Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Hủ đang làm việc cho một siêu thị đặt ở tầng hầm của trung tâm thương mại, đây cũng là siêu thị lớn nhất cả huyện này. Toàn bộ tầng hầm ngoại trừ siêu thị, còn có cả khu vực ẩm thực, ở đó có một quán lẩu do người thân giám đốc siêu thị mở, cho nên khi nhân viên siêu thị tới đấy ăn sẽ được giảm một nửa giá chỉ lấy 50% so với giá gốc. Tô Hủ chính là đưa Thẩm Gia Duệ tới đó ăn trưa.

Lúc này đang là giờ cơm trưa, Tô Hủ lôi kéo Thẩm Gia Duệ đi đến chỗ cái bàn hai người cạnh quầy order ngồi. Dạ dày trẻ con khá yếu, tốt nhất không nên ăn mấy món kích thích, Tô Hủ liền gọi cho Thẩm Gia Duệ một nổi lẩu không cay, chính mình chỉ cần một nồi nước sôi, một chút gia vị cũng không cho, gọi thêm chút rau dưa sau lại vì Thẩm Gia Duệ mà gọi thêm hai dĩa thịt trâu, chờ cái lẩu không cay của Thẩm Gia Duệ sôi một lúc, liền đem dĩa thịt cho vào nồi y đảo, dặn dò y tất cả đều phải ăn cho hết.

Làm một điều hương sư, Tô Hủ tận lực yêu cầu ăn những món ăn thanh đạm, tránh việc kích thích các giác quan, đồng thời còn phải kiêng rượu bia, như vậy mới bảo đảm được khứu giác nhanh nhạy, đồng thời yêu cầu vị giác của chính mình phải thật  thanh đạm, tránh làm ảnh hưởng đến khứu giác. Bởi vậy từ đời trước hắn là người theo chủ nghĩa ăn chay, ăn cơm trước nay đều không thêm gia vị.

Tô Hủ đối với ăn no không quá chấp nhất, cũng chẳng cảm thấy như vậy có gì là thống khổ, nhưng mỗi khi cha mẹ anh chị tới thăm, thấy mỗi ngày hắn chỉ gắm táo cùng rau xanh, đều cảm thấy hắn là đang tự mình hại mình, mẹ Tô Hủ lo lắng chế độ dinh dưỡng của hắn như thế sẽ tương lai dễ mắc bệnh, Tô Hủ đành phải đem thực đơn hằng ngày của hắn cho chuyên gia dinh dưỡng đánh giá, mang kết quả cho mẹ hắn xem, chứng minh thức ăn hắn ăn tuy người bình thường thấy không ổn, nhưng dinh dưỡng cân đối, là thực đơn dinh dưỡng, lúc này mẹ hắn mới không còn nghi ngờ nữa.

Nhưng Thẩm Gia Duệ không biết thói quen đó của hắn, còn tưởng Tô Hủ luyến tiếc tiêu tiền, vì thế chờ thịt trong nồi được nấu chín, y liền đem phân nửa thịt trong nồi vớt vào chén Tô Hủ, nói: " Cha ăn trước đi."

Tô Hủ cảm động đến lệ rơi đầy mặt. Đời trước hắn từng đến nhà em trai dùng cơm, em dâu đãi làm món cánh gà rim giấm đỏ, sau khi bưng lên bàn, cháu trai nhỏ liền lập tức kéo dĩa đến trước mặt mình, giống như chó con bảo vệ đồ ăn, ai cũng không cho đụng vào dĩa cánh gà ấy. Tô Hủ nhíu mày, cháu trai chỉ mới mười tuổi, nhưng đã không biết trên dưới, lại còn có biểu hiện tính tình ích kỷ. Mà càng làm hắn giật mình chính là, em trai là em dâu một chút cũng không cảm thấy không đúng, còn cảm thấy hài tử nhà mình là tâm trẻ nhỏ, ngây thơ chất phác mà thôi.

Mà Thẩm Gia Duệ thường xuyên chịu đói, Tô Hủ đến nơi này ba ngày, trừ bỏ đêm qua tự mình làm một dĩa trứng gà chiên, liền không thấy trên bàn có món mặn nào khác, trong sách cũng có miêu tả, Hà Nguyên Tĩnh cũng chỉ làm công việc lặt vặt chỉ đủ để nuôi con, cơ bản đủ ăn là tốt rồi.

Thẩm Gia Duệ lớn lên trong hoàn cảnh như thế, biết khó mới một lần ăn thịt mà vẫn chia thịt cho Tô Hủ, một chút do dự đều không có. Tô Hủ sao có thể không cảm động chi được.

"Cảm ơn Gia Duệ." Tô Hủ gắp miếng thịt trâu nhỏ, có ý tứ đặt vào miệng, liền đem chỗ thịt trâu còn lại san vào chén con trai, "Gia Duệ nghĩ cho cha như vậy, cha thật sự rất vui, nhưng mà về sau cha tìm công việc mới, mà công việc này lại không thể ăn được đồ ăn vị kích thích, cũng không thể ăn thịt."

Thẩm Gia Duệ nhăn lại lông mày, vài giây sau mở to hai mắt nhìn, lắp bắp nói: "Ba...ba là muốn xuất gia?"

Tô Hủ thiếu chút nữa đem đồ ăn đang nhai trong miệng phun ra, ho khan nửa ngày mới dứt. Thẩm Gia Duệ mày nhăn càng sâu, vươn tay nhỏ đặt lên lưng Tô Hủ không nặng không nhẹ vỗ vỗ.

Thật vất vả mới ngừng ho khan, Tô Hủ rút khăn giấy lau khóe mắt chảy nước, cười nói: "Như thế nào có thể, cha làm sao có thể đi xuất gia, ta mà đi xuất gia ai tới chăm sóc Gia Duệ?"

Thẩm Gia Duệ biết chính mình đã nghĩ thái quá, gò má hơi hơi phiếm đỏ, Tô Hủ xem đến móng vuốt đều ngứa, vươn ma chảo giày vò mặt  Thẩm Gia Duệ đỏ bừng mới bỏ qua, nói: "Ta không có bằng cấp, tìm không được công việc tốt, nhưng làm thu ngân siêu thị không phải kế lâu dài, nhà chúng hiện tại túng thiếu khó khăn, mà ngươi cũng mỗi ngày một lớn, về sau cũng cần sử dụng tiền nhiều hơn, ta phải vì nhà chúng ta mà suy xét. Cho nên ta tính đổi công việc mới."

"Baba người định làm việc gì?" Thẩm Gia Duệ truy vấn nói.

Tô Hủ nghĩ nghĩ, vẫn không nghĩ ra cái cớ nào thích hợp, lại nghĩ đến trong sách miêu tả Thẩm Gia Duệ tâm lí cùng chỉ số thông mình đều phát triển sớm, tương lai mình muốn làm gì, không có khả năng lừa gạt Thẩm Gia Duệ cùng ăn cùng ở dưới một mái hiên, liền ăn ngay nói thật: "Ta tính toán làm một điều hương sư."

"Điều hương sư?" Thẩm Gia Duệ có chút giật mình nhìn hắn, "Là điều hương sư điều chế nước hoa đó sao? Baba đã từng học qua điều hương?"

"Có." Tô Hủ gật đầu, duỗi đũa đem thịt trong nối Thẩm Gia Duệ vớt bỏ vào chén y, thúc giục nói, "Nhanh ăn thịt đi, không ăn mau liền nát mất. Ngươi vừa ăn vừa nghe ta nói là được."

"Cái này thực ra cũng là ta tự học." Tô Hủ kẹp vài miếng cải trắng ở trong nồi, một bên chậm rãi nói, một bên nghĩ cách như thế nào đem chuyện tự học điều hường lừa gạt cho qua.

"Kỳ thật, ách, ta cảm thấy mình ở phương diện này cũng có năng khiếu, trước kia cơ bản đã từng xem qua sách... ừm... Cũng từng thử điều chế một ít nước hoa, ta không có bằng cấp, cũng không có sở trường đặc biệt, hướng theo con đường này để phát triển cũng được... Hiện tại trong nước rất thiếu điều hương sư, cung không đủ cầu, ta mà có thể mở gian hàng bán một ít nước hoa, hoặc đi đến các xí nghiệp nhỏ và vừa làm việc, ít ra cũng có chí cầu tiến hơn so với làm thu ngân trong siêu thị... Nếu thật sự không được, thì quay lại tiếp tục làm thu ngân trong siêu thị sũng không sao." Nói xong lời cuối cùng, Tô Hủ ha ha cười một chút, trêu chọc chính mình một câu, tính toán đem vấn đề này như vậy lái qua.

Thẩm Gia Duệ lại không tính dễ buông tha như vậy, nhẹ giọng hỏi: "Baba...Trước kia "Tô thúc thúc"có để cho ngài thoát ra để học điều hương sao?"

("Tô thúc thúc"="Tô Hủ" nguyên tác)

___ Một vạn con thảo nê mã cười khùng khục chạy qua đầu Tô Hủ ___

"Ách..." Tô Hủ nghẹn một chút, cười gượng nói, "Thỉnh thoảng cũng có, đương nhiên là chỉ khi không có ai khác... Hắn không ngăn cản ta ra ngoài hít thở không khí... Tới ăn thịt ăn thịt, lại không ăn liền nguội, ngươi buổi chiều còn phải đi học, chúng ta nhanh ăn xong bữa trưa, cơm nước xong ta đưa ngươi đến phòng thay quần áo ngủ trưa."

Thẩm Gia Duệ theo ý tứ Tô Hủ bỏ xuống vấn đề, chuyên tâm ăn cơm, trong lòng đối với nhân cách phân liệt Tô Hủ lý giải càng thêm hoài nghi, bất quá y cái gì cũng đều không nói. Tô Hủ đối với chính mình không phòng bị, vậy mình cũng không cần một chút lại đi vạch trần lời nói dối của hắn.

Ở ghế dài trong phòng thay đồ của nhân viên nằm nửa giờ, Tô Hủ đưa Thẩm Gia Duệ trở lại trường học. Đứng trước cổng trường, Tô Hủ nhéo nhéo vành tai Thẩm Gia Duệ, ngập ngừng nửa ngày, cuối cùng vẫn là mở miệng hỏi: "Gia Duệ, baba không có ý gì khác, chỉ là tò mò thôi... Con như thế nào nghĩ muốn kêu ta là ba?"

Thẩm Gia Duệ lập tức mở to hai mắt, thấp thỏm nhìn mắt Tô Hủ: "Thúc thúc, ngài không thích ta gọi như vậy sao?"

Tô Hủ lập tức phủ nhận nói: "Làm sao không thích được, ta vui mừng còn không kịp nữa là! Chỉ là ngươi hồi sáng sớm vẫn còn gọi ta là thúc thúc, đến giữa trưa liền sửa lại... Có phải hay không phát sinh chuyện gì?" Hắn quan tâm cong lưng xuống, nhìn Thẩm Gia Duệ nhẹ giọng hỏi.

Thẩm Gia Duệ nhanh chóng ở trong lòng suy nghĩ một phen, lập tức đỏ vành mắt, cắn môi, cuối cùng thanh âm nhỏ như muỗi kêu lẩm bẩm nói: "Các bạn nói ta là đứa trẻ không có ba..."

Tô Hủ sắc mặt trầm xuống, lửa giận bốc lên đằng đằng, đối với đứa nhỏ trước mắt thương tiếc ngày càng sâu, không khỏi đem y gắt gao ôm vào ngực, trấn áp một chút lửa giận, nhìn thẳng vào mắt Thẩm Gia Duệ nói: "Ta đi cùng con vào, tìm chủ nhiệm lớp các con nói chuyện! Trẻ con trong lớp nói ra lời nói hỗn láo như vậy là không có giáo dục, bọn họ còn xứng làm giáo viên sao?" Thấy Tô Hủ phản ứng như vậy Thẩm Gia Duệ thực vừa lòng.

Tô Hủ không muốn Thẩm Gia Duệ  bị bắt nạt, phải biết rằng, lén lút nghị luận về thân thế học sinh không phải một hai câu là dừng, thậm chí cá giáo viên trong văn phòng nói về học sinh hết nói ngắn lại nói dài, phát biểu một chút ý kiến kiểu "Cô ta là kẻ không có liêm sỉ" hay "Đứa trẻ hỗn láo không có cha dạy dỗ" quan điểm linh tinh. Tô Hủ thật muốn đi truy cứu, bất quá cũng chỉ là cái cớ để tăng thêm đề tài câu chuyện mà thôi.

Lại nói Thẩm Gia Duệ cũng không giống người thường, chưa từng đem mấy việc đó đặt trong lòng. Y từ trước đến nay biết mình như vậy, tương lai chắc chắn như đại vàng bay lượn ngàn dặm, đối với tục nhân lấy bát quái tai tiếng làm hứng thú, chỉ như đám chim sẻ, chỉ có thể ở trong các lùm cây. Một khi đã như vậy, y liền lười cùng họ so đo, chỉ xem họ như ruồi bọ.

Vì đánh gãy ý niệm đến trường tìm giáo viên của Tô Hủ, Thẩm Gia Duệ nói đến việc các giáo viên và học sinh trong trường tất cả đều có sở thích nghị luận việc tư người khác cho hắn biết.

Nghe xong Thẩm Gia Duệ giải thích, Tô Hủ trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng thở dài một hơi, lại ôm Thẩm Gia Duệ vào ngực, hôn hôn trán hắn nói: "Về sau baba sẽ không để con phải chịu ủy khuất nữa."

Thẩm Gia Duệ cực kì hưởng thụ cái ôm đầy tình thương của Tô Hủ, thẳng đến khi tiếng trống truy bài buổi chiều vang lên, mới lưu luyến không nỡ vào trường.

Trong phòng học, Triệu Hiểu Huyên đã ngồi sẵn, chờ Thẩm Gia Duệ ngồi xuống, liền xoay người lại nói: "Gia Duệ, thời điểm tan học buổi sáng ta nhìn thấy cha ngươi, cha ngươi đối với ngươi thật tốt, thực xin lỗi, ta buổi sáng không nên nói xấu về hắn. Nhưng là ngươi cũng có sai, ngươi không có nói cho ta mẹ ngươi lại kết hôn."

Thẩm Gia Duệ dừng một chút, nói: "Không có kết hôn lần nữa."

"Cái gì?" Triệu Hiểu Huyên khó hiểu nhìn hắn.
 
Thẩm Gia Duệ không tính trả lời nàng, chỉ đem sách giáo khoa để lên bàn, lại đem quyển tiểu thuyết tiếng Anh hồi sáng chưa đọc xong kẹp vào, tuy không trông cậy vào việc sẽ lừa gạt được lão sư, bất quá làm việc gì cũng phải lưu lại một con đường, tốt xấu phải cấp cho lão sư ít mặt mũi.

Thời điểm lão sư bước vào lớp, thấy y không ngẩng đầu, không coi ai ra gì, không khỏi trừng mắt liếc y một cái, song cái gì cũng không nói. Thẩm Gia Duệ thân thế không tốt, lại được toàn thể giáo viên công nhận là thiên tài, chưa bao giờ nghe giảng bài, nhưng mỗi lần thi cử đều đạt điểm tuyệt đối, chính là tính cách không khiến người ưa thích. Thành tích tốt như vậy nên các lão sư cũng cho y tí đặc quyền, cho dù có quản y y cũng không nghe, trường học lại không thể đuổi y, ai bảo hiệu trưởng đã để ý y là hạt giống tốt.

Tô Hủ bên này. Lượng công việc của thu ngân siêu thị rất lớn, nhưng lại buồn tẻ nhạt nhẽo, vội làm cả một ngày, hắn đến thời gian đi WC đều không có, liền làm gì có thời gian vào tranh thủ vào trong không gian xem tình hình. Tuy ở quầy thu ngân lãng phí hoàn toàn thời gian ban ngày, nhưng lúc rãnh rỗi Tô Hủ cũng suy nghĩ một chút về kế hoạch tương lai, vào lúc tan tầm cuối cùng cũng nghĩ ra bước đầu tiên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro