Chương 244 - Túi Gấm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảm giác quen thuộc này khiến Từ Tử Thanh suy nghĩ rất nhiều nhưng không thể nhớ ra. Vì thế, hắn liền lưu tâm, dù chuyện này không lớn nhưng cũng muốn đề phòng một chút.

Nói về vật đấu giá vừa có lợi vừa có hại cho chủ nhân, một Nguyên Anh lão tổ đã mang Thiên Quỷ Kỳ đến phòng 'Đinh Dậu'. Khi vật của đệ tử Quỷ Linh Môn được mở ra, quỷ khí trong phòng liền tràn ngập, chực chờ bùng phát.

Nhưng đúng lúc này, hai luồng khí thế cực kỳ mạnh mẽ bộc phát, bao vây lấy Quỷ Linh Môn ở phòng 'Ất Mão'. Khí thế khủng khiếp này lập tức trấn áp những ma tu bên trong đang ngo ngoe và cả những người tham lam bên dưới, dập tắt những ý đồ xấu xa.

Mọi người trong đầu đều chợt hiện lên một ý niệm: "Hóa Thần kỳ!"

Trong khoảnh khắc, tim tất cả mọi người như ngừng lại.

Khó trách Long Hành Thương Hội không hề sợ hãi, chỉ là một đại hội bán đấu giá nhưng có hai vị cao thủ Hóa Thần kỳ trấn giữ. Dù ai có gan gây rối cũng khó mà sống sót.

Ngay lập tức, người Quỷ Linh Môn dù không cam lòng nhưng phải im lặng. Mọi người đều hiểu họ sẽ không bỏ qua chuyện này sau đại hội.

Từ Tử Thanh liền nghe một bên có người thở dài nói: "Người này đã kết thù với Quỷ Linh Môn rồi."

Lại có người nói: "Sợ rằng vừa ra khỏi nhà đấu giá này, người này sẽ mất mạng."

Nhưng bất luận mọi người bàn tán thế nào, người trong phòng 'Đinh Dậu' vẫn không lợi dụng cơ hội để chạy trốn mà ở lại đại hội. Người này có thể hoặc là muốn mượn dùng cường giả Hóa Thần Kỳ tránh họa, cũng có khả năng là thật sự không xem Quỷ Linh Môn ra gì, nhưng mọi người đều không xem trọng người này, chỉ nghĩ hắn đang muốn kéo dài thời gian thôi.

Thiên Quỷ Kỳ gây sóng gió lớn như vậy cũng khiến cho không khí càng thêm nóng. Vài món Ma Khí còn lại dù không bằng Thiên Quỷ Kỳ, nhưng cũng là vật hiếm quý, không bao lâu liền được bán hết toàn bộ.

Đến nhóm thứ ba bán đấu giá một số thiên tài địa bảo, có linh dược vạn năm, khoáng thạch quý hiếm, tài liệu luyện khí, nội đan yêu thú Thất giai có thể so với Nguyên Anh lão tổ, và trứng linh thú sinh cơ tràn đầy. Mỗi một món đều vô cùng trân quý, rất nhanh liền bị người đấu giá đi.

Từ Tử Thanh chỉ xem thôi cũng thấy thỏa mãn. Nhiều đồ vật ở đây hắn chỉ từng thấy qua ngọc giản, nay được nhìn thấy tận mắt, thật là mở rộng tầm mắt.

Sau khi hàng loạt đồ vật được đấu giá, thông tin về bí cảnh cũng được xem như một loại đấu giá.

Khuynh Vẫn đại thế giới rất rộng lớn, trải qua bao năm tháng không biết đã hình thành bao nhiêu di tích, mật địa, động phủ, lăng mộ thượng cổ. Có vô số tu sĩ trước ngã xuống, sau tiến lên, tìm được không ít đồ vật trong đó. Nếu bảo vật còn sử dụng được, họ tất nhiên sẽ giữ lại, đôi khi còn khiến người khác trầm trồ. Có những cấm chế thượng cổ chỉ mở ra một lần rồi hư hao. Những ghi chép thời thượng cổ, do thời gian lâu dài bị thất lạc, không ai nhận ra được, đành phải đem bán đấu giá. Người mua vì không biết bên trong có gì, nên thường nóng lòng đem vật đến trao đổi với nhà đấu giá. Vì vậy, những thứ này trở thành "ám bảo", được bí mật đem đấu giá.

Về phần người mua có thể nhận được gì, tất cả đều phụ thuộc vào vận may của mỗi người.

Đã từng có một luyện khí sư lấy một khối khoáng thạch vô danh rồi luyện chế thành Thượng Phẩm Bảo Khí. Cũng có người thua lỗ, những gì họ đấu giá được chỉ là những thứ bình thường. Có người lấy được trứng thú thượng cổ, nhưng sinh cơ đã sớm cạn, không bao giờ có thể nở.

Các loại buồn vui ở đây đều không thể nói hết bằng lời. Nhưng bảo bối thượng cổ thực sự quá mức mê người, nên vẫn có vô số tu sĩ sẵn lòng đấu giá.

Bất quá không phải lần nào đại hội đấu giá cũng có đấu giá ngầm, bởi vậy khi chủ trì Nguyên Anh lão tổ kia vừa mới tuyên bố đại hội đấu giá bí mật, liền có rất nhiều tu sĩ ngo ngoe rục rịch.

—— nhưng phàm là tu sĩ có chút địa vị thì đều có cách lấy thông tin riêng, đa số bọn họ đều đã sớm biết việc đại hội lần này sẽ có đấu giá ngầm, tự nhiên cũng đã sớm chuẩn bị đủ tài vật.

Từ Tử Thanh nghiêng đầu nhìn Hiên Trạch, tuy rằng tay vị Thiên Thành Vương này vẫn còn đặt trên lưng nữ nhân đang nằm trên gối hưởng thụ, kỳ thật trong mắt hắn lại có chút ngưng trọng.

Hắn vất vả như vậy quả nhiên cũng vì đấu giá ngầm mà đến!

Quy củ của đấu giá ngầm tự nhiên sẽ khác so với khi đấu giá bình thường.

Giá khởi điểm do chủ sự quyết định, nhưng mỗi lần tăng giá không được dưới một ngàn linh thạch hạ phẩm, đồng thời thông tin về vật đấu giá cũng rất mơ hồ nên phần giới thiệu cũng thập phần ngắn gọn.

Chẳng bao lâu, một vị Nguyên Anh lão tổ mặc hoa bào vỗ tay, liền xuất hiện một cái hộp ước chừng dài một thước (30,5cm), rộng nửa thước, dày ba tấc (30cm).

Hắn liền nói: "Vật này đến từ Lăng Trường Điền 382 năm trước, chỉ có Nguyên Anh tu sĩ mới phá vỡ được cấm chế. Giá khởi điểm là một trăm ngàn linh thạch hạ phẩm."

Bên ngoài chiếc hộp trông rất cổ xưa, thực sự nhìn không ra tốt hay xấu.

Tuy vậy, không ít người phía dưới báo giá, cơ hồ hoa bào lão tổ vừa dứt lời, giá đã được nâng lên liên tục.

"Một trăm lẻ một ngàn linh thạch hạ phẩm!"

"Một trăm mười ngàn!"

"Ta ra một trăm ba mươi lăm ngàn linh thạch hạ phẩm, chư vị còn muốn cùng ta tranh đoạt sao?"

"Một trăm ba mươi lăm ngàn thì tính cái gì? Ta ra một trăm năm mươi ngàn linh thạch hạ phẩm!"

Cơ hồ chỉ qua nửa nén hương, giá đã đến hai mươi mốt vạn ba trăm ngàn linh thạch hạ phẩm. Mọi người không biết bên trong hộp có gì, chỉ dựa vào phỏng đoán và nhãn lực của bản thân để quyết định, tựa như đang đánh cược.

Bất quá nếu suy nghĩ một chút, nếu chỉ Nguyên Anh tu vi trở lên mới có thể phá vỡ cấm chế thì bên trong chắc chắn chứa vật không quá tệ, vì vậy giá mới cao như thế.

Mặc dù đấu giá ngầm được mọi người yêu thích, nhưng trừ phi là đồ vật thập phần đặc thù, thì giá cả sẽ không quá cao, cũng sẽ không cao như buổi đấu giá công khai.

Đấu giá ngầm có chút khác so với đấu giá công khai, thường thường sẽ tung ra những vật có cấm chế để thu hút đông đảo tu sĩ, khiến nhiều người phải ngồi từ đầu đến cuối để không bỏ lỡ thứ mình muốn.

Dù giá đấu giá ngầm thường thấp hơn buổi đấu giá công khai, nhưng với gia sản của Từ Tử Thanh, vẫn không thể tham dự. Tuy nhiên, Hiên Trạch và nhiều môn khách cùng khách khanh đi theo hắn lại đều sôi nổi ra giá và lấy được một ít đồ.

Đại hội đấu giá ngầm diễn ra đến giờ đã đấu giá được hơn 80 kiện, nghe nói tổng cộng có trăm kiện vật phẩm, còn dư lại không nhiều lắm.

Từ Tử Thanh xem qua từng kiện, chỉ cảm thấy thần thức không thể xuyên qua bất cứ kiện nào, cái gọi là vật đấu giá ngầm cũng thật danh bất hư truyền.

TTu sĩ mặc hoa bào trên đài lại lấy ra một vật, phá bỏ một tầng phòng hộ, đem nó bày ra trước mắt mọi người, sắc mặt Từ Tử Thanh bỗng nhiên thay đổi!

Lúc này, đan điền của hắn như sông cuộn biển gầm, cư nhiên là Dung Cẩn đang xao động tựa hồ muốn tự chui ra. Từ khi tu vi của Từ Tử Thanh ngày càng tiến bộ nhờ Khổ Trúc sáo, Dung Cẩn đã lâu không có hành động nào như vậy, nhưng hôm nay lại thế này sao?

Loại phản ứng này rõ ràng là nó lại bị bản năng ảnh hưởng.

Trong lòng Từ Tử Thanh khẩn trương, lập tức điều động ý niệm áp chế mạnh mẽ Dung Cẩn, đồng thời một luồng mát lạnh từ đỉnh đầu trút xuống chớp mắt đã đi vào đan điền trấn an Dung Cẩn.

Lúc này, một vài ý niệm vụn vặt của Dung Cẩn truyền tới.

"Mẫu thân, muốn muốn...... Muốn!"

"Muốn muốn muốn muốn......"

......Ý niệm thật mạnh mẽ.

Tâm tư Từ Tử Thanh khẽ nhúc nhích, lập tức nhìn vào lòng bàn tay của vị lão tổ hoa bào kia, nơi đó có một túi gấm thêu hoa văn vô cùng tinh xảo.

Trên vật này không hề có linh quang, nếu nói là túi trữ vật thì tựa hồ cũng không có nội linh quang. Mà nếu nói chỉ là túi gấm đựng chút đồ vụn vặt của nữ nhi thì lại có chút khác thường.

Bởi vậy trong khoảng thời gian ngắn, mọi người thật sự không thể đoán được.

Nhưng rõ ràng là bất luận đó là vật gì, nếu được làm tinh xảo như vậy thì chắc chắn không thuộc về nam tử. Phần lớn chủ nhân cũ là một nữ tu.

Vị lão tổ hoa bào kia nói tiếp: "Vật này từ Tiểu Vũ Thiên bí cảnh, chỉ có tu vi Kim Đan kỳ mới có thể phá vỡ cấm chế. Giá khởi điểm là hai mươi ngàn linh thạch hạ phẩm."

Lời vừa dứt, nhiều người liền tỏ vẻ không hứng thú.

Thời thượng cổ, nam tu sĩ thường hung dữ hơn hiện giờ. Mà vì nữ tử có nhiều hạn chế bẩm sinh, trừ phi xuất thân từ danh gia vọng tộc, nếu không các nàng thường muốn tránh né nam tử làm hại cho nên tu hành vô cùng gian nan. Vì vậy, trong tay nữ tu cấp thấp khó có được thứ gì tốt. Nhưng đến giai đoạn sau, khi đã chịu nhiều hãm hại, họ tất nhiên tìm mọi cách trả thù, lúc đó có thể cướp đoạt được vô số thứ tốt.

Khả năng cái túi gấm trước mắt này từng thuộc về một vị nữ tu nổi danh thật sự quá thấp. Cấm chế này còn chỉ ở Kim Đan kỳ, đủ thấy vị nữ tu kia cũng không phải là người cực kỳ cường đại.

Việc này liền khiến rất nhiều tu sĩ suy đoán rằng túi gấm này có thể chỉ chứa một số vật dụng của nữ tử như gương, lược. Tự nhiên, hứng thú của họ sẽ không quá cao.

Nhưng Từ Tử Thanh lại cảm thấy, trong đó chắc chắn sẽ không đơn giản như thế.

Nếu thật sự chỉ là vật dụng của nữ tử, Dung Cẩn thân là một hung vật thượng cổ sẽ không hưng phấn đến như vậy. Đằng này, nó lại không thể áp chế được bản năng. Việc này khiến hắn suy tư, hay là trong túi gấm này có thứ hữu ích cực lớn đối với Dung Cẩn?

Dung Cẩn là gốc cây bản mệnh của Từ Tử Thanh. Lực lượng của nó càng mạnh, càng có lợi cho Từ Tử Thanh. Trải qua ba năm khổ tu, hắn dần hiểu ra rằng sau này mình sẽ cần thu nhận nhiều tòng mộc. Đến lúc đó, Dung Cẩn cùng ý chí của hắn sẽ hòa làm một. Nhưng nếu Dung Cẩn càng lớn mạnh, thân là chủ nhân, hắn tự nhiên không thể bạc đãi nó như trước.

Sau khi suy nghĩ một chút, Từ Tử Thanh nhanh chóng quyết định ra giá "Hai mươi mốt ngàn linh thạch hạ phẩm."

Hiện giờ, mọi người không mấy hứng thú với túi gấm nên đó là cơ hội của hắn. Hiện tại, Từ Tử Thanh có tổng cộng khoảng năm sáu mươi ngàn linh thạch hạ phẩm, vẫn có khả năng đấu giá.

Tuy nhiên, Từ Tử Thanh không ngờ rằng, ngay cả khi đa số mọi người không quan tâm, vẫn có một số tu sĩ có hầu bao lớn không muốn bỏ lỡ cơ duyên nên cũng tham gia cạnh tranh.

Chỉ trong chốc lát, đã có người ra giá "Bốn mươi ngàn linh thạch hạ phẩm". Từ Tử Thanh âm thầm nhíu mày, đành phải cố hết sức: "Bốn mươi hai ngàn."

"Bốn mươi ba ngàn..."

"Bốn mươi lăm ngàn."

Một nam tu sĩ trẻ tuổi mặc áo lam lịch sự lên tiếng: "Ta ra bốn mươi tám ngàn, ta muốn tặng món này cho muội muội của ta. Nếu chư vị chỉ vì ham mê vật lạ thì đừng tranh giành với ta."

Những người còn lại cười cười rồi cũng từ bỏ.

Chỉ có Từ Tử Thanh là không thể từ bỏ: "Năm mươi ngàn."

Vẻ mặt thanh niên áo lam kia khẽ biến nhưng hắn vẫn tiếp tục ra giá.

Ánh mắt Từ Tử Thanh trầm tĩnh, không chịu nhượng bộ.

Rốt cuộc, thiếu niên áo lam kia kêu ra con số: "Sáu mươi ngàn."

Lúc này Từ Tử Thanh đã không còn linh thạch nữa rồi.

Từ Tử Thanh trong lòng thở dài, đã nỗ lực hết sức rồi, vậy này xem ra vô duyên rồi.

Sau một lúc im lặng, thiếu niên áo lam kia hơi nhướn mày, có chút tự mãn, cho rằng hắn đã cầm chắc vật đó rồi.

Nhưng ngay lúc này, một giọng lạnh lùng vang lên: "Một trăm ngàn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro