Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

00.

Trẻ nhỏ đương nhiên không phải quả rơi từ trên cây xuống, là con người thì sẽ có cha mẹ, giống như mọi thứ đều phải có nguyên nhân, không chuyện gì có thể hình thành nếu không có lý do. Ngạn Khanh cảm thấy có lý, vậy nên cha mẹ mình hiện tại đang ở đâu? Còn sống hay đã chết? Cậu mang vấn đề này đến hỏi Cảnh Nguyên, Cảnh Nguyên ngẩn ra một chút, lập tức cười nói: "Ta cũng không biết nữa, ngươi là ta nhặt được trong thùng rác."

"Sao tướng quân không có việc gì lại đi lục thùng rác?

Cảnh Nguyên nói: "Là để tìm ngươi đó. Trong mơ có người nói cho ta, có một thiên tài kiếm thuật muốn hoành không xuất thế, mà thiên tài lúc này còn đang ở trong cái thùng rác nào đó. Ta nghĩ như vậy mà được sao? Vậy là lập tức tự mình đi xem từng cái một."

Ngạn Khanh còn nhỏ, nửa tin nửa ngờ "à" một tiếng, tới khi mọi người đều ra khỏi phủ tướng quân rồi mới hối hận giậm chân: "Lại bị tướng quân lừa rồi, ở La Phù làm gì có thùng rác?!"

01.

Cậu được Cảnh Nguyên một tay nuôi nấng, khi còn nhỏ không có xem kiếm như mạng giống bây giờ, mà là một đứa trẻ tương đối mảnh mai, chỉ cần ở một mình sẽ chảy nước mắt khóc òa lên, nếu như lúc đó có người đến dỗ Ngạn Khanh, Ngạn Khanh cũng không nhất định nghe lời, chỉ có Cảnh Nguyên mới hữu dụng nhất.

Cảnh Nguyên xoay người ôm lấy Ngạn Khanh đang khóc, dịu dàng dùng tay lau nước mắt cậu bé, lấy một tờ khăn giấy sạch sẽ ra đặt trên mũi để cậu hỉ mũi, khẽ cười hỏi cậu: "Ngạn Khanh ngoan, ta mới đi ra ngoài chưa được nửa tiếng, tại sao ngươi lại khóc rồi?"

Ngạn Khanh ôm cổ hắn, sụt sùi nói: "Không muốn, không muốn rời xa ngài."

Cảnh Nguyên ngẩn ra, bật cười nói: "Được, sau này lúc nào cũng mang ngươi đi, tuyệt đối không rời ngươi nửa bước. Sau khi ngươi lớn lên cũng đừng ngại phiền phức."

Cảnh Nguyên ngồi trước bàn phê duyệt văn thư chỉ thị, thỉnh thoảng có người tiến lên báo cáo tình hình các nơi, Ngạn Khanh bốn năm tuổi cuộn tròn trong ngực hắn, nắm lấy y phục trước ngực Cảnh Nguyên, buồn ngủ nói: "... Mẹ."

Thủ hạ đang nói chuyện nghe thấy thanh âm thì thầm của đứa trẻ liền ngừng nói, Cảnh Nguyên cũng có chút ngoài ý muốn, ngược lại cười lên, lắc đầu nói: "Không sao, nói tiếp đi." Rồi lại giảm âm lượng xuống một chút.

02.

Cảnh Nguyên cũng không phải không nghĩ tới để Ngạn Khanh ngủ một mình, hắn nghĩ rất ổn, nhưng Ngạn Khanh tuổi nhỏ cảm giác an toàn cũng nhỏ, một người ở trong căn phòng to như vậy, giống như đi vào một sơn động đen kịt, một giây sau sẽ có quái vật nhào lên cắn xé.

Thế là Cảnh Nguyên sau khi dỗ Ngạn Khanh ngủ, yên ổn trở về phòng mình, cởi áo tháo đai leo lên giường chuẩn bị vào giấc, có người gõ cửa phòng hắn, nói: "Ngạn Khanh tiểu công tử đột nhiên tỉnh giấc, khóc dữ dội, nói muốn gặp tướng quân."

Cảnh Nguyên mở mắt ra, thở dài, mệt mỏi chống người dậy nói: "Được rồi, ta qua ngay đây, đừng để nó sợ."

Hắn mặc áo vào vừa muốn đi, cửa lại đột nhiên bị người ta đẩy ra, Ngạn Khanh vừa khóc vừa chạy về phía hắn, Cảnh Nguyên cuống quýt ngồi xổm xuống, giang hai tay muốn đón lấy cậu bé, nhưng hắn coi thường quyết tâm muốn lao đến bên hắn của Ngạn Khanh rồi, khi Ngạn Khanh ôm lấy Cảnh Nguyên, hắn còn bị đâm sầm cho ngồi hẳn xuống đất, đôi chân mở ra, Ngạn Khanh thì ôm chặt lấy Cảnh Nguyên, đem khuôn mặt đầy nước mắt lớn tiếng chất vấn hắn: "Huhuhu tại sao ngài lại rời khỏi ta?!"

Cảnh Nguyên buồn cười vỗ vỗ đầu Ngạn Khanh: "Tổ tông, ta cũng phải đi ngủ mà."

Ngạn Khanh dịch ra nửa tấc, không hiểu nhìn hắn: "Ngài có thể ngủ cùng một chỗ với ta."

"Ta sợ đè lên ngươi."

"Ta không sợ." Ngạn Khanh tuổi nhỏ không biết xấu hổ là gì, "Ta chỉ muốn ở cùng một chỗ với tướng quân, ngài không ở bên cạnh ta, tối quá, thật yên tĩnh, ta rất sợ."

Tướng quân ngạc nhiên mở to mắt, sau đó thỏa hiệp nói: "Được, chờ đến lúc ngươi không sợ, sẽ phải ngủ một mình." Hắn đứng lên, kéo tay Ngạn Khanh, "Trước đó, ngươi ngủ cùng ta."

03.

Ngạn Khanh có chứng ngứa răng(*) một khoảng thời gian rất dài, có lẽ bởi vì hồi còn nhỏ không có sữa mẹ nuôi nấng, thế nên ban đêm khi đi ngủ luôn muốn ngậm cái gì đó để ngủ.

Khi cậu ngủ cùng Cảnh Nguyên, sẽ vụng trộm quan sát hắn, chờ Cảnh Nguyên có vẻ là ngủ thiếp đi, mới đưa tay muốn cởi áo trong của hắn.

Thực ra ngay khi Ngạn Khanh đưa tay chạm lên áo của hắn, Cảnh Nguyên đã tỉnh, hắn chinh chiến mấy trăm năm, trong hoàn cảnh chém giết xưa nay không biết đến an ổn là gì, càng ở vị trí cao càng gặp nhiều chuyện, hắn ngược lại càng khó ngủ, chỉ một chút gió thổi cỏ lay hắn đều nghe thấy, chỉ khác ở chỗ không mở mắt ra.

Giờ phút này, Cảnh Nguyên tò mò Ngạn Khanh muốn làm ra chuyện gì khó lường, thế là giả vờ chưa tỉnh, lẳng lặng chờ đợi hành động tiếp theo của tiểu hài tử trong ngực.

Sau đó hắn cảm nhận được y phục của mình bị nhẹ nhàng vén ra, Cảnh Nguyên nghĩ: Chẳng lẽ Ngạn Khanh sợ mình nóng? Lại sau đó, Ngạn Khanh chậm rãi xích lại gần, hé miệng, ngậm lấy đầu ngực của hắn.

Suy nghĩ sinh động trong đầu Cảnh Nguyên bỗng chốc dừng lại, lông mày của hắn không khỏi nhếch nhẹ một chút, cuối cùng khi Ngạn Khanh dùng răng gặm liền mở mắt ra, ánh mắt phức tạp hỏi.

"Ngươi đang làm gì?"

Ngạn Khanh giương mắt nhìn hắn, miệng lại không có dời đi, cậu ôm chặt Cảnh Nguyên, chôn thật sâu trong ngực hắn, nhè nhẹ nói: "... Nhưng mà... Ngạn Khanh không ngủ được. Tướng quân đừng giận."

Nói không đầu không đuôi. Cảnh Nguyên lại hiểu ý cậu bé, cậu là nói không ngậm thứ trước ngực hắn thì không ngủ được, Cảnh Nguyên thương lượng: "Nếu không ta đi tìm sữa cho ngươi?"

Ngạn Khanh lắc đầu, ủy khuất nói: "... Không muốn, muốn ngài cơ."

"..." Cảnh Nguyên bất đắc dĩ nói, "Lời này không được nói như vậy, ta dù sao cũng không phải—"

Ta dù sao cũng không phải mẹ của ngươi. Hình như câu này đối với trẻ nhỏ bốn năm tuổi quá tàn nhẫn, hắn nhìn xoáy tóc trên đỉnh đầu Ngạn Khanh, trầm mặc hai giây, chịu thua nói, "Được rồi, có thể ngậm, nhưng không được cắn loạn."

Hắn đối với yêu cầu của Ngạn Khanh cho tới bây giờ hình như cũng không có cách nào cự tuyệt.

04.

Cảnh Nguyên tướng quân có bao nhiêu đồ vật ngụ ý trường thọ đều treo lên người Ngạn Khanh, khi Ngạn Khanh còn chưa luyện võ đến xuất thần nhập hóa, lúc đi đường có thể nghe thấy tiếng đinh đang, khi chạy nhào vào ngực Cảnh Nguyên cũng là lúc âm thanh vang dội nhất, thanh thúy nhất.

Giống như một chú chim nhỏ ríu rít đáng yêu.

Cảnh Nguyên nghĩ.

05.

Cảnh Nguyên dạy kiếm thuật cho Ngạn Khanh một khoảng thời gian rất dài. Sau khi kiếm thủ trước kia mất tích, toàn La Phù không có người nào thích hợp dạy kiếm thuật cho Ngạn Khanh hơn Cảnh Nguyên, bởi vậy gánh nặng này liền rơi vào người hắn.

Khác biệt với Kính Lưu chính là, yêu cầu của Cảnh Nguyên đối với Ngạn Khanh một chút cũng không nghiêm ngặt, tựa hồ Ngạn Khanh muốn luyện thì luyện, thực sự không muốn luyện thì nghỉ, rất nhiều người sau khi biết phương thức dạy dỗ của Cảnh Nguyên cũng chẳng suy nghĩ gì, dù sao hình tượng bên ngoài của hắn cũng dính với những thứ nhàn nhã, tướng quân ham ngủ gì đó, tướng quân ham ăn gì đó, nghe là biết không phải lời ca ngợi gì.

Ngự Không hỏi Cảnh Nguyên, "Đứa trẻ ngài nhận nuôi kia không bị ngài nuôi đến lệch lạc đi? Còn đang luyện kiếm sao?"

Cảnh Nguyên khó hiểu nói: "Nuôi rất tốt nhé, bây giờ còn đang luyện, ta bảo nó nghỉ ngơi một chút, nó lại nói ta không nên quấy rầy nó."

Lại cười nói, "Chăm chỉ như vậy, vẫn là phương pháp dạy dỗ của ta tốt."

Ngự Không: "... Tướng quân ngài cũng hài hước ghê."

Cảnh Nguyên hiểu ý lại giả vờ hồ đồ: "Vậy sao, ta cũng thấy thế."

Ngạn Khanh thích tìm người khác lĩnh giáo, có đôi khi một ngày một lần, cũng có khi một ngày nhiều lần, Cảnh Nguyên còn đang nhắm mắt nghe thủ hạ báo cáo tình hình, vừa định mở miệng nói, đã nghe thấy Ngạn Khanh nói với thủ hạ: "Nội công của ngươi thâm hậu, ta muốn cùng ngươi so chiêu."

Cảnh Nguyên buồn cười nhìn sang Ngạn Khanh, trước tiên bảo thủ hạ lui về, sau đó nói với Ngạn Khanh: "Ngươi toàn gọi thị vệ của ta đi đánh nhau, giờ ta bị ám sát thì phải làm sao?"

Ngạn Khanh bảy tám tuổi im lặng, suy nghĩ rồi gật đầu: "Tướng quân nói rất đúng."

Cảnh Nguyên nghĩ thầm sao hôm nay đứa bé này nghe lời vậy, thấu tình đạt lý vậy.

Ngạn Khanh bổ sung: "Cho nên tướng quân cùng ta so chiêu một phen đi."

Cảnh Nguyên nói: "Hôm trước không phải vừa mới so sao?"

"Nhưng ta thua." Ngạn Khanh rút kinh nghiệm xương máu.

Cảnh Nguyên an ủi: "Ngươi còn nhỏ, không cần quá mức quan tâm thắng bại nhất thời."

Ngạn Khanh gật đầu: "Ta biết, ta chỉ là muốn mạnh lên thật nhanh, trở thành kiếm thủ."

"Rất có chí khí, nhưng mà—"

Ngạn Khanh tiếp tục nói: "Nhưng sau này tướng quân cũng không cần lo lắng an nguy của bản thân, vì ta sẽ bảo vệ tướng quân."

Cảnh Nguyên đem nốt nửa câu "Nhưng việc cấp bách trước mắt của ngươi là cải thiện vóc dáng" nuốt vào trong bụng, hắn không muốn đả kích sự tích cực của bạn nhỏ, giơ tay phân phó thị vệ: "Đi đi, so chiêu với cậu ấy."

Lại cười: "Ngươi biết thiên phú về kiếm thuật của nó, nhưng tuyệt đối đừng trong lúc đối đầu coi thường nó."

06.

Đại khái khi Ngạn Khanh mười tuổi, Cảnh Nguyên dừng dạy võ nghệ cho cậu. Ngạn Khanh ngẩng đầu nhìn hắn, khó hiểu nói: "Tại sao? Tướng quân có việc muốn ra ngoài sao?"

Cảnh Nguyên nói: "Không phải, là ta không có gì để dạy ngươi."

"Tướng quân ngài rất mạnh, nhưng lại nói không có gì muốn dạy ta..." Ngạn Khanh cúi đầu, bất an nghĩ, "Có phải ta làm sai chỗ nào, tướng quân không muốn dạy ta,... Ta không rõ."

Cảnh Nguyên ngồi xổm xuống, chống cằm ngẩng đầu nhìn cậu, hít thật sâu rồi nói: "Nền móng tốt, nhưng làm thế nào để xây lên một tòa nhà, vậy phải xem chính bản thân ngươi. Ngươi rất có thiên phú, lại xem kiếm như mạng, thậm chí có khi ghét bỏ ta quản ngươi không đủ nghiêm." Nói đến đây, Cảnh Nguyên nở nụ cười, "Ở La Phù này, ta chỗ nào cũng không yên tâm, chỉ yên tâm mong muốn theo đuổi kiếm thuật của ngươi. Cho nên ta không còn gì để dạy ngươi."

Ngạn Khanh nhìn chằm chằm Cảnh Nguyên: "Nhưng ta vẫn đánh không lại tướng quân."

Cảnh Nguyên nhéo nhéo mặt cậu, "Ngươi sẽ thắng ta, không phải hiện tại, nhưng nhất định sẽ là một ngày nào đó trong tương lai. Xin hãy tin tưởng chính mình."

Nói xong hắn lại nghĩ, có lẽ Ngạn Khanh còn có một điểm sớm đã vượt qua mình, đó chính là trái tim luôn đập rộn ràng, giống như mặt trời vừa ló, mỗi một tia nắng đều khát vọng hướng về tương lai, không ngừng dũng cảm chạy về phía trước. Nhưng bản thân tuy có vẻ ngoài gọn gàng đẹp đẽ, trong tâm sớm đã gần như là người già gần đất xa trời, chậm chạp không bước, chỉ chờ khoảnh khắc hoàng hôn hoàn toàn buông xuống, bóng tối bao phủ.

"Sau đó, ngươi sẽ mạnh hơn ta, rồi ngươi sẽ phát hiện, thực ra ta cũng chẳng tài giỏi gì, thực ra đó mới là bắt đầu, cho nên Ngạn Khanh—"

Ngạn Khanh không vui, nhíu mày ngắt lời hắn: "Tướng quân, Ngạn Khanh không thích ngài nói về mình như vậy."

Cảnh Nguyên ngẩn người: "Cái gì?"

Ngạn Khanh ôm mặt hắn, nhìn rõ nốt ruồi lệ bên mắt trái của Cảnh Nguyên, cậu nghiêm túc nói: "Khoảnh khắc Ngạn Khanh nắm chặt kiếm, ngay lập tức nghĩ đến chính là tướng quân. Ta cùng kiếm của ta, đều sẽ vĩnh viễn bảo vệ ngài. Mặc kệ trong tương lai ta có thể đánh bại tướng quân hay không, nhưng bất kể thế nào, tướng quân trong lòng ta vĩnh viễn là người mạnh nhất."

"Tướng quân bảo vệ La Phù, chức trách và sứ mệnh vĩnh viễn của Ngạn Khanh và kiếm là bảo vệ tướng quân."

Cảnh Nguyên có chút sững sờ nhìn cậu, hắn trầm mặc một lúc, bỗng nhiên cười nói: "Ta hiện tại cũng không ra trận, cả ngày chỉ ở La Phù, nếu ngươi muốn bảo vệ ta chu toàn, vũ trụ lớn lao như vậy ta đều không đi đâu được rồi, tương lai dài như vậy, ngươi cũng đừng phàn nàn ta nhàm chán."

Ngạn Khanh nhìn đôi mắt cong cong của Cảnh Nguyên, đồng tử vàng óng như mặt trời, lại giống bóng trăng trong đêm trên mặt hồ, cậu xích lại gần, nhẹ nhàng hôn lên nốt ruồi lệ của hắn, sau đó lập tức lùi lại nửa bước, ngại ngùng nói: "Dù sao hiện tại ta quyết định như vậy, chuyện tương lai để sau này rồi nói, sao đến đạo lý này tướng quân cũng không hiểu?"

Cảnh Nguyên kinh ngạc chạm lên nơi vừa bị hôn, như bị chim non nhẹ nhàng mổ một cái, hắn thở dài: "Vẫn là Ngạn Khanh thông minh, ta già rồi, hồ đồ rồi."

07.

Từng có người hỏi Ngạn Khanh yêu thích thứ gì.

Ngạn Khanh đương nhiên nói: "Luyện kiếm."

Thế là ngay lúc nhà khai phá hỏi đến chuyện này, Ngạn Khanh cũng giống như vậy trả lời: "Luyện kiếm á."

"Trừ luyện kiếm ra không có thích gì khác sao?"

Ngạn Khanh vô tình nói: "Những thứ đó sẽ chỉ làm ảnh hưởng tốc độ xuất kiếm của ta."

Nhà khai phá hỏi: "Vậy Cảnh Nguyên tướng quân và kiếm cùng rơi xuống nước, ngươi cứu ai trước?"

Ngạn Khanh im lặng dùng đôi mắt xinh đẹp trừng cô: "Đương nhiên là cứu kiếm rồi."

Nhà khai phá không tin được nói: "Ngươi không bảo vệ tướng quân nhà ngươi sao?"

Ngạn Khanh như thể đang nhìn một đứa ngốc: "Tướng quân so với ta còn mạnh hơn nhiều, nếu rơi xuống nước chính ngài ấy không lên được, ta xuống cứu cũng sẽ không cứu được, còn không bằng cứu kiếm trước, chờ đến ngày ta đủ mạnh, điều khiển kiếm rẽ nước đi cứu tướng quân."

Khóe miệng nhà khai phá giật giật: "Ngươi mà làm như vậy, cỏ trên mộ tướng quân cũng phải cao hai thước."

Ngạn Khanh nhíu mày, đặt tay lên chuôi kiếm, ngữ khí bất thiện nói: "Ta không thích cô nói như vậy, nếu cô không thu lại lời này, vậy ta chỉ có thể đấu với cô một trận ở đây."

Cảnh Nguyên đang ngủ gật trong phủ Thần Sách bỗng nhiên hắt hơi một cái, hỏi thủ hạ: "Người ta nói ngươi chú ý hiện giờ đang làm gì?"

Thủ hạ nói: "Đang nói chuyện với Ngạn Giáo úy."

Cảnh Nguyên tò mò hỏi: "Nói chuyện gì?"

Thủ hạ thuật lại một lần, Cảnh Nguyên nghe xong cười một lúc lâu, đặc biệt nhắn tin cho Ngạn Khanh: "Thật sự cứu kiếm trước?" Hắn nói, "Sợ là ngươi không biết, ta rất sợ nước, cho nên cũng không biết bơi."

Ngạn Khanh không tin: "Không thể nào, tướng quân còn có gì không làm được?" Nhắn xong, cậu lại nghĩ đến Cảnh Nguyên – văn tịch cổ có nói người hồ ly cực kỳ sợ hãi chán ghét nước – lời của tướng quân cũng có cơ sở, cậu lập tức nói: "Nếu tướng quân sợ nước, vậy Ngạn Khanh sẽ không để xảy ra bất kỳ khả năng nhỏ nào khiến tướng quân rơi xuống nước, càng không thể nói đến lý luận cứu ai trước."

Cảnh Nguyên còn đang muốn trêu chọc Ngạn Khanh một chút, bị câu nói này của cậu chắn cho nửa ngày không nói gì được, hắn sờ lên vành tai mình, nói đùa với thủ hạ: "Đứa bé Ngạn Khanh này, sau này sợ là sẽ gây ra không ít nợ hoa đào đây."

_____
(*) chứng ngứa răng: bản gốc là 口欲其/khẩu dục kỳ, là một giai đoạn trong quá trình lớn lên của trẻ nhỏ, xảy ra trong khoảng từ 0 - 12 tháng đầu đời, lúc này trẻ sẽ tập trung vào thứ trong miệng mình, ví dụ như bú sữa mẹ, hoặc khi ngậm được gì đó sẽ cắn (theo baidu), mình không tìm được định nghĩa này trong tiếng Việt nên thui tạm hiểu là em Ngạn muốn ngậm cắn cái gì đó mọi lúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro