chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, khi mà linh hồn Tô Hủ vẫn còn ở trong cảnh đẹp như mơ của không gian, trước mắt là vườn hoa, các đóa hoa đều đang sinh trưởng nhanh chóng cho thu hoạch liên tục, một lần lại một lần, thực mau liền chất đầy phòng làm việc, chỉ còn chờ lấy tinh dầu, tạo ra một khung cảnh yên lặng tốt đẹp, đột nhiên trong mơ liền vang lên tiếng thét chói tai.

Hoa tươi đang kỳ thu hoạch nháy mắt biến mất sạch sẽ, Tô Hủ mở choàng mắt, trái tim nhảy lên liên tục như muốn nhảy luôn khỏi lồng ngực, làm hắn cảm thấy khó chịu như là một tên tội phạm mắc thêm bệnh tim.

( ở chỗ này cảm giác của Tô Hủ như là tên trộm lén lút là việc xấu bị phát hiện giật mình thế là bệnh tim tái phát á)

Tiếng thét chói tai đến từ Hà Nguyên Tĩnh, nàng một tay đặt trước ngực, một tay khác vịn vào khung cửa, hoảng sợ nhìn hai người trên giường.

"Mẹ, xảy ra chuyện gì?" Một thanh âm non nớt mang theo dày đặc sự ngái ngủ vang lên cạnh, Tô Hủ mờ mịt quay đầu nhìn người bên cạnh, thấy đứa bé dựa sát vào mình, mất nửa ngày hắn mới nhớ ra chuyện xảy ra tối qua.

"Thực xin lỗi..." Hà Nguyên Tĩnh biểu tình như sắp khóc đến nơi, "Thực xin lỗi, ta quên mất... Ta còn tưởng rằng ngươi muốn đả thương Gia Duệ..."

Đại tỷ! Ngươi bị viễn thị sao?! Ta cái dạng này rồi làm thế nào thương tổn được con ngươi? Tô Hủ ở trong lòng gào thét giận dữ.

Sáng sớm đã bị dọa tỉnh, thật khiến tâm trạng  trở nên vô cùng khó chịu, Tô Hủ nhịn xuống thái dương đang căng chặt gân xanh hiện ra, nỗ lực tự nhủ dãn cơ mặt tạo mạt mỉm cười có thể được coi như ôn hòa, miễn cho lần nữa kích thích thần kinh yếu ớt của Hà Nguyên Tĩnh: "Không có gì, dù sao ta cũng đang muốn dậy..."

Hà Nguyên Tĩnh có chút xấu hổ nắm lấy cổ áo mình, trầm mặc trong chốc lát mới thấp giọng nói: "Cơm sáng rất nhanh sẽ xong, hai ngươi..." Nói còn chưa dứt lời, liền vội vội vàng vàng trốn về phòng bếp.

Tô Hủ che ngực lại hít sâu, vừa rồi chịu kích thích làm hắn hiện tại cả người đều cảm thấy rất khó chịu.

Thẩm Gia Duệ ngồi ở trên giường nhìn Tô Hủ, thử vươn tay đặt lên mu bàn tay đang đặt trước ngực của Tô Hủ thử thăm dò, sợ hãi nói: "Thúc thúc, con giúp ngươi xoa xoa nha."

Dùng khoảng thời gian gần ba ngày để thăm dò Thẩm Gia Duệ đưa ra tổng kết, chỉ cần chính mình giả đáng thương, Tô Hủ nhất định sẽ nghĩ cách làm mình vui vẻ, nếu mình đưa ra yêu cầu gì, hắn căn bản không có biện pháp từ chối.

Quả nhiên, Tô Hủ ngước lên nhìn đồng hồ báo thức nhỏ nhỏ đặt trên giường, thấy thời gian hãy sớm, liền xoa xoa đầu Thẩm Gia Duệ cười nói: "Cũng được."

— dù sao tiếp nhận sự giúp của đối phương cũng sẽ khiến cho hảo cảm của họ đối với mình tăng lên mà, Tô Hủ mới không thừa nhận mình bị bộ dạng ngoan ngoãn của Thẩm Gia Duệ thuyết phục đâu(¬‿¬ )

Thẩm Gia Duệ mềm mại cười , tay bắt đầu dùng sức xoa bấm huyệt trên ngực hắn. Tuy bộ dáng Thẩm Gia Duệ thoạt nhìn rất gầy lại thiếu dinh dưỡng, lực tay lại rất lớn, mỗi một bấm đều khiến Tô Hủ đau đến hít hà không ngừng.

"Xem ra kinh mạch nơi này của thúc thúc bị tắc nghẽn" Thẩm Gia Duệ giảm lại chút lực đạo, nhưng vẫn khiến Tô Hủ đau đến run người, "Ngày thường nên xoa nơi này nhiều một chút, đừng để cho nơi này bị lạnh, cho dù là mùa hè cũng phải chú ý."

Tuy rằng rất đau, nhưng sau mấy lần xoa, Tô Hủ liền cảm giác rõ ràng sự đau đớn từ chỗ tay Thẩm Gia Duệ hạ xuống đang giảm dần sự thoải mái đang lan ra xung quanh. Tuy muốn hưởng thụ thêm chút nữa, nhưng hắn cũng không quên người hiện tai phục vụ cho hắn là bé trai mới mười hai tuổi, liền giữ lấy tay y, ngồi dậy nói: "Gia Duệ biết được thật nhiều, thúc thúc cảm thấy thoải mái hơn rồi, cảm ơn Gia Duệ."

"Không có gì, nên làm mà." Thẩm Gia Duệ thoạt nhìn có chút ngượng ngùng, gò má hồng hồng Tô Hủ không kiềm chế được hôn nhẹ lên mặt y, rồi cười ha hả che giấu, nói "Hôn chào buổi sáng, hôn chào buổi sáng."  một bên nói một bên đứng lên chỉnh lại quần áo.

Thẩm Gia Duệ giữ tay Tô Hủ, quỳ trên giường, ôm cổ Tô Hủ, cũng ở má trái má phải hắn hôn xuống, nói: "Hôn chào buổi sáng a."

Nói trắng ra Tô Hủ đã bị đứa nhỏ này làm cho cảm động đến nỗi tâm can đều hóa thành nước, hắn nghĩ, mỗi đứa trẻ đều có một năng lực riêng trời ban, bọn chúng yếu ớt vô tội vô cùng thần khiết, dễ dàng đoạt đi tâm của người khác, làm cho người ta đối với chúng yêu thương và bảo vệ. Mà ở phương diện này Thẩm Gia Duệ rõ ràng là nhân tài kiệt xuất. Y chỉ cần hơi co lại, thì vô luận y làm bất cứ sự tình gì, giống như hiện tại y dùng hai cánh tay nhỏ ôm lấy cổ chính mình, mạo hiểm dùng môi mềm mại đụng nhẹ lên mặt mình, Tô Hủ cảm thấy mặc kệ y đưa ra bất cứ yêu cầu gì, nếu từ chối  sẽ trở thành hành vi tội ác đầy trời.

Thực rõ ràng, tuy rằng Tô Hủ biết Thẩm Gia Duệ có chỉ số IQvà EQ đều ở mức thiên tài, cho dù có hai mươi kẻ như hắn cũng không đấu lại Thẩm Gia Duệ người sau này trở thành ông trùm thương nghiệp thế giới, nhưng người trước mắt hắn cũng chỉ là dứa trẻ mới mười hai tuổi, cái hình tượng trừu tượng kia liền biến mất vô tung vô ảnh. Tình cảm người cha mà Tô Hủ cả đời trước không thể thực hiện được, hiện tại đều đặt trên người Thẩm Gia Duệ chọc người trìu mến này.

Ăn xong cơm sáng, một nhà ba người, người đi làm, người đi học.

Hà Nguyên Tĩnh làm phục vụ ở nhà hàng phụ cận, đi bộ liền có thể đến, Tô Hủ cùng Thẩm Gia Duệ đều cần phải đi xe đạp. Tô Hủ  làm việc tại siêu thị cách trường Thẩm Gia Duệ không xa, hai người vừa vặn tiện đường.

Trước kia Thẩm Gia Duệ thường đi học sớm, "Tô Hủ" lại là người ham ăn lười làm, đi làm có thể tới trễ liền tới trễ, luôn tại thời điểm cách khi siêu thị mở cửa vài phút mới tới, bởi vậy hai người tuy rằng tiện đường, nhưng chưa từng cùng nhau đi chung một lần. Hiện tại, Tô Hủ tuy rằng không tính tiếp tục làm thu ngân tại siêu thị, bất quá hắn cũng cần phải tìm công việc mới thích hợp trước, công việc hiện tại vẫn nên nghiêm túc làm, vừa lúc có thể cùng Thẩm Gia Duệ ra khỏi cửa. Ba ngày trước, Thẩm Gia Duệ còn chưa thực sự tin Tô Hủ, mỗi lần đều ra khỏi cửa trước Tô Hủ, Tô Hủ cũng không nghĩ cùng y ra cửa, mà hôm nay, sau khi hai người trải qua việc "Cùng chung chăn gối" một đêm, độ thân mật thẳng tắp bay lên, vì thế Tô Hủ thuận lý thành chương cùng đi với Thẩm Gia Duệ, mỹ  danh là đưa con đi học.

Thẩm Gia Duệ từ khi bắt đầu đi học, trừ bỏ lớp một tiểu học yêu cầu học sinh mới nhập học cần phải có phụ huynh đi theo để báo danh, sau đó y không còn được đãi ngộ được người thân đưa đón, bảy tuổi liền tự mình đi học. Sáu năm trôi qua, không bị bọn buôn người lừa bán, không gặp tai nạn giao thông, quả thực đã rất là may mắn. Tuy rằng hiện tại y không cần người lớn đưa đón, nhưng nhìn qua người nam nhân đang đi bên cạnh mình, Thẩm Gia Duệ không khỏi nhếch môi, chỉ thấy trái tim mình nhảy liên tục.

— nguyên lai cảm giác được cha mẹ đưa đón là thế này a.

Tô Hủ bên này cũng cảm thấy thực mới lạ. Ở thế giới kia, hắn cùng cha mẹ anh chị em đều không sống chung một thành phố, tuy rằng hắn có cháu trai cháu gái, nhưng lại chưa từng có cơ hội được giúp được anh chị đưa đón con đi học, mỗi khi đi ngang qua cổng trường học, nhìn quãng đường trước cổng trường tắc nghẽn vì các bậc phụ huynh, sau đó tiếng chuông vang lên, bầy trẻ con mềm mại như bông ngào ra, chạy về phía cha.mẹ mình, Tô Hủ đều phi thường muốn bóp cổ tay, hận không thể đem chính mình bẻ thẳng lại, tìm một nữ nhân cùng nàng sinh một bầy trẻ con như vậy.

Hai người dọc theo đường đi không nói chuyện nhiều lắm, nhưng là không khí phi thường ấm áp, chờ tới cổng trường, Tô Hủ gọi Thẩm Gia Duệ đang đi vào cổng trường lại, đem xe dừng ở một bên, đi qua, học các phụ huynh khác sửa sang lại cổ áo căn bản không cần phải chỉnh sửa của Thẩm Gia Duệ, lại sờ đầu mềm mại của hắn, cười nửa ngày, mới nói: "Chăm chỉ học tập..."

Thẩm Gia Duệ nhìn vào mắt Tô Hủ, trịnh trọng gật đầu: "Con sẽ chăm chỉ học tập."

Tô Hủ nhéo nhéo gò má y, lại chỉ nắm được một tầng da, trẻ con ở tuổi này mặt đều đô đô thịt, có thể tưởng tượng Thẩm Gia Duệ gầy bao nhiêu. Hắn không khỏi chua xót trong, lại xoa bóp mũi y, nói: "Về sau thúc thúc sẽ cho Gia Duệ ăn thật nhiều thịt, đem Gia Duệ dưỡng thật mập mạp có chịu không."

Thẩm Gia Duệ chớp chớp mắt, đôi mắt phượng xinh đẹp liền nổi lên một tầng hơi nước mỏng: "Thúc thúc ngài cũng phải ăn thiệt nhiều thịt."

Tô Hủ cảm thấy trái tim mình như bị tiểu móng vuốt cào trúng ngưa ngứa vội vàng ngồi xổm xuống ôm Thẩm Gia Duệ vào lòng, hôn hôn mặt y nói: "Ngoan ngoãn đi học, giữa trưa thúc thúc qua đón con đi ăn cơm nha."

Tô Hủ nhìn Thẩm Gia Duệ khóa kỹ xe, đi vào khu nhà học mới lên xe rời đi. Thẩm Gia Duệ dừng ở hành lang, thông qua ô cửa sổ nhìn thân ảnh Tô Hủ, thẳng đến khi hắn biến mất ở quốc lộ, mới thu hồi  khuôn mặt tươi cười, mặt vô biểu tình đi lên lầu đến phòng học của mình.

Thẩm Gia Duệ mới vừa ngồi xuống, cô bé ngồi trước y liền xoay người lại, mở to đôi mắt vốn đã to tròn, tò mò hỏi: "Gia Duệ, người vừa đưa ngươi đi học là ai vậy?"

Nếu Tô Hủ ở đây, nhất định có thể nhận ra cô bé này là ai. Ở trong sách, bé gái đáng yêu với hai chùm tóc đuôi ngựa cột cao cao, chính là nữ nhân đầu tiên trong hậu cung củaThẩm Gia Duệ. Cô bé này tên là Triệu Hiểu Huyên, cùng Thẩm Gia Duệ là bạn học từ nhỏ, lại vừa vặn luôn ở cùng một lớp, có thể coi là thanh mai trúc mã. Nàng vẫn luôn yêu thầm Thẩm Gia Duệ, năm mười sáu tuổi, thời điểm nhìn thấy Thẩm Gia Duệ lại một lần nữa mang theo một thân đầy vết thương đi học, lòng tràn đầy thương cảm nàng thừa dịp nghỉ trưa, lôi Thẩm Gia Duệ vào chỗ rừng cây yên tĩnh giúp y bôi thuốc, bôi thuốc được một nửa thì thuận theo tự nhiên mà xảy ra một loạt tình tiết một vạn từ cũng không thể miêu tả hết.

Nghe Triệu Hiểu Huyên hỏi về Tô Hử, biểu tình Thẩm Gia Duệ thoáng có chút nhu hòa, giải thích nói "Đó là... Đó là ba ba ta." Hắn do dự một chút, vẫn nói ra cái từ kia.

"Ba ngươi? Ngươi từng nói thời điểm... A!" Triệu Hiểu Huyên nghi hoặc nhìn y, đột nhiên mở to hai mắt, kinh hô một tiếng, ngay sau đó liền hạ giọng nói, "Kia chính là người mẹ ngươi vừa kết hôn, chính là lão thúc thúc luôn đánh ngươi sao?  Ngươi như thế nào còn gọi ba? Loại bại hoại lúc nào cũng chỉ biết bạo lực gia đình, làm sao xứng đáng làm ba ngươi!"

Thẩm Gia Duệ lập tức nhíu mày, lạnh giọng quát lớn nói: "Im miệng!"

Triệu Hiểu Huyên bị y làm hoảng sợ, miệng nhỏ như cánh hoa vì giật mình mà mấp máy, ngơ ngác nhìn Thẩm Gia Duệ.

Thẩm Gia Duệ khống chế lại biểu tình trên mặt một chút, kiên nhẫn nói: "Hắn không phải là kẻ đánh ta, hắn đối với ta thực tốt, phi thường tốt. Ta không muốn nghe ngươi nói bất cứ lời không tốt nào về hắn, ngươi về sau không được dùng lời lẽ xúc phạm không tôn trọng nói hắn."

Triệu Hiểu Huyên bẹp bẹp miệng, nước mắt ở hốc mắt lăn qua lăn lại. Nàng vịn lấy bàn học Thẩm Gia Duệ, quay đầu nhìn hắn, chờ hắn tới an ủi chính mình, nhưng Thẩm Gia Duệ chỉ cúi đầu sửa sang lại bàn học của mình, cuối cùng nàng phẫn nộ đẩy bàn Thẩm Gia Duệ, mang theo tiếng khóc nói: "Không thích nghe ta nói nói như vậy, ngươi nói thẳng liền được không phải sao, mắng với ta làm gì! Chán ghét ngươi!" Nói xong liền xoay người ghé vào bàn học chính mình khóc. Bạn cùng bàn Triệu Hiểu Huyên an ủi nàng, thuận tiện quay đầu trợn mắt liếc nhìn Thẩm Gia Duệ một cách hung tợn.

Nếu là trước đây, Thẩm Gia Duệ căn bản sẽ không đem Triệu Hiểu Huyên chọc khóc. Tuy rằng hắn lớn lên xinh đẹp, nhưng lại là người lạnh nhạt, tính cách âm trầm, lại thành thục hơn so với bạn cùng lứa, toàn thân đều lộ ra một vẻ xa cách, bởi vậy một đứa bạn cũng không có, từ nhỏ đến lớn, chỉ có một mình Triệu Hiểu Huyên vẫn luôn dính lấy hắn, một hai phải cùng hắn làm bạn.

Cô nương này tuy có điểm ngốc, nhưng xác thực vẫn luôn quan tâm mình, nàng mỗi ngày đều bên tai y rì rầm kể những những chuyện lông gà vỏ tỏi của nữ sinh, tuy rằng ồn ào, nhưng xác thật y cảm nhận được một chút tình cảm mà y từng cảm nhận được từ mẹ. Cứ cho rằng việc này chỉ  có chút xíu, nhưng đối với Thẩm Gia Duệ mà nói, tựa như kẻ đơn độc bước trong sa mạc không bóng người cho dù chỉ là một giọt nước, cũng vô quý giá và quan trọng.

Hiện tại khác rồi, y đã tìm thấy suối nguồn dồi dào thanh mát, y có thể từng ngụm từng ngụm uống hết, như vậy một giọt nước trân quý lúc trước, hiện tại đã nhỏ bé không cần phải kể đến. Y là người lãnh tâm lãnh tính, tuy rằng biết tri ân báo đáp, bất quá chỉ  là không muốn thiếu nợ người khác, trong lòng đối với ân nhân có bao nhiêu cảm kích, cũng chỉ có mình y biết.

Vì thế Thẩm Gia Duệ không như thường ngày tới lui quan tâm cảm xúc của  nàng, hao hết tâm tư nghĩ cách làm nàng vui vẻ, mà là đem cuốn tiểu thuyết Anh ngữ kẹp giữa sách giáo khoa tiếng Anh, giả làm bộ dáng đọc sách, bắt đọc tiểu thuyết.

Triệu Hiểu Huyên khóc một hồi, qua một chút thời gian, liền đem chuyện vừa rồi ném ra sau đầu, tiếp tục xoay người lại cùng Thẩm Gia Duệ trò chuyện. Thẩm Gia Duệ buông sách, đôi mắt nhìn ngoài cửa sổ, tai nghe cô bé dùng âm thanh thanh thúy kể chuyện, trong lòng nghĩ về lời hứa của Tô Hủ.

Khi lớp trưởng đến thu bài tập, Thẩm Gia Duệ liếc nàng một cái, trầm mặc giao sách bài tập cho nàng, lớp trưởng như nhìn thấy ma, nhanh chóng đem sách bài tập của y cầm lấy, ôm chồng sách chạy ra ngoài.

Chờ nàng quay trở lại, vừa lúc đụng mặt Triệu Hiểu Huyên đang muốn đi WC, cẩn thận quan sát phía sau nàng, không thấy Thẩm Gia Duệ, liền vội lôi kéo Triệu Hiểu Huyên cùng đi, tiến đến bên tai nàng nhỏ giọng oán giận nói: "Thẩm Gia Duệ thực là đáng sợ, mỗi ngày đều mang bộ mặt âm trầm, giống như tất cả mọi người đều có lỗi với hắn, thật dọa người."

"Không có a, hắn chỉ là không hay cười thôi." Triệu Hiểu Huyên nói, "Lại nói, mỗi lần thấy ngươi ngươi đều mang bộ dáng sợ hãi, mặc kệ ai bị đối đãi như vậy, đều sẽ không vui vẻ gì."

"Cũng chỉ có ngươi, mới dám cùng hắn nói chuyện." Lớp trưởng trợn trắng mắt, "Ta thấy hắn là vì ngươi là nữ hài xinh đẹp nhất ban nên mới đối tốt như vậy."

"Nào có như vậy! Đáng ghét!" Triệu Hiểu Huyên đỏ mặt.

Hai người đùa giỡn trong chốc lát, lớp trưởng như nhớ tới điều gì đó, lôi kéo Triệu Hiểu Huyên đi đến một bên, nhỏ giọng hỏi: "Cái, cái kia... Hiểu Huyên, nghe nói Thẩm Gia Duệ không có ba, mẹ hắn chưa kết hôn đã sinh hắn, hắn là đứa con rơi, có phải thật không?"

Nghe thấy như vậy, Triệu Hiểu Huyên lập tức xụ mặt: "Chuyện nhà người khác làm sao ta biết? Lại nói Thẩm Gia Duệ là có ba, ba hắn hôm nay còn đưa hắn đi học. Ngươi đừng nói bừa, sớm truy bài ta nói bậy về ba hắn, hắn liền măng ta, cùng ta trở mặt."

"Ngươi sao lại nói bậy về ba hắn?" Lớp trưởng tận dụng mọi thứ, một hai phải moi được ra tin bát quái.

"Ngươi quản ta!" Triệu Hiểu Huyên tránh khỏi tay nàng, trốn vào phòng WC.

Nữ sinh bên kia xảy ra chuyện gì Thẩm Gia Duệ đều không biết, chích là dù biết y cũng lười để ý. Y biết chính mình không phải kiểu tính cách sáng lạn được mọi người yêu thích, bất quá y cũng không để bụng xem tiểu hài tử ngu xuẩn cả ngày chỉ biết ngây ngô cười có thích y hay không, y chỉ cần Tô Hủ yêu thích y là được.

Một buổi sáng liền qua thực nhanh chờ đến giữa trưa chuông tan học vang lên, Thẩm Gia Duệ lập tức chạy vọt khỏi phòng học. Cổng lớn trường học chật ních nào là các phụ huynh đi đón con ra về, tiếng chuông xe đạp, tiếng còi xe hơi, âm thanh cha mẹ gọi con mình,tiếng những đứa trẻ trêu đùa loạn thành một mảnh, càng nghe y càng bực bội, bất quá đợi không đến một phút đồng hồ, y lại hoài nghi có phải hay không Tô Hủ đùa giỡn mình, biểu tình cũng càng ngày càng âm trầm.

"Gia Duệ!" Một thanh âm trong trẻo xuyên qua tạp âm hỗn loạn. Thẩm Gia Duệ đem đầu hướng đến nơi phát ra thanh âm, lập tức liền thấy thân ảnh Tô Hủ đang đẩy xe đạp, mà đối phương cũng nhận ra y đã thấy mình, lập tức hướng y mạnh mẽ vẫy tay, trên mặt tràn ra tươi cười xán lạn.

Thẩm Gia Duệ nhấp môi, khóe miệng không ngăn được cong lên, mới đi hai bước không nhịn được liền chạy.

Tô Hủ vội vàng chống xe, đem Thẩm Gia Duệ chạy đến ôm lên, để y ngồi trên cánh tay mình.

Động tác này mém làm Tô Hủ trật eo, Thẩm Gia Duệ xác thực không nặng, nhưng khó ở chỗ là sức khỏe Tô Hủ cũng không tốt cho lắm, tay không thể bê vai không thể vác, chỉ là bế trẻ con liền cũng có chút cố sức.

Thẩm Gia Duệ cũng bị động tác của Tô Hủ làm cho hoảng sợ, nhưng sau khi được bế lên, thực nhanh phản ứng lại, ôm lấy cổ Tô Hủ đem mặt chôn ở vai hắn.

"Sáng nay đi học có ngoan không?" Tô Hủ không biết nên nói cái gì, chỉ có thể khô khan hỏi loạn như vậy, nhưng Thẩm Gia Duệ cũng phối hợp trả lời: "Có ngoan ngoãn học ạ, chính là thầy cô giảng bài khá đơn giản, nghe không thú vị."

Mới vừa nói xong câu đó, Thẩm Gia Duệ liền thấy thân ảnh Triệu Hiểu Huyên, tiểu cô nương đang lôi kéo tay của một nam nhân có thân hình cao lớn, đứng phía sau bọn họ, tò mò nhìn y.

Không biết xuất phát từ loại tâm lý gì, Thẩm Gia Duệ đột nhiên ôm mặt Tô Hủ, dùng sức hôn lên, lớn tiếng nói: "Ba, chúng ta đi nơi nào ăn cơm, con đói bụng a."

Tô Hủ được con trai tự nhiên kêu một tiếng "Ba" cùng chủ động hiến thêm cái hôn manh đến choáng váng đầu óc, cũng dùng sức hôn hôn gương mặt y: "Ba mang con đi ăn cơm ngay!"

Triệu Hiểu Huyên nhìn Tô Hủ đặt Thẩm Gia Duệ lên yên xe phía trước, đẩy xe rời khỏi đám đông, lẩm bẩm nói: "Thì ra ba hắn đối hắn tốt là thật sự a..."

"Huyên Huyên, làm sao vậy? Nhìn cái gì đấy?" Nam nhân quơ quơ tay trước mắt con gái, hỏi.

Triệu Hiểu Huyên thu hồi tầm mắt, ngẩng đầu nhìn cha mình, bĩu môi đem sự tình sảy ra sáng nay nói ra, cuối cùng lại nói: "Ta cũng không phải cố ý, hắn cũng không nói mẹ hắn lấy chồng lần nữa, ta còn tưởng là người ba chuyên đánh người kia. Kết quả hắn liền mắng ta, quá đáng ghét!"

"Đáng ghét liền cùng hắn tuyệt giao hảo." Triệu cha cười nói.

"Ta cũng chưa nói muốn cùng hắn tuyệt giao a!" Triệu Hiểu Huyên lập tức giải thích nói, "Hắn chỉ là đối với chuyện này chán ghét mà thôi, chuyện khác vẫn là thực tốt! Hắn rất thông minh, ta thấy hắn hôm nay lại cầm quyển tiểu thuyết tiếng Anh mới, trong ấy viết gì ta đều không hiểu...."

Nam nhân nghe nữ nhi nói về bé trai vừa rồi, ngẩng đầu nhìn về hướng Tô Hủ biến mất, thấp giọng cười cười: "Có ý tứ...."

"Cái gì có ý tứ? Ba, ngươi lại không nghiêm túc nghe ta nói chuyện!"

"Ta nghiêm túc nghe! Ngươi tiếp tục nói." Nam nhân vội vàng dỗ nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro