Chương 99: Đánh đêm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chờ Cố Nguyên Khôn nghe được lý do Triệu Bằng vì sao mà chết, trong lồng ngực chỉ còn lại sự tức giận, sớm cùng Triệu Tuyết nói qua, kêu hắn quản giáo đứa cháu trai không hiểu chuyện này, bằng không sao phạm vào chuyện sai lầm dẫn đến cái chết như vậy chứ.

Cố Nguyên Khôn ngay cả ý nghĩ truy cứu hung thủ cũng không có, nếu là vô tội bị người hại chết thì hắn không thể không kêu người báo quan lùng bắt hung thủ. Thế nhưng bây giờ mà báo quan, hành vi ác liệt của Triệu Bằng cũng sẽ đồng thời bị lộ ra ngoài, khi đó ngay cả Cố gia cũng đồng thời bị liên lụy, Cố gia không chịu nổi chuyện này.

"Hừ, đến lúc đó ngươi cứ nguyên văn nói cho cữu gia."

"Vâng, lão gia." Quản gia cũng đổ mồ hôi lạnh, hắn hỏi thôn dân hàng xóm, không một người nghe thấy động tĩnh Triệu Bằng bị ai hại chết, chỉ biết là một cây đuốc đem tất cả phòng ốc cùng mọi người thiêu chết, cho đến khi hắn đến thì hài cốt nằm trơ trọi ngang phòng không người thu liệm, may là trời lạnh, bằng không trong phòng sẽ tỏa ra mùi hôi, vẫn là hắn ra chút ngân lượng để thôn dân ở đây giúp đỡ an táng.

Khi nghe lời giải thích của hàng xóm, hắn chỉ cảm thấy cái chết này thật là quỷ dị, phía sau lưng từng trận lạnh cả người, khi dừng lại ở trong thôn kia hắn run như cầy sấy, chỉ lo đột nhiên có thứ gì nhô ra xuống tray với hắn, sau khi đem người an táng xong liền mau chóng rời đi.

"Còn chuyện gì khác không? Thần ca nhi ở nơi đó như thế nào?" Cố Nguyên Khôn dứt khoát cho qua chuyện Triệu Bằng hỏi.

"Lão gia." quản gia mau mau trả lời. "Hiện tại thu xếp cửa hàng bên kia là Cố Đông từng ở trong phủ ta, trong cửa hàng giúp một tay đều là người của Mãnh Giao bang, dẫn đầu chính là người lần trước tới, gọi là Hùng ca."

Ba ngày không gặp, kẻ sĩ cũng phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa, lời này dùng trên người quản gia Cố Đông là đúng nhất, liếc mắt nhìn xa xa cũng không dám nhận người,  đương nhiên hắn cùng những người phụ cận cũng không quen biết Cố Đông, chỉ là ở một bên hỏi thăm chút ít, xem tiểu tử kia mặt mũi hồng hào liền biết so với ở trong phủ tự tại hơn nhiều.

"Cố Đông đem hàng trong cửa hàng xử lý hết, nghe nói năm sau dự định khai thác sinh ý khác, chờ qua năm lại một lần năm chỉnh đốn cửa hàng. Còn vị Lô biểu thiếu gia kia,..." quản gia nhíu nhíu mày, "Tiểu nhân thăm dò cũng không được gì nhiều, bất quá tiểu nhân có cho người qua thôn Bình Dương nhìn quanh một cái, nghe nói từ huyện Đức Xương có hai vị khách nhân có thân phận tôn quý đến, nghe miêu tả thì có vẻ không bình thường."

Quản gia cẩn thận ngó ngó lão gia, hắn biết lão gia lo lắng cái gì, nếu như việc này để quận chúa biết được thì càng đáng sợ hơn, may là hiện tại quận chúa đi phủ thành còn chưa trở về bằng không ngay cả cữu lão gia ở nơi đó cũng xích mích.

Cữu lão gia này cũng thực sự là... không đối phó được với Thần thiếu gia không nói, hai chân còn bị người ta đánh gãy, đại phu đều nói là không thể trị khỏi, sau đó cũng chỉ có thể co quắp nằm ở trên giường, hiện tại nhi tử cũng đã chết, đèn nhang nhà Triệu gia không biết có thể truyền xuống được hay không, bằng không chính là đoạn tử tuyệt tôn.

Lại nói, lúc đi Thanh Nghi trấn tiếp người nhà họ Triệu, chính chủ thì không có một ai, một phòng hạ nhân chạy trốn không còn một ai, trái lại mang về mấy cái tiểu thị mỹ mạo cả đoạn đường chỉ biết khóc sướt mướt, làm cho hắn phải bó tay toàn tập. Chuyến này đi thật đáng sợ, hắn hiện tại cảm thấy thật hoa mắt chóng mặt, e rằng muốn ngã bệnh luôn.

Trong lòng hắn cũng đang rất sợ, Thần thiếu gia đột nhiên trở nên không giống hồi ở trong phủ, trong quá khứ hơn mười năm, mặc dù hắn không có trực tiếp động thủ bắt nạt Thần thiếu gia, nhưng chưa từng có hành động chăm sóc đối với thiếu gia, thậm chí còn lén lút dung túng hạ nhân khi dễ thiếu gia.

Bởi vì khi đó lão gia căn bản không coi trọng Thần thiếu gia, Quận chúa lại đem thiếu gia trở thành cái đinh trong mắt, khi đó chỉ cần là người có đầu óc thì đều biết nghe theo ai, bằng không quản gia như hắn đừng mong được làm tiếp. Về phần hiện tại thì hối hận cũng đã muộn rồi.

"Đi xuống đi." Cố Nguyên Khôn trầm mặt, nhượng quản gia không nhìn ra được gì, nhưng ở ngay lúc quản gia thở phào nhẹ nhõm quay người chuẩn bị đi thì bị lão gia gọi lại.

"Cho người chằm chằm mọi lúc, xem xem họ rốt cục có lai lịch gì, miễn cho Thần ca nhi vô tri bị lừa gạt."

"...Vâng, vâng lão gia." Quản gia nhận thấy chính mình nhận một việc làm xấu không dễ ứng phó a.

Quản gia rời thư phòng, lau mồ hôi hai cái, thật sự là lo lắng cho Thần thiếu gia vô tri bị lừa gạt sao?

Không phải hắn yêu thích nói chuyện thị phi của chủ nhân, nhưng mà, ngay cả một nhà cữu lão gia đều có thể đem vào phủ nuôi ,thế nhưng con trai ruột lại bị đưa tới nơi sơn thôn nha; phụ tử cữu lão gia nói cái gì mà đau khổ ăn không hết, lẽ nào Thần thiếu gia có thể ăn đắng được sao?

Thôi, dù gì chính hắn cũng chẳng phải là người tốt. Lúc đó, thời điểm Thần thiếu gia bị đưa đi, trong lòng hắn cũng không phải là âm thầm đắc ý sao, chủ nhân thì làm sao, cũng không bằng một cái hạ nhân.

Co61 Nguyên Khôn một người lưu lại trong thư phòng, trên mặt biến ảo không ngừng. Hắn đang hồi tưởng lại chuyện Du gia, nhưng mà  dung mạo người vợ trước trong đầu hắn cực kỳ mờ nhạt, đã không thể nhớ rõ được dung mạo của hắn ra sao, hoặc có thể nói là ngay từ lúc ban đầu chính là dung mạo biểu đệ Tuyết nhi chiếm cứ toàn bộ tâm trí hắn nên hắn không rảnh để ý tới người ngoài, chỉ nhớ rõ người kia tứơng mạo thanh tú, không như Tuyết nhi.

Hình dáng Cố Thần chắc là giống cha hắn đi?

Bên trong ký ức mơ hồ đào ra một nội dung, hình như là Du ca có nói qua cha hắn không phải là người địa phương này, cha hắn chính là họ Lô.

Cố Nguyên Khôn giật mình, lẽ nào thật sự chính là người nhà bên ngoại của Cố Thần? Thế nhưng vì sao mấy chục năm sau mới tìm đến? Nếu như... Nếu như...

Đã qua mấy chục năm, làm gì có nếu như chứ. Chỉ là tạm thời kiềm chế lại kinh hoảng ở trong lòng, gọi hạ nhân trông coi ở bên ngoài tới, cho người đưa tin khẩn cấp lên phủ thành gọi Triệu Tuyết nhanh chòng trở về. Triệu Bằng chết rồi, Triệu Kim khẳng định càng liên tục nháo lên, vẫn nên để cho Triệu Tuyết trở vì xử lý thì hơn.

Cố Dật âm u đứng ở trong góc, nhìn quản gia xoay người rời đi, liền cắn răng quay người ly khai.

Trong núi rừng khắp nơi cây cối che kín, người không tinh thông dị năng muốn bắt được khí tức Cố Thần đâu chỉ là một chữ "khó". Cho nên vừa ra khỏi sơn cốc, Cố Thần liền đem đám người phía sau bỏ lại, mượn cây cối trợ giúp, ôm tiểu Bạch nhanh chóng ở trong rừng nhảy đi. trong bóng tối nếu có người ở đó thì có thể nhìn thấy quanh người hắn bao phủ một tầng ánh sáng màu xanh mơn mởn lộng lẫy.

Tiểu Bạch tựa hồ biết chủ nhân muốn làm cái gì cho nên cực kỳ ngoan ngoãn nằm nhoài trong ngực Cố Thần không động đậy, hai con mắt xanh lục lập lòe chăm chú nhìn cảnh đêm lướt nhanh qua.

Lần trước khi hai phe bầy sói đại chiến, Cố Thần không nhúng tay vào vì đây là cách động vật trong thiên nhiên cạnh tranh nhau nên nếu hắn can thiệp trái lại rất không ổn, một lần hai lần có thể trợ giúp bộ tộc tiểu Bạch đẩy lui địch nhưng sau đó thì sao? Ngược lại sẽ làm cho bầy sói sinh lòng ỷ lại còn làm mất đi bản tính huyết tinh và dã tính, huống hồ bản thân lang vương rất kiêu ngạo nên cũng không hi vọng có người ngoài can thiệp.

Cho nên hắn cũng không muốn ra tay giúp đỡ chúng nó đẩy lui địch nhân, hiện tại chạy tới là bởi vì lang vương bị thương, từ tiếng kêu là có thể phán đoán ra, lần này bầy sói phương Bắc tới rất hung hăng. Cố Thần trong lòng cũng thấy rất kỳ quái, bầy sói phương bắc sao cứ nhìn chằm chằm mảnh núi rừng này chứ, lẽ nào cánh rừng phương bắc không đủ con mồi cho chúng sinh tồn? Hay chính do sự xuất hiện của mình đã cải biến cái gì đó?

Trong lòng hắn mà nói, hắn vẫn là hi vọng bộ tộc tiểu Bạch lưu lại trong mảnh núi này, hắn không muốn ra tay can thiệp nhiều vào quy tắc sinh tồn của dã thú, nhưng bởi vì tồn tại của Tiểu Bạch nên đám lang này sẽ bởi vì mùi vị quen thuộc sẽ không xông ra khỏi mảnh núi làm hại những người trong thôn, hơn nữa trong bộ tộc này lang vương cũng là một con sói thông minh. Về phần ngoại lang kia, từ khí tức có thể phán đoán chúng nó rất hung tàn.

Đoàn người bị hắn nghĩ cách bỏ lại, Cố Thần không cần cố gắng gì nhiều. Thế nhưng còn Lạc Tấn Nguyên, Cố Thần trong lòng thoáng lướt qua thân ảnh của người nọ, thở dài, thật sự rất khó.

Ánh mắt người kia càng ngày càng giằng co trên người mình nhiều hơn, cùng với nhiệt ý trong ánh mắt ấy. Hắn cũng không phải ngớ ngẩn nha, thật sự đau đầu mà, đơn giản chỉ làm anh em không tốt sao? Tại sao cứ muốn làm cho phức tạp như vậy chứ?

Rất nhanh y đã tới chiến trường thê thảm đầy mùi máu tanh, nồng nặc giống như lúc tận thế, Cố Thần cau mày từng bước đi tới, thả xuống tiểu Bạch cầm trong tay, đập vào mắt nhìn thấy không phải là tiếng rên rỉ của những con lang bị thương thì chính là thi thể của lang, so với bên này thì có một ít màu lông xám trắng của bầy lang phương bắc.

Những con lang còn lại vẫn có thể đứng chỉ có mười mấy con, tất cả đều vây, bao bọc chung quanh con lang vương cao lớn kia ở giữa. Lang vương trên người máu me đầm đìa, trên chân trước có một vết thương sâu đến thấy cả xương, trên người không biết là máu của nó hay là của địch lang, bộ lông dính bết vào nhau, có thể thấy bị thương rất nặng, mà giờ khắc này nhìn qua so với bất cứ khi nào cũng huung hãn uy vũ như vậy, đuôi lông mày có một đạo vết máu chảy xuống, một con mắt dường như sắp bị hỏng. Lúc gặp lại Cố Thần liền giống như biến thành người khác, sớm đã sợ đến run chân không dám nhúc nhích.

Lang vương gầm nhẹ một tiếng, mấy con lang bao bọc ở xung quanh liền lui ra. Lòng trả thù của lang rất nặng, những con lang từ bên ngoài tới bị trọng thương không thể rút lui đều bị chúng nó một phát cắn chết, điều này làm cho tiểu Lục bên người Cố Thần càng động tâm.

Bên người lang vương chỉ còn dư lại một con sói cũng bị thương, tiểu Bạch thấp kêu một tiếng hướng con lang bên kia chạy qua, Cố Thần không nhìn lầm thì đó chính là mẫu lang sinh dưỡng tiểu bạch.

"Bị thương cũng thật giống nhau, một lần trở lại thấy ngươi như thế thì có thể khó giữ được mảnh đất này đi." Cố Thần vừa hướng lang vương đi qua, vừa nói.

Lang vương gầm nhẹ một tiếng, trong mắt lập lòe hung quang, phảng phất không phục lắm, lang vương là thứ kiêu ngạo không thể xâm phạm.

"Hảo, xem ở mặt mũi tiểu Bạch, cũng vì để cho các ngươi tiếp tục che chở cho thôn làng cùng dân làng phía dưới, ta liền khổ cực một chút chữa thương cho các ngươi đi." Cách xa lang vương khoảng mười bước, Cố Thần dừng lại duỗi một cái tay ra, trong tay nâng lên một đoàn ánh huỳnh quang xanh biếc. Lang vương nhìn chằm chằm, rốt cục cái đầu kiêu ngạo cũng hạ xuống.

"Giờ mới biết." Cố Thần bĩu môi, lòng nói thực sự là không biết hàng tốt, đồ tốt như thế đi dâu mà tìm chứ.

Đi tới, tay chạm lên đầu lang vương, ánh huỳnh quang màu xanh biết hướng tới bao phủ lên vết thương trên đuôi lông mày, một màn kỳ tích xuất hiện, vết thương kia lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được dần dần khép lại, trong đôi mắt sói tựa như chợt lóe lên ánh thư thích, ít đi mấy phần cảnh giác.

Bỏ ra thêm mấy phút, Cố Thần đem vết thương trên người lang vương xử lý qua một lần, bao quát cả nội thương, nhìn chung thật quá độc ác, xương sườn xuất hiện vết rách, nhưng hắn tin rằng đầu lang đối phương bị thương không thể nhẹ hơn lang vương.

Lang vương cúi đầu hướng  Cố Thần kêu vài tiếng, thanh âm này so với lúc trước nhu hòa đi không ít, còn hướng mẫu lang bên cạnh liếc mắt nhìn. Cố Thần biết, nó đây là muốn hắn chữa thương cho mẫu lang, còn thật biết chiếm tiện nghi, hảo nha.

Tiểu Bạch giúp mẫu lang liếm liếm máu trên vết thương cùng trên người, bò đến gần Cố Thần, mẫu lang dùng đầu củng củng Tiểu Bạch. Tiều bạch lúc này mới vui vẻ hướng lang vương chạy đi, nó vây quanh chạy vài vòng, lang vương cảm thấy đứa con trai này thật sự cực kỳ ngu xuẩn, không kiên nhẫn lấy móng vuốt đẩy nó một cái ngã lăn ra một bên, cùng lúc Cố Thần gọi một tiếng, lang vương tựa hồ cảm thấy được nó đưa nhãi con cho Cố Thần nuôi tàn luôn rồi =.=!!

Vết thương trên người mẫu lang so với lang vương khép lại tốt hơn, nó dùng đầu cà cà tay Cố Thần biểu thị thái độ thân mật, ánh mắt cũng rất ôn hòa, dưới cái nhìn của nó thì nhi tử được Cố Thần nuôi đến vô cùng tốt, vừa nhìn là biết không cần phải lo ăn uống nha.

Lang vương cùng mẫu lang rống lên vài tiếng, hai con tựa hồ đang giao lưu với nhau, thỉnh thoảng có tiếng tiểu Bạch ngắt lời. Cố Thần cũng thừa dịp khoảng thời gian này cứu chữa cho vài con lang bị thương một chút, cũng không triệt để chữa khỏi hoàn toàn, đối với những loài thú hoang dã này mà nói chỉ cần qua mấy ngày là có thể tự hồi phục

Ánh mắt đàn sói ngay khi hắn vì chữa thương cho lang vương liền thay đổi, đợi đến khi hắn rời đi thì hoàn toàn không còn ánh mắt đề phòng, mà khi Cố Thần rời đi cũng đem thi thể lang đi, ngay trước mặt bầy lang mở ra không gian dị năng mà không cần phải lo sợ trong lòng, bởi vì lang sẽ không mở miệng nói chuyện. Cho nên, ở chung với động vật là vui vẻ thoải mái nhất.

Nửa đường chở về quẹo vào một con đường, đi tìm con gấu trợ trận kia, con gấu bị thương nhẹ nên chính mình nằm nhoài trong ổ ngẩn đầu than thở với trăng, đột nhiên lỗ tai dựng thẳng hướng ngoài hang động, hơi thở quen thuộc bên ngoài khiến nó giảm bớt sự cảnh giác. Nó không để ý thương thế trên người, ở trong ổ loạn xoay quanh tự nhủ : "Cái nhân loại hung tàn kia lại tới nữa rồi, làm sao bây giờ? Đồ nó thu gom đều giữ lại dùng cho mùa đông, nhân loại hung tàn kia không thể bỏ qua cho một con gấu đáng thương này sao? Nó vừa mới làm một chuyện tốt viện trợ cho lang vương mà!!"

ps: con gấu mang tâm hồn thiếu nữ dữ >"<~

Lúc Cố Thần vừa tới liền thấy bộ dạng ngốc manh của nó, cười mắng:" Qua đây, ta tời giúp ngươi xem vết thương."  thực là, ngoại trừ mật ong thì hắn cũng nhìn không lọt mấy thứ sưu tập vớ vẩn của con gấu ngốc nghếch này nha.

Nếu con gấu có thể diễn đạt được biểu tình sắc thái thì nét mặt của nó bây giờ nhất định chính là mười phần nịnh nọt láy lòng. Nó ngoan ngoãn bò tới, khổ người cao to của nó khiến cho Cố Thần có vẻ trở nên cực kỳ nhỏ bé và yếu đuối, điều đó làm cho con gấu xuẩn ngốc này mỗi lần đều có cảm giác chỉ cần vỗ móng vuốt một cái là có thể vỗ thành cái bánh nhân thịt, nhưng vì cái gì nó mỗi lần vẫn bị cái nhân loại hung tàn này chơi đùa đến chết đi sống lại cơ chứ!!

Nhanh chóng đem vết thương trên người con gấu xử lý tốt, tiểu Bạch ở giữa đưa đầu ra, con mắt loạn chuyển, sau đó Cố Thần vỗ vỗ bộ lông dày của con gấu nói: "Đây là thưởng cho ngươi, hảo dưỡng, ta phải đi rồi."

Khi quay đầu đi, hắn bị một luồng sức mạnh kéo lại, quay đầu nhìn lại liền nhất thời thấy dở khóc dở cười, móng vuốt của con gấu đem xiêm y của hắn kéo lại, đừng hi vọng một con gấu có thể đo lường được độ bền của vải vóc có chịu được lực đạo của nó hay không a. Cho nên kết quả chính là loạt xoạt một tiếng, khối vải vóc dưới móng vuốt của con gấu tuyên bố tử trận.


Con gấu vèo một cái thu móng vuốt về, hai móng còn giấu phía sau lưng, một đôi mắt gâu vô tội tròn tròn, phảng phất như là đang nói không phải do nó làm, móng của nó chưa có duỗi đến.

Cố Thần dở khóc dở cười cho con gấu  ngốc này một quyền, gấu ngốc kêu gào một tiếng, tiểu Bạch cũng nhân cơ hội vung cho một móng, dĩ nhiên lực đạo so với Cố Thần nhỏ hơn nhiều, không ảnh hưởng mấy. Nó chỉ là muốn Cố Thần cho nó thêm vài dạo ánh sang xanh lục ấm áp thôi, bởi vì thứ đó làm cho nó rất thoải mái, chạy theo phía sau Cố Thần liền bị hắn phát hiện đành phải chạy trở về.

Cách gần tới thung lung, Cố Thần trì hoãn tốc độ, chậm rãi đi tới. Cách lối vào thung lung khoảng năm mươi mét, Cố Thần đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu hướng cái cậy bên cạnh nhìn lên, từ trên cây nhảy xuống một người, chính là Lạc Tấn Nguyên.

Cũng bởi vì hơi thở quen thuộc, Cố Thần mới không ra tay công kích ngay giây đầu phát hiện. Thế nhưng Lạc Tấn Nguyên có thể phát hiện một vệt sang màu xanh lục ẩn trong tay áo hắn, đôi mắt thích ứng với bóng tối trong rừng lâu mới có thể nhận ra.

Lòng Cố thần liền thở dài, phát hiện chính mình hai ngày nay đều bởi vì người này mà tâm phiền, thần sắc không thay đổi bước từng bước về phía hắn, vừa mở miệng liền nói: "Sao lại ở bên ngoài? Những người khác đâu?"

Không thấy y trả lời, hắn ngẩng đầu nhìn lại liền thấy đôi mắt đen thẫm của người này chăm chú đặt trên người hắn. Cúi đầu nhìn theo ánh mắt ấy, nguyên lai là nhìn nơi xiêm y bị hư của hắn, không chút suy nghĩ Cố Thần liền giải thích: "Tiện đường đi xuống nên ghé xem con gấu kia, lúc gần đi bị móng vuốt của nó câu lại nên bị rách."

"Không bị thương?" Đôi mắt của Lạc Tấn Nguyên lúc này mới trở lại trên mặt Cố Thần, chóp mũi truyền đến mùi máu tanh nhàn nhạt, này cũng đủ để hắn chắc rằng máu này không phải là của Cố Thần  và y chỉ là bị dính phải. Dựa vào thời gian, hắn đoán tính cả lúc đi và về, tốc độ cua y thực sự vượt qua sư tưởng tượng của mình, thời gian ngắn như vậy mà có thể từ chỗ bầy sói trở về, còn ghé ngang qua ổ gấu.

"Không có, trước khi đến trận đấ đã sớm kết thúc, chỉ là giúp những con lang và con gấu kia băng bó vết thương thế nên trên người mới nhiễm mùi máu tanh. Xin lỗi, để cho các ngươi lo lắng rồi, không cho các ngươi đi theo cũng là bởi vì bầy sói cũng không tiếp thu những khí tức xa lạ, điều đó chỉ khiến cho con gấu và bầy sói tăng thêm địch ý mà thôi." Cố Thần cười nhạt giải thích và xin lỗi.

Theo trực giác, Lạc Tấn Nguyên tin lý do cũng không chỉ như vậy, Cố Thần còn có chuyện khác không muốn cho hắn biết, nhưng hắn không có bất kỳ lập trường gì chất vấn, ánh mắt ảm đạm đi: "Người không có chuyện gì là hảo, đi về nghỉ ngơi đi, thời gian  cũng trễ rồi."

"Được" Cố Thần ngẩng đầu cười cười, cùng Lạc Tấn Nguyên sóng vai đi vào trong cốc.

Hai người vừa rời đi, hai vị ám vệ mới trở lại vị trí ban đầu. Hai người hai mặt nhìn nhau, lúc phát hiện Cố công tử, khí tức âm trầm xung quanh Lạc tướng quân liền cấp tốc tản đi, thế nhưng tướng quân có thêm phần ảm đạm. Thái độ Lạc tướng quân đối với Cố công tử có chút không bình thường nha.

Sáu người trong cốc cũng không đi nghỉ ngơi, ngồi vây xung quanh đống lửa. Lục hoàng tử tâm tình đi tắm nhiệt tuyền cũng không có, rất muốn đi tìm Thượng Diệc Lang để nói chuyện,  thế nhưng cái tên chết tiệt này dám cho hắn cái gáy của y. Lục hoàng tử cũng ngạo kiều không muốn sửa tên khốn này nữa.

Nhàm chán gảy củi, dư quang quét đến cửa động, Lục hoàng tử ném cây củi gỗ trong tay hét ầm lên: "Các ngươi trở lại rồi!" Vừa cẩn thận nhìn sắc mặt Lạc Tấn Nguyên, nội tâm nho nhỏ vỗ vỗ ngực, hoàn hảo, không có dọa người. Lạc Tấn Nguyên mà thật sự nghiêm mặt, hắn liền có chút sợ nha.

Bốn người còn lại cũng đều đứng lên, ánh mắt tập trung trên người Cố Thần quét qua, phát hiện ngoại trừ xiêm y có chút tổn hại ở bên ngoài thì cũng không có dấu hiệu vết thương chảy máu, ánh mắt vì vậy cũng trở nên có chút ý tứ, ban đêm qua lại trong núi rừng còn có thể hoàn hảo không chút tổn hại như vậy cũng không dễ dàng, liền cả tóc cũng là bị gió thổi tản đi cũng không chút nào ngổn ngang.

Bọn họ cho là xiêm y Cố Thần bị rách là do mắc phải cành cây trong rừng, này cũng bình thường, bọn họ ban ngày cũng bị câu xước mà.

Cố Thần hướng Lục hoàng tử gật gật đầu, thân là hoàng tử có thể làm được đến như vậy cũng không dễ dàng, ít nhất trước mặt mình cũng không bày ra dáng vẻ hoàng tử gì đó.

Cố thần cho sắc mặt tốt một chút, Lục hoàng tử liền lập tức hả hê: "Cuộc chiến giữa hai bầy sói sao rồi? Bầy sói phương bắc có rút về không? Còn có con gấu giảo hoạt kia đâu rồi?"

Trước đây, lúc săn bắn hắn tao ngộ bầy lang cùng con gấu, hai con thú hoang dã này cũng chỉ có hai lựa chọn, nếu không muốn nghênh chiến thì chính là chạy trốn, có thể nói chuyện Cố Thần kể lại chuyên y đã trải qua khiến hắn cảm thấy thật cực kỳ mới lạ. Còn có người có thể cùng bầy sói và con gấu chung sống hòa bình, không có chuyện gì đánh giá một chút, không phải rất thú vị sao?

"Phương Bắc thảm hại lui bầy, chết không ít lang, phải lấy lại sức mới có thể đánh lại, ít nhất trong vòng 1 năm sẽ không dễ dàng đi xâm lấn. Bầy lang trong núi đều bị một chút thương tổn, ta thay chúng nó băng bó lại nên đành để cho các ngươi đợi lâu, ngày mai chúng ta liền xuống núi đi." Cố Thần nói sơ lược qua.

Lục hoàng tử ý do vị tẫn nói:"Nhanh như vậy liền phải xuống núi sao? " Liếc nhìn Cố Thần, thầm nói:" Ta còn muốn gặp cái con gấu giảo hoạt kia, cũng chưa từng thấy qua bầy sói cùng con gấu đi trợ trận nha." Hắn đối với con gấu kia tâm hiếu kì càng ngày càng cường liệt.

Cố Thần đi thẳng đến tảng đá bên cạnh đống lửa ngồi xuống, Lạc Tấn Nguyên nhanh hơn hắn một bước rót chén nước đưa cho hắn. Cố Thần đưa mắt nhìn một cái liền tiếp nhận, uống một hớp nói: "Sói tru nửa đêm, người trong thôn sợ là sẽ hoảng sợ, ngày mai xuống nói cho bọn họ biết một tiếng, bằng không e là sẽ làm nhiều hành động vô bổ." Tỷ như tổ chức người vào núi vân vân này nọ.

Lạc Tấn Nguyên lập tức hưởng ứng: "Sáng sớm ngày mai xuống núi." Giương mắt cảnh cáo Lục hoàng tử đang muốn kháng nghị kia một chút. Lục hoàng tử đành phải không cam lòng mà câm miệng lại.

(Tướng quân ca à, tiết tháo a đâu rồi, vợ nói một a đúng là chẳng dám nói hai >"<~)  

Thượng Diệc Lan nói: " đúng là phải xuống núi, còn không trở về bọn người Tiếu Hằng sẽ lo lắng." Lục hoàng tử lập tức không có ý kiến, đứng dậy nói: "Hảo, vậy ta đi tắm nghỉ ngơi, sáng mai sẽ dậy." Lục hoàng tử cùng Thượng diệc Lan tiến vào sơn động, bốn thị vệ phân thành hai đội gác đêm.

Cố Thần không đi nghỉ, lưu lại bên cạnh đống lửa nhắm mắt điều tức, vì chữa thương cho bầy sói cùng với con gấu kia làm hắn hao tốn không ít năng lượng, hắn phải mau chóng khôi phục lại, phương pháp điều tức năng lượng bên trong rất có hiệu quả đối với dị năng.

Lạc Tấn Nguyên cũng không rời đi, canh giữ ở bên người Cố Thần, vì y bảo vệ, ánh mắt thỉnh thoảng đảo qua gò má Cố Thần liền lập tức dời đi, trong ánh lửa chiếu rọi có thể nhìn thấy lông tơ gò má tinh tế kia, làm cho tim hắn đập nhanh hơn. Mím mím môi, trong con mắt đen láy kia, anh mắt không hề di chuyển.

Không biết qua bao lâu, Cố Thần mở mắt ra, phun ra một ngụm trọc khí, không ngoài dự đoán, Lạc Tấn Nguyên vẫn đang trông coi ở bên cạnh.

Một chén nước đưa tới, Cố Thần dừng một chút mới tiếp nhận. Trong chốc lát, lại có một thứ đen thùi lùi được đưa đến trước mặt hắn, thanh âm có chút lúng túng vang lên: "Lần đầu tiên làm, không tốt bằng  của ngươi." 

Cố Thần cúi đầu nhìn, là khoai lang nướng liền có loại cảm giác dở khóc dở cười, cụp mắt xuống uống nước, rồi ngẩng đầu nói: "Ta nhớ ta có nói là thứ bên kia ta muốn giữ lại là giống."

"Kia... vậy làm sao bây giờ??" Thân thể của đối phương cứng một chút.

"Phốc!"Cố Thần nở nụ cười, Lạc Tấn Nguyên lăng lăng quay đầu, nhất thời liền choáng váng. Cố Thần nhất thời càng cười tươi hơn. Lạc Tấn Nguyên lỗ tai một mảnh đỏ như máu, bắt đầu lan xuống đến cổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#xuyên