Chương 9: Tạ Lương quả nhiên muốn bành trướng!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hellu 😚
Thông báo cho mọi người một tin đây, từ giờ nhà mình sẽ cố định đăng 2 chương 1 tuần vào thứ năm và thứ bảy nha :3 nhớ đón đọc đó 😘
FB: Gờ Gờ Gờ Team
.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.

[THUỐC TRỪ SÂU KỶ SỰ] 敌敌畏纪事
Tác giả: Nhất Thế Hoa Thường 一世华裳
Edit: Yuantes
Beta: Finn

Chương 9: Tạ Lương quả nhiên muốn bành trướng!

Không có thiết bị giảm xóc, xe ngựa có hơi rung.
Bất quá chất lượng không khí ở cổ đại tốt, tuyệt đối không có bụi PM2.5, bên ngoài xe là phong cảnh và hệ sinh thái thiên nhiên.
(*Chú thích: Theo cảnh báo của các nhà khoa học, bụi PM2. 5 là loại bụi siêu nhỏ trong khí quyển,với đường kính động học ≤2,5µm, và có khả năng đi sâu vào phế nang phổi có thể gây viêm nhiễm đường hô hấp và làm tăng nguy cơ tử vong của những người mắc bệnh ung thư phổi và bệnh tim.)

Chỉ là giờ phút này vô luận tốt xấu, tạm thời vẫn chưa có người để ý.

Triệu ca nhăn mi lại.
Người ta nói ba năm một mương nhỏ, năm năm một mương lớn (*Chú thích: 三年一小沟,五年一大沟 - "ba năm một mương nhỏ, năm năm một mương lớn" là một câu dạng như thành ngữ chỉ về khoảng cách giữa các thế hệ), hắn năm nay 42, chỉ sợ khoảng cách thế hệ cùng đám thanh niên nhỏ này cách nhau nguyên một hệ Ngân Hà. Hắn trước kia cũng không hiểu được đồng tính luyến ái, chỉ là gần đây tiếp xúc nhiều với Phương Duyên, cùng bọn Tạ Lương đều là thấy nhiều rồi nên không lạ lẫm gì nữa*, mới bắt đầu thay đổi quan điểm. (*Chú thích: ở đây ghi là 见怪不怪 (kiến quái bất quái): theo từ điển nghĩa chính xác là không kinh sợ khi thấy chuyện quái dị. Nhưng mà trong trường hợp này, ý của nó chính là gặp qua chuyện kì lạ nhiều rồi nên không thấy lạ lẫm nữa, mình dịch vậy cho thoát nghĩa,)

Nhưng sao lại chuyển biến đến mức này nhỉ, trong nhận thức của hắn, đồng tính luyến ái là có chút ẻo lả giống Phương Duyên vậy, kết quả Phương Duyên lại nói Tạ Lương cũng là gay.
Hắn hỏi: "Có thể lầm rồi chăng? Cậu ta giống chỗ nào?"

Đậu Thiên Diệp nói: "Tiểu Duyên nói thì khẳng định là vậy, mấy người gay bọn họ đều có radar, vừa nhìn một cái là chuẩn."

Triệu ca hơi hơi hé miệng: "Vậy...... Vậy cậu ta chắc cũng không đến mức xuống tay với một đứa nhóc chứ."

"Nhưng thật sự có vấn đề mà, bọn họ thường xuyên sáp vào nhau, Tạ Lương lúc cùng hắn nói chuyện hình như cũng muốn giấu giếm chúng ta," Phương Duyên tương đối mẫn cảm, quan sát so với bọn họ chi tiết hơn nhiều, nói, "Tôi phân vân hai ngày rồi mới quyết định nói ra để nghe thử một chút về cái nhìn của mọi người, nếu anh ta là 1 (công), bên người lại có một cậu nhóc đáng yêu như vậy suốt ngày vây quanh, anh ta tám phần là sẽ có ý, nếu là 0 (thụ), thì chính là tôi suy nghĩ nhiều rồi."

Triệu ca không hiểu cái gì hết, vừa định hỏi 1 và 0 là cái gì, liền nghe thấy Đậu Thiên Diệp đã mở miệng.

"Có thể là như thế này hay không?" Đậu Thiên Diệp nghiêm túc nói, "Giống như trong tiểu thuyết mạt thế miêu tả vậy, thế giới vốn có trật tự đột nhiên bị phá vỡ, có một vài người liền sẽ trở nên không giống chính mình nữa. Hiện tại là cổ đại, thời cổ đại có phân ra giai cấp, một khi nếm qua được mùi vị của quyền lợi, cậu liền dễ dàng trở nên suy đồi!" (*Chú thích: Ở đây Diệp nói như vậy, theo ý mình hiểu là con người luôn có một mặt tối, khát khao thầm kín, nhưng nhờ thế giới hiện đại có trật tự, luật pháp kìm hãm họ lại. Nhưng ở thời cổ đại thì khác, xã hội ở đây lỏng lẻo hơn, nên con người ta dễ dàng biến những suy nghĩ đó thành hành động.)

Hắn nhìn về phía Phương Duyên, "Cậu có biết trên mạng có một thuật ngữ gọi là đại móng heo không? Tưởng tượng một chút nếu cậu là hoàng đế, hậu cung của cậu có đủ loại hình nam nhân, cậu sẽ nhịn xuống mà không ngủ sao?" (*Chú thích: đại móng heo hay móng heo lớn hình như là chỉ mấy tên dê xồm?)

"Nhất quyết không thể," Phương Duyên nói, "Tôi khẳng định ngủ nguyên một mạch."

Đậu Thiên Diệp nói: "Đó cậu xem!"

Triệu ca: "......"
Giang Đông Hạo: "......"

Đậu Thiên Diệp ho khan: "Cái kia...... Đây đều là suy đoán ha, có lẽ là chúng ta hiểu lầm, lỡ như người ta không phải như thế thì sao."

Triệu ca nói: "Tôi cảm thấy cậu ta không giống loại người như vậy......"

Mấy người vì thế mà thương lượng một chút, quyết định trước hết quan sát đã.
Nếu là như vậy thật, bọn họ lại nghĩ cách kéo nhân tính của Tạ Lương về lại, suy cho cùng thì nếu một khi "làm ác" rồi, cậu rất có thể sẽ buông thả luôn.

Người đang được nhớ thương giờ phút này đang ở trong xe ngựa nhàm chán mà phát ngốc.
Đây là đường ở đại thành, Tạ Lương gần đây có đi qua hai lần, phong cảnh không có gì đẹp, đọc sách thì lại không biết chữ, chỉ có thể ngồi.

Kiều Cửu lười nhác mà dựa vào một bên, một chân bắt chéo, một chân khác thì huơ tùm lum, có cảm giác sắp đá trúng cậu luôn, hỏi: "Thiếu gia, ngươi mới vừa rồi nói chính là sự thật?"

Tạ Lương nhìn hắn một cái.
Mấy ngày này, Kiều Cửu trước mặt thì ngoan ngoãn mảnh mai giống như một đóa hoa, sau lưng thì bản tính bại lộ, trông rất thoải mái.

Càng trâu bò hơn là người ta thật không biết xấu hổ.
Bình thường người có chút địa vị ít nhiều đều sẽ băn khoăn đến thể diện cùng hình tượng, nhưng Kiều Cửu thì không, vì để gia tăng hảo cảm của người khác, cái gì mà làm nũng bán manh dùng được cái gì thì liền dùng cái đó, nghiễm nhiên tiết tháo bay đi đâu mất tiêu.

Hơn nữa lật mặt cũng thật nhanh.
Một khi không có ai, giọng điệu kiêu ngạo kia lập tức trở về, tràn ra từ khuôn mặt thiên chân vô tà (ngây thơ), phảng phất mỗi sợi lông mi đều lộ ra hơi thở của trời đất, cũng may mấy loại yêu nghiệt đẹp đẽ như này Tạ Lương đã gặp qua cũng tương đối nhiều, bằng không đã sớm chịu không nổi.

Cậu hỏi: "Câu nào?"

Kiều Cửu nói: "Không biết chữ á."

Tạ Lương nói: "Là thật."

Kiều Cửu hỏi: "Nguyên thôn xóm đều không biết chữ?" (*Chú thích: "thôn xóm" ở đây là đang nói thế giới hiện đại á :v)

Tạ Lương nói: "Có một bộ phận biết chữ."
Tỷ như chuyên gia nghiên cứu cổ văn, có lẽ sẽ biết văn tự ở nơi này.

Kiều Cửu hiếu kỳ hỏi: "Vậy ngươi tại sao không học?"
Điểm này không phù hợp với tính cách của Tạ Lương.

Tạ Lương nghiêm túc, nói: "Thiếu gia nhà ngươi chỉ học mấy đạo lí lớn,"

Kiều Cửu hỏi: "Tỷ như?"

Tạ Lương giáo dục hắn: "Tỷ như tò mò sẽ hại chết mèo."

Ý cười bên khóe miệng của Kiều Cửu không hề giảm bớt, giống như là nghe không ra là người ta đang nói mình, tự đề cử nói: "Ngươi xem ngươi tốt xấu gì cũng mua ta rồi, nếu không ta dạy chữ cho ngươi?"

Tạ Lương qua loa lấy lệ: "Về sau có cơ hội lại nói tiếp."
Tính cách hắn ác liệt như vậy, ai biết đang chờ cậu có thể là một cái hố hay không, vẫn là tìm một tiên sinh đáng tin cậy dạy học thôi. Cậu dời đi lực chú ý, "Ngươi rảnh quan tâm ta, không bằng quan tâm một chút chính ngươi đi, ngày hôm qua đã nói với ngươi là Thạch Bạch Dung đã nhìn thấy ' khế ước bán mình 'của ngươi rồi, cẩn thận hắn điều tra ngươi."

Kiều Cửu cười đến qua loa: "Thì để hắn tra đi."

Tạ Lương nhìn vẻ mặt không hề băn khoăn này, liền không quan tâm nữa, tiếp tục nhàm chán mà ngồi.

Đoàn xe đi ngang qua phụ cận đại thành thì đơn giản chỉnh sửa một chút, thực nhanh lại một lần nữa xuất phát.
Phương Duyên thừa dịp này lấy cớ "Có việc nói với Tạ Lương", đổi chỗ với thư đồng. Thư đồng ngoan ngoãn đương nhiên sẽ không từ chối, nghe lời mà chạy đến một chiếc xe ngựa khác.

Mấy người Đậu Thiên Diệp nhìn thiếu niên tên gọi là "Tiểu Hà" này.
Hắn sinh ra nhỏ xinh đáng yêu, trên quần áo màu xanh lục còn thêu một mảnh lá sen, đặc biệt ngây thơ hồn nhiên.

Đứa nhỏ ngoan biết bao, phải bảo vệ thật tốt!
Mấy người âm thầm ở trong lòng nghĩ nghĩ, thân thiết hòa ái mà vây quanh hắn.

Trên chiếc xe thứ nhất Thạch Bạch Dung đứng ở nơi xa nhìn nhìn thiếu niên, xoay người lên xe, thấp giọng nói: "Thế nào?"

"Đã đến thôn kia điều tra, không có vấn đề gì." Hộ vệ bên người tiếp lời, lấy ra một mảnh giấy điều tra đưa qua.

Thạch Bạch Dung tiếp nhận mảnh giấy điều tra nhìn kỹ một lần.

Đệ đệ của hắn lúc sắp phải cầu phúc đến nơi lại bị điên không rõ ràng, mọi việc như thể được sắp xếp rất tỉ mỉ. Hắn nghe hộ vệ nói thiếu niên kia là chủ động yêu cầu Tạ Lương mua, liền có chút hoài nghi, cũng may tra xong đều là sự thật, hiện giờ tên đại hán kia có tiền rồi liền vội vàng đưa mẫu thân đi xem bệnh.

Hắn xé nát tờ giấy, yên tâm phần nào.
Không hề nghĩ tới chuyện này hết thảy đều là Thiên Hạc Các đã chuẩn bị tốt trước hết rồi, ngay đến Tạ Lương cũng biết chuyện, mà đại hán lúc tiếp nhận được một túi tiền toàn là đá thì nhìn trừng trừng, đại hán vốn nghĩ rằng có thể kiếm thêm một chút tiền thì bực không thôi, bất hiếu mà đem "Lão mẫu thân" đang cười nhạo hắn đánh một trận.

Đoàn xe xuyên qua đại thành đi một đường đến phía nam, hai bên cảnh sắc lại đổi thành phong cảnh tự nhiên.
Tạ Lương vén màn vươn ra phía ngoài, hỏi: "Muốn cùng tôi nói chuyện gì?"

Phương Duyên hỏi: "Anh cũng là, đúng không?"

Là cái gì, thì không cần nhiều lời nữa.
Tạ Lương thản nhiên thừa nhận: "Đúng vậy."

Phương Duyên gắt gao nhìn chằm chằm cái ót cậu: "1; 0; 0,5?" (*Chú thích: 1 là công, 0 là thụ, còn 0,5 là công thụ đều được.)

Tạ Lương hơi cười một chút, quay đầu lại nhìn hắn, cười như không cười: "Không ước đâu."

"......" Phương Duyên nói, "Ai nói muốn cùng anh ước pháo? Tôi chỉ tò mò hỏi một chút thôi." (*Chú thích: "ước pháo" là kiểu như hẹn 419 - tình một đêm ý, "pháo hữu" là bạn tình)

Bọn họ thương lượng kết quả là trước hết phải biết rõ thuộc tính của Tạ Lương, nếu là 0, vậy chính là bọn họ suy nghĩ nhiều.

Tạ Lương tiếp lời: "1."

Khắp nơi tức khắc lặng ngắt như tờ, 1 quả thực cùng gấu trúc hiếm có như nhau.
Nhưng Phương Duyên không cảm thấy trúng vé số, ngược lại lòng lạnh đi một nửa, hỏi: "Vậy anh thích kiểu như nào ?"

Tạ Lương nói: "Dù sao thì cũng không thích ẻo lả."

Phương Duyên cả giận nói: "...... Ẻo lả thì làm sao? Ẻo lả chọc tới anh sao? Ẻo lả biết làm nũng lại biết săn sóc, có thể nói là tiểu áo bông hiểu chuyện, mẹ nó không kiến thức!"

Tạ Lương vuốt lông: "Được được được tôi không có kiến thức, tóm lại cậu tìm người khác đi, ba cậu đây sẽ không tùy tiện cùng người khác ước pháo."

Phương Duyên không ổn mất: "Anh thế mà lại tự xưng mình là ' ba '!"

Tạ Lương cười nói: "Này chứng tỏ tôi xem cậu là người quen, con người tôi ở trước mặt người lạ mới ăn nói kín kẽ."

Phương Duyên nói: "Khỉ nó chứ!"
Người này thật là!

Hắn cầm lấy túi nước bên cạnh uống một ngụm bình tĩnh một chút, kiên cường mà đem đề tài vòng trở về, muốn dò hỏi xem thử Tạ Lương có ý gì với thiếu niên kia không.
Bất quá Tạ Lương thật sự quá thông minh, hắn chỉ cần vừa hỏi thôi, Tạ Lương tuyệt đối liền có thể phát hiện ra, nếu mà là hiểu lầm có thể sẽ rất xấu hổ, vậy nên vẫn là chờ cùng Triệu ca bọn họ thương lượng xong rồi nói sau.

Trên một chiếc xe khác, Kiều Cửu đối mặt với ánh mắt tự nhiên lại tràn đầy yêu thương của bọn họ thì giả vờ đáng yêu một chút, bắt đầu không nhanh không chậm nói lời khách sáo, cơ hồ không cần tốn nhiều sức liền biết được những người này không phải không biết chữ, mà là chữ bọn họ dùng có hơi bất đồng mà thôi.

Hắn thực sung sướng, tính toán trở về liền vạch trần Tạ Lương.
Ai ngờ chờ đến lúc nghỉ ngơi lần nữa, Phương Duyên tuy rằng đã trở lại, nhưng mấy người Đậu Thiên Diệp căn bản không để hắn đi. Hắn đáng thương nói: "Không được, ta phải hầu hạ thiếu gia uống trà, còn phải đấm chân bóp vai cho hắn nha."

Mấy người Đậu Thiên Diệp khiếp sợ: "Hắn bảo ngươi đấm chân bóp vai?"

Kiều Cửu kỳ quái: "Không thì sao?"
Thư đồng hẳn là đều làm mấy chuyện này đi?

Xong rồi, Tạ Lương quả nhiên là muốn bành trướng!

Mấy người Đậu Thiên Diệp đồng loạt đau lòng kịch liệt, thấy thiếu niên phải đi, chạy nhanh đến khuyên hắn, kể cho hắn một chút chuyện xưa trong thôn bọn họ.

Kiều Cửu lập tức đem đôi tay đặt ở trên đùi, ngoan ngoãn mà ngồi xong: "Được rồi."

Vì thế mà nguyên một đường này, Kiều Cửu vẫn luôn rất có hứng thú mà nghe chuyện xưa. Mà Tạ Lương một mình một người thanh thanh tĩnh tĩnh, giữa ngày còn ngủ một giấc nhỏ.

Lúc chạng vạng, đoàn xe dừng lại ở một trạm dịch ven đường.
Mọi người mới vừa vào cửa, liền thấy trên lầu hai đi xuống một thanh niên người mặc hoa phục, thanh niên cười nói: "Thạch đại ca, trùng hợp như vậy?"

Thạch Bạch Dung ánh mắt lạnh lùng, nhàn nhạt nói: "Tần hiền đệ làm sao lại ở chỗ này?"

Tần nhị công tử nói: "Trùng hợp có việc ở bên này, đang muốn đi Thần Tuyết Phong, Thạch đại ca cũng đi?"

Thạch Bạch Dung nói: "Ừm."

Kiều Cửu đi đến phía sau Tạ Lương, thấp giọng giới thiệu: "Nhị công tử của Thu Nhân sơn trang."

Tạ Lương bừng tỉnh đại ngộ.
Nhị công tử cũng là người đi cầu phúc lần này, nghe ý tứ của bọn họ Thu Nhân sơn trang hình như không ở khu vực này, nhưng theo thông tin lấy được từ phía hắn, Xuân Trạch sơn trang đi đến Thần Tuyết Phong chắc chắn sẽ ngang qua nơi này.

Cho nên tám phần là Thu Nhân sơn trang muốn phòng ngừa mấy người Thạch Bạch Dung, dọc nửa đường lại nghĩ cách, cố ý tới giám sát người.

Quả nhiên giây tiếp theo, cậu thấy nhị công tử đem ánh mắt dời lên người bọn họ.

__HẾT CHƯƠNG 9__

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro