Chương 1: Xuất giá

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trần Khỉ làm con gái thế gia mười lăm năm, rốt cuộc cũng tới ngày xuất giá.
Tuy trong đầu có ký ức của người hiện đại nhưng ở đây đã mười lăm năm, nàng cảm thấy chính mình đã trở thành người cổ đại, Trần gia tuy không phải là gia tộc  số một số hai trong thành Kiến Khang nhưng cũng là một gia tộc có bối cảnh không tồi, Trần Khỉ thân là đích nữ, cha mẹ song toàn, mười lăm năm này cuộc sống thoải mái vạn phần.
Nhưng phàm là nữ nhi đã lớn luôn đều phải xuất giá.
Trần Khỉ luôn tưởng rằng trong tộc sẽ đem nàng gả đến một gia tộc tương đương, chỉ là khi hôn thư của Tạ gia đến trước mặt nàng, nàng thiếu chút nữa liền ngất.
Dương hạ Tạ gia.
Trong thành Kiến Khang này nếu nói Tạ gia là đệ nhị thì cũng không có ai dám nói là đệ nhất.
Có thể gả đến Tạ gia, đây là gả cao, toàn Trần gia cầu mà không được, duy chỉ có cha mẹ lo lắng nàng gả cao như vậy sẽ chịu bị người khi dễ, hàm chứa nước mắt hỏi nàng có nguyện ý không.
Kỳ thật cũng không có gì là nguyện ý hay không, trong lòng nàng không thích ai, gả cho lang quân Tạ gia cũng không tồi.
Trong ngày thường nghe bọn tì nữ lén bàn luận về thiếu gia Tạ gia mỗi người ngọc thụ chi lan, đã có tài có sắc lại xuất thân cao quý, nàng gả qua làm vợ cả cũng không thiệt thòi gì.
Thời gian một chút một chút trôi qua, đảo mắt đã tới ngày xuất giá.
Trần Khỉ trong lòng thản nhiên. Tuy là ngày mình xuất giá nhưng chính là không đau thương cũng không sung sướng.
Cả con đường giăng đèn kết hoa, pháo nổ liên thanh. Đội ngũ đón dâu như trường long, nối liền không dứt. Trần Khỉ ngồi trong kiệu đầu, tiếng khóc của mẫu thân cũng dần chôn vùi vào trong tiếng náo động ồn ào, rốt cuộc nghe không được.
Nàng lại chân chính không phải người Trần gia.
Mười lăm năm, nói ngắn cũng không ngắn nói dài cũng không dài.
Kiệu tám người nâng rất là vững chắc, cũng không biết đã qua bao lâu, đang lúc Trần Khỉ mơ mang sắp ngủ cỗ kiệu đột nhiên dừng lại.
" Thiếu gia.'' Thanh âm cung kính của người hầu từ bên ngoài truyền đến.
Trần Khỉ lập tức ngồi ngay ngắn, đem khăn voan xiêu xiêu vẹo vẹo chỉnh tốt, chấn hung tinh thần.
Cỗ kiệu được hạ xuống dưới, thân mình Trần Khỉ ngã về phía trước, sau đó liền rơi vào một vòng ngực vững chắc. Tầm mắt Trần Khỉ xuyên thấu qua khăn voan nhìn một mảnh phía trước chỉ thấy người nọ cũng ăn mặc một thân hỉ phục, chân phá lệ thon dài.
Trần Khỉ muốn đem thân mình đứng vững, nhưng trong kiệu nhỏ hẹp khó có thể chứa đựng hai người. Lúc này kiệu lại rung lắc, nàng ngã về phía trước, cái mũi liền đụng vào bụng nhỏ của nam tử trước mặt.
Vóc người của nam tử so với nàng cao hơn rất nhiều, Trần Khỉ muốn xin lỗi nhưng lúc này cùng hắn dính một chỗ, nói cái gì cũng không thỏa đáng.
Cằm lúc này lại cứng đờ, tiếng cười của nam tử từ trên cao truyền đến, gió mát thổi tới nghe lại giống như âm thanh của châu ngọc.
" Khanh khanh như vậy là không dằn nổi sao? " Gần như là trêu đùa, tiếng nói ôn nhu, không có nửa điểm cao ngạo.
Tâm hồn Trần Khỉ liền nhảy dồn dập, trên mặt cũng nhiễm một tầng ửng đỏ.
Người này là phu quân của nàng a.
Tuy là chưa thấy hình dạng, nhưng so với tưởng tượng lúc đầu thì càng thêm tốt. Nàng kỳ thật phi thường  thích người ôn nhu.
" Đến, ta đỡ nàng xuống kiệu." Bàn tay khớp xương rõ ràng của nam tử nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn, trắng nõn trong sáng của Trần Khỉ, tay hắn cực lớn, có thể đem tay nàng gắt gao bọc lấy.
Trần Khỉ ở dưới khăn voan, chậm rãi nở nụ cười. Cảm giác ở bên hắn hẳn sẽ được sủng ái.
Trần Khỉ được hắn dẫn xuống kiệu, bên tai lại là âm thanh ầm ĩ. Tạ gia là thế gia đại gia tộc, tự nhiên rất nhiều quy củ, trước khi Trần Khỉ xuất giá mẫu thân đã thỉnh riêng người tới dạy nàng quy củ. Chỉ là quy củ quá nhiều, nàng miễn cưỡng mới nhớ kỹ, hiện giờ ứng đối có chút cố hết sức.
Khi gả lại đây, Trần Khỉ có nghe nói qua bà bà của nàng sinh hạ bốn nhi tử, sau vì thân thể suy yếu nên buông tay nhân gian, mà công công tưởng niệm vong thê, không mấy năm liền cũng đi theo. Hiện giờ sự vụ của Tạ gia đều được quản dưới tay hắn – phu quân của nàng.
Tuổi còn trẻ mà không còn cha mẹ hẳn thật là cô tịch. Nàng so với hắn may mắn hơn nhiều.
Tuy là không có cha mẹ chồng nhưng ba quỳ sáu lạy chín lễ vẫn không thể miễn, Trần Khỉ bị lăn lộn đến độ sắp ngất xỉu, chỉ là nam tử bên cạnh từ đầu đến cuối đều thong dong ứng đối, không chút nào quẫn bách.
Mà hắn cũng cẩn thận chú ý đến Trần Khỉ mệt mỏi, uống vài chén rượu mừng liền gọi hạ nhân đưa nàng về phòng.
Phòng tân hôn được bố trí một màu đỏ rực, Trần Khỉ ngồi ở trên giường không dám đem khăn voan kéo xuống.
Nhưng may mà qua nửa khắc, cửa liền được đẩy ra, theo đó là tiếng bước chân dần đến, cuối cùng một đôi giày xuất hiện ngay trong tầm mắt Trần Khỉ.
" Xin lỗi, đã làm nàng chờ lâu rồi. " Âm thanh ôn nhu của nam tử rơi xuống.
"Không sao." Trần Khỉ cảm thấy mặt mình có một chút nóng lên, tay nắm chặt nơi đầu gối, không biết sau khi mở khăn voan, trượng phu nàng là một người có khuôn mặt như thế nào.
Đang lúc Trần Khỉ lâm vào trầm tư, khăn voan liền được vén lên. Nàng còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, trong cặp mắt đã ánh lên dung nhan của nam tử.
Thiếu gia Tạ gia mỗi người đều thật sự là ngọc thụ chi lan.
Lúc trước nghe thị nữ lén bàn tán, nàng tuy là cũng có điều phỏng đoán nhưng nghĩ nghĩ, trên đời thật sự có người có bộ dáng như tiên nhân hay sao. Nói đến cùng, lời đồn là một truyền mười mười truyền trăm, một chuyện bình thường cũng sẽ bị truyền cho mơ hồ.
Chính là, khi hắn ở trước mặt, Trần Khỉ liền cảm thấy, nguyên lai lời đồn cũng có lúc là thật.
Một đôi mắt sáng rực, mặt như ngọc tạc, khoác trên mình bộ hỉ bào màu đỏ, thật sự trông như tiên nhân trên trời bị nhiễm khói lửa nhân gian.
Trần Khỉ không khỏi hốt hoảng, liền nhớ tới tên hắn.
"Tạ.....Khác....." Chỉ là nghĩ nghĩ lại không tự chủ nói ra lời.
"Là ta." Khóe môi nam tử hơi gợi lên, lộ ra nụ cười.
Trần Khỉ nghe xong mới ý thức được mình lỡ lời, nàng liền theo bản năng lấy hai tay che kín miệng.
Hành động này rơi vào mắt nam tử làm cho hắn ý cười càng sâu, cùng càng thêm cảm thấy cô gái trước mắt thật đáng yêu. Hắn duỗi tay đem tay nàng ra, tay kia cầm lấy cằm nàng làm nàng ngẩng đầu đối diện với bản thân, thanh âm trầm thấp nói: "Khanh khanh, đêm xuân một khắc đáng giá ngàn vàng."
Giọng nói nam nhân khàn đặc, lại thêm ánh nến mờ ảo, Trần Khỉ chỉ cảm thấy thân mình nóng lên, nổ lực đem tầm mắt của chính mình chuyển qua nơi khác.
"Chúng ta....còn chưa có uống rượu hợp cẩn đâu." Thanh âm Trần Khỉ cực thấp cực nhẹ, thậm chí còn mang theo một phần kiều mị mà chính nàng không thể tin được.
"Chính là ta chờ không kịp." Tạ Khác cười nói, duỗi tay từ trên bàn lấy đến chén rượu, ngửa cổ uống một hớp sau đó kéo cằm Trần Khỉ lại hôn xuống.
Hắn hôn thực ôn nhu, Trần Khỉ cầm lòng không đậu liền hé miệng, rượu liền theo đó tràn vào khoang miệng, Trần Khỉ chưa bao giờ uống rượu nên có chút cay, trong mắt xuất hiện hơi nước mờ mịt.
"Ngô....." Nàng có chút ủy khuất rầu rĩ ra tiếng.
Chỉ là trong chớp mắt, thân mình nàng liền bị Tạ Khác đè xuống, cả người liền mềm oặt ngã xuống giường mềm. Dưới thân nệm chăn chứa đầy quả khô, châm vào lưng nàng, nàng nhíu nhíu mày, lại nói: "Chăn phía dưới...."
Tạ Khác thở dài một tiếng, tựa hồ có chút bất mãn, hắn đem Trần Khỉ đặt ở một bên, trực tiếp đem một giường chăn mềm gấp lại ngay ngắn rồi ném tới trong một góc.
Động tác lưu loát liền mạch, không có nửa điểm ướt át bẩn thỉu. Trần Khỉ có chút kinh ngạc, hắn lại đem Trần Khỉ áp đảo trên giường.
"Hiện tại có thể sao?" Tiếng nói của hắn cực thấp, rõ ràng đang trong tình trạng dục vọng trỗi dậy nhưng trong tình huống này lại còn trưng cầu ý kiến của nàng, điều đó khiến trong lòng Trần Khỉ ấm áp, sau đó xấu hổ gật đầu.
Người này về sau sẽ là phu quân của nàng. Nàng trong lòng thầm nghĩ có chút vui mừng.

(Lời editor: Lần đầu tiên edit nếu có gì thiếu sót
mong mọi người góp ý và bỏ qua cho. Love all <3)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro