Chương 3:A Uyên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trần Khỉ ngơ ngác nhìn vật Tạ Khác bắn ra từ ngực mình chảy xuống, nùng mị lại mang theo một mùi tanh, chậm rãi chảy xuống bụng nhỏ....Nàng cùng Tạ Khác hai mặt nhìn nhau, một hồi lâu sau mới ngơ ngác hỏi: "Tại sao không bắn bên trong..?"
Lời nói vừa ra khỏi miệng, Trần Khỉ mới ý thức được mình đối với phu quân nói cái gì, vội vội thẹn thùng che mặt nói: "Ta.....Ta không phải có ý kia..."
Hầu kết Tạ Khác giật giật, nhìn chằm chằm đoàn bạch trọc trước ngực Trần Khỉ, cự vật dưới thân lại đột nhiên khôi phục tinh thần.
Nhưng tiếp theo hắn chỉ cười nhẹ vài tiếng, đứng dậy, phủ thêm áo trong. Vật dưới thân tràn trề tinh thần, nhưng Trần Khỉ thấy hắn không có tiếp tục hành động, liền ôn nhu kêu: "Tạ Khác....chàng không có việc gì chứ?"
Câu hỏi chứa đầy hàm súc, Tạ Khác tất nhiên hiểu ý của nàng. Chỉ là hắn không lập tức trả lời mà giúp nàng phủ thêm lớp áo, khẽ cười nói, "Dám gọi thẳng tên của đích trưởng tử Tạ gia, nàng chính là người đầu tiên."
Tuy là giữa hai người thân phận có sự khác nhau nhưng cũng không biết vì sao, Trần Khỉ liền cảm thấy người nam nhân trước mắt này sẽ không làm cho nàng phải khom lung cúi đầu, mà sẽ đem nàng đặt ở trong lòng bàn tay, vạn phần che chở.
"Tạ Khác" Trần Khỉ ôn ôn nhu nhu gọi hắn một tiếng, sau đó hướng khuôn mặt hắn hôn xuống.
Lại không nghĩ Tạ Khác từ trong cuống họng tràn ra tiếng cười, theo sau đem nàng bế lên. Nguyên bản thân hình Trần Khỉ vốn đã nhỏ xinh, giờ phút này đầu nhỏ chôn trong ngực hắn lại càng thêm giống một con thỏ nhỏ.
"Nàng vừa mới phá thân, ta không nên lại muốn nàng. Đợi lát nữa ta đem nàng đi tẩy rửa thân mình, sau đó nghỉ ngơi đi." Tạ Khác ôn nhu dặn dò, ôm Trần Khỉ ra cửa.
Tuy đang là giữa hè nhưng gió đêm có chút lạnh, dưới thân vừa nóng vừa rát, đại khái là huyệt khẩu đã bị rách. Trần Khỉ trong lòng thấy may mắn, may mà Tạ Khác thương tiếc nàng, nếu là gả cho một kẻ chỉ biết vui thú mà không biết bận tâm nàng thì nàng sẽ thành bộ dáng gì.
Tri thư đạt lý, ôn tồn lễ độ, săn sóc vạn phần, dung mạo tuấn mĩ, có phu quân như thế, nàng còn cầu gì nữa?
Mặt Trần Khỉ cọ cọ trong lồng ngực Tạ Khác bất giác nở nụ cười ngọt ngào.
Tạ Khác ôm nàng xuyên qua hành lang, dọc đường đi không có lấy một bóng người, thậm chí tỳ nữ cũng không có, liền tới bể tắm ở hậu viện. Bể tắm tựa hồ xây dựng suối nước nóng ở phía trên, khi Trần Khỉ đi vào, trong bể đã đầy nước ấm.
Tạ Khác ôm nàng đến bên bể tắm, sau đó nói: "Ta đi lấy quần áo, nàng trước tiên cứ tẩy rửa đi."
Trần Khỉ ngoan ngoãn hướng hắn gật gật đầu.
Lúc Tạ Khác đi ra, Trần Khỉ lập tức xuống nước. Nước ấm thật tốt, rất là thoải mái, Trần Khỉ bắt đầu động thủ rửa sạch dính nhớp trên người, tẩy sạch bạch trọc trước ngực, trong đầu Trần Khỉ không khỏi hiện lên hình ảnh Tạ Khác cật lực đè nén dục vọng, gương mặt bắt đầu nóng lên.
Tuy là rất đau nhưng lại cảm thất thật thoải mái.... Trần Khỉ thẹn thùng nghĩ, tiếp tục tẩy rửa cơ thể.
Chỉ chốc lát, bên ngoài truyền đến một trận tiếng bước chân, Trần Khỉ tưởng Tạ Khác đã trở lại liền bơi tới cạnh bể.
Cửa bị đẩy ra, Trần Khỉ nhu nhu kêu một tiếng "Tạ Khác", chỉ là khi tầm mắt đặt trên mặt đối phương sắc mặt nàng đột nhiên biến đổi.
Không phải Tạ Khác!
Tuy mặt mày có vài phần tương tự nhưng người trước mắt tuyệt đối không phải là Tạ Khác.
Nàng dùng tay che kín cơ thể trần trụi, run rẩy lên tiếng nói: "Ngươi....Ngươi nhanh đi ra ngoài...."
Nam tử kia trên người chỉ khoác một kiện áo đơn, cơ hồ là che không được hình dáng cơ thể, tuy là so với thân hình Tạ Khác kém hơn một chút nhưng cũng là lưng rộng eo hẹp, dáng người thon dài. Hắn cùng Tạ Khác có phần tương tự, nhưng so với Tạ Khác trẻ hơn vài tuổi, dưới mắt trái có một nốt ruồi nhỏ, hiện giờ đang có chút kinh ngạc đánh giá nàng.
Hắn dường như không nghe được lời của Trần Khỉ, thẳng tắp đi lên trước.
"Đừng tới đây!" Trần Khỉ che ngực hướng phía sau thối lui, nước ấm trong bể bốc hơi nhưng lại không thể che đậy hết thân thể kiều diễm của nàng.
Tầm mắt nam tử chăm chú nhìn bọt nước từ cổ nàng chảy xuống, rơi vào khe rãnh trước ngực. Hầu kết hắn giật giật, sau lại để xác nhận cái gì hắn lại tiếp tục tiến lên.
Mà lúc này Trần Khỉ đã không thể lui, sóng lung gắt gao dán trên tì vách, trên người nàng không mảnh áo che thân, nếu là đi ra liền sẽ bị xem thấy tất cả.
Trần Khỉ gấp đến độ sắp khóc, nhưng nam tử trước mắt đã đến đầu bể, nước trong bể làm ướt áo đơn lộ ra làn da trắng nõn, cơ bắp rắn chắc, áo bị dính nước ướt nhẹt gắt gao dán trên eo săn chắc.
"Tạ Khác....." Trần Khỉ không thể động đậy đành phải thất thanh gọi tên Tạ Khác.
"Ngươi chính là cái kia...." Cánh tay dài của nam tử duỗi ra bắt được tay Trần Khỉ. Trần Khỉ chỉ có thể một tay che ngực, cả người đã bị kéo đến trước mặt hắn.
Tựa hồ là để xác nhận chuyện gì, nam tử thấp thấp buồn bã nói: "Quả nhiên chính là ngươi a."
"A Uyên, mau buông nàng ra."
Âm thanh Tạ Khác đột nhiên vang lên.
Tạ Uyên buông lỏng tay, Trần Khỉ đỏ mắt che ngực chạy đến bên kia vách bể.
Tạ Uyên liếc mắt nhìn Tạ Khác, như bừng tỉnh hiểu ra chuyện gì, cất tiếng nói: "Ngươi còn chưa đem sự tình nói cho nàng sao?" 
Tạ Khác đem đồ vặt trong tay đặt ở một bên, liền xuống nước bước tới trước mặt Trần Khỉ, đem thân hình nàng che chở ở phía sau, hướng Tạ Uyên nói: "Ta sẽ tìm cơ hội nói cho nàng. Hiện tại ngươi ra ngoài trước đi."
Tầm mắt Tạ Uyên hướng qua đầu vai Tạ Khác, rơi xuống trên người Trần Khỉ hiện đang co rúm, nước mắt tiểu cô nương lạch cạch lạch cạch rơi xuống, tựa hồ đã nhận định hắn là một ác nhân.
"Chuyện đó...Ngươi sớm nói chút cho nàng. Như vậy đối với nàng tốt, đối với chúng ta cũng tốt." Tạ Uyên nói xong, liền đi ra ngoài. Âm thanh guốc gỗ đi xa, Tạ Khác mới xoay người lại xem Trần Khỉ.
Hắn không nói gì, chỉ lẳng lặng lau đi nước mắt trên mặt Trần Khỉ.
Trần Khỉ cảm thụ độ ấm nơi ngón tay, hốt hoảng ngẩng đầu lên, khóc nói: "Ta....Ta không cố ý.....Ta không có...."
Đêm tân hôn liền cùng tiểu thúc ở bể tắm không mảnh vải gặp nhau nếu truyền ra bên ngoài, nàng sẽ bị dìm lồng heo.
Nghĩ nghĩ, Trần Khỉ càng sợ hãi, lại không ngừng tràn ra nước mắt.
"Ta không biết.....Ta thật sự không biết......"
"Ta biết." Tạ Khác nói, cong lưng từ từ hôn lên nước mắt Trần Khỉ "Nàng đừng sợ. Ta biết chuyện này không phải là sai lầm của nàng."
"Tạ Khác....." Trần Khỉ ôm cổ bổ nhào vào lồng ngực hắn.
Đây là phu quân của nàng, cũng là người duy nhất nàng có thể ỷ lại trong gia tộc này. Nghĩ đến đây quả thật nàng có chút sợ hãi, nếu Tạ Khác không tin nàng thì nàng phải làm gì bây giờ?
Ở trong nước thân hình hắn và nàng cùng kề sát, ngực nàng cọ lên ngực hắn, chuyện này làm cho Tạ Khác không ngừng nổi lên phản ứng. Cự vật sớm thức tỉnh chạm vào trên đùi Trần Khỉ làm nước mắt Trần Khỉ đều ngừng.
Tạ Khác đem nàng đẩy ra, ôm nàng từ trong nước bế lên, thân thể Trần Khỉ liền bại lộ hoàn toàn trong không khí. Thân mình nàng run lên, Tạ Khác liền đem khăn vải khoác trên người nàng.
"Đã tẩy rửa sạch sẽ liền về phòng nằm nghỉ đi." Tạ Khác nói, đứng dậy dùng một khăn vải khác lau khô thân mình, lau khô xong lại giúp Trần Khỉ mặc quần áo.
Trần Khỉ được hắn ôm trở về phòng, an trí ở trên giường.
Trên giường vệt nước còn chưa khô, nếu nhìn kỹ còn có thể phát hiện một ít máu màu đỏ. Theo lý mà nói đêm tân hôn phải lót khăn trắng dưới nơi giao hợp để chứng tỏ sự trong trắng.
Nhưng Tạ Khác không có làm, là đã quên hay khắn không để ý những thứ này.
"A Khỉ, xuống giường, ta muốn đổi đệm chăn." Trần Khỉ theo âm thanh nhìn lại đã thấy Tạ Khác ôm đệm chăn gấp gọn.
Trần Khỉ ngẩn người, nói: "Những việc này không phải gọi tỳ nữ tới làm hay sao?" Trần gia tuy không lớn nhưng trong mỗi viện luôn là có đến năm sáu tỳ nữ, hôm nay trừ bỏ hạ nhân dẫn đường cho nàng, nàng liền chưa thấy qua một tỳ nữ khác.
Còn có lời Tạ Uyên vừa nói là có ý tứ gì?
Tổng cảm thấy có chút kỳ quái.
"Đây là chuyện nhỏ, mình ta cũng có thể làm được." Tạ Khác lại nhẹ giọng bâng quơ trả lời, biểu tình trên mặt không có nửa điểm biến hóa.
Đệm chăn được trải hoàn chỉnh, Tạ Khác liền bảo nàng nằm ở trên giường, còn hắn lại đến bên trong ngăn tủ lấy ra một bình dược.
"Chàng bị thương sao?" Trần Khỉ khó hiểu nhìn hắn.
Tạ Khác lại ái muội cười nói: "Không phải ta, là nàng."
"Ta không có....." Trần Khỉ vừa định thừa thốt phủ nhận liền lập tức hiểu Tạ Khác chính là ám chỉ cái gì, trên mặt nhiễm hai rặng mây đỏ, vùi đầu vào đầu gối.
Tạ Khác đại phôi đản!
"Được rồi, việc thân mật nhất cũng đã làm, nàng còn xấu hổ cái gì?" Tạ Khác thưởng thức bộ dáng xấu hổ của nàng, nắm lấy sợi tóc của nàng đến chóp mũi ngửi ngửi theo sau bắt lấy vai nàng kéo đến trước mặt, "Đem chân mở ra, để ta thoa thuốc cho nàng."
"Ta....Ta có thể tự làm...." Trần Khỉ nghiêm nghị nói.
"Nàng còn sức lực sao?" Tạ Khác cười, đem Trần Khỉ ôm đến trên đùi mình, cởi ra quần lót nàng vừa mặc hoàng chỉnh, "Ngoan, ta sẽ không chạm vào nàng."
Hắn đổ thuốc mỡ ra tay hướng dưới thân Trần Khỉ vỗ vỗ, sờ đến hai cánh hoa, hắn nhịn không được cắn lỗ tai Trần Khỉ, thấp giọng nói: "Đều sưng lên rồi."
Trần Khỉ không dám nhìn nơi tay hắn đang đặt lên, chỉ biết xấu hổ bụm mặt nói: "Tạ Khác đại phôi đản, bôi nhanh lên một chút...."
"Được." Tạ Khác cười nhẹ một tiếng, đầu ngón tay vạch ra hai đóa hoa hướng bên trong tìm kiếm, trong hoa huyệt là nước thuốc lạnh lẽo và ngón tay Tạ Khác không thể nghi ngờ chính là hai loại kích thích trí mạng. Niềm vui thích lúc trước lại truyền lên não, thân mình Trần Khỉ run lên, nước dưới hạ thân lại tràn ra.
Nhận thấy đầu ngón tay ướt át, Tạ Khác ra vẻ kinh ngạc nói: "Nha, nước này ở đâu ra đây?"
Trần Khỉ xấu hổ buồn bực, dùng tay bưng kín miệng Tạ Khác, hừ hừ nói: "Tạ Khác xấu xa.....Đừng nói nữa."
"Được, ta không nói." Tay khác của Tạ Khác cầm lấy tay Trần Khỉ, hôn vài cái lên lòng bàn tay nàng.
Tạ Khác giúp nàng bôi thảo dược xong lại giúp nàng mặc lại quần nhỏ, Trần Khỉ ngồi ở trên đùi Tạ Khác, nhích nhích cái mông liền cảm nhận được cái kia của Tạ Khác lại chống lên mông nàng.
Trần Khỉ xoay người, ôm lấy mặt Tạ Khác, mắt đối mắt nhìn hắn, môi đỏ lúc đóng lúc mở nói: "Tạ Khác, chàng thực sự không làm sao?"
Tạ Khác không nhịn được mà bật cười.
"Kỳ thật chuyện đó....Ta có thể giúp chàng....ra .....Nếu nghẹn, rất khó chịu...." Tầm mắt Trần Khỉ dao động, mặt càng ngày càng hồng, thanh âm nói chuyện cũng càng ngày càng thấp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro