Chương 52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mà ở trường học, Thẩm Gia Duệ vừa cúp điện thoại, một chiếc xe hơi liền khéo léo chạy tới chỗ nhóc rồi dừng lại, cửa sổ xe được hạ xuống, một khuôn mặt quen thuộc từ trong xe lộ ra.

"Còn chưa ăn cơm trưa đi?" Thẩm Thừa Tuyên vẻ mặt vân đạm phong khinh mỉm cười, giống như này chỉ là trùng hợp, "Ta mời ngươi ăn, thế nào?"

Thẩm Gia Duệ lui về phía sau một bước, ôm cánh tay nhìn hắn, lắc đầu, lại chỉ chỉ di động.

Thẩm Thừa Tuyên suy nghĩ trong chốc lát mới hiểu được lại đây: "Ngươi có hẹn cùng ba ba sao? Vậy thì thật đáng tiếc a." Hắn nghiêng đầu nói, "Bằng không như vậy đi, ta mời hai người ăn được không, lần trước ở Nhật Bản có khả năng ta đã chọc ba ngươi tức giận, vừa vặn nhân cơ hội này tạ tội cùng hắn."

Thẩm Gia Duệ nhìn thẳng vào mắt Thẩm Thừa Tuyên, cuối cùng đem tầm mắt chuyển sang hướng khác, vẫy vẫy tay, một bộ dáng không muốn cùng hắn nói chuyện.

"Như thế nào, hiện tại ngay cả nói cũng đều không muốn cùng ta nói nhiều thêm một câu?" Thẩm Thừa Tuyên ngón tay ở trên tay lái gõ nhịp, thở dài, "Ngươi thông minh như vậy, hẳn là cũng rõ tình huống hiện tại là như nào đi. Ta không có ý gì khác, rốt cuộc... ta chỉ là muốn... yên tâm ta không có tính toán gì cả, chỉ là muốn có chút thời gian nói chuyện với ngươi, chẳng nhẽ như vậy cũng không được sao?"

Thẩm Gia Duệ lại nhìn hắn một cái, cuối cùng ở trên di động gõ một hàng chữ đưa cho hắn: "Ta bị thương ở đầu lưỡi, không thể nói chuyện."

"Đầu lưỡi bị thương?" Thẩm Thừa Tuyên biểu tình cổ quái đem điện thoại đưa lại cho Thẩm Gia Duệ, lại nhớ lại một màn sáng nay nhìn thấy, lại liên hệ tới cha con hai người chi gian hỗ động hồi ở Nhật Bản, đột nhiên lộ ra một cái tươi cười quỷ dị hiểu rõ, " Chắc không phải như ta nghĩ đâu nhỉ... Do ba ngươi cắn?"

Thẩm Gia Duệ lập tức mở to hai mắt nhìn, lui về phía sau hai bước, đối Thẩm Thừa Tuyên trợn mắt tức giận, môi khẽ run, cuối cùng cũng xoay người không lưu tình liền rời đi.

"A! Từ từ!" Thẩm Thừa Tuyên vội vàng từ trong xe nhảy ra giữ chặt hắn, "Đừng đi a!"

Thẩm Gia Duệ ném hắn tay ra, trong ánh mắt tràn ngập lửa giận, còn hiện lên một tia sợ hãi cơ hồ không thể nhận ra.

Thẩm Thừa Tuyên tự nhiên bắt được một tia sợ hãi kia, trong lòng mừng thầm, bắt lấy cánh tay nhóc kéo lại: "Ta sẽ không nói cho người khác!"

Thẩm Gia Duệ như cũ tiếp tục giãy giụa, biểu tình cứng ngắc, trên trán thậm chí  hiện lên gân xanh.

"Ngươi chẳng lẽ không nghĩ cùng Tô Hủ ở bên nhau sao?" Thẩm Thừa Tuyên thở hổn hển thấp giọng nói, "Nếu ngươi chỉ nghĩ luôn làm một đứa con ngoan ngoãn, vậy ngươi cả đời này đừng hòng có được hắn!"

Thẩm Gia Duệ động tác giãy giụa lập tức ngừng lại, hắn nhìn Thẩm Thừa Tuyên, biểu tình trên mặt che kín hoảng loạn cùng tuyệt vọng bởi vì lời nói của Thẩm Thừa Tuyên mà lộ ra một tia mong đợi.

Thẩm Thừa Tuyên buông nhóc ra, sửa sang lại quần áo của mình một chút, khẩu khí hòa hoãn, nói: "Thế nào, hiện tại có thể để ta mời các ngươi ăn cơn chưa?"

Thẩm Gia Duệ lập tức cảnh giác lắc đầu, nhìn thời gian, ở trên di động gõ vào một đoạn lời nói: "Mười phút nữa ba ta tới rồi, ngươi vẫn là mau rời đi đi, ba ta mà nhìn thấy ngươi sẽ tức giận, ta không muốn khiến ba ba tức giận."

"Được rồi." Thẩm Thừa Tuyên trầm ngâm một lát, cầm lấy điện thoại của Thẩm Gia Duệ, đem số điện thoại di động của mình nhập vào, "Đây là số di động riêng của ta, mấy ngày nay nếu có thời gian thì gọi cho ta, ta muốn có một buổi nói chuyện cùng ngươi, nói về vấn đề ngươi cùng ba ngươi, thế nào?"

Thẩm Gia Duệ cúi đầu nhìn màn hình di động, chờ màn hình tối lại, mới ngẩng đầu, chần chờ gật đầu.

"Tốt, cẩn thận dưỡng thương nha." Thẩm Thừa Tuyên nhẹ nhàng vỗ vai, lại nhìn quai hàm nhóc, nở nụ cười, "Ngươi làm ta nhớ tới thời điểm ta còn trẻ, khi đó ta cũng vừa học năm hai, thích một tiểu muội học năm nhất, theo đuổi nàng rất lâu mà nàng vẫn chẳng đồng ý, cuối cùng trong lúc nóng nảy, đem nàng bức đến rừng cây nhỏ phía sau trường học cưỡng hôn, kết quả nàng hung hăng cắn ta một ngụm, thiếu chút nữa đem ta đầu lưỡi cắn đứt. Nhớ lại giờ vẫn thấy đau!" Hắn hít ngược một hơi khí lạnh, tấm tắc hai tiếng, "Nhớ rõ nên ăn thanh đạm, tốt nhất là ăn thức ăn lỏng, ta lúc trước đầu lưỡi còn chưa tốt hẳn, liền nhịn không được đi ăn lẩu cay, kết quả đầu lưỡi thiếu chút nữa nhiễm trùng luôn."

Thẩm Gia Duệ phụt một tiếng bật cười, thoạt nhìn không còn như cũ cảnh giác cùng đề phòng. Hắn lại nhìn thời gian trên mắt điện thoại, nhắc nhở Thẩm Thừa Tuyên nhanh chóng rời đi.

Thẩm Thừa Tuyên nhún vai, lên xe, đối Thẩm Gia Duệ phất tay, hô câu "Đừng quên gọi điện thoại cho ta", lúc này mới rời khỏi trường học.

Thẩm Gia Duệ nhìn chiếc xe biến mất ở khúc rẽ giao lộ, lúc này mới thu hồi biểu tình thiếu niên non nớt tất cả cảm xúc suy nghĩ đều lộ rõ trên mặt, đối với phương hướng Thẩm Thừa Tuyên vừa rời đi lộ ra ánh mắt trào phúng cùng không ngừng cười lạnh, sau đó khôi phục vẻ mặt biểu tình lạnh nhạt, ở ven đường ngồi xuống.

Lại qua vài phút, Thẩm Gia Duệ mới nhìn thấy chiếc xe màu đen của Tô xuyên qua ngã tư đường, chạy tới chỗ hắn. Hắn đứng lên, chờ xe dừng ổn định, lập tức chạy sang chỗ ghế lái phụ mở của ngồi vào.

'Thẩm Thừa Tuyên vừa rồi tới tìm ta'. Thẩm Gia Duệ ở trên điện thoại gõ xuống một đoạn thoại đưa cho Tô Hủ.

Tô Hủ nhịn không được tạp vào tay lái một chút: "Hắn cùng ngươi nói những gì?" Lại nghĩ đến cuộc đối thoại lúc sáng của hắn cùng Từ Thư Nam, cũng không rảnh lo hiện tại hắn đang chiến tranh lạnh cùng Thẩm Gia Duệ, nói: "Ta biết ngươi vó rất nhiều chủ ý, đầu óc thông minh, so với nhiều người có nhiều năm lăn lộn trong xã hội cồn muốn cao hơn, nhưng mà Thẩm Thừa Tuyên cũng không phải hạng người bình thường, hòi nước của Thẩm gia cũng rất sâu, Thẩm Thừa Tuyên đột nhiên lộ ra nhiều như vậy đám con ngoài dã thú, cùng đám người trong Thẩm gia khẳng định không thoát được quan hệ, ngươi cứ như vậy hấp tấp lỗ mãng xông vào, có hay không toàn thân trả ra cũng là cả một vấn đề. Những người này vì tranh giành gia sản, liện mạng sống của mình cũng đem ra đánh cược, chuyện thương thiên hại lí làm cũng không ít. Như vậy đi, ta liên hệ với trường học bên nước ngoài , tranh thủ làm thủ tục mau chóng đưa ngươi ra nước ngoài được không, lại chờ ta hoàn thành công tác trong hai năm này, liền từ chức đi tìm ngươi, chúng ta chờ sự tình Thẩm gia sóng gió qua đi lại trở về được không?"

Thẩm Gia Duệ nhìn khuôn mặt đang nôn nóng của Tô Hủ, biểu tình trên mặt càng ngày càng ôn nhu, bàn tay cử động vài cái, giống như đang muốn nắm lấy thứ gì đó.

Tô Hủ thấy hắn không rên một tiếng, thừa dịp thời điểm chờ đèn đỏ nghiêng đầu qua xem vẻ mặt của hắn: "Ngươi đối với việc này có cái ý tưởng gì...."

Thẩm Gia Duệ mở ra hai tay, ôm chặt lấy Tô Hủ. Hắn dùng sườn mặt mình nhẹ nhàng cọ xát sườn mặt Tô Hủ, hô hấp hỗn loạn phun ở trên lỗ tai cùng gò má Tô Hủ, thường thường lại dùng thêm hai cánh môi càng mềm mại ướt át giống như chuồn chuồn lướt nước chạm lên gó má hắn, tựa như con sư tử đực đang tán tỉnh bản lữ.

Tô Hủ muốn đem hắn đẩy ra, tay đặt ở trên ngực hắn, lại trước sau không thể dùng lực. Trên người Thẩm Gia Duệ toát ra mùi vị vui sướng đắm chìm trong tình yêu vô cùng nồng nhiệt, cơ hồ khiến cho hắn run rẩy. Khiến hắn không nhẫn tâm đẩy ra, vô pháp cự tuyệt.

Đèn đỏ đã chuyển sang xanh, Tô Hủ vẫn còn ngừng ở giao lộ, ô tô phía sau bất mãn ấn còi inh ỏi, hắn vội vàng đẩy Thẩm Gia Duệ ra, nhấn ga chạy đi. Mà ngồi trên ghế phụ, Thẩm Gia Duệ cảm thấy mỹ mãn vô cùng nhìn Tô Hủ lỗ tai đỏ bừng, rất muốn duỗi tay đem vành tai hắn sờ sờ, lại nghĩ đến hắn đang lái xe, đành phải nhịn xuống cái xúc động này.

Thẩm Gia Duệ nói cho Tô Hủ việc Thẩm Thừa Tuyên tới tìm nhóc nói chuyện, lại không có thẳng thắn nói rõ Thẩm Thừa Tuyên cùng nhóc nói chuyện gì. Mấy năm nay, hắn đối với Tô Hủ mối quan hệ của cha con hai người họ càng ngày càng trộn lẫn nhiều mặt khác tình cảm, hắn biết tình cảm của mình dành cho Tô Hủ đã sớm vượt qua tình cảm của một đứa trẻ đối với cha mình có ham muốn độc chiếm, mà ánh mắt  Tô Hủ nhìn về phía hắn, cũng không phải chỉ có tình cảm thương tiếc của người lớn đối với đứa trẻ khiếu khuyết tình cảm. Hắn biết trong lòng Tô Hủ cũng không phải không có mình, người nam nhân này khắc chế cùng  chạy chốn hoàn toàn là vì mối quan hệ cha kế cùng con riêng của hai người. Nếu giờ mối quan hệ giữa hắn cùng Tô Hủ thay đổi, liên sẽ trở nên giống như gông xiêng xiềng xích đạo đức thật, gắt gao đem tình cảm của Tô Hủ trói chặt trong nội tâm, che kín đôi mắt Tô Hủ, làm lơ mối quan hệ đã sớm biến chất của hai người, mặc kệ Thẩm Gia Duệ có như thế nào trong ngoài ám chỉ, hắn cũng không giám tiếp nhận, không giám đáp lại.

Mà hiện tại, Thẩm Thừa Tuyên cung cấp cho hắn một cái tuyệt cơ hội tuyệt hảo. Nếu hắn có thể mượn cớ này giải trừ mối quan hệ cha kế cùng cùng riêng của hai người, đó không phải rất tốt sao, Tô Hủ là có thể buông lỏng một chút, thoáng nhìn thẳng vào tình cảm của hắn?

Vì thế, ba ngày về sau, Thẩm Gia Duệ hẹn gặp Thẩm Thừa Tuyên ở vùng ngoại thành trong quán ca phê đối diện tiểu khu mới. Nội dung nói chuyện cũng không phức tạp, hai người đều là am hiểu ngôn ngữ nghệ thuật sâu sắc cao thủ, lời nói chỉ nói một nửa, một nửa còn lại để cho người  kia từ từ suy luận, tùy thời tìm được càng nhiều chỗ đột phá.

Cuối cùng, ý kiến hai người cũng đạt thành thống nhất. Thẩm Gia Duệ không muốn làm Tô Hủ thương tâm, vì thế vấn đề thay đổi quyền nuôi dưỡng giao toàn quền cho Thẩm Thừa Tuyên, Thẩm Gia Duệ mỗi tuần chỉ ở Thẩm gia năm ngày, dư lại hai ngày có thể ở chỗ Tô Hủ. Còn việc bồi thường, khi nào Thẩm Thừa Tuyên cùng Tô Hủ gặp mặt sẽ nói.

Mọi việc đều đã nói ổn thỏa, Thẩm Thừa Tuyên vẻ mặt cảm khái nói: "Ngươi nguyện ý về nhà ở, mụ mụ ngươi nhất định sẽ phi thường cao hứng. Năm đó là ta thật rất quá đáng, không nghĩ tới sau lần từ biệt kia, ta liền không còn cơ hội bồi thường cho nàng, bất quá ít nhất ta đã đón ngươi về nhà, hẳn ít nhiều nàng sẽ cảm thấy tốt hơn."

Thẩm Gia Duệ cúi đầu, làm ra một bộ biểu tình nỗ lực không  để lộ biểu cảm thương tâm nhẫn nại, hầu kết trên dưới lăn lộn, sau một lúc lâu mới dùng thanh âm hơi khàn nói: "Mu mụ ta... Nàng thực sự rất yêu ngươi." Hắn tự giễu cười lạnh một tiếng, "Nàng tồn tại thời điểm, luôn là không ngừng nói với ta, cha ruột là một nam nhân vô cùng cường đại, giàu có mị lực cỡ nào. Nhưng nhiều năm như vậy, ngươi chưa từng  đi tìm nàng. Ngươi phụ nàng." Hắn trong thanh âm mang lên oán hận rõ ràng, lại một lần lặp lại lời nói, "Ngươi phụ nàng."

Thẩm Thừa Tuyên xem ở trong mắt, trong lòng càng thêm vừa lòng, chỉ cảm thấy đứa nhỏ này mặc kệ thiên phú ở trên thương trường cao ra sao, trên thực tế cũng chỉ là một đứa trẻ khát vọng tình thương của cha. Hắn cẩn thận điều tra quá khứ Thẩm Gia Duệ, tất nhiên tra được Thẩm Gia Duệ cùng Lôi Tĩnh Khanh hợp tác, lúc biết được tin này hắn còn hơi kiêng kị, sợ mình lại bồi dưỡng ra một kẻ giống Thẩm Gia Huân coi mình là kẻ địch, mà trải qua khoảng thời gian thăm dò này, hắn gần như sắp hoàn toàn yên tâm.

Vì thế đối mặt với chất vấn của Thẩm Gia Duệ, hắn hơi nhíu mày, thoạt nhìn như vô cùng thống khổ và áy náy: "Là ta phụ nàng." Hắn nhìn thật sâu vào mắt Thẩm Gia Duệ, như muốn nhóc nhìn ra được trong mắt hắn hiện tại đều là sự ăn năn hối hận, "Ta chỉ có thể làm việc nhỏ này để bồi thường cho nàng, bồi thường cho ngươi. Mong ngươi, ngàn vạn lần không cần cự tuyệt, không phải vì ta, là vì Tĩnh Nhi, vì mụ mụ ngươi."

( : ౦ ‸ ౦ : ) ham hố dán móng tay giả cơ xong giờ gõ chứ khó quá (□_□)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro