CHƯƠNG 3: NGỤ LẠI.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phương Duệ Hiên điều dưỡng hơn mười ngày, thân thể dần dần khôi phục lại, mang theo Liễu Sinh đi tìm trưởng thôn để làm hộ tịch.

Mấy người bọn họ đi sớm và thuê xe trâu nhà Chu lão đầu. Chu lão đầu là một trong số ít những nhà có thể nuôi được trâu, khi vào mùa thu, mang theo trâu xuống ruộng làm.

Nông nhàn thì cho thuê xe trâu, dựa vào đánh xe vào thành kiếm một chút tiền. Trong nhà trưởng thôn cũng chỉ có một đầu trâu, trước đó không lâu mới vừa đẻ một con nghé, đang được tẩm bổ.

"Cử nhân lão gia vào huyện thành à?" Dọc đường đi thôn dân Liễu gia thôn đều vô cùng nhiệt tình chào hỏi Phương Duệ Hiên.

Gần nhất thôn dân Liễu gia thôn được người ta đuổi theo hỏi thăm chuyện Phương cử nhân, ban đầu một vài người còn đang xem chừng có nên thú cô nương Liễu gia thôn hay không bây giờ thì đều vội vàng tới nhà cầu thân, thậm chí còn xuất hiện cảnh vài nam nhân tranh một nữ nhân.

Điều này làm cho bọn họ nhận ra có một cử nhân trong thôn quả thật là chuyện tốt cực kỳ.

"Đúng vậy, lão nhân gia, ngài ra đồng sao." Phương Duệ Hiên ôn hòa trả lời. Liễu lão hán nhìn thấy cử nhân lão gia nói chuyện khách khí với hắn như vậy nhất thời cảm thấy thụ sủng nhược kinh.

"Dạ dạ, nhân lúc nắng chưa qua gắt, thời tiết mát mẻ nhanh chóng làm xong việc." Trong thôn có vài người đọc sách nhưng một đám đều là mắt mọc trên đỉnh đầu.

Đồng sinh nho nhỏ còn biết khinh người, không thấy thái độ của cử nhân lão gia người ta, tao nhã hữu lễ, đãi nhân khách khách khí khí, đây mới là người đọc sách chân chính.

Liễu lão hán vui tươi hớn hở khiêng cái cuốc đi tới mẫu ruộng nhà mình, nửa đường gặp ai ra đồng cũng bắt đầu lải nhải thái độ của cử nhân lão gia.

Dưới tình huống Phương Duệ Hiên không biết gì, Liễu lão hán đã xoát hảo cảm của rất nhiều người giùm hắn.

Cho dù Phương Duệ Hiên có biết và biết mình trở thành một tên bạch kiểm thì cũng chỉ có thể ngửa mặt bốn mươi lăm độ nhìn trời, có trời mới biết thái độ của cử nhân lão gia khi chen chúc cùng một đám người còn phải cẩn thận bảo vệ tiểu tức phụ để y không bị người ta chen lấn là như thế nào.

"Liễu lão hán đừng khoác lác, chẳng qua chỉ là một câu đáp lại của cử nhân lão gia mà ngươi lại khoác lác cả buổi trời." La lão đầu đi cùng cười ha hả nói.

"Này không phải ta mặt dày, cử nhân lão gia của chúng ta nha thật hiền lành, về sau tiểu tôn tử nhà ta có thể có một phần bản lĩnh như hắn, thì phải nói là phần mộ tổ tiên xuất khói xanh phù hộ." Liễu lão hán dứt lời, người chung quanh đều sôi nổi phụ họa.

"Đừng nói là được một phần bản lĩnh của cử nhân lão gia, cho dù là nửa phần, lão đầu ta cũng không cần phải đào đất kiếm ăn, chờ bọn tử tôn hiếu thuận là được." La lão hán lại cười ha hả nói.

Phương Duệ Hiên ngoại trừ lúc nhóm thôn dân tìm Liễu Sinh hỏi tội và lần này đến huyện thành làm hộ tịch ra, hắn căn bản không có bước ra ngoài cửa nhà, đem bản sắc trạch nam biểu hiện một cách vô cùng nhuần nhuyễn. Đối với những thôn dân chưa từng tiếp xúc qua bất thình lình nhiệt tình có chút không tiêu.

Từ khi nào mà trạch nam cũng được hoan nghênh như vậy?

Bất quá đây cũng là chuyện tốt, Liễu Sinh đi theo Phương Duệ Hiên cũng dính không ít hào quang.

Hiện tại đại đa số người khi lấy y ra tán dóc đều dùng những từ ngữ tốt đẹp, không phải mười phần thân thiện, nhưng cũng không còn ai dám chỉ vào mặt mũi y mà chửi rủa, lại càng không ở trước mặt y nói đủ lời châm chọc chỉ cây dâu mà mắng cây hòe âm dương quái khí.

Ngay cả tức phụ Liễu Đại Trụ xưa nay chán ghét y vô cùng cũng bắt đầu né tránh y.

Cho dù có Phương Duệ Hiên làm chỗ dựa, Liễu Sinh vẫn thành thành thật thật giữ phép tắc làm tốt chuyện của mình, cũng không bảo Phương Duệ Hiên xuất đầu vì những gì mà y đã phải chịu trước kia, cường long khó áp địa đầu xà*, Phương Duệ Hiên vừa đến Liễu gia thôn, chỉ có cái danh cử nhân, nếu đi ức hiếp thôn dân, không thể nghi ngờ là tự mình tìm đường chết. Chút đạo lý đó Liễu Sinh vẫn hiểu rất rõ.

Đúng vậy hiểu rất rõ, y mới có thể an an ổn ổn mà sống ở đây. Khi đoàn người tới huyện thành thì đã đến giờ dùng tảo thiện*. Ngoài cửa thành có nhiều quán ăn nhỏ với đủ loại mùi thức ăn bay tới. Phương Duệ Hiên sau khi xuống xe liền mang Liễu Sinh và trưởng thôn Chu lão đầu đi tìm một cái quầy nhỏ, mời bọn họ cùng ăn.

Chu lão đầu cả đời cũng không nghĩ tới mình lại có thể cùng cử nhân lão gia ngồi cùng bàn ăn, "Cử nhân lão gia ngài không cần khách sáo, lão đầu ta tùy tiện tìm một chỗ gặm lương khô uống miếng nước là được." Chu lão đầu nói xong liền nâng nâng ấm nước và túi to đựng lương khô của hắn.

"Chu lão không cần khách sáo, ăn một bữa cũng không tốn bao nhiêu tiền, sáng sớm ăn chút gì đó nóng tốt cho thân thể."

Hai người đùn đẩy một hồi, Chu lão đầu tuy từ chối nhưng vẫn vui tươi hớn hở nói, "Cùng nhau ăn, cùng nhau ăn" Phương Duệ Hiên cắn một ngụm bánh bao thịt cổ đại, quả nhiên là da mỏng thịt nhiều, tươi mới ăn ngon, hai văn tiền một cái tuyệt đối không mắc.

Sau tảo thiện, Phương Duệ Hiên nộp phí vào thành mỗi người hai đồng tiền, bình thường không có chuyện gì thì cũng không thể trực tiếp vào thành, mà là thả người ngoài cửa thành, tìm một chỗ râm mát chờ.

Sau khi tới huyện nha, trưởng thôn tìm người làm hộ tịch cho Phương Duệ Hiên.

Phương Duệ Hiên đem theo hôn thư giữa hắn và Liễu Sinh đến đây, làm phiền văn thư đăng ký vào trong danh sách.

Qua quan lộ, hôn ước xem như hoàn toàn định ra rồi. "Vị này chính là Phương cử nhân đi."

Khi đang đăng ký ở huyện văn thư, một trung niên nam tử dáng vóc gầy gò cao ngất đi tới, Phương Duệ Hiên vừa muốn làm lễ, chợt nghe người nọ nói:" Tại hạ là sư gia huyện nha này, họ Điền, Phương cử nhân lâu nay kính ngưỡng đại danh."

Phương Duệ Hiên không hiểu tại sao câu nói đi ra từ miệng của sư gia này nghe ra có chút trêu tức và giễu cợt.

"Kiến quá sư gia, Điền sư gia khách khí, học trò bất quá chỉ là chạy trốn khỏi Lĩnh Nam chiến loạn mà đến, may mắn được tức phụ cứu mạng Liễu gia thôn thu lưu, mới có thể sống sót."

Có thể làm sư gia ở huyện nha chí ít cũng phải có danh tú tài, Điền sư gia lớn tuổi, Phương Duệ Hiên tự nhận một câu học trò cũng không tính là xem nhẹ mình.

"Phương cử nhân không cần quá khiêm tốn, Huyện lệnh đại nhân cho mời." Điền sư gia thấy hắn câu đầu tiên đã đem lời đồn gần đây giải thích đến nhất thanh nhị sở, không khỏi có vài phần thưởng thức.

Phương Duệ Hiên muốn đem công danh chuyển đến huyện Bạch Thủy nhất thiết phải gặp mặt Huyện lệnh đại nhân.

Liễu Sinh và trưởng thôn đợi ở bên ngoài, Phương Duệ Hiên đi theo Điền sư gia vào bái kiến Huyện lệnh.

"Bái kiến Huyện lệnh đại nhân." Phương Duệ Hiên hướng Hồ huyện lệnh hành lễ.

"Phương cử nhân miễn lễ, hôm nay vừa thấy Phương cử nhân quả thực không hổ xuất thân thư hương thế gia." Hồ huyện lệnh năm nay ba mươi hai, dưới cằm để râu, thiên đình* no đủ, mặt như quan ngọc, chính là một trung niên mĩ đại thúc.

Phương Duệ Hiên có bệnh chung của đại đa số người, đối với mấy thứ mỹ lệ đều yêu thích coi trọng, khi Hồ huyện lệnh nói chuyện, cũng đã nhìn lén vài cái.

"Đại nhân quá khen, học trò chạy nạn đến đây, còn muốn nương nhờ đại nhân chiếu cố nhiều hơn. Vài ngày trước học trò vẫn luôn ốm đau trên giường, hôm nay vốn vì làm hộ tịch mà đến, không có mang theo thủ tín, ngày sau sẽ chính thức đăng môn bái phỏng đại nhân."

Mới đến, còn phải ở địa bàn người ta kiếm sống, bái phỏng gì đó nhất định phải làm.

Hồ huyện lệnh không nói, trong mắt lộ vẻ vừa lòng.

Cử nhân tuy có thể tham dự chính sự địa phương, có quyền nêu ra ý kiến, Phương Duệ Hiên vừa không có quyền vừa không có thế lại là chạy nạn mà đến, làm không ra chút sóng gió gì.

Vả lại nhìn người này không giống như người có tâm tư. Hồ huyện lệnh nghĩ đến Chủ bộ cử nhân cả ngày đều muốn tranh quyền liền nhíu mày.

Hắn kiểm tra đơn giản một chút học vấn của Phương Duệ Hiên, hỏi quá trình đào vong của hắn, lại đưa hai trăm lượng bạc cho Phương Duệ Hiên sau đó cho người lui xuống.

Sau khi ra khỏi huyện nha, Phương Duệ Hiên có hơi cảm thấy không khí hôm nay đặc biệt trong lành, hít sâu vài cái, tâm tình cũng tốt.

Quan trường méo mó quả thật không thích hợp với hắn. Làm cho hắn cảm thấy vui sướng chính là, trước khi đi Điền sư giả báo cho hắn biết từ tháng sau bắt đầu có thể đến huyện nha lĩnh gạo trợ cấp.

Chuyện lương thực đã được giải quyết, không cần lo lắng về sau phải nhờ tiểu tức phụ nuôi sống, tâm tình của Phương Duệ Hiên tốt hết chỗ nói.

Phương Duệ Hiên tiếp nhận trí nhớ của nguyên chủ, biết được triều đại này trong lịch sử chưa từng xuất hiện, lịch sử nơi này xuất hiện sau khi Đường triều diệt vong, sau đó phát triển theo hướng hoàn toàn khác hẳn với thế giới của hắn.

Đại Tống không có, Thanh Minh Thượng Hà Đồ* không, Tô Đông Pha* cũng không có, không biết Tô Đông Pha mà hắn yêu nhất còn có thể xuất hiện hay không.

Mà người mang loại giới tính thứ ba là ca nhi này từ xưa đã có, có lẽ đây là một cái biến số.

Ca nhi là người đặc biệt ở thế giới này, bề ngoài bọn họ cấu tạo giống nam nhân nhưng lại có thể giống như nữ nhân sinh con, ca nhi không thể làm cho người khác mang thai, cho nên bình thường đều phải thành gia lập thất.

Bộ dạng ca nhi hơi nhỏ xinh, khí lực cũng kém hơn nam nhân, nhưng cũng có thể chia sẽ phần sinh kế trong nhà.

Năng lực sinh dục của ca nhi kém hơn nữ nhân, nhưng cũng may là như vậy, nếu không nữ nhân ở thế giới này đã sớm không còn đường sống.

Dù sao đồng dạng có thể nối dõi tông đường lại có thể kiếm tiền dưỡng gia chia sẽ gánh nặng cho nên việc ca nhi có thể làm nhiều hơn nữ nhân nhiều. Mà Liễu Sinh là một ca nhi sẽ sinh đứa nhỏ, cho nên lúc trước thu lưu Phương Duệ Hiên, trong thôn mới làm lớn chuyện như vậy.

Thời đại này phần lớn thi hành tội liên đới,* thanh danh một ca nhi bị hủy, cô nương ca nhi toàn thôn cũng đều bị hủy. (Liên đới: tội liên quan)

Phương Duệ Hiên đối với việc Liễu Sinh có thể sinh con vô cùng không bình thường, thường xuyên nhìn bụng của Liễu Sinh ngẩn người thất thần, Liễu Sinh bị hắn nhìn đến trong lòng sợ hãi nhưng lại không dám phản kháng.

Phu quân đối với thân thể của mình có hứng thú, chung quy so với phản ứng ghét bỏ tốt hơn nhiều không phải sao?

Hai vị phu phu tương lai đường não không chạy chung một đường. Quay trở lại nói, triều đại hiện tại gọi là Đại Viêm, kiến quốc chỉ vừa năm mươi năm. Triều đình Đại Viêm kinh tế văn hóa vô cùng thịnh vượng điều đó có thể nhìn ra từ động tác lời nói của một vài người.

Có thể phát triển thành một Tống triều khác hay không rất khó nói, hết thảy đều phải làm lại từ đầu, cụ thể phát triển thành cái dạng gì, còn phải nhìn xem dân chúng.

Quần chúng nhân dân mới chính là người sáng tạo lịch sử, tuy rằng có vận may xuyên không, Phương Duệ Hiên cảm thấy hắn chính là một mắt xích lạc lõng.

Hơn nữa hắn chỉ là một lập trình viên, là một lập trình viên chết một cách vô cùng đột ngột, còn là một lập trình viên không văn hóa thích phun tào, lại càng là một lập trình viên đau khổ xuyên trở về trước khi giải phóng.

Ở trong này hoàn toàn tìm không ra một công tác chuyên môn hợp khẩu vị không nói, còn phải tiếp nhận tri thức, học vấn, thanh danh của nguyên thân ngày ngày giả làm đại nho, giả cổ hủ.

Hắn cảm thấy trước kia thật không nên nói gia gia tôn kính quốc học kia của hắn là một người bảo thủ, hiện tại hắn phải chịu cảnh không trâu bắt chó đi cày làm một tiểu cổ hủ.

"Phương cử nhân xin dừng bước, lão phu chốc nữa muốn đi bái phỏng một lão hữu, nhị vị không ngại ở trong trấn đi dạo một hồi, chúng ta sau giờ Ngọ gặp ngoài cổng thành."

"Trưởng thôn xin cứ tự nhiên."

Phương Duệ Hiên nhớ ra còn chưa mua những thứ chuẩn bị lễ thành thân của hai người liền mang theo Liễu Sinh đi dạo chung quanh.

Cổ đại và hiện đại cũng không giống nhau, ở chỗ này nếu thành thân không bằng không hữu, không bái lạy thiên địa phụ mẫu, kia tuyệt đối chính là danh bất chính ngôn bất thuận, không thể xem là phu phu.

Vì để an ủi tâm tiểu tức phụ, Phương Duệ Hiên cũng muốn làm cho náo nhiệt, chỉ là như thế tiêu không ít tiền.

Thật ra hắn không phải là người keo kiệt, chẳng qua trừ bỏ cái ba trăm lượng kia trên người hắn không còn vật dư thừa nào trong khi đâu đâu cũng cần tiền nha, còn có sính lễ cũng phải đặt mua đi.

Liễu Sinh trước đây có cùng phụ mẫu tới huyện thành một lần, sau đó thì không được tới này, đây là lần thứ hai y đến nhìn cái gì cũng rất mới mẻ.

Bất quá y rất khắc chế mình, những thứ không dùng thì sẽ không mua cho dù y có bạc.

Phương Duệ Hiên nhìn thấy buồn cười. Phàm là những thứ y nhìn qua hai lần đều sẽ đi theo phía sau mua cho y.

Liễu Sinh ngay từ đầu vẫn còn ngại Phương Duệ Hiên hoang phí, nhưng dưới sự kiên trì của Phương Duệ Hiên liền nhượng bộ, trong lòng lại nổi lên chút gợn sóng.

Khi Phương Duệ Hiên làm hộ hoa sứ giả đi theo phía sau tức phụ dạo phố, phát hiện phụ cận có một chỗ nặn diện nhân*, xung quanh có rất nhiều tiểu hài tử vây quanh, lão hán nặn xong một cái diện nhân, tiểu hài tử chung quanh đều hoan hô vài tiếng, lão hán kia sau khi nặn xong thì tô màu lên trông rất sống động, làm cho người ta cảm thấy hiếm lạ vô cùng.

Trên sạp trừ bỏ mấy cái diện nhân đã được nặn sẵn ra, còn bày một chút tiểu động vật dáng vẻ ngây thơ.

Phương Duệ Hiên không khỏi cảm thán, vị lão hán này tâm linh thủ xảo như vậy, nếu sống ở hiện đại, kia tuyệt đối là cấp bậc đại sư.

Hắn đột nhiên hứng trí kéo Liễu Sinh đột phá phòng tuyến của đám tiểu hài tử, đi tới trước mặt của lão hán, bảo hắn làm cho bọn họ một đôi diện nhân. Đây là trong lúc vô tình Phương Duệ Hiên đột nhiên nghĩ tới Nguyên khúc * mới kích động như vậy.

Nội dung là như thế này: Nhĩ nông ngã nông, thắc sát đa tình, tình đa xử nhiệt tự hỏa. Bả nhất khối nê, niệp nhất cá nhĩ, tố nhất cá ngã. Tương cha môn lưỡng cá nhất tề đả phá, dụng thủy điều hòa, tái niết nhất cá nhĩ, tái tố nhất cá ngã, ngã nê trung hữu nhĩ, nhĩ nê trung hữu ngã, dữ nhĩ sinh đồng nhất cá ham, tử đồng nhất cá quách.*

(*Tạm dịch là: Chàng chàng thiếp thiếp, quá mức đa tình, tình tựa như lửa. Nặn một khối bùn thành chàng thành thiếp. Đồng loạt đập vỡ hai người chúng ta, dùng nước trộn lẫn, lại nặn thành chàng thành thiếp, trong chàng có thiếp, trong thiếp có chàng, cùng nhau đồng sinh cộng tử, chết chung một hòm. Đây là bài thơ của Quản Đạo Thăng viết cho chồng bà là Triệu Mạnh Phủ khi ông có ý định nạp thiếp. (Cre: Coki).

Phản ứng đầu tiên của hắn rất đáng khinh cho rằng đã nói trong chàng có thiếp trong thiếp có chàng vậy mà dám bảo rằng cổ nhân rất hàm súc. Phản ứng thứ hai chính là người này hẳn nên đọc sách nhiều một chút, không văn hóa thật đáng sợ, Nữ Oa tạo người cũng không biết, còn dám lớn tiếng nói nữ hài được làm bằng nước, ngay cả một nữ nhân còn không bằng. Khi đó gia gia hắn đang buộc hắn đọc tứ đại tuyệt tác.

Hiện tại hắn và tức phụ tương lai cùng nhau nặn một đôi diện nhân, cũng rất là lãng mạn.

Về phần đem hai tiểu diện nhân nặn thành một đoàn sau đó đem đi nung rồi nặn lại một lần nữa, chuyện gây sức ép như vậy vẫn là thôi đi.

Có tiền cũng không cần tiêu như vậy, không bằng để tiền đi mua hai bát mì cà chua trứng chim ăn.

Sau khi nặn xong diện nhân, Phương Duệ Hiên bỏ lại mười đồng tiền, mang theo hai cái diện nhân tinh tế cùng tiểu tức phụ đi tới tiệm trang sức, tiệm may.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro