Chương 11: Biểu cảm của Tần nhị công tử mười phần đặc sắc.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[THUỐC TRỪ SÂU KỶ SỰ] 敌敌畏纪事
Tác giả: Nhất Thế Hoa Thường 一世华裳
Edit: Yuantes
Beta: Finn

Chương 11: Biểu cảm của Tần nhị công tử mười phần đặc sắc.

Thạch Bạch Dung biết bọn Tạ Lương không biết võ công, vì giảm bớt cực khổ trên đường bôn ba, nên xuất phát trước thời gian mấy ngày, bởi vậy bọn họ cũng không vội vã lên đường, đoàn xe không nhanh không chậm lảo đảo lắc lư, ngẫu nhiên dừng lại nghỉ một chút, phỏng chừng hơn nửa tháng mới có thể đến Thần Tuyết Phong.

Tạ Lương biết chuyện này so với xe ngựa chạy như bay thì thoải mái hơn nhiều, cũng có chút sống không còn gì luyến tiếc, lại nhớ đến đường cao tốc và máy bay.

Bất quá cũng may từ khi cậu suy nghĩ cẩn thận đến chuyện bọn người Đậu Thiên Diệp đang làm cái quỷ gì, nhiều ít cũng tìm được chút lạc thú.

Tỷ như lúc đang cùng Triệu ca nói chuyện phiếm, hắn cảm khái mà nói cậu là một đứa trẻ tốt, cậu liền cực kỳ nghiêm túc mà trả lời lại một câu “Tôi không phải”, còn lớn mật mà sờ đầu của Kiều Cửu.

Tỷ như lúc Đậu Thiên Diệp lại qua đây muốn cùng cậu nói nhảm, cậu liền cùng đối phương nói về manga anime, thuận tiện cùng nhau tưởng tượng nếu bọn họ không tới nơi này, vài thập niên sau game online thực tế ảo có thể ra đời hay không, nhìn theo vẻ mặt Đậu Thiên Diệp đả kích mà rời đi .

Tỷ như Giang Đông Hạo đến cả giá trị cốt lõi cùng thuyết “Bát vinh, bát sĩ”* cũng học không thuộc, muốn đến dạy cậu chơi cờ vây, cậu liền đề nghị chơi cờ ca-rô, hừ hừ hát một bài hát xong liền đem con người ta ngược đến tự kỉ, nhốt mình ở trong xe ngựa hoài không chịu ra.
(*Chú thích: Thuyết “Bát vinh, bát sĩ” của Hồ Cẩm Đào: Tháng 3 năm 2009, tại buổi họp tổ trong Đại hội toàn quốc Chính Hiệp (Hội nghị chính trị hiệp thương Trung Quốc-tổ chức chính trị xã hội tương đương với Mặt trận Tổ quốc của Việt Nam), Tổng bí thư Đảng Cộng sản, Chủ tịch nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa Hồ Cẩm Đào đã đưa ra luận thuyết "Bát vinh, bát sỉ": tám điều lấy làm vinh quang, tám cái xem là sỉ nhục. Luận thuyết xây dựng quan niệm vinh, nhục  ngày nay của Hồ Cẩm Đào đang gây tiếng vang trong xã hội Trung Quốc.
Các bạn có thể search google để biết thêm chi tiết)

Lại tỷ như Phương Duyên đến tìm cậu nói chuyện về đề tài tình cảm, cậu liền nhảy ra kể cho hắn nghe chuyện lúc xưa mình đã thành công bẻ cong giai thẳng, làm cho Phương Duyên nhớ tới chuyện đau lòng, đỏ mắt mà chạy đi.

Một ngày trôi qua, cậu nhìn đám chim cút rũ đầu, tựa hồ một khắc liền tràn đầy khí đen như nhà có tang, cả người đều vui sướng.

Đoàn xe chậm rãi tiến đến một trấn nhỏ.
Giờ phút này chưa tới chạng vạng, nhưng nếu lại đi đến phía trước sợ là tìm không được khách điếm, chỉ có thể ở trong xe ngựa qua đêm, bởi vậy liền dừng.

Phương Duyên cùng Tạ Lương nói chuyện về đề tài tình cảm thì tránh mặt Kiều Cửu, cho nên Kiều Cửu tạm thời không đoán ra chuyện gì, chỉ cảm thấy trạng thái của mấy người Đậu Thiên Diệp không đúng lắm, hỏi: “Bọn họ sao vậy?”

Tạ Lương mang theo hắn rảo bước tiến vào khách điếm, sung sướng nói: “Không có việc gì, nam nhân mỗi tháng luôn có mấy ngày tang như vậy.”

Kiều Cửu nói: “Tang?”

“Ý tứ đại loại như suy sút á," Tạ Lương nói, “Thiếu gia ta dạy cho ngươi một đạo lý, sớm muộn gì cũng phải trả giá, hôm nay ngươi khiến cho người khác sốt ruột, ngày mai người khác liền cũng có thể khiến cho ngươi sốt ruột, tỷ như bọn họ.”

Kiều Cửu tâm tư xoay vòng: “Ồ, bọn họ chọc ngươi?”

Tạ Lương nhìn hắn một cái.

“Ta ngẫm lại coi, lúc trước còn tốt lắm,” Kiều Cửu suy tư nói, “Hình như là từ khi ngươi hỏi ta mấy vấn đề kia thì bắt đầu.”
Hắn nhớ lại phản ứng của Tạ Lương lúc đó, lại lần nữa nghĩ đến thái độ của mấy người Đậu Thiên Diệp đối với hắn, suy đoán nói, “Bọn họ là đang lo lắng ngươi sẽ bắt nạt ta?”

Tạ Lương ở đại sảnh tìm được chỗ trống ngồi xuống, pha cho mình một chén nước, không trả lời.
Có người đầu óc hệt như yêu quái (ở đây ý chỉ thông mình quá sức), có một manh mối thôi, liền có thể tìm hiểu được nguồn gốc mà tra ra chân tướng.

Kiều Cửu quả nhiên nghĩ sâu vài phần, ánh mắt nhìn Tạ Lương liền có chút cổ quái.
Bọn Đậu Thiên Diệp không thể tự nhiên vô duyên vô cớ đi lo lắng, cho nên nói Tạ Lương là đoạn tụ*?
(*Chú thích: “Đoạn tụ” là cách nói chỉ những người đồng tính luyến ái nam thời xưa của Trung Quốc. Các bạn có thể tham khảo thêm với từ khóa “Đoạn tụ chi phích”- Mối tình cắt tay áo giữa Hoàng đế nhà Hán Lưu Hân và Đồng Hiển.)

Nhưng nếu đã tốn tiền mua người, muốn làm cái chuyện gì vậy cũng không thành vấn đề đi? Xem bộ dáng bọn Đậu Thiên Diệp, Tạ Lương có thể còn muốn mạng của hắn không chừng?

Chẳng lẽ là trước kia từng giết người?
Chơi đến tàn nhẫn như vậy sao?

Vì người nào đó tầm mắt dừng lại quá lâu, Tạ Lương rốt cuộc lại nhìn hắn một cái.

Kiều Cửu vẻ mặt thuần lương vô hại, tri kỷ mà móc ra khăn tay đưa cho thiếu gia nhà mình, xoay người đến chỗ của mấy hộ vệ đang ở chỗ chưởng quầy, chờ nhận chìa khóa.

Tần nhị công tử lúc này cũng đi vào khách điếm.
Tinh thần của hắn sa sút ngắn ngủi một lúc lại một lần nữa tỉnh lại, hòa khí mà lại đây cùng Tạ Lương nói chuyện phiếm, đem đề tài chuyển đến trên người tiểu thiếu gia Thạch gia, thấy Tạ Lương không nói tiếp nữa, dứt khoát hỏi thẳng: “Không biết Tạ công tử cùng hiền đệ của ta là quen nhau ở đâu?”

Tạ Lương cười nói: “Này không tiện nói với người ngoài cho lắm.”

Tần nhị công tử nghẹn nghẹn, hỏi: “Vậy thì quen nhau như nào?”

Tạ Lương nói: “Này cũng không tiện nói với người ngoài.”

Tần nhị công tử nói: “Vậy quen nhau bao lâu chắc cũng không tiện nói với người ngoài luôn đi?”

Tạ Lương khen: “Tần công tử thông minh.”

Tần nhị công tử cười lạnh: “Ta xem ngươi là không có cách nào trả lời đi?”

Tạ Lương lấy một cái ly không, lại pha một chén trà: “Có một câu chuyện xưa như này, kể rằng có một vị công tử có được một bảo bối, tuy trong mắt người ngoài thì không tính là cái gì, nhưng hắn lại rất quý trọng, không muốn cùng người khác chia sẻ. Một ngày nào đó người qua đường biết được việc này, tới cửa hỏi đông hỏi tây mà một hai đòi xem, nếu vị công tử kia mà không chịu lấy ra tức là có quỷ, không chỉ là đang làm khó người khác còn vô cớ gây rối.”

Cậu đem cái ly đưa cho đối phương, hỏi: “Tần công tử cảm thấy như nào?”

Biểu cảm của Tần nhị công tử mười phần đặc sắc.

“Xin lỗi, mỗi người có thói quen không giống nhau,” Tạ Lương áy náy nói, “Tại hạ không thích đem chuyện của chính mình nói cùng người không thân.”

Tần nhị công tử miễn cưỡng cười nói: “Ta chỉ là tò mò thôi.”

Tạ Lương mỉm cười.

Tần nhị công tử quả thực muốn phất tay áo chạy lấy người, nhưng nhẫn nhịn, lặng lẽ nhịn xuống, bổ sung nói: “Ta là cảm thấy có chút đáng tiếc cho Thạch hiền đệ, liền nhịn không được muốn nghe người khác nói về chuyện của hắn. Hắn từ nhỏ thiên phú kinh người, Phi Tinh Kiếm luyện đến xuất thần nhập hóa, Tạ công tử đã thấy qua sao?”

Tạ Lương vốn định tiếp tục mỉm cười không nói, nhưng cảm thấy thiếu gia này thật sự hết sức, liền đáp lại một câu: “À, hắn không có nhắc qua hắn luyện chính là cái gì, hóa ra tên Phi Tinh Kiếm a?”

“Ta nhớ chắc là cái này, nhưng cũng có lẽ là ta nhớ lầm.” Tần nhị công tử không thành công, chỉ có thể tự lấp cái hố do chình mình đào ra, biểu tình sắp duy trì không được nữa rồi.

Kiều Cửu đứng ở cách đó không xa xem nguyên một màn kịch này, thấy tiểu tử Tần gia vỗ vào tay Tạ Lương hai cái, liền cầm chìa khóa trở lại: “Thiếu gia, muốn về phòng nghỉ tạm trong chốc lát sao?”

Tạ Lương gật đầu, khách sáo mà cùng nhị công tử nói lời từ biệt, đứng dậy lên lầu.

Vẫn như cũ là hai người một gian, cũng vẫn như cũ chỉ có một chiếc giường.
Tạ Lương vào cửa nhìn lướt qua, nhìn về phía Kiều Cửu: “Ngươi hôm nay muốn ngủ trên dây thừng sao?”

Khách điếm cũng sẽ không dọn sập gỗ cho Kiều Cửu, bọn họ chỉ có thể ngủ cùng một cái giường.
Tạ Lương tuy rằng không ngại cùng người khác ở chung dưới một mái hiên, nhưng nằm chung trên một cái giường như vậy vẫn không quá quen. Cậu nhớ tới Tiểu Long Nữ có thể ngủ trên dây thừng, liền hỏi thử Kiều Cửu, biết được người ta có thể ngủ, vì thế liền muốn nhìn thử cái thần kĩ này, tiện thể đem giường lớn nhường cho cậu luôn.

Nhưng mà Cửu gia luôn luôn không hề muốn ủy khuất chính bản thân mình, có thể ngủ giường, thì sẽ không ngủ dây thừng.
Cho nên hắn không chút do dự trả lời: “Không muốn.”

Tạ Lương thay đổi góc khác mà đứng: “Đoán ra được ta là đoạn tụ còn dám cùng ta ngủ chung, không sợ ta chiếm tiện nghi của ngươi?”

Kiều Cửu không nghĩ tới cậu có thể thẳng thắn như vậy mà thành khẩn đem mấy lời này nói ra, cười một tiếng, hỏi ngược lại: “Ngươi đánh thắng được ta?”

Tạ Lương: “……”

Cậu kéo ra ghế dựa ngồi xuống, trầm mặc không nói.
Cậu nghĩ đến không phải là chuyện này, mà là nghĩ đến cậu tương đối thích tiểu 0 gợi cảm, nhưng đây lại là thế giới võ hiệp, vạn nhất tương lai cậu tìm được tiểu 0 biết võ công, về sau hứng thú ấy ấy với nhau, tiểu 0 liền thi triển khinh công mang theo cậu bay lên đại thụ cao vạn trượng muốn ấy ở trên ấy, cậu đến tột cùng có thể mặt không đổi sắc mà hoàn thành hay không? Nếu không thể, này mất mặt bao nhiêu? (Vl Chưa biết ai thượng ai à :))) )

Kiều Cửu không biết cậu đang nghĩ thứ gì, ngồi ở bên người cậu nói: “Ngươi đem tiểu tử Tần gia chọc xù lông, không sợ hắn ở Thần Tuyết Phong trả thù ngươi?”

Tạ Lương hoàn hồn, không sao hết mà nói: “Cái lúc mà ta đáp ứng đi cầu phúc cũng đã chọc tới hắn rồi.”
Cậu hiếu kỳ nói, “Xuân Trạch cùng Thu Nhân có thù oán gì vậy, mà hắn ta lại muốn nắm được nhược điểm của người ta đến như thế?”

“Chỉ là có chút mâu thuẫn,” Kiều Cửu nói, “Tần tiểu nhị là một lòng muốn đem đại ca của hắn bức đi xuống, vì để làm hài lòng cha mình nên hắn mới gấp như vậy không chờ nổi mà muốn lập công.”

Tạ Lương nói: “Không phải nghe nói hắn muốn cùng thiên kim của Bạch Hồng thần phủ thành hôn sao? Còn chưa đủ để phụ thân hắn coi trọng?”

Kiều Cửu nói: “Bởi vì thiên kim nhà Bạch Hồng thần phủ có rất nhiều.”

Tạ Lương nhớ tới tin tức “muốn ở rể” mình nghe được, hỏi: “Không có con trai à?”

Kiều Cửu mỉm cười sáng lạng: “Không có.”

Tạ Lương kinh ngạc.
Người ta không có con trai, ngươi còn cười đến vui vẻ như vậy?

Kiều Cửu nói xong liền đứng dậy cởi áo khoác ra, đi qua lười biếng mà nằm trên giường, tính toán trước lúc ăn cơm ngủ một giấc.

Tạ Lương bị đoạt trước, hai mắt nhìn chằm chằm hắn, bất chấp tất cả mà cũng cởi áo khoác, ý bảo hắn dịch vào trong.

Lúc này, mấy người Đậu Thiên Diệp đều còn đang ngồi ở đại đường.
Bọn họ biết được Tạ Lương không có crush ai liền thấy mình nghĩ nhiều rồi, trong lòng áy náy mà nhịn không được muốn cùng Tạ Lương trò chuyện, kết quả ngược lại đem chính mình biến trở nên thật bi thảm, cái gì đều không muốn làm, thẳng đến khi Tần nhị công tử đi tới tập thể mới hoàn hồn nhất trí mà phản ứng lại, nhưng vô luận đối phương hỏi cái gì đều nói không biết, bởi vì chuyện này có liên quan đến hai trăm lượng bạc luôn đó nha.

Tần nhị công tử: “Các ngươi quen biết Thạch hiền đệ như nào, này mà cũng không biết?”

Mấy người Đậu Thiên Diệp đã được dạy qua, không chút nghĩ ngợi nói: “Trí nhớ không tốt, quên mất rồi.”

Tần nhị công tử: “……”

Đậu Thiên Diệp thấy sắc mặt hắn không tốt, hòa hoãn không khí: “Này…… Ngươi hỏi chuyện trong thôn của chúng ta thì chúng ta đều biết, cái khác thì không nhớ được, ngươi còn muốn nghe hát sao? Ta lại hát cho ngươi nghe vài bài vui vẻ hé, bà nội cho một con gà ăn a, gà gì a, gà mái cùng gà trống nha ~ gà mái già ~ gà……”

Tần nhị công tử âm trầm mà nhìn chằm chằm hắn.

Đậu Thiên Diệp lúc hắn nhìn chăm thì càng hát càng nhỏ tiếng, kẹt lại một chút, thật cẩn thận mà hát xong từ cuối cùng: “Trống.”

Tần nhị công tử: “……”
Hắn hiện tại có chút tin tưởng bọn Tạ Lương là bằng hữu của tiểu tử nhà Thạch gia, con mẹ nó đều là kẻ điên!

Đậu Thiên Diệp: “Vậy thôi, bọn ta lên lầu nha.”
Phương Duyên: “Phải phải phải, lên lầu.”
Mấy người đứng dậy liền đi, nghĩ thầm ai u thật đáng sợ.

Ngày hôm nay trôi qua, nhị công tử ngừng nghỉ hoàn toàn không gây sự gì thêm.
Đoàn xe không nhanh không chậm đi về phía trước, hơn mười ngày sau rốt cuộc đến một tòa đại thành phồn hoa nhất dưới chân núi Thần Tuyết Phong.

---
Editor có điều muốn nói *v*
Mé, Tạ Lương nói bọn Đậu Thiên Diệp như kiểu con gái lúc đến tháng vậy á :v

__HẾT CHƯƠNG 11__

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro