Chương 2: H

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trần Khỉ thật sự rất khẩn trương, cả đời trước lẫn đời này đây là lần đầu tiên nàng làm loại chuyện này.
Phu quân của nàng sẽ là người như thế nào đây? Hắn năm nay đã hai mươi mốt, dựa theo tuổi tác của  cổ nhân đây đã trên tuổi kết hôn. Hắn đã từng có thông phòng sao? Hắn đã cùng người khác làm chuyện như vậy sao?
Tuy là không có khả năng nhưng Trần Khỉ vẫn mong rằng đây cũng là lần đầu tiên của hắn.
Tạ Khác đem nàng đặt dưới thân, lại không có vội vã làm cái gì, chỉ là hôn hôn cái trán của nàng, nhẹ giọng nói: "Sợ hãi sao?"
Trần Khỉ bất tri bất giác răng trên đã cắn môi dưới, nghe Tạ Khác hỏi, nàng mới hốt hoảng phục hồi tinh thần, run run trả lời: "Có chút...."
"Đừng sợ." Tạ Khác ôn nhu nói, tay đã duỗi đến trên đầu, cầm tay Trần Khỉ, mười ngón tay đan chặt nhau, lòng bàn tay dán lòng bàn tay cơ hồ kín kẽ, tuy giọng nói nhuốm đầy tình dục nhưng bàn tay lại lạnh lẽo.
Nhưng vừa lúc lại có thể an ủi cơ thể nóng bỏng của Trần Khỉ.
Thanh âm bên tai càng ngày càng thưa thớt, cuối cùng chỉ còn lại tiếng hít thở của nàng và hắn, cùng với tiếng tim đèn cháy.
Nụ hôn của hắn rơi xuống, đầu tiên là hôn gương mặt nàng, khóe miệng, cuối cùng chậm rãi in lên môi Trần Khỉ. Nụ hôn của hắn thực ôn nhu, nhưng dần dần lại cường thế dùng môi cạy mở miệng nàng, dọc theo môi nàng mà tiến vào, như chọc ghẹo Trần Khỉ, lưỡi hắn liếm liếm răng nanh nàng.
Trần Khỉ bị hắn liếm phát ngứa, nhịn không được liền ngậm miệng nhưng lại vô tình cắn trúng đầu lưỡi của hắn. Tạ Khác ăn đau kêu lên một tiếng, Trần Khỉ sợ tới mức đem thân mình rụt về sau, run run nói: "Thực xin lỗi....cái đó có chút ngứa....ta liền.....''
Hơi nước trong mắt nàng mờ mịt, bộ dáng sợ sệt nhút nhát hệt như một con thỏ nhỏ.
"Nha đầu." Tuy là lưỡi có chút đau nhưng không chảy máu, Tạ Khác cũng không có nửa điểm sinh khí, cười gọi nàng một tiếng "Để ta dạy nàng...."
Nói xong, hắn lại hôn xuống.
Trần Khỉ bị hắn hôn có chút choáng váng, gắt gao bắt lấy cánh tay hắn, trong miệng lẩm bẩm nói: "Chàng dường như..... rất quen thuộc loại chuyện này."
"Nàng để ý sao?" Tạ Khác dừng lại, liền hỏi. một tia nước bọt dính trên khóe môi hắn, Trần Khỉ nhìn, cảm thấy hắn có chút phóng đãng.
"Ta chính là vừa nói......" Trần Khỉ biết hắn và nàng không có khả năng giống nhau, đơn giản cũng không ôm quá nhiều hy vọng, cũng không mong hắn sẽ trả lời, có lẽ không trả lời cũng tốt.
Tạ Khác cười nhẹ, ngón tay đặt trên đai lưng của nàng, vừa cởi bỏ, vừa nói: "Nàng là người đầu tiên..."
Người đầu tiên.
Nghe thế Trần Khỉ đột nhiên mở to mắt, ôm cổ người trước mắt, có chút không dám tin, mà chính lúc này đai lưng đã bị cởi bỏ hoàn toàn, áo khoác đặt ở trên giường, toàn thân Trần Khỉ bại lộ ngay trước mắt Tạ Khác.
Mặt Tạ Khác mang ý cười, nói: "Đó là... do nàng nghĩ vậy..."
Tay lại quen thuộc cởi quần áo Trần Khỉ, một kiện lại một kiện, thẳng đến tiểu cô nương trước mắt chỉ còn lại yếm cùng quần lót, hắn mới dừng tay.
Tới lúc này, Trần Khỉ đã xấu hổ đến nổi không dám nhìn thằng người đối diện.
Nàng dùng tay bụm mặt, ấp úng nói: "Không cần chỉ thoát mỗi mình ta nha...."
Điều lúc nãy hắn nói, Trần Khỉ tưởng chính mình nghe lầm, trong lòng lại không dám tin tưởng, lại không nhịn được mà hỏi: "Tuổi chàng như vậy.... thân phận chàng như vậy....như thế nào sẽ...."
"Không tin ta sao?" Tạ Khác cũng đã cởi bỏ đai lung của chính mình, xiêm y rơi xuống nơi khuỷu tay, vòng ngực rộng lớn đã chống lên bộ ngực mềm mại của Trần Khỉ, những nụ hôn nóng rực dừng nơi cổ Trần Khỉ, rõ ràng thân thể đã cực nóng, giọng nói khan khan nhuốm đầy dục vọng, ngữ khí lại vẫn không nhanh không chậm.
"Chỉ là có chút..... không thể tin được......" Trần Khỉ không dám động, chỉ tùy ý nụ hôn của hắn, thân mình dường như đã hóa thành nước.
"Có chút nguyên nhân." Bốn chữ này vừa nói, hô hấp của Tạ Khác đã ở trước ngực nàng, tuy là cách lớp yếm, Trần Khỉ vẫn có thể cảm nhận được hô hấp ấm áp của hắn "Nhưng nàng thật sự là người đầu tiên của ta."
Ngôn ngữ của hắn thực mê hoặc, như con tằm ăn lên ý thức Trần Khỉ, nơi bụng nhỏ bỗng nhiên truyền đến một trận lạnh lẽo, ra là tay hắn từ dưới yếm duỗi vào, dần dần lên trên, bao hết bầu ngực sữa của nàng.
"Tạ......Khác......" Trần Khỉ lần đầu tiên trong cuộc đời chịu kích thích như vậy, không chịu được gọi tên hắn.
Tạ Khác cười khẽ, ngón tay bắt đầu nhẹ nhàng vuốt ve ngực nàng, thấp giọng nói; "Vì sao không gọi phu quân?"
"Bởi vì.....Tạ Khác....ta thực thích....cái tên này....thực thích.....Nha!" Trần Khỉ nói chuyện, Tạ Khác liền gia tăng lực đạo, Trần Khỉ thất thanh la lên.
Mà theo tiếng rên này, Trần Khỉ cảm thấy dưới thân trào ra cái gì.
Cái này, nàng thậm chí không dám mở mắt, chỉ có thể nhắm chặt.
"Như thế nào lại xấu hổ?" Thanh âm Tạ Khác truyền đến, Trần Khỉ nhìn không thấy biểu tình của hắn, nhưng giờ phút này lại có thể hình dung rất rõ khuôn mặt hắn đang cười "Chuyện phu thê vốn là cực lạc, nàng nên thả lỏng người hưởng thụ...."
Tạ Khác đại phôi đản!
Dây yếm phía sau của nàng đã bị Tạ Khác dùng miệng cởi bỏ, yếm bị hắn lấy ra, trước ngực đột nhiên chợt lạnh. Trần Khỉ theo bản năng lấy tay che đậy, lại bị Tạ Khác ra lệnh cưỡng chế nói: "Không được che."
Trần Khỉ hiện giờ mười lăm tuổi, thân hình lại được bảo dưỡng cực tốt, một đôi bạch ngọc kiều nhũ tuy không lớn, nhưng lại no đủ mềm mại, nắm trong lòng bàn tay cực kỳ thoải mái. Tạ Khác bắt lấy ngực nàng thưởng thức một hồi, liền cuối xuống dùng miệng ngậm lấy đỉnh nhọn.
Thân mình Trần Khỉ run lên, lại chịu không được gọi một tiếng, "Tạ Khác...." Giữa hai chân lại có nước dần dần trào ra, đùi nàng dán trên bụng nhỏ của Tạ Khác, khó nhịn mà cọ cọ.
Sợ nàng chưa đủ thẹn thùng, Tạ Khác đẩy hai bầu ngực dính lại một chỗ, hai viên chu sa chạm sát vào nhau, đồng thời hạ miệng, còn dùng đầu lưỡi đánh vòng, phát ra tiếng hôn ái muội...
Mắc cỡ chết người.
Mà bàn tay khác của Tạ Khác đã vói vào quần lót của nàng. Ngón tay Tạ Khác duỗi đến nơi nàng chảy ra dâm thủy, xem xét, tìm tòi, trên ngón tay Tạ Khác tự nhiên đã dính đầy nước.
"Có nước...." Tạ Khác khàn khàn nói, Trần Khỉ sớm đã xấu hổ đến không nói ra lời.
Nhận thấy nàng vẫn động tình như cũ, Tạ Khác ít đi vài phần khắc chế, một tay hắn đem quần lót Trần Khỉ cởi xuống, sau đó mở ra hai chân nàng. Động tác hắn lưu loát quyết đoán, sức lực cũng là mạnh mẽ chưa bao giờ có, Trần Khỉ có muốn che đậy cũng không kịp, dưới thân nàng đã trần trụi bại lộ ở trước mặt Tạ Khác.
Nhận thấy tầm mắt Tạ Khác đặt tại chỗ kia của nàng, chỗ kia chịu không được trào ra chút nước.
"Tạ Khác....đừng nhìn a...." Trần Khỉ nhuyễn thanh cầu xin, ngữ khí phát ra mang âm điệu run run.
Nàng rốt cuộc mở to mắt nhìn lại Tạ Khác, lại thấy hắn nhìn chằm chằm chỗ kia không chớp mắt, nàng muốn đem chân kẹp lại ....Nhưng Tạ Khác dùng tay đem chân nàng tách ra, nàng không địch lại sức lực của Tạ Khác.
"Rất đẹp." Tạ Khác thật lâu sau mới nói một câu như vậy, theo sau hướng xuống nơi đó của nàng.
Nơi riêng tư của thiếu nữ trắng nõn phấn nộn, không có nửa sợi lông. Trần Khỉ biết rõ điều này....Chính là thực sự bại lộ ở trước mặt người khác, vẫn là cảm thấy rất thẹn thùng.
"Không cần....nơi đó...." Thanh âm Trần Khỉ mềm lợi hại, thân mình cũng không có nửa điểm sức lực, nàng muốn ngăn cản Tạ Khác chi có thể không ngừng nói.
Tạ Khác hơi hơi mị mắt, đem thanh âm của nàng ném sau tai, dùng miệng ngậm lấy hai cánh hoa dính đầy chất lỏng trong suốt. Đầu lưỡi của hắn thật nóng, từng chút từng chút liếm láp dưới thân nàng, hàng ngàn khoái cảm đánh úp lại, Trần Khỉ rốt cuộc vứt đi chút lý trí cuối cùng.
"Tạ.....Khác....Tạ.....Khác....." Tay nàng đặt trên đầu Tạ Khác, ngón chân không chịu được co lên, "Tạ.....Khác....Tạ.....Khác....." Nàng đứt quãng gọi tên của hắn, dưới sự liếm láp của hắn rốt cuộc nghênh đón lần đầu tiên cao trào.
"Tạ Khác......" Bởi vì quá thoải mái, Trần Khỉ nhịn không được rơi nước mắt. Tạ Khác hôn lên nước mắt của nàng, đem nàng ôm vào trong ngực, chờ cho thân mình nàng bình phục.
"A Khỉ." Tạ Khác khàn khàn cất tiếng gọi tên nàng. Sau khi đem Trần Khỉ phóng ngã trên giường, thân mình đẩy tới giữa hai chân nàng, "Có thể chứ?"
Trần Khỉ hàm chứa nước mắt gật đầu.
Tạ Khác lúc này mới cởi ra quần lót, vật dưới háng sớm đã căng cứng, Trần Khỉ liếc mắt một cái lại nhịn không được mà tràn ra nước mắt, nhẹ giọng nói: "Nhẹ.....nhẹ một chút.....Ta sợ đau..."
Tuy chỉ liếc mắt một cái nhưng Trần Khỉ nhìn thấy kích cỡ kia tuy có chút làm người ta sợ hãi nhưng có dáng vẻ sạch sẽ lại đẹp.
"Được" Tạ Khác nhẹ giọng đáp, đem nàng ôm vào trong ngực, chậm rãi tiến vào.
"Đau!" Chỉ là vừa mới tiến vào, Trần Khỉ liền chịu không được nghẹn ngào ra tiếng, "Tạ Khác....đau quá...."
Lần đầu hoan ái, không thể tránh được, Tạ Khác đau lòng , cũng không vội tiến vào, chỉ vỗ về sống lung nàng, ôn nhu an ủi nói: "Xin lỗi...."
Thanh âm hắn khàn khàn đã có chút vặn vẹo, Trần Khỉ biết được hắn đang cố nén, liền biết chuyện này dù sao rốt cuộc cũng trải qua, đau dài không bằng đau ngắn, nàng chịu đựng cơn đau, nói: "Được, chàng vào đi..."
Tạ Khác một tay vỗ về sống lung Trần Khỉ, một tay chậm rãi đỡ vật kia tiến vào, Trần Khỉ ăn đau, cố chịu không khóc thành tiếng, chỉ phải cắn môi, nước mắt lạch cạch lạch cạch rơi xuống.
"Nếu quá đau, đừng cắn môi, hãy cắn bả vai ta đi." Tạ Khác trấn an, đẩy vào.
Trần Khỉ nhịn không được cắn bờ vai hắn, vai Tạ Khác bị nàng cắn chảy máu, tầng ngăn trở dưới thân Trần Khỉ cũng bị hắn xuyên qua. Hai người gắt gao ôm nhau, là khoảng cách gần nhất của nam nữ.
Đau đớn giảm bớt, cũng may đêm còn dài, Trần Khỉ hoảng hốt nhớ tới, Tạ Khác chỉ ôm nàng, động cũng không động, lại quay mặt qua nhìn hắn, thấy hắn cau mày, thái dương đã tràn đầy mồ hôi.
"Cử động đi, Tạ Khác." Trần Khỉ ở bên tai hắn ngập ngừng nói.
"Không đau sao?" Tạ Khác ôn nhu hỏi.
Trần Khỉ gật gật đầu, kỳ thật còn có chút đau, nhưng thấy Tạ Khác chịu đựng như vậy nàng cũng không đành lòng.
Tạ Khác lúc này mới chậm rãi luật động, dưới thân nóng rát, nhưng trong đau đớn lại xuất hiện một chút ngứa. Hắn vào từng chút, một chút lại một chút tiến sâu, làm Trần Khỉ có chút không thở nổi. Nhưng là, trong thân mình đột nhiên sinh là khoái cảm, lại hy vọng hắn có thể như vậy tiếp tục đi sâu vào.
Cảm giác đau đớn dần dần mơ hồ, thân dưới một lần lại một lần bị hắn xỏ xuyên qua, dưới thân bị tắc đến tràn đầy, nếu không phải tận mắt nhìn thấy nàng thật không thể ngờ vật to lớn của Tạ Khác có thể chôn sâu vào trong cơ thể nàng.
"Tạ.....Khác....." Trần Khỉ không ngừng gọi tên hắn, thanh âm rơi vào tai Tạ Khác chẳng khác nào xuân dược.
Hắn dùng sức va chạm, Trần Khỉ gắt gao ôm cổ hắn, thân mình đột nhiên cong thành hình vòng cung, tựa hồ đã đến cực hạn, cảm xúc đều tập trung dưới hạ thân nơi Tạ Khác va chạm.
"Tạ!Khác!" Trần Khỉ cuối cùng là chịu không được, cao giọng gọi tên hắn, dưới thân tràn ra dịch nhờn nóng bỏng.
Mà Tạ Khác như hô ứng thanh âm của nàng, ra vào hơn mười cái, liền nhíu chặt mày, đem vật từ trong thân thể Trần Khỉ rút ra. Hắn nguyên tưởng là bắn trên mặt đất, nhưng rốt cuộc không khống chế được chính thân mình, run lên, liền phun ra trước ngực Trần Khỉ,...Còn có một giọt bắn tới khóe môi nàng.
(~ ̄▽ ̄~)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro