Chương 98: Qua đời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lục hoàng tử rục rà rục rịch bị Lạc Tấn Nguyên vô tình trấn xuống, sau một quãng thời gian, hắn dùng ánh mắt u oán trừng người sau lưng

Qua một lúc lâu mới nói với Lạc Tấn Nguyên, trong giọng nói tiết lộ một chút ý tứ chấn vấn: "Ngươi thật sự trúng độc? có nghiêm trọng không? Vậy tại sao ngươi còn không trở lại kinh thành?''

Cái này cũng là điều mấy ám vệ đứng phía sau cũng muốn biết, bất quá bọn hắn cũng biết Lạc Tấn Nguyên thông qua phương tiện đặc thù cùng người trong kinh liên lạc, nói thật, thấy tướng quân khôi phục dung mạo, khí thế không chút nào ít hơn lúc trước, rất khó tin tưởng bên trong hắn trúng độc hiếm thấy.

"Ta ở lại chỗ này chính là vì giải độc, ta đã đưa mật thư tới kinh thành, chờ sau khi xuống núi ngươi lập tức phải quay về kinh."

Lục hoàng tử còn muốn tranh thủ một chút, không dể dàng mới được ra ngoài một chuyến, có thể nào nhanh như vậy liền trở về a? sau khi ra ngoài tuy rằng điều kiện gian khổ một chút, nhưng mà so với ở trong kinh thành nhất cử nhất động đều bị nhìn chằm chằm thì vẫn là ở bên ngoài tự do tự tại hơn một chút.

Thượng Diệc Lan cũng không có vì Lục hoàng tử mà nói giúp, hắn cũng cảm thấy nếu đã tìm được Lạc tướng quân rồi thì Lục hoàng tử cũng nên hồi kinh, ở lại bên ngoài dễ dàng có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Lục hoàng tử cho dù có tỏ rõ mình vô ý với tranh đoạt hoàng quyền, nhưng những huynh đệ kia của hắn lại không thể thả tâm xuống với hắn, có cơ hội giảm bớt một đối thủ tranh chấp, tin rằng bọn hắn sẽ phi thường tình nguyện làm.

Một nhóm người sau khi trở lại thung lũng giải quyết bữa tối, động tĩnh bên kia cũng dần dần nhỏ xuống. Sau đó, thêm một tiếng sói tru vang vọng trong núi thật lâu, thật lâu mới tản đi. Cố Thần đứng dậy hướng bên kia nhìn qua, nói: "Đây là âm thanh của Lang Vương, các ngươi ở chỗ này, ta mang Tiểu Bạch qua đó xem một chút."

Lạc Tấn Nguyên khiêulông mày không đồng ý nói: "Không được, muốn đi ta đi cùng với ngươi."

Cố Thần nói: ''Độc tố bên trong cơ thể ngươi chưa hết"

Lạc Tấn Nguyên bị nghẹn một chút, cái cớ bị hắn mượn dùng để chế trụ Lục hoàng tử hiện tại ngược lại ngăn cản hắn a, tình huống thực tế là, độc trong người hắn càng ngày càng yếu, nội lực cũng khôi phục lại bảy tám phần mười, thậm chí cảm giác nội lực so với dĩ vãng lại có hơi nâng cao hơn, nguyên bản các loại ám thương lưu lại trong cơ thể khi ở biên quan cũng từ từ khép lại, nói cách khác, thực tế trạng thái của hắn bây giờ so với lúc trước bị thương càng tốt hơn.

Hắn cảm thấy được Cố Thần biết rõ tình hình thân thể của mình, này có nghĩa là thái độ không muốn cho mình tham dự?

"Kia lại thêm chúng ta đây?" Lục hoàng tử nhảy ra, "Không phải ta nói, Cố công tử ngươi tuy là thần lực không yếu," phí lời, có thể vô sự đi tìm con gấu đen đánh nhau, người yếu sao có thể chứ, "nhưng song quyền khó địch nổi nhiều tay, bổn hoàng tử thuở nhỏ tập võ, hơn nữa bọn họ cũng có thể bảo vệ Cố công tử."

Hắn chỉ chỉ bốn vị thị vệ đang trông coi một phương, Thượng Diệc Lan bị hắn loại bỏ ra ngoài.

Tiểu Bạch nhe răng trừng Lục hoàng tử, lại dùng đuôi câu lấy chân Cố Thần, muốn Cố Thần nhanh lên một chút mau mang nó tới, lúc rời đi bộ tộc tuy nó còn nhỏ, nhưng là trời sinh thông minh, nó còn nhớ bộ tộc của mình.

Cố Thần trực tiếp lộ ra vẻ không đồng ý, những người này đi theo làm gì? Hắn lại không phải là đi xem trò vui a, mà là từ âm thanh của Lang Vương mà có thể đoán được Lang vương bị thương, trận đại chiến này khẳng định rất thảm thiết, hắn muốn qua xem một chút xem có thể giúp đỡ được không, có lẽ sẽ vì Lang Vương trị thương hay gì đó, những người này muốn đi theo chẳng phải sẽ bị lộ sao?

Cố Thần là người có kiên trì đi nghe người khác khuyên giải ư? Đáp án dĩ nhiên là không rồi, càng nói sâu hơn một chút, hắn đối với những động vật như tiểu Bạch thì hắn có tính nhẫn nại nhiều hơn so với người nhiều lắm.

Cho nên phản ứng của hắn là ngay trước mặt đám người Lục hoàng tử khom lưng xuống ôm lấy tiểu Bạch, vỗ vỗ đầu Hắc Tử, trực tiếp quay người rời đi: "Có thể theo kịp thì cứ theo, ta sẽ không thả chậm tốc độ chờ ngươi."

Nói xong người ngay lập tức hướng lối vào thung lũng mà chạy, chờ đến khi Lục hoàng tử chạy đến lối vào thung lũng thì nơi nào còn nhìn thấy bóng người của hắn chứ, chờ Lục hoàng tử gọi ám vệ đang bảo vệ hắn ở trong bóng tối ra thì một ám vệ trong đám quẫn bách nói: "Bị Cố công tử phát hiện tung tích, hơn nữa, tốc độ Cố công tử thực sự quá nhanh."

Bọn họ không chỉ không thấy mặt mũi, mà căn bản lá không đuổi kịp, chớp mắt một cái liền mất tung tích, tốc độ Cố công tử chạy trong rừng thật vô cung khiến cho người khác phải khiếp sợ.

"Cái gì?! Các ngươi sao vô dụng như vậy!" Lục hoàng tử nổi nóng, ám vệ càng hận không thể đào cái hầm chui vào ngay.

Lạc Tấn Nguyên lên tiếng: "đều trở lại đi, ở trong rừng thì không một ai có thể theo kịp Thần ca nhi đâu."

Âm thanh của hắn đem ánh mắt của mọi người hấp dẫn qua, chỉ thấy rõ bóng người hắn đứng ở phía trước lại có cảm giác như cả người đều sáp nhập vào trong bóng tối, trên người truyền tới khí tức đè nén.

Thượng Diệc Lan từ phái sau đi tới, hắn là người duy nhất không có bất cứ ý kiến gì đối với quyết định của Cố Thần, cũng là người có thể cảm nhận được tâm tình phức tạp của Lạc tướng quân. Đường đường là một hán tử lại bị ca nhi ở trong lòng bỏ lại, đặc biệt là phát hiện mình cư nhiên còn không đuổi kịp, tâm tình vào giờ khắc này nhất định khó chịu tới cực điểm, Lục hoàng tử không nên va vào nòng súng vào lúc này.

"Nghe Lạc tướng quân nên đi về thôi, biểu đệ à, loại lang này là thú hoang hung ác tính khó thuần, không phải người nào cũng có thể ở chung với nó, Cố công tử quyết định như vậy là muốn tốt cho chúng ta, ngươi sẽ không cho là chỉ dựa vào những người này của chúng ta thật sự có thể địch lại bầy sói đi."

Lục hoàng tử rất biệt khuất, chưa từng bị một cái ca nhi như vậy làm cho mất mặt mũi, đây mà là ca nhi sao? Hắn ở kinh thành gặp qua rất nhiều ca nhi, có xinh đẹp, có mảnh mai, cũng có tính tình cực kỳ kiêu ngạo không coi ai ra gì,  tỉ như huynh đệ của hắn, nhưng chưa từng có ca nhi làm theo ý mình như vậy, đem hắn là chuyện không đáng kể.

Rõ ràng trước đó chung đụng rất vui vẻ, có thể đảo mắt một cái liền ngay cả ánh mắt cũng không cho chứ!

Lục hoàng tử rũ đầu xuống trở lại trong cốc liền thấy Hắc Tử thảnh thơi nằm nhoài ở chỗ này chơi đuôi chính mình, không chút nào vì chủ nhân của nó mà lo lắng, tâm tình hắn càng không tốt hơn,

Hắn cũng muốn kiên cường đuổi theo một hồi, tuy nhiên ngay cả ám vệ cũng không đuổi kịp, hắn vẫn có chút tự mình biết mình, chính mình dù có thúc ngựa cũng không thể đuổi kịp, mà đêm đen trong núi rứng càng thêm dễ lạc đường, hắn tự mình chạy theo rồi lạc mất mới là chuyện phiền toái a.

"Ngươi nói một chút, một cái ca nhi như hắn có thể nào lợi hại như vậy chứ, hắn mới bao lớn tuổi a, chẳng lẽ vừa mới sinh ra liền bắt đầu luyện công?" Lục hoàng tử một bên oán giận cùng Thượng Diệc Lan.

Thượng Diệc Lan nhàn nhạt nói: "Cõi đời này tổng có mấy người từ nhỏ chính là để cho người khác đố kỵ."

Lục hoàng tử ngạo kiều nói: "Ta biết rất nhiều người đố kỵ bổn hoàng từ, ngay cả ngươi cũng vậy."

Thượng Diệc Lan biểu tình bình tĩnh từng tấc từng tấc vỡ tan "ha ha" cười gượng hai tiếng, suy nghĩ hắn có bao nhiêu không thông mà đi an ủi Lục hoàng tử a, hảo làm cho chính mình uất ức chết, xoay người đem gáy phía sau hướng về phía Lục hoàng tử, nói cái gì cũng không để ý tới.

Lối vào thung lũng, thay thế ám vệ trông coi chính là Lạc Tấn Nguyên, ám vệ thì bị đuổi đi ra xa hơn.

trong lịch sử ám vệ không ai biệt khuất nhất bằng hai vị này, hãy nhìn đến hắc vân âm lãnh xa xa của Lạc tướng quân đi, hai người chỉ đành yên lặng sờ sờ cánh tay của mình, cách xa như vậy mà vẫn còn cảm nhận được hơi lạnh tập kích, nếu như ở trong trung tâm cơn bão e là sẽ bị trực tiếp đóng thành băng côn a.

Tâm tình Lạc Tấn Nguyên giống như Thượng Diệc Lan nghĩ, gay go tới cực điểm, rỏ ràng trước đó còn cảm thấy được khoảng cách với Cố Thần được lại gần thêm một chút, rõ ràng cảm thấy được đãi ngộ của Cố Thần với hắn so với những người khác bất đồng, bọn họ có thể chia sẽ cùng một món ăn; thế nhưng đảo mắt một cái,  cảm giác đều cách hắn thật xa, phảng phất lúc trước chi là ảo giác của hắn, mà hắn cùng với đám người Lục hoàng tử cũng không có bất kỳ khác biệt nào.

Bên dưới ngọn núi, thôn dân Bình Dương thôn nghe được tiếng sói tru, một tiếng tiếp một tiếng, khiến người nghe rợn cả da gà, còn có hài tử tuổi nhỏ không chịu nổi đều khóc lên.

Bên nhà Dương Chính đẩy cửa đi ra sân, hướng phương hướng núi lớn nhìn qua, mi tâm nhăn thành chữ "xuyên", Nhị gia gia Dương gia được tôn nhi đỡ đi tới: "Đức, ngươi cũng đang lo lắng lang trong núi sâu có thể hay không chạy ra làm hại dân làng ta đi."

"Nhị thúc, lão nhân gia người sao lại đi ra a? Haiz, không lo lắng không được a, chẳng lẽ lại muốn tổ chức một hộ một người vào núi săn bắn? Nghe thì quy mô bầy sói cũng không nhỏ." Dương Chính thân thủ nâng cánh tay Nhị gia gia Dương gia than thở.

"Theo  như ngươi nói, tình huống như thế một ông già ở nhà như ta cũng không thể theo được, nghe âm thanh, phảng phất có bầy sói bên ngoài đi tới mảnh núi này, cũng không biết là tốt hay là xấu. À đúng rồi, Thần ca nhi có ở nhà không? Muốn đi hỏi Thần ca nhi không? Hắn đối với trong núi rất thân thuộc." Nhị gia gia Dương gia nói.

Dương Chính lắc đầu: "Thần ca nhi mang mấy vị khác vào núi đi săn thú, lần trước sói tru nửa đêm, Thần ca nhi đã nói là bầy sói bên ngoài cùng bầy sói ở đây tranh địa bàn, mới đánh đuổi chưa được bao lâu, sao lại dám tới đây?" Hắn lo lắng chính là việc này, lúc này mới cách không lâu liền dám lại đây, chắc chắn quy mô bầy sói kia lại lớn hơn.

"Ai, không yên ổn, mùa đông năm nay trong núi không yên ổn rồi." Một

Nhị gia giai Dương gia lo lắng nói:"Thần ca nhi mang khách nhân vào trong núi, chắc sẽ không gặp bầy sói đâu nhỉ?" Thật muốn vào trong núi đánh lang, Cố Thần nhất định là người trọng yếu nhất, lần trước khi sói tru nửa đêm, Cố Thần cũng vào núi một chuyến, sau đó khi trở về đem tình huống trong núi nói một lần với người cùng thôn, mọi người mới an tâm.

"Hẳn là không, Thần ca nhi mang con sói trong nhà cùng đi chung vào trong núi, nếu thật sự đụng phải cũng sẽ không có chuyện gì đâu." Dương Chính không xác định nói.

Đến cuối cùng cũng không thể an tâm, Dương Chính vẫn là tổ chức một nhóm tráng hán trẻ tuổi, thay phiên canh giữ tuần trabên cạnh ngọn núi, vạn nhất bầy sói hoặc là những dã thú khác lao xuống núi cũng có thể biết sớm một chút để có đối sách tốt hơn.

Thôn dân đối với an bài như thế cũng không có ý kiến, quy củ năm trước cũng là như thế, nếu thật sự có thú hoang lao xuống thì lúc đó mới phiền phức, sẽ chết người a.

Quách Lượng cùng Tiếu Hằng cũng tham dự hành động ở trong thôn, cùng các  thôn dân đồng thời tuần tra ban đêm. Dương Chính vốn không muốn an bài bọn họ nhưng cũng không ngăn nổi hai người chủ động yêu cầu, hơn nữa hai người đều là xuất thân nhà võ, một người có thể bù đắp được năm, sáu hán tử trong thôn, vì vậy đem hán tử trong thôn chia làm hai nhóm phân biệt giao cho bọn họ.

Huyện Phong An, quản gia Cố phủ từ bên ngoài trở về, chỉ kịp rót một chén trà liền vội vàng chạy tới thư phòng gặp lão gia.

"Lão gia, tiểu nhân đã trở lại."

Cố Nguyên Khôn khép lại sách mỏng đang xem, ngẩn đầu nhìn người tới, hỏi:"Ngươi nói sao?"

Bên ngoài trời đông giá rét, quản gia một đường ngồi xe ngựa trở về, giơ tay dúng tay áo lau lau cái trán, mồ hôi lạnh đếu đổ ra, cẩn thận trả lời: "Lão gia, Bằng thiếu gia, hắn... chết rồi."

"Cái gì?" Cố Nguyên Khôn cả kinh đứng lên, đi hai bước liền dừng lại. "Xảy ra chuyện gì? Người đang hảo tại sao lại chết?"

Tiệm cùng phòng ở trên Thanh Nghi trấn đều bị thu hồi, phụ tử Triệu Kim trên trấn mất chỗ an thân, hưởng thụ quen phú quý lại làm cho họ trở lại sơn thôn sống cuộc sống nghèo khổ liền không thể không khiến cho họ theo Cố Nguyên Khôn, nhóm hắn rốt cuộc vẫn là huynh trưởng cùng cháu trai của Triệu Tuyết, cùng mình có quan hệ bà con, cho nên liền đem Triệu Kim lưu lại ở trong phủ ờ Phong An, mời đại phu tới trị thương tốn chân cho hắn, cũng sai quản gia đi một chuyến đến huyện trấn đem Triệu bằng cùng gia quyến về.

Hắn kêu quản gia tự mình đi Thanh Nghi trấn còn có mục đích khác, chính là kêu quản gia ở trong tối điều tra một chút lai lịch cái người gọi là bà con bên ngoại kia. Du gia sao có thể có người thân trên đời? Bằng không... Đương nhiên hắn sẽ không thừa nhận chính mình có lỗi, cửa hàng tơ lụa Du gia hắn chiếm được ở trong tay hắn phát dương quang đại. Dưới cái nhìn của hắn, năm đó Du chưởng quỹ đem gia nghiệp ủy thác thì hắn đã làm rất tốt, lại nói năm đó nhìn lại thì cũng đã được Du ca đồng ý rồi.

Mà đột nhiên lại nhô ra cái tên bà con gì đó làm hắn đứng ngồi không yên, cố tình lại cùng Cố Thần có quan hệ, vì vậy liền muốn biết rõ cái cửa thân thích này đến cùng là từ nơi nào lòi ra, e rắng chỉ là có người giả mạo muốn mưu đoạt tài phú Cố gia.

Chờ cho Triệu Tuyết nhận lấy nhiều quản giáo, bị ràng buộc ở trong phủ, ít ra ngoài gây thêm rắc rối. Theo Cố Nguyên Khôn thấy, bất quá là trong phủ nhiều hơn vài miệng ăn, cũng không thể đối với cái thân thích này không quan tâm, bằng không trăm năm sau hắn cũng không có mặt mũi nào đi gặp cha ở dưới kia.

Hắn không thích, không coi trọng, cũng không có nghĩa là đối với tin qua đời đột nhiên xuất hiện không có chút phản ứng nào.

"Lão gia, thật sự đã chết rồi, là bị thiêu chết." Quản gia nuốt một ngụm nói, cũng đem tình huống đã tìm hiểu  nói một lần, mà cũng chỉ là tình huống bên ngoài, còn ai là người giết chết Triệu Bằng thì không thể nào biết được.

Hơn nữa, có một chuyện làm cho người khác không còn lời nào để nói, chính là Triệu Bằng cưỡng bách một ca nhi nhà nông gia nên mới chết, bị người trong nhà ca nhi kia đốt chết tươi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#xuyên