Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bảy giờ rưỡi sáng, Dư Nhạc còn đang chìm trong mộng đẹp thì bị điện thoại của Tiêu Chiến phá hoại. Hắn thở dài cam chịu số phận của mình, buông người đang nằm trong ngực mình ra. Xuống giường nghe điện thoại.

"Ông chủ Tiêu có thể để tôi ngủ một giấc thật ngon không?"

"Vốn định gọi vào hôm qua." Tiêu Chiến cầm ly cà phê, hờ hững nói.

"Nhưng chắc cậu không tiện lắm."

Dư Nhạc đưa tay sờ sờ mũi, cũng không hẳn là như vậy. Tối qua đại chiến tới một giờ sáng, hắn nghe máy mới là lạ.

"Có chuyện gì đấy? Cục cưng của cậu lại có vấn đề gì à?"

Tiêu Chiến nhàn nhạt ừ một tiếng, nhìn cái xe đua đã sửa xong trên bàn.

"Tối hôm qua... Điềm Điềm lại xuất hiện..."

"Nhân cách thứ hai?" Dư Nhạc kéo rèm cửa sổ qua một bên, nắng sớm lập tức tràn vào phòng.

"Tháng này là lần đầu. Cái quy luật một tháng một lần kia vẫn duy trì rất tốt."

"Bọn họ có biết sự tồn tại của đối phương không?"

"Đương nhiên là không, mỗi nhân cách đều là độc lập. Cho nên mới gọi là nhân cách. Cơ bản mỗi người sẽ không biết về sự tồn tại của đối phương. Hơn nữa thời gian nhân cách thứ hai của Nhất Bác xuất hiện rất ngắn, giống như vừa ngủ một giấc. Rất khó phát giác được."

Thật sự thì đây không phải lần đầu Tiêu Chiến hỏi về vấn đề này. Dư Nhạc dưới ánh mặt trời xoay người một cái, trêu ghẹo hỏi.

"Có phải cậu muốn em trai ngoan ngoãn thích cậu xuất hiện lâu một chút không?"

Nhân cách thứ hai của Vương Nhất Bác lâu lâu mới xuất hiện một lần. Hơn nữa thời gian mỗi lần đều rất ngắn, ngủ một giấc liền biến mất. Mà chỉ khi nhân cách thứ hai xuất hiện, Dư Nhạc mới thấy Tiêu Chiến mở lòng ra một chút.

Nhưng Tiêu Chiến ngữ khí lạnh nhạt, không chút do dự trả lời.

"Không có, em ấy như thế nào cũng rất tốt."

Điện thoại cúp máy, Dư Nhạc bất đắc dĩ cười một cái. Chàng trai trên giường bị mặt trời làm cho tỉnh giấc, hừ nhẹ hai tiếng. Để lộ thân thể loang lổ dấu vết hoan ái. Giọng điệu nũng nịu, ánh mắt quyến rũ.

"Bác sĩ~ làm gì dậy sớm thế?"

"Ăn sáng." Dư Nhạc lý trực khí tráng nói. Cúi người lấy từ ví tiền ra hai tờ một trăm. Cười cười đặt xuống trước mặt nam sinh.

"Hơn nữa không thích ăn sáng cùng người khác."

Nam sinh ngồi trên giường cầm hai trăm đồng bạc hoài nghi cuộc sống. Nhưng người đã mặc quần áo tử tế ra khỏi phòng khách sạn rồi.

Tiêu Chiến cầm giấy tờ ra khỏi phòng sách, cuối cùng vẫn vào phòng của Vương Nhất Bác. Người trên giường vẫn còn ngủ say, còn duy trì thói quen thích chu chu môi lên lúc ngủ.

Không bao lâu, trên đầu giường lại có thêm một món đồ chơi nhỏ, người đàn ông lặng lẽ bước ra ngoài.

"Có chuyện lập tức gọi cho tôi."

Chuyện này tất nhiên là chuyện của cậu chủ. Quản gia khom lưng mở cửa cho chủ nhân vào ghế sau của xe.

"Vâng."

Thường thì việc làm tài xế đưa đón ông chủ đi làm đều là chú Lý. Đang định lái xe đến công ty thì nghe ông chủ thấp giọng nói.

"Đi Đằng Trí."

Đằng Trí là một công ty game mà Tiêu Thị mới thu mua. Hoàng quản lý bộ hoạt động Operations đang ở bộ phận kỹ thuật dạy dỗ thực tập sinh. Một thực tập sinh mới đến nhân lúc họp mà lớn gan nói, chuẩn bị tập trung vào thị trường game còn có rất nhiều vấn đề. Trò chơi này nằm trong tay lão ta. Đang muốn đưa cái này vào thị trường để tranh công trước mặt ông chủ mới. Hoàng quản lý bị nói như vậy tức hổn hển.

"Bộ phận kỹ thuật các người bị cái gì vậy hả? Tuyển người không hiểu chuyện như thế. Còn vấn đề, cậu có biết chậm một ngày công ty sẽ có bao nhiêu tổn thất không?"

Người ở bộ phận kỹ thuật mắt trợn trắng, không thể nhịn nổi hắn.

Tề Nhan chính là thực tập sinh trong miệng lão. Đến gần một bước, cúi đầu nhìn người được gọi là quản lý, ngữ khí trào phúng.

"Tôi vào đây là để thiết kế game. Không phải để xem quản lý cặn bã như ông làm loạn."

"Cậu... cậu..." Hoàng quản lý tức giận đến mức bụng bia rung lên. Không đợi hắn nói gì, mọi người đột ngột đồng loạt nhìn ra phía cửa.

Người đàn ông thân hình cao lớn đứng ở cửa ra vào. Ánh mắt lạnh lùng nhìn trò cười đang diễn ra bên trong.

"Tiêu... Tiêu tổng..." Hoàng quản lý vừa quay lại liền thấy ngay thân ảnh Tiêu Chiến. Lời nói của hắn lại làm cho cả bộ phận kỹ thuật nhỏ giọng xì xào.

"Đây là... vị kia...?"

Một đồng nghiệp khác giơ ngón cái.

"Ông chủ lớn lớn lớn lớn--! Ông chủ mới của chúng ta."

"Aa, ông chủ lớn sao lại đến công ty nhỏ này của chúng ta vậy? Còn đẹp trai đến như thế..."

Ông chủ mới của bọn họ không chú ý đến Hoàng quản lý. Ngược lại hỏi Tề Nhan.

"Có vấn đề sao?"

Tề Nhan gật gật đầu, đối với người đàn ông trước mặt còn có chút mơ màng.

"Giải quyết đi, không cần để ý thị trường và tài chính. Chỉ cần đảm bảo kỹ thuật và tính khiêu chiến."

Không cần nghi ngờ gì, đảm bảo kỹ thuật và tính khiêu chiến là mục tiêu mà người thiết kế game vẫn luôn theo đuổi. Thường thì những người nhiệt huyết trẻ tuổi này đều phải chịu thua trước thị trường cùng tài chính vì những lợi nhuận trước mắt. Lời Tiêu Chiến vừa nói thành công làm mắt cả bộ phận kỹ thuật sáng lên.

Hoàng quản lý lau đi mồ hôi trên trán, vội vàng gật đầu hưởng ứng.

"Tiêu tổng ngài nói vô cùng đúng, thực sự thì chúng ta chỉ cần tập trung thiết kế game cho thật tốt là được rồi."

Tiêu Chiến không lên tiếng, xoay người bỏ ra ngoài. Hoàng quản lý cho rằng tổng giám đốc mới có ý muốn nâng đỡ mình liền đi theo phía sau cười nói.

"Vẫn là Tiêu tổng có mắt nhìn. Như thế công ty chúng ta mới có thể ngày càng phát triển!" Sau đó lại chợt nhớ ra một chuyện làm người khác bội phục hơn của Tiêu Chiến.

"Không hổ là Tiêu tổng! Đã mười mấy năm sau còn có thể phát triển tập đoàn của Lão Tiêu tổng tốt đến như vậy!"

Nam nhân đột nhập dừng bước, lạnh giọng nói với thư kí bên cạnh.

"Rút lại chỉ thị lúc nãy, rời chức thẳng."

Thư ký gật gật đầu, lập tức thông báo cho bộ phận nhân sự, trực tiếp sa thải.

Hoàng quản lý một mặt ngơ ngác. Đến lúc phản ứng lại cuốn quít muốn chạy theo thì bị bảo vệ ngăn lại, người đã lên xe.

Quản gia cẩn thận báo lại hoạt động cả ngày của tiểu thiếu gia. Ông đã tới đây được ba năm, hơn bốn mươi tuổi đối với một số chuyện vừa xem đã có thể hiểu. Nhưng cũng biết không thể nói nhiều quản nhiều, an phận cầm tiền lương làm tốt việc của mình là được.

Sáu giờ rưỡi tối, xe đúng giờ trở lại trong sân.

"Cả buổi trưa chơi game không xuống nhà."

Quản gia ấm giọng nói, Tiêu Chiến gật đầu. Đi lên phòng Vương Nhất Bác.

Thiếu niên lười biếng dựa vào ghế. Mặt không biến sắc, tay gõ bôm bốp trên bàn phím.

Tiêu Chiến đứng ở cửa nhìn vào bên trong. Nhìn thấy xe đua nhỏ nằm dưới đất. Chiếc xe đã sửa xong không biết lại rơi xuống chỗ nào. Xe đua vỡ thành hai mảnh nằm trụi lủi.

Mà bên kia Vương Nhất Bác nhìn chữ "Game over" trên màn hình thì không còn kiên nhẫn. Cầm con chuột ném thẳng vào màn hình máy vi tính. Ngay lập tức những trang bị game gì đó đều bị cậu phá hủy.

Tiêu Chiến nhíu mày lại gần, kéo lấy ghế tựa, sẵn tiện kéo luôn người kia ra.

Vương Nhất Bác bị anh dọa cho giật mình. Tay bám vào ghế không kiên nhẫn nhìn anh.

"Cái máy tính thứ mấy rồi?" Tiêu Chiến cúi người thử khởi động lại máy tính. Nhưng trên màn hình một mảng màu xanh. Tất nhiên là không chỉ màn hình bị hỏng mà bên trong cũng bị đập cho có vấn đề.

Trông thấy nét mặt không vui của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác lại vô cùng vui vẻ, khóe miệng kéo lên, nói.

"Ngày mai mang cái khác cho tôi."

Tiêu Chiến không trả lời cậu. Vương Nhất Bác không nói đến yêu cầu này nữa, nói sang cái khác.

"Ngày mai tôi muốn ra ngoài."

"Đi đâu?" Lúc này Tiêu Chiến không nhìn cái máy tính hỏng kia nữa. Tựa vào cạnh bàn hỏi.

"Không cần anh quan tâm, tôi muốn ra ngoài."

"Tùy em." Tiêu Chiến nhàn nhạt nói, Vương Nhất Bác cau mày bất mãn.

""Không được cho người đi theo, tôi sẽ không bỏ trốn."

Tiêu Chiến lần này đã giam cầm cậu tận ba năm. Vương Nhất Bác không phải chưa từng thử bỏ trốn. Nhưng lần nào cũng là hôm đã được đưa về lại biệt thự.

Tiêu Chiến trầm mặc một lúc. Vương Nhất Bác tới gần nói.

"Tôi sẽ không chạy trốn. Tôi không phải anh, đồ lừa đảo."

Không khí dần chìm vào im lặng. Thật lâu sau Tiêu Chiến rũ mắt.

"Nhờ chú Lý đưa em đi."

Vương Nhất Bác không phản đối. Đứng dậy đẩy anh ra ngoài, qua chỗ cái đồ chơi hỏng nát nằm trên nền đất, giọng điệu chán ghét.

"Đừng đem mấy thứ đồng nát này vào phòng tôi."

Sau bữa ăn, Tiêu Chiến vào thư phòng rất sớm. Vương Nhất Bác không muốn cùng anh ở chung một tầng lầu nên buồn chán ra phòng khách xem TV.

Đến tận mười giờ ba mươi mới tắt TV đi lên lầu, cậu dừng chân lại ở đầu cầu thang một chút. Cậu nhìn đến thư phòng còn đang sáng đèn, do dự hồi lâu rồi quyết định đổi hướng đi về phía đó.

Cửa phòng không đóng hoàn toàn, Vương Nhất Bác đứng ở bên ngoài vừa vặn thấy được gò má Tiêu Chiến. Mớ đồng nát sắt vụn kia bị để sang một bên, Tiêu Chiến còn đang bận bịu với cái máy tính bị cậu ném cho hỏng.

Thật ra trước đây Vương Nhất Bác rất quý đồ chơi và máy chơi game của mình.

Không tính lần đầu gặp gỡ không tốt đẹp gì, trong một tháng đã làm Vương Nhất Bác vô cùng khó chịu. Tuy rằng anh trai mới đến này không có ức hiếp cậu, nhưng cậu cảm thấy mẹ không còn yêu thương gì mình nữa. Bởi vì bà làm gì cũng là vây quanh anh hết. Chỉ làm món ăn anh ấy thích, chỉ mua đồ chơi cho anh. Ngay cả máy chơi game cậu xin thật lâu bà cũng chỉ mua cho anh.

Cậu cảm thấy mình đột ngột không được mẹ chú ý nữa, mọi thứ đều phải lấy anh ấy làm trung tâm. Sau đó Vương Nhất Bác còn phải nhìn anh trai cầm máy chơi game mà cậu muốn nhất, không nhịn được mà khóc lên. Nhưng mẹ không những không dỗ còn nói cậu càn quấy, không ngoan, kéo cậu đến thư phòng.

"... Sao mẹ không thích Điềm Điềm nữa..." Vương Nhất Bác khóc lóc ôm lấy chân mẹ. Mẹ cúi người ngồi xuống xoa đầu cậu.

"Điềm Điềm ngoan, chúng ta phải đối tốt với anh trai con có biết không? Phải để anh cảm thấy mình thật sự được đón nhận, phải để anh ấy... Dù sao thì qua hết tháng này, mẹ bảo đảm Điềm Điềm muốn gì cũng được."

Vương Nhất Bác thút tha thút thít, căn bản là không hiểu lời mẹ nói. Trốn ở dưới bàn khóc, oan ức nhìn mẹ. Thật ra cậu chỉ muốn làm dáng một chút. Chỉ cần mẹ kéo cậu ra, dỗ dành cậu thì cậu sẽ ngoan ngoãn nghe lời không khóc nữa.

Thế nhưng mẹ lại không hề dỗ dành cậu mà đi thẳng ra ngoài. Vì bà đang nấu canh ngon cho anh trai, sợ bị khét.

Vương Nhất Bác cảm thấy cả thế giới đều rất u ám. Còn cậu là đứa trẻ đáng thương nhất, không có ai thích cậu hết. Giống như một con chó con lang thang không ai muốn nuôi.

"Hức... hức... oaaa..." Vương Nhất Bác sụp đổ khóc lớn, thật sự rất rất thương tâm.

Sau đó trước mặt đột nhiên xuất hiện máy chơi game cậu thích nhất, Tiêu Chiến kiên nhẫn đưa cho cậu.

"Cho em."

"Hức tôi mới không cần anh bố thí!" Vương Nhất Bác chợt nhớ tới lời thoại của chị gái xinh đẹp trên TV. Cảm thấy rất hợp với tình huống của mình, thế là la hét rồi ném luôn máy chơi game ra xa.

Cậu cho rằng Tiêu Chiến sẽ chụp lấy, nhưng lại không. Cái máy chơi game mới tinh mà cậu thích phịch một tiếng nằm trên nền. Cậu bị dọa cho choáng váng.

Phía dưới lầu lại truyền đến âm thanh của mẹ.

"Có chuyện gì vậy?"

Vương Nhất Bác run một cái, cả người cũng bắt đầu run theo. Cậu ném hỏng máy chơi game của ca ca, chắc chắn mẹ sẽ rất tức giận.

"Không có gì đâu."

Tiêu Chiến hướng xuống lầu nói một tiếng. Vương Nhất Bác lúc này mới dám mở to hai mắt, nước mắt giọt nhỏ giọt to thi nhau rơi xuống.

"Còn muốn chơi không?"

Tiêu Chiến nhíu mày hỏi cậu. Vương Nhất Bác đầu óc mông lung không biết anh đang nói gì nhưng vẫn lờ mờ gật đầu.

Thế là cái đồ chơi bị ném kia được nhặt lên, cậu nhìn Tiêu Chiến ngồi trên thảm cúi đầu bấm gõ gì đó trên máy chơi game. Đing một tiếng, máy chơi game lại sáng lên.

Đã được anh trai sửa xong rồi!

Vương Nhất Bác ngây ngốc nhìn một lúc, vui vẻ cười lên. Từ dưới bàn sách thò đầu ra sùng bái nhìn Tiêu Chiến.

"Anh giỏi quá!"

Tiêu Chiến không để ý đến biểu cảm khoa trương đó của cậu. Đem máy chơi game đã được sửa xong đưa đến trước mặt.

"Cho em sao?" Vương Nhất Bác cẩn thận hỏi. Tiêu Chiến gật gật đầu, kín đáo đưa cho cậu rồi ra ngoài.

Vương Nhất Bác rất quý cái máy chơi game bị nứt kia, đến mức buổi tối muốn ôm lên giường ngủ. Tuy rằng thỉnh thoảng vẫn buồn vì mẹ thiên vị nhưng càng nhiều lúc lặng lẽ nhìn lén anh Tiêu Chiến.

Bởi vì bây giờ trong lòng bạn nhỏ Vương Nhất Bác, anh trai siêu cấp lợi hại. Bất kể là món đồ chơi nào bị ném hỏng thì anh vẫn có thể sửa được cho cậu. Mặc dù Vương Nhất Bác rất muốn chơi cùng anh nhưng Tiêu Chiến rất ít khi hiểu được tín hiệu muốn cùng nhau chơi của bạn nhỏ.

Vậy nên Vương Nhất Bác chỉ có thể đi theo anh, ngồi trước bàn viết vẽ linh tinh.

Nhìn bản thân vẽ xấu như vậy, so với anh trai vẽ rất đẹp lại có chút không phục.

Đó là bởi vì cậu chưa được đi học. Chờ cậu đi nhà trẻ nhất định sẽ vẽ thật đẹp. Vì mẹ nói các giáo viên đều rất giỏi.

Trôi qua chừng một tháng, có một lần mẹ ra ngoài dẫn theo anh trai, Vương Nhất Bác quấn lấy đòi đi theo. Mẹ có chút không kiên nhẫn dỗ dành cậu lấy lệ. Rằng anh có chuyện quan trọng, không thể để những đứa trẻ khác quấy rầy.

Vương Nhất Bác gật gật đầu, không phải vì lời mẹ nói. Mà là cảm thấy hôm đó anh không vui. Mắt anh ấy dường như rất nặng nề, chỉ để lộ một chút không vui, thế nhưng Vương Nhất Bác cảm thấy trong mắt anh có rất nhiều mây đen.

Đến gần tối bọn họ mới về, thậm chí người cha lâu ngày vắng bóng của cậu cũng về nốt. Vương Nhất Bác đã lớn như vậy nhưng cũng chưa từng thấy cha mẹ vui vẻ như thế, giống như vui đến sắp điên rồi. Thậm chí cha bình thường luôn luôn nghiêm khắc với cậu, lại bế cậu lên hôn khuôn mặt nhỏ nhắn.

Vương Nhất Bác được buông ra thì liền phựt phựt bỏ chạy. Trốn sau lưng Tiêu Chiến, lặng lẽ sờ sờ trái tim nhỏ, nhón chân lên nói với Tiêu Chiến.

"Cha thật đáng sợ quá."

Thế nhưng anh không trả lời cậu, đi thẳng về phòng mình. Cậu đắm chìm trong niềm vui vì cả cha mẹ đều ở nhà nên cũng không ý thức được anh ấy đã rời đi.

Bữa tối đều là món Vương Nhất Bác thích ăn. Cậu cực kỳ vui vẻ, ba mẹ cũng như thế. Nhưng anh lại không vui tí nào.

"Mẹ, sao anh không xuống ăn cơm?"

Mẹ tựa hồ bây giờ mới để ý tới, để người giúp việc đi gọi anh.

"Bảo bối ngoan nào, bây giờ nhà chúng ta có rất nhiều tiền. Bảo bối muốn gì mẹ cũng mua được cho con hết." Mẹ véo mặt cậu một cái vui vẻ nói. Vương Nhất Bác lờ mờ gật đầu. Cậu cần tiền làm gì đâu chứ, bây giờ chỉ quan tâm sao anh trai lại không xuống ăn cơm thôi.

Dì giúp việc nói anh không ăn. Vương Nhất Bác cho rằng mẹ sẽ lại đi dỗ dành anh. Nhưng bà lại chỉ tùy tiện gật đầu cho qua, lại gắp món thịt cậu thích nhất cho cậu.

Sau bữa tối, cha mẹ lên phòng bàn công việc. Vương Nhất Bác có chút muốn lên phòng nhìn anh trai bèn đi phòng bếp lấy một ít hoa quả. Dì giúp việc vừa rửa chén vừa nghe điện thoại. Giọng điệu hưng phấn y như cha mẹ cậu vậy.

"Không bỏ việc, không bỏ việc được. Con cái các người giữ đi..."

"Tôi nói cho nghe vì sao chủ nhà này đột nhiên giàu có nè. Nghe nói chủ tịch và phu nhân của tập đoàn Tiêu thị nổi tiếng đột ngột qua đời. Di sản lại rơi vào trong tay bọn họ!"

"Sao á? Tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra nữa. Hình như là ai nuôi cậu chủ nhà họ Tiêu thì liền được hưởng cái di sản kếch xù đó. Không tin được là cậu ta lại đồng ý để Vương gia nhận nuôi. Không nói với anh nữa, tôi bây giờ còn ở trong nhà họ đây."

Dì giúp việc hưng phấn cúp máy, vừa quay đầu lại đã thấy Vương Nhất Bác hai mắt mở to, bị dọa cho giật mình. Trong lòng vô cùng lúng túng, không biết cậu nhóc có nói với cha mẹ rằng dì tự ý bàn luận chuyện của chủ nhà. Nhưng Vương Nhất Bác chỉ giòn tan nói.

"Dì, có thể cho cháu một đĩa trái cây không?"

"A, được, được chứ." Dì qua loa cắt cho cậu một đĩa. Vương Nhất Bác nhận lấy mang lên phòng Tiêu Chiến.

Cửa phòng anh trai đang đóng, hai tay cậu lại đang bận giữ chặt mớ trái cây chạy loạn. Chỉ có thể ngốc ngốc dùng trán mà gõ. Gõ một lúc lâu mà anh trai vẫn không mở cửa. Cha không cho cậu lớn tiếng ở nhà, chỉ đành méo miệng tiếp tục gõ. Nhưng cửa đột ngột mở ra, thế là Vương Nhất Bác năm tuổi lao vào nằm trong ngực Tiêu Chiến tám tuổi.

"A, đauu quá à~" Vương Nhất Bác từ trong lòng Tiêu Chiến ngẩng đầu lên. Lộ ra cái trán phiếm hồng cùng đôi mắt sáng lấp lánh.

"Anh ơi, sao anh mở cửa lâu vậy? Điềm Điềm đụng đến đau đầu rồi."

Cậu trông thấy Tiêu Chiến đuôi mắt hồng hồng, ghét bỏ đẩy mình ra.

"Đồ ngốc!"

"Hì hì..." Vương Nhất Bác bị chê ngốc cũng không tức giận. Đi theo ca ca ngồi dưới nền, đem trái cây trong ngực đưa cho Tiêu Chiến.

"Bạn nhỏ có đói bụng không? Ta có trái cây rất ngọt đây."

Nhưng "bạn nhỏ" Tiêu Chiến không để ý đến trò chơi nhập vai của Vương Nhất Bác. Tựa vào ghế sa-lon xem quảng cáo trên TV.

Vương Nhất Bác cắn môi, đứng dậy hỏi anh.

"Di sản là gì vậy?" Ánh mắt Tiêu Chiến lập tức lạnh đi. Vương Nhất Bác không phát giác được. Cậu chỉ là đang áp dụng chút tri thức trên TV để hiểu lời bảo mẫu, khó khăn hỏi Tiêu Chiến.

"Cha mẹ em cướp gì của anh sao?"

Tiêu Chiến nhìn nhóc con ngây thơ trước mặt, quay đầu lại xem TV bình tĩnh nói.

"Không có, là anh chọn."

Giữa rất nhiều người tham lam, chọn một người có uy hiếp không lớn bao nhiêu.

Vương Nhất Bác không hiểu, nhưng cha mẹ không làm chuyện xấu nên cậu yên tâm. Bắt chước Tiêu Chiến dựa vào sa-lon. Tiêu Chiến xem TV, Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến.

"Nhìn cái gì?" Tiêu Chiến quay lại nhìn nhóc con ánh mắt mãnh liệt đang nhìn mình.

"Nhìn anh đó, anh thật đẹp." Vương Nhất Bác dính dính dán dán nói, nhìn vẻ mặt Tiêu Chiến sửng sốt mà đỏ mặt, không mặt nhỏ nhắn nũng nịu.

"Muốn hôn anh được không?" Anh trai thật sự rất đẹp. So với đồ chơi, so với mẹ đều đẹp nhất với Vương Nhất Bác.

"Không được."

Tiêu Chiến ghét bỏ đẩy cậu nhóc đang bĩu môi ra.

Hôn hôn hôn, sao có thể mơ thấy giấc mơ ác liệt như vậy chứ.

Vương Nhất Bác chợt từ trên giường ngồi dậy. Phẫn nộ trong lòng không có chỗ nào bộc phát, chỉ có thể ném loạn gối đầu cho bớt giận. Vương Nhất Bác nằm trong phòng lăn qua lăn lại như thiếu niên bị phát bệnh. Nhưng không vứt bỏ được hình ảnh trong đầu.

Cậu chẳng phải đang ở bên ngoài nhìn trộm Tiêu Chiến, nhớ lại lúc còn nhỏ sao? Sao lại mơ thấy mình đi vào thư phòng, vô cùng ngốc nghếch mà nhìn Tiêu Chiến sửa máy vi tính. Sau đó vui vẻ chạy vào ngồi lên người Tiêu Chiến muốn hôn.

Trong lòng phát lên một trận kinh tởm, cậu lao vào toilet hất nước lên mặt. Rửa mặt xong xuống lầu đã thấy Tiêu Chiến ngồi trong phòng khách.

Trên bàn ăn đã dọn sẵn bữa sáng ngon mắt. Tiêu Chiến mặc bộ đồ ở nhà thoải mái, vừa uống cà phê vừa xem báo. Bên trên đôi mắt thụy phượng còn có một cặp kính gọng vàng. Dáng vẻ nhã nhặn, thật ra là một tên biến thái bại hoại.

Vương Nhất Bác làm mặt lạnh xuống lầu. Ngồi bên bàn cố gắng ăn cho nhanh bữa sáng.

"Chờ một chút, đi đâu anh đưa em đi." Tiêu Chiến để tách cà phê xuống nhàn nhạt nói.

Vương Nhất Bác nhíu mày, "Hôm qua đã nói chú Lý đưa tôi đi..."

"Chú ấy có việc."

"Việc gì?" Vương Nhất Bác thái độ kiên quyết. Tiêu Chiến không nhìn cậu, đem báo xếp lại để trên bàn.

Vương Nhất Bác cười lạnh một tiếng, "Anh muốn tự mình giám sát tôi chứ gì."

Trong phòng khách vốn dĩ là bầu không khí ôn hòa lại đột nhiên đóng băng. Quản gia và người giúp việc ở một bên cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của chính mình.

Vương Nhất Bác trừng Tiêu Chiến, trong lòng vô cùng khó chịu. Anh trầm mặc đứng lên, cúi đầu nhìn cậu.

Vương Nhất Bác ngồi trên ghế giật giật, không chút sợ hãi ánh mắt của anh.

"Chẳng lẽ tôi nói không..."

Từng chữ thoát ra dính hai môi vào nhau, nhẹ nhàng chạm vào rồi tách ra. Vương Nhất Bác lập tức che miệng.

Tiêu Chiến nhíu mày nhìn cậu có chút phẫn nộ, sắc mặt tựa như rất phiền não.

"Là tối hôm qua tự em muốn đi."

Vương Nhất Bác không nghe rõ anh nói gì. Chỉ là rất muốn đập nát chén đũa trong tay.

------

Vương Nhất Bác sinh nhật vui vẻ, một đời an nhiên 💚

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro