Chương 50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

( tung bông (◠‿・)—☆ đi được nửa chặng đường ròi nà (≧▽≦))

Tô Hủ mơ một giấc mộng, giấc mộng này đã rất lâu rồi hắn chưa mơ thấy: Hắn nằm mơ thấy chính mình trở lại thế giới cũ, vẫn sống trong căn trung cư có hơn trăm năm lịch sử đó.

Hắn vẫn nhớ rõ bố cục căn trung cư đó, bởi vì biết chính mình không có khả năng kết hôn sinh con, hắn đem mặt tường ngăn giữa hai phòng ngủ đập đi, một bên hắn làm chỗ ngủ kê vào đó chiếc giường tatami(1), ngày thường chi dù hắn có lăn lộn ở mặt trên như thế nào đi chăng nữa thì đồ đạc đều sẽ không rơi văng lung tung được, các bằng hữu tới nhà hắn làm khách đều cười bảo chiếc giường đó của hắn đủ chỗ để mở tiệc luôn đó.

(

1) giường tatami (giường ngủ hiện đại): giường ngủ đa năng có khoang chứa đồ để căn phòng thêm rộng rãi gọn gàng.

Mà hiện tại, hắn phát hiện chính mình đang  nằm trên chiếc giường tatami kia, mà phía trên có một người nam nhân đang đè hắn .

Người kia nhất định rất rất cường tráng, bởi vì Tô Hủ cảm thấy chính mình bị ép tới sắp không thở nổi. Hắn muốn đẩy nam nhân kia ra, nhưng mà hắn phát hiện tứ chi đối phương gắt gao khóa chặt trên người mình, làm hắn không thể nào động đậy.

Sau đó hắn phát hiện bọn họ đang hôn môi. Môi lưỡi cọ xát, nước bọt trao đổi cảm giác là vô cùng rõ ràng, mà nụ hôn này ban đầu chậm chạp thăm dò từ từ trở nên thô bạo chiếm đoạt, Tô Hủ cảm thấy yết hầu của mình đều bị liếm tới phát đau, trong khoang miệng thịt non mềm giống như bởi vì đối phương nóng nảy mút vào làm bị thương.

Tô Hủ cảm thấy chính mình nên giãy giụa, nhưng mà —

Đáng chết chính là hắn rất thích kiểu này!

Tô Hủ ở trong lòng ai thán một tiếng, thả lỏng thân thể, đem chính mình hoàn toàn rộng mở, giao toàn quyền cho nam nhân tràn ngập dục vong khống chế.

Sau đó hắn phát hiện cảm giác bị gặm cắn mút vào càng ngày càng rõ ràng, cảm giác bị giam cầm áp bách trừu tượng trong mở cũng dần trở nên cụ thể chân thật. Sau đó hắn mở mắt.

Thẩm Gia Duệ đang hôn hắn.

Ngay từ thời điểm đầu, cái loại ý thức này cũng giống như dự báo thời tiết nói "Thời tiết hôm nay rất tốt" nhưng không có nghĩa các vùng đều giống nhau, tuy rằng truyền đạt tới đại não Tô Hủ, nhưng chính là hắn vẫn chưa ý thức được việc này mang hàm ý gì. Cả người hắn trở nên nóng bỏng, đại não giống như bị đặt trong nồi cháo hầm nhừ, mà lúc Thẩm Gia Duệ đưa tay ra sau đầu hắn lại một lần nữa đem đầu lưỡi thử thăm dò vào trong miệng liếm tới yết hầu hắn, hắn thậm chí  đem miệng hé đón hùa theo động tác đó cổ vũ nó càng mãnh liệt hơn.

Sau đó hắn đột nhiên tỉnh táo lại, cả người run lên, hung hăng đem Thẩm Gia Duệ đẩy ra.

Thẩm Gia Duệ đột nhiên không kịp phòng ngừa bị Tô Hủ đẩy từ trên giường xuống mặt đất, vững vàng ngã trên sàn nhà. Nhưng dù thân thể đau đớn căn bản không bằng việc, Tô Hủ vừa rồi trong lúc giật mình hoảng hốt thiếu chút nữa cắn đứt đầu lưỡi của hắn, mà thời điểm hắn bị đẩy ra, răng nanh Tô Hủ ở trên đầu lưỡi hắn cắt ra một đường dài

“Ngươi đang làm cái gì!” Tô Hủ tức giận đến cả người phát run, nắm gối đầu nếm thẳng xuống người Thẩm Gia Duệ, mà người sau vẫn chỉ cuộn tròn ngồi trên mặt đất vẫn không nhúc nhích.

Tô Hủ từ trên giường nhảy xuống, lại đập gối lên người Thẩm Gia Duệ, mặt ngoài hùng hổ kỳ thật hoảng loạn bất kham chạy ra khỏi phòng.

“Ba...ách...” Thẩm Gia Duệ che miệng, chịu đựng đau đớn bò dậy, mới vừa kêu một tiếng, đã bị đau đớn trên đầu lưỡi khiến nói không ra lời, chỉ phát ra một tiếng rên hàm hồ không rõ nghĩa.

Tô Hủ nghe thanh âm cảm thấy không đúng, quay đầu nhìn lại, liền nhìn đến một tia máu từ khe hở ngón tay Thẩm Gia Duệ chảy ra.

Lại là một phen gà bay chó sủa, chờ thời điểm Tô Hủ mang Thẩm Gia Duệ từ bệnh viện trở về đã qua giờ cơm chiều.

Bác sĩ dặn dò người bệnh mấy ngày nay cần ăn uống thanh đạm, tốt nhất là ăn thức ăn lỏng, tận lực tránh khả năng để vết thương trên lưỡi đụng tới đồ ăn. Vì thế hiện tại, Tô Hủ đứng ở bệ bếp trước, vì Thẩm Gia Duệ nấu cháo rau dưa.

Vết thương trên lưỡi Thẩm Gia Duệ vừa mới dùng thuốc, hiện tại không có cách nào há mồm nói chuyện, hắn nhìn Tô Hủ trầm mặc lộ ra bóng dáng uể oải, trong lòng càng thêm nôn nóng bất an. Vì để dời đi lực chú ý, hắn bắt đầu đem giẻ lau trên bàn không ngừng gấp thành đủ loại hình dạng, mà cuối cùng hắn một tay đem giẻ lau ném qua một bên, đột nhiên đứng lên lên tiến tới, từ phía sau ôm chặt lấy eo Tô Hủ.

Tô Hủ đang cầm cái muỗng quấy cháo rau dưa trong nồi, bị Thẩm Gia Duệ từ phía sau xông tới đâm cho hắn thiếu chút nữa đem cái muỗng ném vô trong nồi. Hắn giãy giụa tượng trưng một chút, lại cảm thấy động tác này giống như là nữ nhân cùng bạn trai làm nũng, lập tức ngừng lại, lạnh lùng nói: “Buông ra.”

Thẩm Gia Duệ tất nhiên không chịu buông tay. Hắn dụi đầu vào hõm vai Tô Hủ, hít thật sâu, Tô Hủ tâm hoảng ý loạn cười nhạo một tiếng, muốn làm ra bộ dáng lãnh khốc vô tình, lại phát hiện vô luận chính mình có làm thế nào cũng không thể tự tin mười phần vô pháp đẩy ra hắn.

Bởi vì hắn biết, thời điểm phát hiện Thẩm Gia Duệ đang hôn môi mình, trừ bỏ khiếp sợ cùng phẫn nộ, trong lòng còn có chút mặt khác cảm xúc, một cái khiến bản năng của hắn cảm thấy kinh khủng đồng thời cũng không muốn thừa nhận cảm xúc này tồn tại— vui sướng.

Vì thế tới rồi cuối cùng, hắn cũng không có đẩy ra Thẩm Gia Duệ, chỉ là trầm mặc nấu xong cháo, tắt bếp, lạnh lùng nói: “Buông ra.” Dừng một chút, mới bổ sung một câu, “Ăn cơm.”

Thẩm Gia Duệ do dự buông tay của mình ra, nhưng mà vẫn như cũ gắt gao bám phía sau hắn, thẳng đến Tô Hủ vì mình múc xong cháo, mới kéo ghế, đặt ở vị trí gần cửa bếp ngăn cách với Tô Hủ , dựa sát vào Tô Hủ rồi mới ngồi xuống. Mà Tô Hủ cũngkhông muốn ăn, chỉ ngồi nhìn hắn ăn.

Thẩm Gia Duệ trầm mặc ôm chén, cái miệng nhỏ nhẹ nuốt cháo, thường thường giương mắt thật cẩn thận quan sát biểu tình Tô Hủ, khuôn mặt tinh xảo đã có chút sắc bén nay trên mặt mang theo nồng đậm khủng hoảng cùng thấp thỏm, phảng phất như một chú sói hiang bị thuần phục, sợ hại người chủ nhận nuôi mình đem mình vứt bỏ.

Tô Hủ nhìn Thẩm Gia Duệ trên mặt còn mang theo vài phần non nớt, một loại cảm giác thật lớn tội ác cảm đột nhiên ập vào trong lòng.

Đứa nhỏ này còn chưa đến mười sáu tuổi.

Chuyện lần này, hắn mệt mỏi nhắm mắt lại, dùng ngón tay xoa bóp chính mình mi tâm. Ta là phụ thân đứa nhỏ này a. Hắn ở trong lòng rít gào, lồng ngực bởi vì bi ai cùng tự trách nhanh chóng co rút , làm hắn có chút hô hấp khó khăn.

Bởi vì nhắm mắt lại, Tô Hủ không có nhìn thấy Thẩm Gia Duệ nháy mắt trở nên thống khổ khuôn mặt dữ tợn, hắn thoạt nhìn giống như bị vô số con dao nhọn đâm thủng thân thể, cả người đều nhẹ nhàng run rẩy, lại giống như đang áp chế cái gì, phảng phất chỉ cần hơi buông lỏng lười biếng, một con quái thú liền sẽ xé rách lớp da nhân loại của hắn từ trong thân thể chui ra, đem người nam nhân tản ra nồng đậm hương vị ủ rũ cắn nuốt sạch sẽ .

Mà trong nháy mắt lúc Tô Hủ mở mắt ra, cảm xúc thống khổ cùng giãy giụa đều biến mất sạch sẽ, chỉ còn lại có sợ hãi cùng thương tâm.

Thẩm Gia Duệ bởi vì đầu lưỡi bị thương không thể nói chuyện, mà Tô Hủ là không muốn nói chuyện, bởi vậy buổi tối này, toàn bộ căn phòng ở đều lâm vào bầu không khí trầm lặng chết chóc. Thẩm Gia Duệ ngồi ở thư phòng trước máy tính trầm mặc nhìn văn kiện, mà Tô Hủ trốn tránh ở phòng làm việc. Hắn tưởng nghiên cứu vài phối phương thay đổi tâm tình, lại phát hiện ở trong một đống công thức phân tử lộn sộn, thứ hắn viết xuống chính là tên Thẩm Gia Duệ.

Tô Hủ nhụt chí đem cuốn vở ném vào góc tường, cả người sụp xuống ngồi vào ghế dựa, mở ra tứ chi, nhắm mắt lại.

Một trận hoảng loạn tiếng bước chân từ phòng bên cạnh vang lên, dừng ở trước cửa phòng y, ngay sau đó cứa phòng làm việc bị gõ vang.

Tô Hủ không muốn để ý đến hắn, đối với tiếng đập cửa càng ngày càng vội vàng mắt điếc tai ngơ. Tiếng đập cửa đột nhiên im bặt, tiếng bước trân hoảng loạn lại một lần vang lên, biến mất vài giây sau lại quay lại.

Cánh cửa khóa trái đượcThẩm Gia Duệ dùng chìa khóa mở ra. Tô Hủ xoay người, không muốn nhìn hắn. Nhưng mà Thẩm Gia Duệ đi nhanh tới vọt ra trước mặt hắn.

Tô Hủ cực kỳ không kiên nhẫn quát lớn: “Ngươi rốt cuộc muốn gì…”

Hắn còn chưa nói xong. Thẩm Gia Duệ bùm một tiếng quỳ rạp xuống dưới chân Tô Hủ, hắn ôm chặt lấy hau chân Tô Hủ, đem khuôn mặt của chính mình mặt chôn trên đùi y. Thực mau, Tô Hủ liền nghe được tiếng khóc đè nén, tiếng khóc này càng lúc càng lớn, tựa hồ là bởi chạm tới vết thương trong miệng mà trở nên đứt quãng linh tinhreem rỉ.

Tô Hủ nhớ rõ lúc chính mình vừa mới tới thế giới này, trong lúc tăng độ hảo cảm với Thẩm Gia Duệ, Thẩm Gia Duệ thường xuyên sẽ bởi vì một ít chuyện nhỏ không thể hiểu được lông gà vỏ tỏi mà khóc thút thít, khi đó hắn cảm thấy lại đau lòng vừa buồn cười, ngầm cảm thấy Thẩm Gia Duệ là người đa sầu đa cảm giống một tiểu cô nương. Nhưng mà từ lúc Thẩm Gia Duệ tự mình lập nghiệp sau, hắn đã không còn khóc.

Hôm nay, hắn đã cao hơn y nửa cái đầu, lại quỳ gối chính mình ngồi dưới chân y, giống khi còn nhỏ thương tâm khóc lóc thảm thiết, Tô Hủ một chút cũng không cảm thấy buồn cười, hắn chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu, giống như cũng muốn học theo khóc rống một hồi.

Hắn cắn môi dưới, áp chế nội tâm quay cuồng mạc danh cảm xúc, chần chờ đem tay đặt ở trên đầu Thẩm Gia Duệ mềm mại tóc, nhẹ nhàng vuốt.

Thẩm Gia Duệ đột nhiên ngẩng đầu, từng dòng nước mắt từ hai mắt khóc đến sưng đỏ của hắn lăn xuống, “Ba ba…” Hắn mơ hồ không rõ kêu, bàn tay nhanh chóng bắt lấy tay Tô Hủ, đem miệng mình dán ở lòng bàn tay Tô Hủ.

Tay Tô Hủ bị đôi môi ướt át của hắn chạm phải nhiệt độ tăng lên co rúm lại một chút, Thẩm Gia Duệ càng thêm dùng sức nắm chặt cổ tay của y, đem bàn tay y ấn ở trên đôi mắt vẫn như cũ rơi lệ không ngừng của mình.

Nước mắt phảng phất xuyên thấu qua lòng bàn tay, chảy thẳng tớ trong lòng y. Tô Hủ thở một hơi thật thở dài.

“Về sau đừng làm vậy.” Hắn nghe được thanh âm tái nhợt vô lực của mình, “Đừng như vậy nữa.”

Thẩm Gia Duệ không có đáp lại, hắn không có gật đầu, cũng không có lắc đầu. Nhưng mà Tô Hủ làm bộ coi như hắn đã đồng ý, lôi kéo hắn đứng lên: “Ngủ đi thôi, ngày mai còn phải đi làm.”

Kỳ nghỉ của Tô Hủ ngày hôm sau liền kết thúc, hắn cùng Thẩm Gia Duệ giống nhau rời giường thu thập, một người đi làm, một người đi học. Trường học hôm nay có một cái kiểm tra đo lường, Thẩm Gia Duệ ngày thường có thể trốn học, kiểm tra lại không thể không đi.

Tô Hủ đưa hắn tới trường, dừng trước cổng trường, Thẩm Gia Duệ không chịu xuống xe, đôi mắt thẳng tắp nhìn Tô Hủ. Hai người nhìn nhau thật lâu, Tô Hủ rốt cuộc dơ cờ bại trận tới, kéo mặt hắn, ở hắn trên trán ấn một cái hôn: “Kiểm tra thuận lợi.”

Thẩm Gia Duệ lập tức nở ra một nụ cười xán lạn, hai mắt hắn còn có chút sưng đỏ, nụ cười làm hắn thoạt nhìn yếu ớt hơn nhiều, nhưng vẫn như cũ đẹp đến kinh tâm động phách. Hắn nhanh chóng kéo tay Tô Hủ qua, hôn mu bàn tay y, lúc này mới nhảy xuống xe, hướng tới Tô Hủ phất phất tay, đu vào cổng trường.

Tô Hủ nhìn bóng đangThẩm Gia Duệ biến mất ở trong đám người, mới suy sụp bả vai, vẫn không nhúc nhích ghé vào trên tay lái. Sau đó hắn cả người đều cứng đờ, bởi vì từ góc đồ này, hắn vừa vặn có thể nhìn tới phía trước chính mình có một chiếc xe ngừng ở ven đường xe. Chiếc xe kia màu sắc không có gì lạ, chỉ là khi chú ý tới trong góc tiểu trang trí chỗ vị trí người lái tố giác giá trị con người của người lái. Mà ở bên trong xe người ngồi trên ghế lái là Thẩm Thừa Tuyên.

Hắn hiển nhiên cũng thấy được Tô Hủ, lập tức đối với y phất phất tay, thoạt nhìn bộ dáng thực vui vẻ.

Tô Hủ lập tức khẩn trương, hắn phản ứng đầu tiên là lo lắng đối phương có phải hay không nhìn thấy được vừa rồi nhất cử nhất động của Thẩm Gia Duệ, ngay sau đó mới nghĩ tới, vừa rồi hỗ động chỉ ai là hành động hình thường của cha con, hắn uể oải dùng cái trán cụng thật mạnh vào tay lái, chỉ cảm thấy chính mình thật sự là quá thần hồn nát thần tính chút. Tâm tình càng thêm không tốt Tô Hủ không muốn quản đối phương có phải hay không là ông chỉ của mình, cũng không tiến lên chào hỏi, đen mặt khởi động xe, cũng không quay đầu lại rời khỏi trường học.

Mà ở phía sau hắn, Thẩm Thừa Tuyên vuốt cằm, cẩn thận hồi tưởng hình ảnh vừa rồi trước khi Thẩm Gia Duệ xuống xe, dần dần khóe miệng hắn cong lên gợi ra một cái mỉm cười hứng thú dạt dào.

“Quả nhiên, không hổ là con trai ta, liền yêu thích đều giống nhau như đúc, ân, phẩm vị đúng là không tồi.”

( nghỉ thôi thứ 2 gặp nha(@^◡^))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro