Chương 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chờ buổi tối thời điểm Thẩm Gia Duệ trở về, Tô Hủ còn nghĩ hẳn sẽ hỏi tới Ed, không nghĩ tới Thẩm Gia Duệ lại là bộ dáng thở phào nhẹ nhõm, chỉ là nhìn những món đồ đắt tiền mua cho thú cưng bảo vứt đi thì không nỡ, nhún vai: "Trong công ty cũng có người nuôi chó, ta đem mấy món này cho hắn, đỡ lãng phí."

Tô Hủ thấy hắn không hỏi tới Ed, trong lòng không biết có nên thở phào hay không, gật đầu nói: "Tùy ngươi xử lý."

Trước khi đi ngủ, Thẩm Gia Duệ tiện tay giặt sạch chiếc quần lót mặc ban ngày, đem ra ban công phơi vô tình phát hiện trong góc có một chậu hoa đề số 17 của Tô Hủ.

Chờ Thẩm Gia Duệ bước ra ban công Tô Hủ mới nhớ tới thứ mình đang giấu ở ngoài, hiện tại hắn chỉ muốn vùi mặt mình sâu xuống gối, đột nhiên hắn rất muốn đem achỉ số thông minh của chính mình túm lại hung hăng đánh cho một trận.

Thẩm Gia Duệ nhìn chậu hoa kia, ban đầu không hề liên tưởng tới bí mật của Tô Hủ, quay đầu nhìn thấy Tổ Hủ đang vùi đầu giả chết trong gối, khẽ nhếch miệng, thò lại gần ngửi thử, thấy cánh hoa đọng nước, liền xoay người hỏi: " Cánh hoa đọng nhiều nước như vậy không lau đi không sợ nó không quang hợp được sao?"

Tô Hủ đem đầu từ trong gối nhô lên, ánh mắt phức tạp nhìn Thẩm Gia Duệ, cuối cùng  vẫn bất lực thuận theo, nói: "Nước này là do cây tiết ra. Ăn được, cây có vị ngọt."

Thẩm Gia Duệ liền lấy tay chấm thử một chút, gật đầu nói: "Đúng là ngọt " lại nói: "Đây là hoa gì?"

Tô Hủ nhìn Thẩm Gia Duệ như muốn nói lại thôi, chờ hắn đi tới bên cạnh mình ngồi xuống, mới nói: "Hoa này... Hoa này vẫn chưa có tên... Ngạch, ta hiện tại tạm thời gọi nó là  số 17."

Thẩm Gia Duệ trong lòng lưu chuyện vài cái ý niệm, cuối cùng thử hỏi: "Ba, hoa này người định trồng thử ở nhà rồi từ từ nghiên cứu sao?"

Tô Hủ lại một lần trầm mặc. Hắn ban đầu định đem thực vật của thế giới khác do không gian khen thưởng vào thế giới thực gieo trồng, nhưng chờ hắn từ trong vui sướng thoát ra lý trí trở lại, vấn đề liền xuất hiện: Hắn căn bản không thể giải thích được lai lịch của những loại cây vốn không thể tìm thấy được trên trái đất, đồng dạng hắn cũng không thể khẳng định, những loài cây này cuối cùng có thể trở thành giống loài xâm lấn, gây tổn hại đến hệ sinh thái hay không, mà quan trọng nhất nó có gây ảnh hướng tới con người, có gây ra dị ứng hay không? Tuy rằng độ đáng tin cậy cửa không gian rất cao, sẽ không tạo ra những loài thực vật uy hiếp tới nhân loại, nhưng mà Tô Hủ vẫn như cũ không thể hoàn toàn yên tâm được, cho nên trước khi đem thực vật ra điều phối hắn yêu cầu chính mình cần phải nghiên cứu kỹ lưỡng trước, nhưng mà Tô Hủ khẳng định điều kiện hoàn thành nghiên cứu không khó.

Trong tay có được tài nguyên phong phú lại không thể lợi dụng, cảm giác nghẹn khuất này thực khó để chịu được. Nếu những loại thực vật này chỉ có thể gieo trồng trong không gian, thì số lượng có thể lấy ra là rất ít, cho dù có chứng minh nó vô hại, nhiều nhất cũng chỉ có thể dùng một chút cho việc định chế nước hoa tầm trung. Nhưng đã là một Điều Hương sư, một nhà sáng tác nước hoa, Tô Hủ hy vọng nước hoa của mình được càng nhiều người đón nhận, được nhiều người ca ngợi, mà không phải chỉ giới hạn ở những con người thuộc tầng trung.

Thẩm Gia Duệ nhìn ra Tô Hủ do dự, hắn cũng không có thúc giục, chỉ kiên nhẫn chờ đợi trong chốc lát, cuối cùng hôn lên cái trán Tô Hủ, nói: "Không muốn nói thì thôi, mau ngủ đi.”

Tô Hủ càng cảm thấy áy náy. Hắn tự nhận nếu là hắn thì cũng chẳng thể khoan dung được vậy, nếu Thẩm Gia Duệ có bí mật mà hắn vô tình phát hiện nhưng lại nhất quyết không muốn nói cho hắn biết , hắn cảm thấy mình sẽ vô cùng tức giận và thất vọng.
Hiển nhiên, lý trí luôn nhắc chúng ta rằng phải để cho người đó không gian riêng tư, nhưng về mặt tình cảm, chúng ta luôn hy vọng ở những gì mình đã bỏ ra sẽ nhận lại được sự tín nhiệm cùng tình cảm của người đó. Hành vi giữ bí mật này, đối với Tô Hủ mà nói, giống như là chà đạp lên sự tín nhiệm cùng tinh cảm của con trai.

Thẩm Gia Duệ duỗi tay tắt đèn ở đầu giường, phòng ngủ lập tức lâm vào bóng tối. Một phút về sau, Tô Hủ nhẹ giọng nói: “Gia Duệ, ngươi ngủ rồi sao?”

Thẩm Gia Duệ đem đèn mở lại, mặt đầy mỉm cười, dựa nửa thân mình vào thành giường, cúi đầu nhìn Tô Hủ đang nằm ở trên giường, mỉm cười, không nói lời nào, nhưng mà Tô Hủ từ vẻ mặt của hắn thấy được sự cổ vũ.

Tô Hủ cảm thấy tư thế hiện tại của hai người có điểm kỳ quái, bất quá cũng không có nghĩ nhiều, như cũ vô tri vô giác cuộn tròn ở trong lòng Thẩm Gia Duệ, thấp giọng nói: “Số 17 loại hoa này... Loại hoa này, kỳ thật không phải thực vật tồn tại trên trái đất.”

Thẩm Gia Duệ hiểu rõ: “Ngài muốn đem nó tiến hành thương nghiệp hóa, mở rộng quy mô gieo trồng?”

“Đúng vậy, ta muốn lợi dụng chất lỏng do loài hoa này tiết ra, để điều chế nước hoa.” Tô Hủ có chút mệt mỏi nói, “Nó mùi hương rất đặc biệt, không biết ngươi có phát hiện ra không, là một loại mùi hương khiến người ta cảm giác thực nhẹ nhàng bình tĩnh, nếu có thể dùng nó để điều chế nước hoa, ta tin nhất định có thể tạo ra nước hoa giúp thả lỏng tinh thần."

Thẩm Gia Duệ dùng một cái tay khác nhẹ nhàng chậm rãi chải vuốt tóc Tô Hủ, Tô Hủ ngay từ đầu còn đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, cũng không có cự tuyệt động tác của hắn, cuối cùng đột nhiên phản ứng lại, lập tức đỏ mặt đánh mu bàn tay Thẩm Gia Duệ một chút: “Không biết lớn nhỏ!”

Thẩm Gia Duệ nhẹ giọng bật cười, cúi xuống thân đè ở trên người Tô Hủ , đem đầu vùi ở trong lòng ngực hắn, nói: “Ba ba cũng có thể trả thù sờ lại ta a.”

Tô Hủ lập tức đem tóc của hắn xoa thành một ổ lộn xộn, mới vừa lòng nhéo nhéo lỗ tai hắn, cười nói: “Kiểu tóc này không tồi, đủ cuồng dã.”

Thẩm Gia Duệ kéo tay Tô Hủ nằm trở lại, nghĩ một chút, hỏi: “Ba, nếu cây này gọi là số 17, loại hoa làm ra nước hoa có tác dụng thả lỏng tinh thần, đó có phải hay không cũng có thể dùng cho y học?”

Tô Hủ nói: “Đương nhiên, nghe nói đối với chứng bệnh lo âu buồn phiền cùng bệnh trầm cảm đều có hiệu quả chữa trị không tồi.” Theo sát đó hắn lại bổ sung thêm một câu: “Ta chỉ là nghe nói thôi, không thể xác nhận.”

Thẩm Gia Duệ đối với lời này không để bụng, hắn đem Tô Hủ đặt ở trong lồng ngực mình, đôi tay nắm lấy, theo bản năng nhẹ nhàng xoa bóp, suy tư một lát, cuối cùng nói: “Nếu muốn đưa loại này thực vật này ra ánh sáng, cũng không phải không thể…”

Tô Hủ sửng sốt, Thẩm Gia Duệ nói tiếp: “Ba, nếu ngài tin tưởng con, liền đem chuyện này giao cho con làm đi.”

Tô Hủ lắc đầu: “Không phải ta không tin ngươi, chỉ là đột nhiên đưa ra một giống loài thực vật mới, không khỏi cũng quá kinh thế hãi tục, ta không nghĩ chọc phiền toái cho ngươi. Cũng không phải cần thiết cứ phải dùng số 17 mới có thể điều nước hoa, thôi bỏ đi, liền trồng ở nhà từ từ xem xét kết quả đã.”

Thẩm Gia Duệ trấn an nói: “Ta cũng không phải toàn vì ba ba. Công ty hiện tại đang có ý tưởng tiến vào ngành sản xuất y dược, đang ở thu mua xưởng dược, bất quá nếu muốn ở ngành sản xuất này tranh một ly canh, tốt nhất là phải có cho chính mình một bản độc quyền. Ta nghĩ, nếu loại thực vật này có thể dùng cho chế tác y dược, cũng có thể lợi dụng nó nghiên cứu chế tạo ra một loại thuốc mới.”

Tô Hủ nhíu mày nói: “Ta biết ngươi có năng lực, bất quá lợi dụng thực vật chưa rõ để nghiên cứu chế tạo tân dược cũng không phải là cái gì chuyện dễ dàng, không cẩn thận lỗ sạch vốn. A, phi phi phi, nói càn nói bậy không tính toán gì hết.” Tô Hủ biết bọn họ làm người buôn bán kiêng kị những lời này, vội ngồi dậy hướng thần linh đổi ý.

Thẩm Gia Duệ cười, nói: “Không có nguy hiểm thì có lợi nhuận, không mạo hiểm kiếm sinh ý thì sao kiếm được tiền, lại nói, ngài chẳng lẽ còn không tin con trai mình sao?”

Tô Hủ có chút lo lắng nhìn Thẩm Gia Duệ, ở trong lòng không ngừng thuyết phục chính mình “Liền tính thất bại thì con trai vẫn còn đường lui là ta mà”, cuối cùng cũng do dự nói: “Ta còn có một vài thực vật khác, có thể hay không đem tới trợ giúp cho ngươi?”

Thẩm Gia Duệ không nghĩ tới hôm nay Tô Hủ thế mà lộ ra nhiều như bí mật tới vậy, ngây người một lúc lâu sau, mới mừng như điên ngồi dậy, đột nhiên đem Tô Hủ ôm vào trong ngực.

“Cảm ơn ba ba!” Hắn đem đầu vùi ở trong cổ Tô Hủ, “Cảm ơn ba ba!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro