Chương 100: Lợn rừng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trời chưa sáng, Lục hoàng tử liền bị người đánh thức, vội xuống núi. Lục hoàng tử biết không thể sửa đổi được quyết định, chỉ thầm oán trách cài câu cũng phải đi theo.

Lúc về so với thời điểm lúc đi, đồ phải mang theo tăng lên không ít, bởi vì dã vật hôm qua thu hoạch cũng không ít.

Trở về tới thôn cũng là lúc mặt trời ngả về phía tây,  đám người Cố Đông không ở nhà, chỉ có Khương ma ma mang theo Từ phu lang cùng Hoàng Ninh trông coi, cửa nhà đóng chặt, lo lắng có người xông vào.

Nhìn thấy Cố Thần trở về, lão hán giữ cửa thở phào nhẹ nhõm, đem sự tình phát sinh hai ngày nay báo cáo cho chủ nhân.

"Sói tru nửa đêm trong núi, dân trong thôn đều kinh động, nửa đêm, hai vị tùy tùng của biểu thiếu gia đi tuần tra bên cạnh ngọn núi. Thật trùng hợp, thế mà cũng tóm được con lợn rừng lao từ trên núi xuống; cũng may là có bọn họ ở đó đem đầu lợn kia bắt lấy nên không làm cho người trong thôn bị thương. Cố quản sự là ở gần tới buổi trưa thấy trong thôn không có việc gì mới đi lên trấn."

Cố Thần sau hi nghe xong cũng không đi vào trong sân, nhìn sang mọi người nói: "Các ngươi về nghỉ ngơi đi, ta đi vào thôn nhìn một chút."

"Ta đi cùng với ngươi." Lạc Tấn Nguyên kiên trì nói.

"Hảo"

Hai người thả đồ vật trong tay xuống, hướng về trong thôn đi. Chuyến này đám người bọn họ trở về sớm nên có người phát hiện liền thông báo cho lý chính,  lý chính cũng hướng bên này đi, hai nhóm người ở giữa đường đụng nhau.

"Thần ca nhi, thật tốt quá, ngươi trở về rồi. Ta còn lo lắng các ngươi ở trong núi đụng phải bầy sói a." Lý chính nhìn thấy Cố Thần bình yên vô sự trong lòng nhẹ thở ra. Cố Thần không tiết lộ chuyện hắn cùng bầy sói trong núi tiếp xúc nhau không chỉ một chút. Đám người lý chính biết Cố Thần thân thủ lợi hại nhưng cũng không biết rõ chân chính thực lực của hắn, coi như lợi hại tới đâu nhưng nếu đụng phải bầy sói cũng nguy hiểm cực kỳ.

Lạc Tấn Nguyên trải qua một màn lúc hừng đông, tâm tình khôi phục không ít, thấy thế trong lòng cười thầm, không phải là cùng bầy sói đụng phải nhau mà do y cố ý tìm bầy sói, còn vì chúng nó bị thương còn băng bó lại vết thương cho chúng. Sau đó nghĩ đến những năm Thần ca nhi biết giấu dốt từng trải, nửa phần tâm tư khoe khoang cũng không có, trong lòng nổi lên 1 mạt thương tiếc.

Trong lòng hắn đối với Cố phủ ở huyện Phong An cùng cha đẻ Cố Nguyên Khôn của y không khỏi có chút giận chó đánh mèo, Cố Thần không hề có tâm tính mà thiếu niên nên có ở cái tuổi này, dưới cái nhìn của hắn, hoàn toàn là do  mười mấy năm trước y tao ngộ thành. Tơ lụa trang huyện Phong An sao? Hắn cảm thấy nên cho tìm Thượng Diệc Lan chút chuyện làm nha.

"Ta ở trong núi cũng nghe thấy, bất quá không chính diện tao ngộ, mọi người yên tâm đi, bầy sói bên ngoài tới thất bại lui về thế nên tạm thời sẽ không trở lại mảnh núi này gây chuyện, đám lang trong núi cũng sẽ không chạy xuống núi." Cố Thần động viên thôn dân bị hoảng sợ.

"Quá tốt rồi!" Đám người trong thôn đi cùng với Lý Chính kinh hỉ kêu lên. Lần trước chính là Cố Thần đi vào núi kiểm tra, nói tình huống với mọi người sau đó kết quả giống như hắn nói qua, lang trong núi không chạy xuống quấy nhiễu dân làng, lần này người trong thôn đối với lời hắn nói không chút nào nghi ngờ.

"Nếu không có chuyện gì thì mọi người liền về nhà nghỉ ngơi đi, náo loạn một đêm người khỏe mạnh cũng đều mệt mỏi rồi." Lý Chính đối với thôn dân hô lớn, không ai không muốn, cười chào hỏi nhau liền ai về nhà nấy.

Sau khi mọi người giải tán thì chỉ còn lại Lý Chính cùng Cố Thần và Lạc Tấn Nguyên ba người, Cố Thần hỏi kĩ càng tỉ mỉ tình huống cùng mọi người hướng ngọn núi bên cạnh nhìn, đêm hôm qua đụng phảicon lợn rừng từ phía đông chạy xuống: "Sau khi bắt được con lợn rừng, lo lắng trong núi còn có lợn rừng nên buổi sáng liền tổ chức một nhóm người vào núi xem xét, quả nhiên tìm được dấu vết hoạt động của đám lợn, cho nên buổi chiều thỉnh quách tráng sĩ cùng Tiếu tráng sĩ cùng nhau vào núi." Lý Chính vừa nói vừa mang ý xin lỗi nhìn về phía Lạc Tấn Nguyên.

"Bọn họ ra tay hỗ trợ là chuyện phải làm, Lý chính không cần xin lỗi. Lại nói, Thần ca nhi cũng ở trong thôn, ta cũng hy vọng mọi người trong thôn bình an vô sự." Lạc Tấn Nguyên khách khí nói.

Nói là trong núi, thế nhưng chỉ đi xung quanh phía ngoài núi, dưới chân núi đi vài phút liền nghe phía trước có tiếng cười không nhỏ truyền đến, ba người đứng chờ ở giao lộ, chỉ chốc lát sau liền thấy hai hán tử cao lớn chịu trách nhiệm khiên một đầu lợn dài xuất hiện, đi ở phía trước chính là Dương Đại Thành, kế bên là năm sáu hán tử lớn tiếng nói gì đó, cả khuôn mặt tràn đầy nét cười, có hai người trong tay ôm lợn rừng con, Quách Lượng cũng ở trong đó, cùng những thôn dân này nói chuyện một chút cũng không thấy xa lạ, Tiếu Hằng thì lại yên tĩnh đi ở một bên, bất quá người bên ngoài hỏi hắn cái gì hắn cũng chỉ nhàn nhạt đáp lại.

"Các ngươi đã trở lại! Thật sự liền tóm được một đầu lợn rừng!"  Lý Chính nhìn bốn móng con lợn rừng chổng ngược lên trời liên vui vẻ đến không ngậm được miệng, giương giọng hô.

"Lý chính, sao ngươi lại tới đây? nha, Thần ca nhi cũng quay về rồi..." Mọi người thất chủy bát thiệt (mồm năm miệng mười)  chào hỏi, Quách Lượng cùng Tiếu Hằng bỏ lại mọi người đi tới, trong miệng tuy không nói lời lo lắng  an nguy của tướng quân cùng Cố Thần, nhưng trước khi thấy được người trở về thì tâm vẫn lơ lửng, không phải là bọn hắn không muốn vào núi đi tìm, mà sợ là bọn hắn không tìm thấy người thì không nói, cho dù bọn họ có thật sự gặp nhau thì sự trợ giúp cũng không lớn, lại nghĩ đến năng lực của Cố Thần thì trong lòng bọn họ tin tưởng  mọi người sẽ bình an vô sự.

" Đi đi, đi xuống núi thôi." Một đám người làm ký hiệu kêu nhau xuống núi, âm thanh truyền xuống núi làm hấp dẫn không ít thôn dân muốn sang đây xem náo nhiệt, trong thôn lúc trước không cho phép hài tử, lão nhân với ca nhi tới gần chân núi, hiện nguy cơ đã được giải quyết cho nên đều chạy ra khỏi cửa.

Lần này không chỉ không có chuyện gì, trái lại còn tóm được hai con lợn rừng lớn, các thôn dân đặc biệt cao hứng, những năm qua cũng có tình huống như vậy, người trong thôn gia nhiều ít đều có thể phân cho một ít thịt heo rừng liền lập tức muốn ăn tết. Có thể được phân một ít thịt heo rừng, làm cho mọi người không khỏi cao hứng. Lần này tóm được đến ba con heo rừng con, không ít người tự hỏi không biết lý chính sẽ xử lý heo con này như thế nào đây.

"Lợn rừng con cứ theo quy củ cũ, nguyện ý nuôi thì bỏ ra hai trăm tiền đồng thì được đem đi, hai con còn lại, trong đó có một con cho tráng sĩ to lớn, một con khác là của Quách đại hiệp bọn họ, hai con lợn lớn có thể bắt được là nhờ có hai hai vị đại hiệp này trợ giúp." Lý chính sau khi hỏi rõ tình huống bắt lợn rừng liền lập tức quyết định.

Nói là cấp cho Quách đại hiệp, hoàn toàn không phải là cho Cố Thần, nghiêm chỉnh một con lợn rừng, ngẫm lại cũng khiến người khác ao ước không thôi, trong thôn không ít người cực kỳ đỏ mắt, có thể Lý chính giải thích rất hợp lý, có thể nói tóm được hai con lợn rừng này thì hai vị tùy tùng của Lô thiếu gia là bỏ ra nhiều công sức nhất.

 Cố Thần muốn từ chối, thế nhưng lý chính cùng nhóm hán tử cùng vào núi bắt lợn rừng đều không đống ý, bọn họ đều cảm thấy đây là thứ bọn họ nên làm.

Cố Thần suy nghĩ một chút nói: "Vậy ta thay bọn họ làm chủ, liền lấy nửa con đi, còn nửa con dư còn lại ta dùng tiền mua lại, Lý Chính đừng tiếp tục khước từ, xem như chút tiền này là cho mọi người đã cực khổ đi."

"Hảo a, hảo a, liền nghe theo Thần ca nhi ngươi. Đại Thành a, ngươi trực tiếp dẫn người đem con lợn rừng này nhấc về vườn nhà Thần ca nhi đi." Lý Chính gọi nhi tử hắn.

"Hảo, đi một chút, huynh đệ lại dùng sức nâng a." Dương Đại Thành lớn tiếng cười đáp.

Trong thôn chia thịt lợn như thế nào, Cố Thần không tham dự, nghĩ cũng biết tình cảnh sẽ náo nhiệt cực kỳ, còn phải là một phen rất ồn ào, nhà ai phân nhiều nhà ai phân ít đều có thuyết pháp, Dương Đại Thành cùng người đem lợn rừng nâng vào vườn, Cố Thần đem chút bạc vụn đưa cho bọn hắn, cửa vừa đóng, ồn ào phía bên ngoài liền không có quan hệ gì với bọn họ.

Lục hoàng tử cùng Thượng Diệc Lan sau khi rửa mặt trở ra, nào ngờ hai người Cố Thần vừa đi ra ngoài một chuyến liền mang về một đầu lợn rừng lớn, lúc trên núi bọn họ cũng muốn bắt một con, bất quá cân nhắc đến phân lượng của lợn rừng quá nặng nên sẽ không cố ý đi tìm, ngược lại hiện tại rất hảo, sẵn có người đưa tới cửa, Lục hoàng tử cố ý khen Quách Lượng Tiếu Hằng hai người một phen.

Nghĩ đến ngày mai hai người phải đi, buổi tối Cố Thần cũng không từ chối, tìm người tới làm heo, sau đo dùng mẻ thịt rừng mới này làm một bàn thịt, lại xào thêm chút rau dưa, mấy người ăn được thẳng tới sảng khoái, miệng đầy mỡ, thức ăn mặc dù không tinh xảo nhưng rất đặc sắc, liền ngay cả lục hoàng tử ăn đến không dừng tay nổi.

Thịt lợn còn dư lại thì đặt trong tuyết cấp đông, trong nhà trữ thịt có thể ăn tới tận năm sau.

Ngày thứ hai, cho dù không tình nguyện, Lạc Tấn Nguyên vẫn áp Lục hoàng tử lên xe ngựa: "Ta đã đưa mật thư cho bệ hạ, nói rõ Lục hoàng tử sẽ lập tức khởi hành hồi kinh, còn ta trong thư đã cùng bệ hạ nói rõ, mượn danh nghĩa ở lại bên ngoài dưỡng thương, thuận tiện âm thầm ra tay với người trong bóng tối.

Lục hoàng tử không thể không ngồi lên xe, trừng hai mắt nói với Lạc Tấn Nguyên: "Ngươi nói cho ta biết, ngươi thật sự trúng độc và chưa khử hết độc?" Nhìn dáng vẻ hắn một chút cũng không giống a.

Lạc Tấn Nguyên im lặng nhìn hắn, chuyện trúng độc còn giả được sao, lập tức lấy dao găm cắt cổ tay chảy ra một chút máu, Lục hoàng tử sau khi nhìn triệt để an tâm, bởi vì bên trong chút máu kia xác thực có chút màu sắc khác thường.

"Nghe nói dị độc Nam man cực kỳ phiền phức, Lạc tướng quân ngươi xác định không tìm đại phu khác nhìn một chút sao?" Thượng Diệc lan thân thiết hỏi, hắn có chút tìm không ra manh mối, nói là Cố Thần vì y giải độc, thế nhưng ở chung mấy ngày vẫn chưa thấy Cố Thần có động tác gì, trong sân tựa hồ có lưu lại chút mùi thuốc, tuy nhiên không thấy y xảo bất kỳ thuốc gì cấp cho Lạc Tấn Nguyên uống qua.

"Không cần, lại nói có thêm nửa tháng nửa tháng nữa để loại trừ dư độc,  Lạc mỗ có chuyệnlàm phiền Thượng công tử lưu tâm." Lạc Tấn Nguyên trịnh trọng cảm ơn

"Dễ thôi, hiếm thấy Lạc tướng quân có chuyện nhờ vả, Thượng mỗ nào dám qua loa cho xong." Thượng Diệc Lan cười nói, ân tình Lạc tướng quân cũng không nhiều.

Đưa xa mấy dặm đường, đem đoàn người đưa đi xong, Lạc Tấn Nguyên mới trở về.

Lục hoàng tử rất hiếu kỳ, Lạc Tấn Nguyên đến cùng nhờ Thượng Diệc Lan chuyện gì, xem dáng dấp kia không giống như chỉ là việc nhỏ, dọc theo đường đi, Lục hoàng tử dây dưa với Thượng Diệc Lan, nhất quyết phải hỏi cho ra nhẽ.

Thượng Diệc Lan bị hắn huyên náo đến đau cả đầu, tức giận nói: "Có thể có chuyện gì chứ? Còn không phải là chuyện của Cố công tử sao, Lạc tướng quân có thể có chuyện gì mà cần cầu đến ta phân ưu chứ."

"Cố công tử? Hắn thì có chuyện gì chứ? Nha, là chuyện khai trương cửa hàng đi." Lục hoàng tử tự cho mình thông minh nghĩ. "Tấn Nguyên còn thực sự đem Cố công tử là bảo bối a." Nói xong lắc lắc đầu, lãnh huyết tướng quân còn có một ngày như thế, bất quá ở ngay trước mặt bọn họ, Lục hoàng tử cũng không dám cười nói.

Thượng Diệc Lan thì lại nở nụ cười: "Chuyện cửa hàng sớm đã cùng Cố công tử nói xong, Lạc tướng quân nhờ vả ngược lại là những chuyện khác."

"Còn có chuyện gì khác chứ?" Lục hoàng tử ngạc nhiên nói.

"Là việc nhà Cố công tử." Tâm Thượng Diêc Lan tự nhủ Lạc tướng quân đều đã nói với hắn, cũng có nghĩa là việc này không cần phải bảo vệ bí mật, lúc trước hắn có tâm muốn diều tra lai lịch của Cố Thần, một thân bản lĩnh của y thật khiến người khác hiếu kỳ, bất qua lo ngại Lạc Tấn Nguyên mới buông xuống, không ngờ hiện tại lại từ trong miệng Lạc Tấn Nguyên biết được chuyện này, làm cho hắn có chút không thể không cười a.

Không cần Lục hoàng tử lại thúc giục, Thượng Diệc Lan đem vướng mắc, gút mắc của Du gia, Cố gia cùng Triệu gia đều nói ra, Lạc Tấn Nguyên nhờ vả việc cũng rất đơn giản, chỉ là lợi dụng gia thế Thượng gia cản trở sinh ý Cố gia, tiện thể đả kích một chút, cho Cố gia một chút giáo huấn, mà này đó, đều là vì Cố Thần, có thể nói vì Cố Thần mà làm đến như vậy, Thượng Diệc Lan cũng chỉ có thể đối với Lạc Tấn Nguyên nói tiếng "bội phục". Cũng không biết đến khi nào có thể như ý nguyện chân chính đả động được tâm Cố Thần .

"Thậm chí có bậc tiểu nhân hèn hạ đến như vậy!" Lục hoàng tử vừa giận vừa sợ, quả thật là vô liêm sỉ a.

Thượng Diệc Lan tiếp xúc với chuyện tình cùng người bên ngoài có thể nhiều hơn so với Lục hoàng tử, không giống như hắn đại kinh tiểu quái như vậy: "Người chết vì tiền, chim chết vì ăn, bất quá là vị Cố gia này vừa muốn mưu tài lại còn muốn làm người tốt, người dối trá vô tình, ta nghĩ thủ đoạn không chắc đã cao minh, ta nghĩ Cố công tử nếu thật muốn đối phó toàn gia này thì khả năng phủ đệ sẽ nghèo luôn."

Lục hoàng tử con ngươi chuyển động không nói, hắn nghĩ đến chuyện cái sạp bự trong thành kia, tiểu dân thăng đấu vi cầu tài, vương tôn quý tộc thì đấu nhau vì quyền, quyền lực chí cao vô thượng, nói cho cùng, đều là lợi ích dục vọng thúc giục mà thôi.

Đám người lục hoàng tử đi rối, trong sân an tĩnh rất nhiều, bất quá bây giờ mỗi ngày có Dương Tam Nhi chạy qua, thường xuyên có thể nghe thấy tiếng gào đau đớn của hắn, phảng phất cũng không có gì khác nhau.

Cố Đông đối với hài tử cười đến thật bất lương, hiện tại rốt cục có người cùng hắn nếm thử tư vị dằn vặt

Cố Thần ngồi ở trong nhà chính xem sổ sách Cố Đông đưa tới, từ lần thứ nhất nhìn thấy Cố Đông đưa tới đám sổ sách phía trên rậm rạp chằng chịt chữ phổn thể nhìn hoa cả mắt liền đem chữ số Ả Rập dạy cho hắn, vì thế sổ sách liền có hai bản, đối ngoại cùng đối nội, bản đối nội này chỉ cho mình Cố Thần xem.

Lạc Tấn Nguyên từ bên ngoài bưng tới hai đĩa điểm tâm, nói: "Trong phòng bếp mới làm được món điểm tâm, mang đến cho ngươi nếm thử."

Cố Thần không nói, ngẩng đầu nhìn người trước mặt, người này đến cùng có bao nhiêu tẻ nhạt, cả chuyện đưa điểm tâm cũng giành làm. "Ngươi rất rảnh rỗi a?"

Lạc Tấn Nguyên bị người vạch trần, lỗ tai đỏ lên một chút, nhưng cũng vẫn ngồi xuống, đem hai đĩa điểm tâm đẩy đẩy về hướng Cố Thần, nói: "Còn có mấy ngày nữa liền ăn tết, chờ sang năm sau ta muốn ra bên ngoài làm chút chuyện."

Lời nói còn giống chút, nếu không, nhìn Đại tướng quân bên ngoài uy phong lẫm lẫm như vậy lại ở trong nhà hắn cả ngày không có việc gì mà lắc tới lắc lui, hắn liền không biết nên nói gì mời tốt.

Cúi đầu nhìn nhìn điểm tâm, tuy làm không thể tinh xảo như ở trong quán trà Thượng gia, nhưng có thể nhìn ra cũng phí không ít tâm tư, một đĩa bánh ngọt đậu đỏ, một đĩa bánh móng ngựa?, đều là vật liệu do Thượng Diệc Lan đưa qua, Hoàng Ninh nói đã từng cùng ma ma học qua, bất qua do nguyên vật liệu khó có nên không thường xuyên làm, Cố Thần liền hào phóng cho hắn đi làm thử.

Bốc lên một khối bánh đậu đỏ, bởi vì mới lấy ra khỏi nồi nên đặc biệt rất thơm,Cố Thần thích ý híp mắt một cái, có một đầu bếp chính tông thật sự rất tốt, tiện tay đề cử, đưa cho Lạc Tấn Nguyên một khối: "Ngươi cũng nếm thử đi, hương vị cũng không tệ lắm."

Lạc Tấn Nguyên đối với điểm tâm gì đó không có đặc biệt yêu thích, bất quá, xem Cố Thần ăn đến vẻ mặt đầy biểu cảm hưởng thụ, đột nhiên cảm thấy điểm tâm này đó cũng không phải khiến người ta không thích như vậy, cầm lên một khối để vào trong miệng, ngô, hương vị tựa hồ... cũng không tệ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#xuyên