Chương 4:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tầm mắt Tạ Khác rơi xuống khuôn mặt ửng đỏ của Trần Khỉ, lẳng lặng đánh giá, chỉ cười cười mà không nói.
Trần Khỉ bị hắn nhìn chằm chằm đến ngượng ngùng, cất nhẹ tiếng nói: "Chàng nói chuyện đi a...Tạ Khác."
Có phải hắn sẽ xem nàng như một nữ nhân phóng đãng? Chỉ là thấy hắn nhịn thành như vậy nàng cũng không đành lòng, chỉ có thể da mặt dày hỏi như vậy.
"Được, nàng đến đi." Tạ Khác tươi cười nói.
Trần Khỉ ngồi xổm dưới thân Tạ Khác, quỳ giữa hai chân hắn. Nàng duỗi tay cởi thắt lưng hắn lại thấy phần vải chỗ kia đã phồng lên thành một túp lều nhỏ, nàng liếc mắt một cái khuôn mặt liền nóng lên, tay đặt trên quần lót của hắn từng chút từng chút cởi ra. Vật kia của Tạ Khác đột nhiên bắn ra thiếu chút nữa đã đánh lên mặt Trần Khỉ.
Trần Khỉ vì xấu hổ mà hơi ngã người ra sau, Tạ Khác nhanh tay đem nàng ôm lại , vật dưới thân cũng vì hành động của Tạ Khác mà run nhẹ.
"Thực sự nàng cũng không cần miễn cưỡng chính mình." Tạ Khác ôn thanh nói, 21 năm qua hắn chỉ mới nếm thử tình dục lần đầu lúc vừa rồi, quả thật là chờ rất lâu rồi nhưng nếu nàng không muốn hắn cũng sẽ không cưỡng ép nàng.
"Để ta....thử xem." Trần Khỉ được hắn ổn định thân mình, thân người phủ xuống giữa hai chân hắn, một tay nàng tiến lên cầm lấy vật kia của hắn, Tạ Khác chịu không được than nhẹ.
Nhưng Trần Khỉ cực kỳ thích hắn như vậy, rõ ràng đã tràn đầy tình dục nhưng vẫn vì nàng mà ẩn nhẫn chịu đựng.
Một tay Trần Khỉ không nắm hết vật kia liền duỗi thêm một tay, hai tay rất khó khăn mới đem vật kia bao bọc lấy.
Con ngươi Tạ Khác sâu thẳm một mảnh, ngóng trông động tác tay của Trần Khỉ sẽ đem lại khoái cảm tiếp theo, lại không nghĩ Trần Khỉ không làm ra động tác gì, lại đem mặt tiến đến cự vật của hắn, đến khi môi nàng chạm vào nó mới dừng lại.
Hơi thở ấm áp của thiếu nữ phả đến làm trên đỉnh cự vật tràn ra một ít chất lỏng. Ngay sau đó, Trần Khỉ vươn đầu lưỡi phấn nộn nho nhỏ, ở mặt trên liếm liếm.
Dùng miệng?
Điều này làm Tạ Khác huyết mạch sôi trào.
"Học được ở đâu?" Tiếng nói của Tạ Khác đã hoàn toàn khàn khàn, làm tâm người ngứa đến không chịu được.
"Trước kia xem qua chút huân thư." Môi đỏ của Trần Khỉ lúc đóng lúc mở, nhìn Tạ Khác mị mị mắt, trong đầu chỉ nghĩ đem vật kia nhét vào trong miệng. (Có lẽ huân thư là xuân cung đồ)
Ý niệm này vừa mới xuất hiện, đầu lưỡi Trần Khỉ lại duỗi ra, một tay đỡ lấy vật kia, một tay an ủi hai viên tròn tròn bên cạnh, dùng đầu lưỡi liếm láp từ dưới lên trên.
Đầu lưỡi đỏ bừng cùng gậy thịt  tạo nên hình ảnh đối lập, tướng mạo Trần Khỉ trời sinh văn tĩnh thanh tú, rồi lại ở trên vật kia của hắn nhích tới nhích lui, nhìn hình ảnh này hắn chỉ muốn đè nàng dưới thân dùng sức mà chà đạp.
Nhưng cuối cùng hắn cũng đè nén xúc động, chỉ vươn tay xoa xoa đầu nàng.
"Không....thích sao?" Trần Khỉ liếm nơi đó mắt lại hướng lên trên nhìn hắn.
"Thực thích....Tiếp tục....." Tạ Khác tuy rằng xưa nay luôn bình tĩnh nhưng lúc này âm cuối cũng không chịu được phát run.
Trần Khỉ từ trên xuống dưới đều liếm láp một lần thẳng đến lúc vật kia nguyên cây đều dính nước miếng của nàng, nàng mới đỡ lấy há mồm ngậm lấy đỉnh.
"Ân....." Tạ Khác khó nhịn tràn ra một tiếng rên rỉ, tay đặt trên đầu Trần Khỉ đã nổi đầy gân xanh.
Vật kia của Tạ Khác thật quá lớn, Trần Khỉ ngậm ở trong miệng dùng đầu lưỡi liếm liếm, liền nếm đến một cỗ hương vị hàm ướt. Nàng cố sức đem vật kia tiến vào trong miệng, đến lúc đỉnh nhọn chạm đến cuống họng nàng thì chỉ mới ngậm được phân nửa.
Nàng tận lực, khoang miệng bị lấp đầy, cảm giác hư trướng làm nước mắt Trần Khỉ sắp tràn ra.
Tạ Khác ấn đầu nàng, tầm mắt liếc xuống dưới liền thấy đôi thỏ ngọc dưới động tác liếm mút của nàng không ngừng run rẩy, điểm hồng phía trên cũng hoạt bát nhảy nhảy.
"A Khỉ." Hắn không nhịn được kiến nghị nói: "Không bằng đem ngực dùng đến đi."
Trần Khỉ không nghĩ tới Tạ Khác sẽ đưa ra yêu cầu như vậy, đưa mắt nhìn khuôn mặt của hắn lại nhìn đến một đôi mắt tràn đầy dục vọng, đành phải thẹn thùng gật đầu, dùng ngực tiến đến.
Vật kia của Tạ Khác bị nàng kẹp vào khe nhũ, chỉ là ngực nàng không lớn không thể bao hết vật kia.
Tạ Khác thỏa mãn nhắm mắt, lại sờ sờ đầu nàng nói: "Hảo cô nương......tiếp tục đi..."
Trần Khỉ tay dùng sức đem hai vú xoa nắn chỗ kia, miệng cũng không nhàn rỗi nổ lực vì Tạ Khác hàm mút.
Bị bảo vây bởi một đoàn mềm mại, Tạ Khác nhắm mắt, mọi xúc cảm đều đắm chìm ở chỗ kia, một tay ôn nhu vuốt tóc nàng, một tay gắt gao nắm chặt khắn trải giường.
Cũng không biết đã trải qua bao lâu đến khi miệng cùng đầu lưỡi đã tê rần, khe nhũ cũng nóng lợi hại, Tạ Khác  mới ấn đầu nàng, khàn khàn ra tiếng nói:
"A Khỉ!"
Tạ Khác muốn rút ra nhưng Trần Khỉ không theo kịp động tác của hắn, vật kia liền mới ra khỏi miệng mà nàng chưa kịp đóng bắn ra chất lỏng trắng đục. Trên mặt cùng cằm của Trần Khỉ dính đầy bạch dịch, có vài giọt còn theo cổ nàng lăn xuống trên ngực.
Trần Khỉ theo bản năng ngậm miệng, trong miệng liền nếm được một cổ hàm vị, không khó ăn. Trần Khỉ nghĩ như vậy liền liếm môi nuốt xuống.
Tạ Khác thấy nàng như vậy không khỏi cười khổ một tiếng, đem nàng ôm nàng trong ngực, hôn xuống.
"Nàng thật đúng là một tiểu yêu nữ....."
Làm hắn muốn ngừng mà không được, trằn trọc yêu thương.
Đêm đi ngày tới.
Hôm sau hai người thu thập quần áo đứng dậy, rửa mặt xong, Tạ Khác liền mang Trần Khỉ đến tiền viện dùng bữa sáng. Tạ Khác tuy có chức quan trong người nhưng vì là tân hôn nên được nghỉ.
Trong viện của nàng và Tạ Khác nửa cái hạ nhân cũng không có, ra đến nội viện mới trông thấy vài hạ nhân của Tạ gia.
Hôm nay Tạ Khác chuẩn bị cho nàng một thân váy áo màu đỏ nhạt, váy phá lệ vừa người, chỉ là ngực nàng khá nhỏ không thể đem váy căng đẹp.
Châu thoa trên tóc Trần Khỉ theo bước chân của nàng đung đưa lay động, phát ra thanh âm nhỏ vụn, trên mặt thiếu nữ ý cười điềm mỹ, mặc dù vừa trải qua chuyện nam nữ giao hoan nhưng ánh mặt lại vẫn thanh triệt như cũ.
Tạ Khác nhìn nàng, trên mặt lộ ý cười, không tự chủ thả chậm bước chân.
Trần Khỉ nhận thấy hắn thả chậm bước nhân, nàng nổi lên tâm tư chơi đùa, chạy nhanh về phía trước bỏ lại Tạ Khác sau lưng, sau đó hướng Tạ Khác phất tay nói: "Tạ Khác, chàng mau tới đây."
Trần Khỉ chỉ lo chạy mà không để ý dưới chân là bậc thang, nàng bước tiếp thân hình liền sắp ngã xuống.
"A Khỉ!" Tạ Khác khẩn trương gọi một tiếng.
Trần Khỉ nguyên tưởng rằng sẽ ngã trên mặt đất, lại không nghĩ sẽ rơi vào một lồng ngực rắn chắc.
"Cẩn thận."
Âm thanh quen thuộc.
Bàn tay to của nam tử bắt được cánh tay nàng, Trần Khỉ nghiêng mặt nhìn lại liền nhìn thấy một khuôn mặt nam tử thanh tú.
Chỉ là khi nhìn đến khuôn mặt kia sắc mặt Trần Khỉ lại đột nhiên trắng bệch, nàng vội vàng thoát ra lồng ngực người nọ, run run rẩy rẩy nói: "Đa....Đa tạ tiểu thúc..."
Sự việc tối qua thật sự khiến nàng sợ hãi cực kỳ.
Tạ Uyên thấy sắc mặt Trần Khỉ như vậy mày liền không khỏi nhăn lại. Mà ngay sau đó, huynh trưởng của hắn Tạ Khác đã đi lên trước ôm tiểu cô nương vào trong ngực.
"A Khỉ, nàng không sao chứ? Có nơi nào bị ngã đau hay không?" Nhuyễn thanh tế ngữ, chứa đầy ý bao che.
Tiểu cô nương kia cũng cực kỳ ỷ lại hắn, ôm cánh tay hắn thẹn thùng lắc lắc đầu, nhuyễn thanh nói: "Ta không có việc gì."
Tình chàng ý thiếp, trong tình cảnh này có vẻ hắn chính là một người ngoài.
Sắc mặt Tạ Uyên trầm xuống, cất bước tính toán rời đi.
"A Uyên, sớm như vậy ngươi đã ra ngoài sao?" Tạ Khác hướng bóng dáng Tạ Uyên dò hỏi.
Lúc này Tạ Uyên mới dừng lại bước chân, xoay người hướng về phía hai người, trên khuôn mặt lộ ra ý cười châm chọc, "Ta là thương nhân, vì lợi đến vì lợi đi, tất nhiên là không so được với đại ca quyền thế đầy mình, chức quan bàng thân, có thích vật gì liền sử dụng quyền lợi nắm giữ trong tay."
Lời nói bí hiểm của Tạ Uyên chỉ có hai bọn họ hiểu. Tạ Khác trầm mặc, một lúc sau mới lên tiếng, nói: "Là ta nên xin lỗi đệ."
"Huynh không nên chỉ xin lỗi mỗi mình ta." Tạ Uyên lạnh lùng nói, đem lời này nói ra hắn liền phất mạnh tay áo rời đi.
Trần Khỉ nhìn Tạ Khác trầm mặc, không khỏi lo lắng nói: "Xảy ra chuyện gì sao?"
"Không có gì." Đối với sự dò hỏi của Trần Khỉ, Tạ Khác chỉ là sờ sờ đầu nàng, hướng nàng lộ ra nụ cười ôn nhu.
Sự tình này được gác qua một bên, Tạ Khác cầm tay nàng hướng qua hành lang thủy tạ liền đến tiền viện.
Cửa chính giữa tiền viện đã mở rộng ra, Trần Khỉ cùng Tạ Khác vừa bước vào cửa liền nghe được một thanh âm thanh thúy của thiếu niên truyền đến.
"Đại ca, tiểu tẩu tẩu."
Trần Khỉ theo thanh âm nhìn lại liền thấy một thiếu niên mặc áo màu xanh nhạt độ chừng mười ba, mười bốn tuổi vừa dọn xong bát đũa, hướng hai người bọn họ gọi.
"Đây là tứ đệ Tạ Huyền, người mới vừa rồi là nhị đệ Tạ Uyên." Tạ Khác giới thiệu cho nàng.
"A Huyền." Trần Khỉ cười gọi một tiếng, bởi vì nhỏ tuổi hơn so với nàng nên không cần gọi tiểu thúc cũng không có việc gì.
"Tiểu tẩu tẩu." Người thiếu niên thẹn thùng đáp trả lại nàng.
Trước khi Trần Khỉ gả đến đây biết phu quân có ba đệ đệ, hắn đã giới thiệu cho nàng hai người bất quá Tạ Khác không nói đến tam đệ, Trần Khỉ cũng không hỏi.
Nàng chỉ cần để ý đến Tạ Khác là đủ rồi.
Ba người ngồi trước bàn, Trần Khỉ ngồi bên người Tạ Khác, Tạ Huyền ngồi đối diện nàng.
Đãi động chiếc đũa, Tạ Khác vì nàng không ngừng gắp thức ăn, nhìn nàng ăn liền lộ ra nụ cười, lát sau nàng thấy thức ăn trong chén sắp đầy, không khỏi nhìn về phía Tạ Khác có chút uỷ khuất nói: "Tạ Khác, chàng cũng ăn a."
Tạ Khác cười khẽ, nói: "Nàng quá gầy, ăn nhiều chút"
Tạ Huyền cũng hùa theo nói: "Tiểu tẩu tẩu thật xinh đẹp, chỉ là quá gầy, nếu lại nhiều thêm chút thịt khẳng định càng xinh đẹp."
Nghe được phu quân khen chính mình xinh đẹp, Trần Khỉ có chút thẹn thùng đỏ mặt, thấp giọng nói: "Nhiều ta cũng không ăn được nha...."
"Ăn nhiều chút." Tạ Khác mỉm cười khuyên nhủ.
Ba người ăn xong cơm, Tạ Huyền liền muốn đi học đường. Hắn chia tay Tạ Khác cùng Trần Khỉ liền ra cửa, Trần Khỉ định thu thập chén đũa, Tạ Khác lại trước một bước đem đồ vật thu đi.
"Để ta làm đi." Trần Khỉ nói, đường đường thiếu gia Tạ gia sao có thể làm chuyên này.
Tạ Khác lại cười đem tay đang duỗi ra định giúp đỡ của nàng hạ xuống, nói:" Ta là phu quân của nàng, sao lại không làm được chuyện này?"
Trần Khỉ biết hắn đau lòng nàng, liền cười nói:"Ta đây thực sự không cần làm sao?" Cảm giác được nuông chiều như vậy thực sự không tồi.
"Ân." Tạ Khác gật gật đầu, đem chén đũa thu thập tốt xoay người hướng ra cửa hông.
Trần Khỉ ngồi ở trên ghế chờ Tạ Khác trở về, tầm mắt đánh giá chung quanh liền nhìn đến trên bàn là một cái thư túi. Nàng nhớ đến mới vừa rồi Tạ Huyền ra cửa tựa hồ không mang theo. (thư túi=cặp sách)
Thật là sơ ý a, Trần Khỉ nghĩ, đứng dậy đi lấy cái thư túi kia.
"Đại ca, ta quên lấy thư túi."
Thanh âm thiếu niên từ bên ngoài truyền đến, theo sao đó Tạ Huyền bước vào liền nhìn thấy Trần Khỉ đang cầm lấy thư túi của hắn.
"A." Trần Khỉ thấy hắn trở lại liền kêu một tiếng, "Ngươi để quên thư túi." Nói, liền đem thư túi đưa cho Tạ Huyền.
"Đa tạ tiểu tẩu tẩu." Ta Huyền tạ thanh nói, duỗi tay lấy thư túi. Chỉ là khi hắn duỗi tay tiếp nhận, tay không cẩn thận đụng phải tay Trần Khỉ, ngón tay thiếu nữ tinh tế mềm mại mang theo ấm áp, rốt cuộc cùng nam tử bất đồng.
Tạ Huyền cả kinh, thư túi rơi xuống trên mặt đất sách trải đầy đất.
"Xin lỗi." Trần Khỉ lên tiếng xin lỗi định cúi người nhặt lại sách vở.
"Nguyên lai là thật a...." Tạ Huyện nhìn tay mình, có chút ngơ ngác.
"Cái gì?" Trần Khỉ khó hiểu nhìn về  phía hắn.
"Không có việc gì...Không có việc gì...." Tạ Huyền vội vàng lên tiếng che dấu, cong lưng nhặt sách vở trên mặt đất, "Mới vừa rồi mạo phạm tiểu tẩu tẩu. Mong tiểu tẩu tẩu thứ tội."
Trần Khỉ liếc hắn một cái, liền thấy trên tai thiếu niên đang nhặt sách vở đã đỏ một mảng, cảm thấy có chút đáng yêu. Không khỏi trấn an nói:"Không sao cả."
Chính là tổng cảm thấy có chút kỳ quái.
Nhưng đến cùng là chỗ nào kỳ quái???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro