tô Hủ là từ đâu học được cách nói chuyện, phong thái làm việc cùng phong độ như vậy? Đây không phải chỉ xem đại mấy quyển sách, trông mèo vẽ hổ là có thể học được. Những người ưu tú như vậy, thấy thế nào cũng không thể tách ra từ tầng lớp thấp kém.

Thẩm Gia Duệ nhìn Tô Hủ cầm vợt muỗi múa may không ngừng ở góc phòng, trong lòng hoài nghi càng lúc càng lớn. Một người trước sau biểu hiện chênh lệch to lớn như thế, liền một chút tương tự đều không có, này đã không phải có thể dùng lý do nhân cách phân liệt là có thể giải thích.

Tô Hủ đem mỗi góc phòng ngủ đều kiểm tra một lần, chỉ tìm thấy có một con muỗi chết dưới bàn. Nhìn xem thời gian lăn lộn bên ngoài, hoa trong không gian chỉ sợ đã nở.

"Lên giường ngủ đi, muỗi bị diệt hết rồi." Tô Hủ đối với Thẩm Gia Duệ vẫy vẫy tay.

Thẩm Gia Duệ thuận theo bò lên trên giường, nhìn Tô Hủ chăm chú rồi nằm xuống.

"Ngủ ngon." Tô Hủ cuối cùng vẫn là không nhịn được, cong lưng xuống hôn lên trán bé trai. Hắn là thuần gay, ông nội đã sớm qua đời, quan hệ với cha mẹ cùng với các anh, chị, em tương đối xa lạ, không có áp lực kết hôn, lại không muốn tổn thương các cô gái vô tội, nên vẫn luôn độc thân. Tuy rằng không nghĩ tới việc kết hôn, nhưng Tô Hủ lại rất thích trẻ con, không có đứa con của riêng mình chính là tiếc nuối lớn nhất của hắn. Hiện tại bên người đối mặt với bé trai ngoan ngoãn xinh xắn như vậy, cho dù đối phương tương lai có thể làm ảnh hưởng tới sinh mệnh của mình, tấm lòng người cha hiền trong lòng Tô Hủ yên lặng đã lâu bắt đầu dậy sóng

Thẩm Gia Duệ đỏ mặt, Tô Hủ nhìn biểu tình có chút ngượng nghịu ấy cả người đều lâng lâng hạnh phúc, nhịn không được lại ấn lên hai má trái phải của y vài cái hôn.

"Ngủ đi, ngày mai còn phải đi học." Tô Hủ chuẩn bị đứng lên rời đi.

"Ta ngủ không được..." Thẩm Gia Duệ vươn tay, giữ chặt vạt áo Tô Hủ, "Thúc thúc..." Hắn nhược nhược nói, "Ta ngủ không được, người có thể hay không..."

Tô Hủ sửng sốt một chút, mới hiểu được hàm ý trong câu nói chỉ có một nửa kia, nhịn không được mỉm cười xán lạn, nhéo nhéo cái mũi nhỏ của y nói: "Lớn như vậy, đi ngủ mà còn muốn có người ngủ cùng sao." Nói xong, lại nằm xuống, đem Thẩm Gia Duệ ôm vào trong ngực, "Ngủ đi, muộn quá rồi, cẩn thận ngày mai liền dậy không nổi."

Thẩm Gia Duệ an tĩnh dựa vào trong lòng ngực Tô Hủ, hít mộ hơi thật sâu, trên người người nọ có một mùi hương vô cùng dễ ngửi, gương thơm giống như được ngâm mình trong những cánh hoa tươi. Trên đỉnh đầu tiếng hít thở rất nhanh liền vững vàng, y cẩn thận nâng người, nhìn Tô Hủ lâm vào ngủ sâu, lặng lẽ vươn tay, chọc chọc gò má hắn, thấy đối phương không có phản ứng, lại sờ sờ mũi hắn cùng cằm, rồi mới nằm xuống, an tâm đi vào giấc ngủ.

Này bất quá là một lần thử thôi, Thẩm Gia Duệ chỉ là muốn biết, hiện tại cái này Tô Hủ có thể vì chính mình làm được tới mức nào. Hiện tại Tô Hủ đối với mẹ hắn có sự tôn trọng nhưng rất lãnh đạm, cảm giác e ngại giống như tránh còn không kịp, còn đối với mình lại thương tiếc cùng yêu quý. Có lẽ đối phương đơn giản là quý trẻ con thôi, nhưng Thẩm Gia Duệ không để bụng, chỉ cần đối phương yêu thích mình liền tốt.

Trải qua sinh hoạt từ nhỏ đến lớn, Thẩm Gia Duệ là một một đứa trẻ vô cùng khát vọng tình yêu thương. Hà Nguyên Tĩnh tuy rằng yêu hắn, nhưng là căn nguyên cội nguồn chính là tình yêu dành cho cha hắn Thẩm Thừa Tuyên, cùng yêu chính nàng mà thôi, bình thường nàng luôn đắm chìm trong thế giới của mình, chẳng bao giờ chú ý đến cảm xúc của Thẩm Gia Duệ đang trưởng thành. Huống hồ Hà Nguyên Tĩnh lại là một nữ tử yếu đuối, nàng không chỉ không bảo vệ được cho Thẩm Gia Duệ, ngược lại còn nhiều lần yêu cầu Thẩm Gia Duệ tới an ủi nàng. Thẩm Gia Duệ từ nhỏ đã luôn không có cảm giác an toàn cùng tình thương, cho nên đối với chúng phá lệ chấp nhất.

Trong nguyên tác, Thẩm Gia Duệ vì cái gì nhiều nữ nhân như vậy, nhưng lại yêu cầu các nàng phải giống với mẹ y. Vô luận là đứa trẻ mười hai tuổi, cố gắng sống sót trong bạo ngược của "Tô Hủ", mà người duy nhất trên thế giới có thể cho y một ít ấm áp cùng bảo hộ, chỉ có mẹ y Hà Nguyên Tĩnh, chính vì thế mà hắn đối với tình yêu luôn có cách hiểu sai lầm, chỉ biết là không ngừng sưu tập nữ nhân, đem các nàng biến thành bộ dáng mẫu thân mà yêu thương mình, dùng nó để bù đắp thiếu khuyết tình thương cùng bất lực.

Mà hiện tại, đột nhiên xuất hiện Tô Hủ khác. Người này đối đãi với mình và mẹ bằng hai phương thức bất đồng, đây là loại tình cảm to lớn kiên định làm cho người ta cảm thấy an toàn cùng tin tưởng, làm Thẩm Gia Duệ có khát vọng mới để theo đuổi, cho dù người này không thể cho mình thứ tình cảm độc nhất vô nhị.

Bất quá cái này cũng không quan hệ, tương lai còn dài, về sau y sẽ có biện pháp khiến cho Tô Hủ chỉ yêu thích riêng mình y.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro