Chương 51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Tô Hủ tới công ty, bắt đầu từ bãi đỗ xe, liền phát hiện trên đường tới văn phòng hôm nay phá lệ gặp rất nhiều đồng nghiệp, tuy rằng hắn là thủ tịch Điều Hương sư của "Thư Nam", nhưng cũng chưa từng có hôm nào giống hôm nay, thu được một đống lời thăm hỏi không hề ý nghĩa sáng tốt lành cũng những ánh mắt nhìn chăm chú.

Hắn cảm thấy thần kinh của mình có khả năng là quá nhạy cảm, nhưng mà trên đỉnh đầu của hắn luôn có những ánh mắt đánh giá che dấu vụng về, ra khỏi thang máy đi về hướng phòng mình, xuyên qua hành lang, đẩy ra của phóng thí nghiệm nước hoa, thời điểm nhìn thấy vài trợ lý cùng Điều Hương sư cùng tham gia chuyến đi du lịch Nhật Bản, hắn tức khắc minh bạch chuyện gì đang diễn ra rồi.

Chuyện mình nuôi con riêng là con ngoài dã thú của Thẩm Thừa Tuyên xem ra đã truyền khắp toàn bộ công ty. Cho nên hôm nay họ tới đây là để xem kẻ nuôi con ngoài dã thú của Thẩm Thừa Tuyên coi tiền như rác là ai sao?

Tô Hủ tâm tình lập tức từ xấu biến thành cực tồi tệ. Hắn giống như gió lốc đi tới phòng làm việc, làm lơ nhóm trợ lý trào hỏi, bước nhanh hường tới văn phòng của mình, sau đó ở một khắc trước khi mở cửa kia, dừng lại, xoay người nghiêm khắc nhìn mấy trợ lý.

"Ta nói rồi, phòng thí nghiệm không thể có bất cứ một mùi gì" Hắn thanh âm lạnh băng như thể có vụn băng rơi xuống, "Hiện tại, mời các cô cậu nói cho ta biết, đây là mùi gì?"

Nhóm trợ lý run run rẩy rẩy đứng lên, giống như học sinh tiểu học bị giáo viên chủ nhiệm gọi lên văn phòng phê bình không giám nói một lời cúi đầu nhìn chằm chằm mặt đất.

"Nói chuyện!" Tô Hủ đề cao âm lượng của chính mình.

"Là, là mùi cà phê..." nữ trợ lý ở chuyến đi lữ hành Nhật Bản cùng Thẩm Thừa Tuyên thông đồng dũng cảm mở miệng. "Tô lão sư, thực xin lỗi, đáng ra chúng tôi phải ở phòng trà uống xong cà phê, chứ không phải mang về phòng thí nghiệm"

"Vì sao có quy định này, các cô cậu còn nhớ rõ nguyên nhân không?" Tô Hủ tiếp tục nói, giơ tay ngăn lại vị nữ trợ lý kia trả lời, chỉ vào một vị nam trợ lý khác quát, "Cậu tới nói!"

Nam trợ lý bị hoảng sợ, lảo đảo lui về phía sau một bước nhỏ, đầu cúi đến càng thấp: "Bởi vì tạp vị sẽ ảnh hưởng đến khứu giác của Điều Hương sư ảnh hưởng tới phán đoán, tiến tới ảnh hưởng đến kết quả điều hương."

"Vẫn nhớ a, ta còn tưởng rằng các cô cậu đều đã quên hết rồi." Tô Hủ cười lạnh nói, "Biết rõ cố ý vi phạm..."

Hắn đột nhiên ngừng lại, cảm thấy tâm mệt rã rời. Hắn không phải kiểu cấp trên đối với cấp dưới nghiêm khắc, hơn nữa công việc của hắn cũng không phải quản lý, nếu trước kia bắt gặp loại chuyện này, hắn cũng sẽ chỉ nhắc nhở, lại sẽ không trách mắng, cũng sẽ không tham gia vào vấn đề thưởng phạt trong quá trình vi phạm. Nói đến cùng, hắn bất quá là bởi vì thân phận Thẩm Gia Duệ bị tiết lộ, đem oán khí chút lên trên đầu kẻ khác mà thôi.

Hắn nhìn mấy trợ lý đầu đều phải chôn tới tận ngực, thở dài: "Biết rõ còn cố vi phạm, nếu lần sau lại để ta phát hiện, các ngươi liền đi kho hương liệu sàng lọc các loại hương cho tới khi nhận biết được mới thôi nghe chưa."

"Vâng Tô lão sư, chúng tôi cũng không dám nữa!" Trợ lý nhóm vâng vâng dạ dạ hứa hẹn.

Tô Hủ tùy ý gật đầu, mở cửa vào văn phòng mình.

Giữa bàn làm việc đặt tài liệu cho đợt ăn bài công tác tiếp theo, một bên khác đặt một sấp dày đơn đặt hàng nước hoa. Bình thường Tô Hủ không có việc gì, sẽ dự theo an bài của công ty, cũng có tiếp nhận một ý đơn hàng đến từ công ty hóa chất Thượng Hoa Nhật hoặc là đơn hàng đến từ các công ty khác, ngẫu nhiên cũng nhận định chế nước hoa.

Hắn tùy ý xem qua các đơn hàng, đem một vài đơn hàng đơn giản giao cho văn phòng trợ lý bên ngoài để mấy người trợ lý Điều Hương sư hoàn thành, dư lại đơn hàng yêu cầu hắn tự mình hoàn thành.

Hắn đang nghĩ chút nữa đem yêu cầu định chế nước hoa của Tiết Hách Giang hội báo với công ty một tiếng, thì cửa văn phòng đột nhiên bị gõ.

"Ta vừa nghe qua chuyện của con ngươi." Vừa vào cửa, Từ Thư Nam liền đi thẳng vào vấn đề để nói, nàng một tay cầm một chiếc hộp giấy cứng hoa văn tinh xảo phức tạp, "Tôi tới an ủi cậu nè." Nói, nàng mở nắp hộp ra, hướng Tô Hủ triển lãm những món điểm tâm nhỏ tinh xảo đến giống hệt hàng mỹ nghệ, chúng nó dựa theo màu sắc khác biệt sắp sếp theo quy luật ở cạnh nhau, thoạt nhìn tựa như đóa hoa ngũ sắc, "Sản phẩm mới của Yuanji, Baihua Contend(trăm hoa tranh bá)."

"Cảm ơn." Tô Hủ cười khổ đứng lên, giúp Từ Thư Nam kéo ghế dựa, "Nói cách khác, tất cả mọi người biết chuyện này rồi?"

Từ Thư Nam vỗ vỗ vai hắn: "Gia Duệ là đứa trẻ tốt, hắn sẽ không bởi vì thân phận của Thẩm Thừa Tuyên mà vứt bỏ ngươi."

"Ta biết." Tô Hủ tùy tay chọn một cái điểm tâm màu vàng ném vào trong miệng, lập tức, một cổ nồng đậm hương vị xoài bao phủ trên mô cùng lưỡi hắn, nhưng nguyên bản hương vị thơm ngọt, ở trong mắt Tô Hủ xem ra cũng chỉ là chua xót đến khó nuốt, "Ta không lo lắng thái độ của Gia Duệ, ta chỉ lo... Ta chỉ lo lằng...."

Hắn không có biện pháp tiếp tục nói tiếp. Hắn hiện tại có quá nhiều sự tình cần lo lắng, hắn lo lắng tình cảm Thẩm Gia Duệ đối với hắn, lo lắng tình cảm của hắn đối Thẩm Gia Duệ, lo lắng thái độ của Thẩm Thừa Tuyên nhìn như hòa hoãn thoái nhượng kỳ thật là từng bước ép sát, càng lo lắng Thẩm Gia Duệ dính tới Thẩm gia thế cục hỗn loạn mưu tính cùng lợi dụng, hắn lo lắng mọi chuyện giống như máy cắt với lưỡi dao sắc bén bức hắn tâm phiền ý loạn không ngừng.

Cuối cùng hắn thở dài: "Thẩm tổng có một vị người thừa kế ưu tú như Thẩm đại công tử, còn cái gì không vừa lòng, vì cái gì không chịu buông tha cho Gia Duệ... lại nói, ngoại trừ Thẩm đại công tử, hắn còn một đống người thừa kế dự phòng để lựa chọn, đứa nhỏ nhất mới hai ba tuổi, bồi dưỡng từ nhỏ, tổng so với Gia Duệ mười mấy tuổi mới bồi dưỡng còn thân thiết hơn đi."

Từ Thư Nam dừng ở cái bánh màu hoa cùng cái bánh màu hồng phấn do dự một chút, cuối cùng chọn cái bánh màu xanh lục mùi vị táo, hừ một tiếng, nói: "Ba tuổi quá nhỏ, bảy tuổi quá lớn, ngươi chính là chưa từng thấy qua mấy đứa con kia của Thẩm tổng, một đám hoặc là bị quản đến yếu ớt hèn nhát, hoặc là bị quản đến ngang ngược tùy hứng, không có nổi một đứa có phẩm chất thành thật kiên định an phận thủ thường."

Tiếp theo, hình như nàng nghĩ tới chuyện gì, hạ giọng nói: "Ta cảm thấy, Thẩm tổng đột nhiên nhiều ra một đống con ngoài dã thú như vậy, chỉ sợ là một cái âm mưu."

Tô Hủ nhíu mày: "Mọi chuyện là như thế nào?"

Từ Thư Nam vỗ vỗ bột phấn trên tay: "Ngươi xem, Thẩm tổng làm loạn hơn hai mươi năm, Thẩm đại công tử đều đã 23, nhưng ngươi xem những đứa trẻ đó, trừ bỏ con trai ngươi Gia Duệ, dư lại đứa trẻ lớn nhất mới mười ba tuổi, tính ra trước đấy mười mấy năm Thẩm tổng canh phòng cẩn thận nghiêm ngặt như vậy,một đứa trẻ được sinh ra cũng không có, mười mấy năm sau lại đột nhiên thả lỏng cảnh giác, kết quả một đứa lại một đứa được sinh ra?"

"Có người hại hắn?" Tô Hủ một trận kinh hãi, "Có người liên hệ tới với tình nhân của Thẩm tổng, trợ giúp các nàng mang thai?"

Từ Thư Nam gật đầu: "Ta cảm thấy khả năng này là lớn nhất. Ngươi đừng đem ánh mắt chỉ toàn đặt ở một nhà Thẩm tổng, Thẩm thị Thượng Hoa là một tập đoàn rất lớn, cha của Thẩm tổng chính là đã trải qua vài thập niên huyết vũ tinh phong mới đem toàn bộ tập đoàn nắm trong tay, cho nên hiện tại vị trí gia chủ mới nằm trong tay Thẩm tổng. Nhưng ngươi đừng quên, Thẩm tổng còn có một đống đường thúc đường bá đường huynh đường đệ, đều chờ đoạt lấy vị trí của hắn. Thẩm tổng căn bản chỉ có một người thừa kế là Thẩm đại công tử, một nhà ba người tuy rằng không hòa thuận, nhưng mà giống một hình tam giác củng cố lẫn nhau, nhưng ngươi xem hiện tại, Thẩm tổng bởi vì một đống con riêng cùng mẹ con Thẩm phu nhân ly thân, trong đó liền xuất hiện lỗ hổng cùng nhược điểm. Thẩm phu nhân không tín nhiệm Thẩm tổng, chỉ cảm thấy thứ nắm trong tay mới là của mình, hai vợ chồng liền đem Thẩm thị tách ra, người khác chỉ cần thêm một mồi lửa nữa, giờ chỉ cận lợi dụng đám con ngoài dã thú tranh đoạt tài sản, đục nước béo cò, cuối cùng Thượng Hoa khó tránh khỏi tan tành sẻ nghé, địa vị của Thẩm khó mà giữ được, những kẻ khác lợi dụng Thẩm gia mất đài tranh thủ phân một ly canh, không cần phải nhìn sắc mặt hắn mà ăn cơm không tốt sao?"

Tô Hủ nghe xong, biểu tình càng thêm ngưng trọng, tự hỏi một lát, nói: "Những đạo lý này đến ta và ngươi còn có thể suy luận ra, Thẩm tổng cùng Thẩm phu nhân còn có đại công tử chẳng lẽ còn không rõ sao? Còn tiếp tục nháo, chẳng phải là nhìn thấy bẫy rập còn muốn nhảy vào trong sao?"

Từ Thư Nam trào phúng cười: "Đây chính là nỗi bi ai của những người đứng trên đỉnh kim tự tháp. Tất nhiên Thẩm tổng bọn họ có thể thấy rõ ràng huyền cơ trong này, nhưng mà vấn đề con riêng chính là một nan đề vô giải, chỉ cần vẫn còn tồn tại một đứa con riêng, Thẩm phu nhân cho dù biết là có người khác ở phía sau nắm hại bọn họ, nàng cũng vô pháp buông xuống khúc mắc, quay lại quá khứ như cũ rin tưởng Thẩm tổng. Mà Thẩm tổng, 'trên mặt nàng hiện lên vẻ trào phúng rõ ràng', "Nếu có lựa chọn khác, ngươi cảm thấy hắn có cam tâm tình nguyện, không có nửa lời oán thán chắp tay giao ra tài sản của mình vào tay kẻ mang danh người thừa kế đại công tử một chút cũng không thân cận với mình sao?"

Nói đến nơi này, Từ Thư Nam thở dài: "Tiểu Hủ, ta biết Gia Duệ là đứa trẻ tốt, sẽ không bởi vì tham luyến tiền tài danh lợi của Thẩm mà rời xa ngươi, nhưng là Thẩm tổng sẽ không bỏ qua cho hắn, nhiều đứa trẻ như vậy, chỉ có Gia Duệ bối cảnh sạch sẽ nhất, trừ bỏ ngươi ra, không còn bất cứ người thân nào khác, cũng không có dính dáng tới bất kỳ người nào trong Thẩm gia, hắn sẽ không bỏ qua một quân bài tốt như vậy đâu. Ngươi không cần quá ngoan cố cùng Thẩm, thật sự không được thì để Gia Duệ nhận hắn làm cha trên danh nghĩa cũng không phải không thể, chỉ cần hắn trong lòng vẫn nhớ rõ ngươi không phải là được rồi sao? Đừng để Thẩm tổng bức quá tàn nhẫn."

Tuy Từ Thư Nam là tới để an ủi chính mình, nhưng là chờ sau khi Từ Thư Nam rời đi, Tô Hủ cảm thấy đầu chính mình càng lúc càng đau. Hắn đem trán dựa song sắt sát cửa sổ mặt kính lạnh lãnh lẽo chạm vào, nhìn từ tầng hai mươi xuống dưới đường quốc lộ dòng xe cộ đông nghịt, đột nhiên có loại suy nghĩ xúc động đem cửa sổ đập vỡ nhảy từ trên này xuống.

Giữa trưa thời điểm, Tô Hủ nhận được tin nhắn của Thẩm Gia Duệ, hắn hỏi Tô Hủ khi nào tới đón hắn cùng đi ăn cơm.

Tô Hủ nhìn nhìn thời gian, nếu hắn nhớ không lầm, thời gian này cách khoảng thời gian kiểm tra cuối cùng buổi sáng kết thúc đã qua hơn nửa giờ, mà một tiếng rưỡi sau, bài kiểm tra trận đầu tiên của buổi chiều sẽ bắt đầu. Hắn lập tức đem điện thoại gọi lại.

"Ngươi vì sao không đi ăn cơm?" Tô Hủ hỏi, "Trường học cũng có nhà ăn, bên ngoài cũng có quán ăn đấy, không muốn ăn ở nhà ăn thù chọn đại một quán cơm nào đó ăn tạm đi. Ta hôm nay có việc giữa trưa sẽ không qua đó."

Thẩm Gia Duệ không nói gì, Tô Hủ chỉ có thể nghe được hô hấp vững vàng của hắn, nhưng mà hắn vẫn minh bạch ý tứ kkhoong nói ra của Thẩm Gia Duệ, lập tức lạnh lùng nói: "Không muốn ăn thì khỏi cần ăn, ta cũng quản không được ngươi!"

Thẩm Gia Duệ tiếng hít thở run lên một chút, lại vẫn như cũ không nói một lời.

Tô Hủ cũng trầm mặc, cuối cùng hắn cũng không nhẫn tâm được: "Ngươi không tiện nói chuyện, ta đặt cho ngươi hộp cơm."

Thẩm Gia Duệ như cũ trầm mặc, cuối cùng thanh âm mơ hồ không rõ kêu lên: "Ba..."

"Dược được được, hiện tại ta liền tới trường học!" Tô Hủ nghiến răng nghiến lợi cúp điện thoại, chộp lấy chìa khóa, hùng hổ chạy khỏi văn phòng. Ngoài văn phòng, nhóm trợ lý vội vàng đứng lên, một trợ lý lắp bắp nói: "Tô, Tô lão sư, ta không mang trà sữa vào phòng! Là trà sữa dính trên quần áo!"

Hắn không để ý tới bọn họ, trực tiếp chạy ra khỏi cửa phòng thí nghiệm. Nhóm trợ lý lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, đem trà sứa giấu ở dưới bàn ra: "Nhanh lên, uống nhanh lên! Đừng để bị Tô lão sư phát hiện, của hàng mới khai trương hôm nay mua một tặng một."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro