Chương 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khách sạn Lệ Hương với diện tích hoa viên không lớn, nhưng được trang trí vô cùng tỉ mỉ, trong hoa viên nhân viên một tay cầm xẻng bao nilon cùng khăn lau, một tay cầm dây xích Ed  dắt theo lối đường mòn, miệng giống như lẩm bẩm nói: "bé cẩu ngoan, ngươi có thể ị phân nhưng ngàn vạn lần đừng đi tiểu nha, ngươi mà tiểu, ta cũng chẳng có cách nào thu dọn."

Ed giống như nghe thấy phiền, đi ngang qua một thân cây, đột nhiên dừng lại nâng một chân lên. Nhân viên hoảng sợ hét to một tiếng , ngồi xổm xuống muốn dùng khăn lau lau đi, lại phát hiện Ed đem chân thả xuống, quay đầu liếc mắt nhìn hắn trong ánh mất tràn đầy chế nhạo cùng khinh thường, mà trên cây cái gì cũng chẳng có. Người nhân viên còn tưởng mình hoa mắt, lắc lắc đầu, dẫn Ed đi tiếp.

Bỗng nhiên, cuối đường mòn, một nam một nữ hướng tới chỗ người nhân viên đi đến, người nhân viên lập tức kéo Ed né tránh. Nam nhân đi ngang qua Ed, theo bản năng cúi đầu nhìn một cái, liền dừng lại hỏi: " đây là cẩu của ai?"

Người nhân viên nói: "Chào ngài Thẩm tiên sinh, đây là thú cưng của một vị khách chỗ chúng tôi."

"Tên nó là gì?" Thẩm tiên sinh hỏi, ngồi xổm xuống thử thăm dò duỗi tay định sờ cổ Ed, nữ nhân đứng sau lưng hắn lập tứ kinh hô: "Phó tổng, chú ý kẻo bị cắn!"

"Tên nó là Ed." Nhân viên vội lôi kéo xích tránh sang hướng khác.

Thẩm tiên sinh ngăn lại động tác của nhân viên, được như ý muốn mà sờ lên cổ Ed, hắn nhẹ nhàng xoa xoa sau cổ cùng trước ngực, nói: "Ed, Ed ngoan, người lớn lên thật xinh đẹp nha." Lại quay lại nhìn nữ nhân đằng sau, hỏi: "Cô nói có phải hay không?"

Nữ nhân nhẹ nhàng thở ra, dùng tay giữ hai mép chân váy, cũng ngồi xổm xuống nói: "Phó tổng nói đúng, ta còn chưa từng thấy còn cẩu khác xinh đẹp hơn con này đâu." Nói xong, duỗi tay muốn sờ đầu Ed.

Ed lập tức nâng móng vuốt, cào một cái lên mu bàn tay đang tới gần mắt nhìn chằm chằm vào nữ nhân, rồi xán lại gần về phía Thẩm tiên sinh.

Thẩm tiên sinh có chút đắc ý nở nụ cười:

"Xem ra Ed không thích cô, chỉ thích ta thôi, có phải không , Ed hử?" Hắn gãi gãi cổ Ed.

Đương nhiên rất  thích ngươi a, ai kêu ngươi là nam thần của ta? Ed có chút kích động phe phẩy đuôi, đôi mắt ngập nước gắt gao nhìn chằm chằm mặt Thẩm tiên sinh, trong cổ họng phát ra tiếng hừ hừ tỏ vẻ thoải mái, hơi hơi cúi đầu, để Thẩm tiên sinh thay đổi vị trí một chút.

Không sai, vị Thẩm tiên sinh này không phải ai khác, chính là người thừa kế do Thẩm Thừa Tuyên cùng vợ cả sinh ra, đội trưởng đại đội bóng Thẩm gia, Thẩm Gia Huân. Vì Thẩm phu nhân mạnh mẽ can thiệp, nên Thẩm Gia Huân hiện tại đã một mình nắm giữ một vài chi của tập đoàn Thượng Hoa, tập đoàn giải trí Thượng Hoa cùng tập đoàn chế tác dược Thượng Hoa, mà phần dư lại của tập đoàn Thượng Hoa hắn cũng có quyền lên tiếng không nhỏ.

Bởi vì Thẩm gia náo nhiệt ngang với phim cẩu huyết lúc tám giờ thêm dáng người tướng mạo có thể so với minh tinh rất dễ nhận ra, hắn và phụ thân hắn giống nhau đều là người được truyền thông chú ý, nên không thể nào điệu thấp, Thẩm Gia Huân dứt khoát lợi dụng danh khí của mình yêu cầu một số nhóm nghệ sĩ dưới trướng làm tuyên truyền miễn phí cho tập đoàn giải trí Thượng Hoa, chế tạo một ít tin tức bát quái, đề cao nhóm nghệ sĩ sắp ra mắt.

Bất quá, tuy rằng có bát quái, nhưng Thẩm Gia Huân chưa bao giờ để cho phóng viên có được chứng cứ xác thực về việc yêu đương, hơn nữa theo những người từng có tiếp xúc tiết lộ, đến bây giờ Thẩm Gia Huân chưa từng dính dáng đến chuyện yêu đương. Cho nên, đồng dạng mức độ nổi tiếng cao nhưng so với vị phụ thân bốn mươi tuổi hoa tâm đầy mình, thì Thẩm Gia Huân hai mươi giữ mình trong sạch càng được nhóm quần chúng yêu thích, hắn thỏa mãn toàn bộ ảo tưởng" Bá đạo tổng tài" của thiếu nữ. Cho nên dù không phải là người trong giới giải trí, nhưng lực ảnh hưởng cùng mức độ nổi tiếng của Thẩm Gia Huân cũng không thấp hơn những minh tinh nổi tiếng. Mà Ed cũng là một trong các fan bự của hắn.

Thẩm tiên sinh cùng Ed chơi một lát liền đứng lên, có chút tiếc nuối nói: "Thật muốn đem ngươi về nhà." Đột nhiên nghĩ tới cái gì, đối nữ nhân nói: "Đưa cho hắn danh thiếp." Lại đối với người nhân viên nói: "Làm phiền ngươi đưa danh thiếp cho chủ nhân của Ed, hỏi hắn một chút, ta thích sự rất thích Ed, tưởng mua Ed về, cho nên chỉ cần hắn đồng ý giá cả cao thấp không thành vấn đề."

Người nhân viên cẩn thận tiếp nhận danh thiếp: "Vâng, thỉnh Thẩm tiên sinh yên tâm."

Thẩm Gia Huân lại xoa xoa đầu Ed, xong mới mang theo nữ nhân xoay người rời đi.

Ed híp mắt nhìn phương hướng Thẩm Gia Huân biến mất, lấp tức ngẩng đầu nhìn về phía hai chiếc camera có thể chiếu tới chỗ này, vài giây sau, trong phòng điều khuyển, máy tính liên kết với camera, một người một chó biến mất không còn thấy tăm hơi. Ed lại quay đầu nhìn về phía người nhân viên, nâng móng vuốt chạm nhẹ vào chân hắn, làm hắn nhìn mình.

"Làm sao vậy?" người nhân viên cúi đầu, mặt đối mặt với Ed, trong nháy mắt, hắn đột nhiên quên mất mình đang làm gì, não bộ trống rỗng, theo quán tính ngồi xuống ghế bên đường, mắt nhắm lại, ngất đi.

( vì đoạn này vẫn là chó nên mình xin phép ghi là "nó" sau khi thành người sẽ sửa lại thành "hắn" nhé)

Ed nâng móng vuốt, nhẹ nhàng vung một cái, xích chó liền được cởi, nó nhìn xung quanh thật kỹ xác nhận trong hoa viện không có một ai. Kế tiếp, một hình ảnh không thể tin được chỉ xảy ra trong các bộ phim viễn tưởng xuất hiện, cơ thể Ed bắt đầu phát sinh các biến hóa, theo lực từ trường cơ thể bắt đầu biên đổi, đám lông dài chấm đất từ từ rút ngắn lại rồi biến mất, cái mồm cũng rút ngắn lại, lông trên đầu cũng trở nên mềm mại hẳn , nó nâng lên hai chân trước, dùng hai chân sau đứng thẳng, cơ thể càng lúc càng cao, cảnh tượng kia tưởng chừng như còn biến đổi nhanh hơn tốc độ sinh trưởng của thực vật trong phim phóng sự, sau vài giây, chú chó săn Afghanistan màu xám bạc biến mất, thay vào đó một thiếu niên trần truồng với mái tóc mày xám bạc xuất hiện.

Vị thiếu niên đó chính là Ed, thoạt nhìn hắn  cao nhất cũng chỉ tầm hai mươi tuổi, mái tóc màu bạc dài mượt ngang eo, làn da trắng nõn, ngũ quan nhu hòa tinh xảo, mang theo đặc trưng của người Trung Đông pha chút thâm thúy vào u buồn. Ed nâng tay lên, duỗi năm ngón nắm mở vài lần, lẩm bẩm: "Thật là đã lâu không dùng linh lực hóa thành thân thể con người... Vẫn là móng vuốt dùng tốt."

Hoạt động tứ chi một chút, Ed lập tức chạy tới hướng mà Thẩm Gia Huân biến mất, bất quá chạy được hai bước, bàn chân đã vấp phải hòn đá nhỏ trên đường, cơn đau làm hắn xuýt nữa té ngã.

"Ta nói hình như có chuyện gì quên mất " Ed vỗ vỗ đầu, giây tiếp theo,trên người hắn đã xuất hiện bộ đồ trăng rộng thùng thình, trên chân cũng mang thêm một đôi giày vải màu trắng. Đây là năm trước "Thư Nam" cho ra mắt thương hiệu thời trang tầm trung, bởi vì vải dệt cùng kiểu dáng đơn giản mặc vào vô cùng nhẹ nhàng thoải mái, nên Tô Hủ để lại một bộ ở trong không gian làm quần áo lao động.

Đổi xong quần áo, Ed dùng sức hít cái mũi, ngửi hương vị trong không khí, thực mau liền rõ Thẩm Gia Huân ở đâu, vội vàng đuổi tới.

Tại thang máy khách sạn Ed đuổi tới chỗ Thẩm Gia Huân, ngay lập tức chạy nhảy vọt tới trước mặt hắn, vươn bàn tay, cao hứng nói: "Chào ngài Thẩm tiên sinh!"

Thẩm Gia Huân ngây ngẩn cả người, nữ nhân bên cạch hắn cũng bị gương mặt hoàn mĩ của người trước mắt làm cho thất thần, nhưng giây tiếp theo nhớ tới chức vụ công tác của mình, lập tức tiến lên một bước ngăn Ed lại: "Thực xin lỗi tiên sinh, ta là thư ký của ngài Thẩm, nếu có chuyện gì, ngài có thể nói với ta."

Ed linh hoạt né tránh ngăn cản của nàng, lại một lần nữa vọt tới trước mặt Thẩm Gia Huân, ngửa đầu lên nhìn chằm chằm mắt hắn, trên mặt tươi cười xán lạn: " Thẩm tiên sinh, ta biết ngài là giám đốc công ty giải trí Thượng Hoa, gần đây Thượng Hoa đang tiến hành tuyển diễn viên cho phim truyền hình《 Tuyệt Đại Phong Hoa 》,nên ta tưởng hướng ngài Mao Toại tự đề cử mình."

Thẩm Gia Huân nhướng mày, giơ tay ngăn lại hành động gọi bảo vệ của thư ký, tỉ mỉ đánh giá Ed trong chốc lát, mới nói: “Vậy ngươi tưởng đóng vai nhân vật nào?”

Nghe xong lời này , cả khuôn mặt Ed đều bắt đầu tỏa ánh sáng, hắn lại lần nữa tiến thêm một bước, cơ hồ muốn đụng vào Thẩm Gia Huân: “Ta tưởng đóng vai nữ chính Tức Mặc Sương Cầm.”

Thẩm Gia Huân lui về phía sau một bước, có chút kinh ngạc nhìn Ed, hầu kết không rõ cùng bằng phẳng bộ ngực , chần chờ hỏi: “Ngươi là nữ ?”

“Ta là nam.” Ed phủ nhận nói, “Như thế nào, ta không đủ xinh đẹp, không thể diễn nữ chính sao?”

"Không ngươi rất  xinh đẹp, thật ra mà nói, nghệ sĩ của Thượng Hoa  không có người nào so được với ngươi." Thẩm Gia Huân trấn an nói, “Nhưng diễn viên không phải chỉ xinh đẹp là được, mà càng quan trọng hơn đó là kỹ thuật diễn. Bất quá, liền tính ngươi có kỹ thuật diễn nhưng cũng không thể đóng vai nữ chính được, bởi vì ngươi là nam không phải nữ, mà hiện tại cũng không lưu hành kiểu nam giả nữ”

Ed bất mãn chu miệng lên: "Ngươi đây là kỳ thị giới tính!"

Thẩm Gia Huân có chút dở khóc dở cười, trầm ngâm một lát, nói với thư ký : “Cho ta danh thiếp lão Dương.” Tiếp theo đem danh thiếp đưa cho Ed, nói: “Nếu ngươi biết ta là giám đốc  Thượng Hoa, vậy ngươi cũng nên biết Dương Dịch.”

“Ta biết!” Ed dùng sức gật đầu, "Người đại diện kim bài của Thượng Hoa."

Thẩm Gia Huân nói: “Ngươi ngoại hình thực sự rất tốt, tiềm lực cũng không nhỏ, cho nên, tuy rằng ta không thể đem vai nữ chính của《 Tuyệt Đại Phong Hoa 》cho ngươi, nhưng bất quá nếu ngươi đồng ý trở thành nghệ sĩ của  Thượng Hoa, thì vẫn còn rất nhiều cơ hội khác cho ngươi. Nếu nghĩ kỹ rồi, ngươi có thể gọi cho Dương Dịch, nói cho hắn là ta cho ngươi danh thiếp, xem hắn an bài như thế nào, được không?"

Ed cầm danh thiếp, cau mày nghĩ nghĩ, cuối cùng lại mặt mày hớn hở, nói: “Thiệt tốt, cảm ơn Thẩm tiên sinh."

Thẩm Gia Huân mỉm cười gật gật đầu: “Vậy, lần sau gặp nhau sẽ là ở Thượng Hoa." Liền vào thang máy.

Ed đứng ở trước cửa thang máy, nhìn cửa thang máy chậm rãi đóng lại, một bên màn hình hiện số các tầng đang không ngừng tăng lên, hồi lâu sau mới hồi phục lại tinh thần, vui rạo rực nhìn danh thiếp trong tay, vừa nhấc đầu, thấy người bên cạnh đều đang xem hắn, lập tức thu hồi trên mặt tươi cười, cả người tản ra khí vị cao thâm khó đoán, rời đi thang máy, trở lại hoa viên.

Trong hoa viên,nhân viên nghẹo cổ ngồi trên ghế ngủ, Ed biến trở lại bộ dáng chó săn, giải trừ trạng thái thôi miên cho hắn.

Người nhân viên vừa mở mắt, phát hiện chính mình không biết sao ngủ gật, liền sợ tới mức nhảy dựng lên, thiếu chút nữa vặn gãy cổ. Hắn chột dạ nhìn xung quanh, từ trên mặt đất nhặt lên xích chó không biết từ lúc nào bị tháo ra một lần nữa buộc ở trên cổ Ed, mang theo nó tiếp tục tản bôn ở trong hoa viên.

Mà ở nhà ăn của khách sạn, bàn bốn người vừa hàn huyên xong, đề tài bắt đầu tiến vào vấn đề chính .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro