1. mầm xuân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tất cả những hoang đường bỗng nhiên đều hóa thành thực thể. 

Thủy tinh vỡ vụn được nghiền nát cũng biến thành một tác phẩm nghệ thuật. 

Diêu Sâm giẫm trên vụn vỡ. Bên tai không ngừng vang lên những lời xì xào hỗn loạn. Họa cụ la liệt trên đất. Giấy trắng loan lổ sắc màu. 

Diêu Sâm ngồi xổm trên mặt đất. Dùng đầu ngón tay đỏ ửng chạm vào khóe mắt. 

Quần chúng luôn coi người lầm lỗi là nạn nhân. Còn những nạn nhân thật sự lại mắc kẹt trong góc với tiếng thét gào câm lặng trong cổ họng. 

Họ đóng khung con người vào lồng kính, để những kẻ ngoài kia bình phẩm những vết thương, biến nỗi đau thành một một màn triển lãm.

Tôi muốn thấy cậu thống khổ.Không phải tôi. Mà là cậu.

Tôi muốn thấy người ta đau đớn. Nhưng tôi lại sợ hãi đau đớn. Vậy nên tôi thực sự khó chịu. Giống như hiện tại.

Những bức tranh đằng đẵng bao ngày mới hoàn thành giờ nhuốm đầy những vệt màu khả ố.

Kẻ trong tranh không thể tự chạm vào mình, kẻ bên ngoài càng không thể. Kiệt tác mê hoặc lòng người như vậy, vốn không nên xuất hiện.

Thích ai đó hóa ra lại là một chuyện rất buồn bã. Đặc biệt là thích Trương Nhan Tề. Vượt xa tầm với, càng buồn hơn nữa.

Diêu Sâm giống như đứa trẻ, ngồi xổm trên nền đất nhặt nhạnh những bức họa không thể tái sinh. Sương dày đọng trên mi, chảy thành lệ trên mắt. 

Có ai đó chạm vào mặt anh, nâng lên tầm mắt. Là người trong tranh. Giấc mộng viễn vông của anh. 

Tay chùi khóe mắt đã tô lên chút đỏ. Rồi họ ôm nhau. Như mơ. Như muốn đối phương hòa tan vào trong máu. 

Đáng nhớ. 

Nhịp thở và nụ hôn mãnh liệt. Để kìm nén nỗi đau. 

"Trương Nhan Tề, hôm nay cậu hạnh phúc không?"

"Hôm nay có vẻ hơi tệ. Nhưng ngày mai có thể sẽ tốt hơn. Tôi nghĩ là có thể đó, nếu mà tôi được ở bên cậu."

Khoảnh khắc này, cậu đã cứu rỗi tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro