Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bầu trời xám xịt như vừa khóc.

Lúc Uông Trác Thành bước vào văn phòng Tiêu Chiến, thấy anh ngồi bên cửa sổ trên chiếc sofa vải tối màu, lúc đó hai mắt anh trống rỗng nhìn ra ngoài cửa sổ một mảnh tối tăm mờ mịt, ảm đạm như không màu, đè nén tưởng không thở nổi.

"Tiêu Chiến." Cậu gọi.

Tiêu Chiến quay đầu, thấy cậu, mắt hiện vẻ kinh ngạc, lại miễn cưỡng kéo khóe môi: "Sao cậu lại tới đây?"

"À, đi ngang qua cái nhà hàng sáng tạo đó, nhớ ra anh thích nhất món gà cay Tứ Xuyên với bí đỏ hấp lòng đỏ trứng của bọn họ, nên tiện đường mang cho anh." Uông Trác Thành vừa nói vừa đặt một cái túi lên bàn làm việc của Tiêu Chiến.

"Cám ơn." Giọng Tiêu Chiến lộ chút yếu ớt. "Cậu để đấy trước đi, hôm nay anh không có khẩu vị."

Uông Trác Thành cau mày: "Vicky nói anh đã mấy ngày không ăn uống gì. Nhiều ít gì cũng ăn một chút đi, như thế hại dạ dày lắm."

"Anh ăn không nổi."

"Thế anh có muốn giải thích một chút cho em nghe xem gần đây anh có gì khác thường không?"

Tiêu Chiến giương mắt nhìn hắn, một đôi con người đen nhánh như gió nổi mây phun, phảng phất như đang ấp ủ một cơn thịnh nộ, vậy mà bây giờ yên lặng như mặt biển trong tâm bão.

Uông Trác Thành sang ngồi xuống ghế đối diện Tiêu Chiến, nói:

"Hay là, bắt đầu kể từ hôm dự lễ trao giải đi."

Lễ trao các giải thưởng đứng đầu bảng xếp hạng âm nhạc.

Đây là lễ trao giải âm nhạc thường niên cao quý nhất, tất cả các ngôi sao đều tụ tập về đây. Vương Nhất Bác năm ngoái ra một mini album, trong đó bài hát chính liên tiếp trong một tháng đứng đầu số lượng phát hành toàn mạng, với màn biên đạo nhảy nổi tiếng vang dội cả trong lẫn ngoài nước, từ minh tinh đến người thường ai cũng tranh nhau cover, bởi vậy cậu được mời tham gia hoạt động này.

Lúc cậu nhận lấy bút để ký tên lưu niệm trên tường, bỗng nghe phía sau vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt cùng tiếng gào thét, như một bình trà đã đun sôi vẫn không ngừng tăng nhiệt ầm ĩ phát ra tiếng hơi nước rít, âm thanh hoàn toàn lấn át tiếng nhạc nền của ban tổ chức, đâm vào màng nhĩ cậu đến đau.

Cậu tò mò quay đầu lại.

Cuối thảm đỏ, trước cỗ xe sang đen tuyền tỏa sáng, Tiêu Chiến một tay đút trong túi áo âu phục màu xám, mặt khéo léo mỉm cười, thân thiện chiếu cố đủ các góc độ phối hợp cùng phóng viên chụp ảnh.

Anh không phải không tới sao? Vương Nhất Bác kinh ngạc đứng tại chỗ nhìn.

Hai năm nay, hai người chưa từng xuất hiện trong cùng một hoạt động, đến mức trong vòng gần như đã thành nhận thức chung. Mặc dù thư mời vẫn đều đặn đưa đến, nhưng hai người kiểu gì cũng không hẹn mà cùng tránh mặt đối phương, như một dạng ăn ý còn sót lại từ ngày yêu nhau.

Thật sự là không hẹn mà gặp sao? Có thể ban đầu chỉ là cậu cố ý hờn dỗi không muốn gặp gỡ với Tiêu Chiến, nhưng sau một thời gian cậu dần phát hiện, chỉ cần chỗ nào có cậu xuất hiện, mãi mãi cũng sẽ không gặp được bóng dáng Tiêu Chiến. Sau đó Vương Nhất Bác mới rõ, hóa ra sự thật là Tiêu Chiến không muốn nhìn thấy cậu.

Thế mà sự kiện này, tại sao anh lại không tránh nữa?

Người cuối thảm đỏ kia hình như cuối cùng cũng phát hiện thấy ánh mắt Vương Nhất Bác, ngẩng đầu từ xa nhìn qua. Bốn mắt chạm nhau, cậu lập tức quay đầu giả vờ nhìn ra chỗ khác, vội vàng đem bút ký tên đưa cho staff, rồi nhanh chân hướng về phía hội trường.

Vương Nhất Bác mím môi không nói một lời đứng trước chỗ ngồi của mình.

Chỗ bên cạnh phía trên bất ngờ dán tên Tiêu Chiến.

Thực sự cũng không khó nghĩ, vốn dựa vào địa vị thì cũng chỉ có hai người bọn họ có thể ngồi chung một chỗ thôi. Lại nói trong mắt người khác, cậu với Tiêu Chiến hợp tác cùng quay MV cho album mới có khác nào bắt tay giảng hòa, cho nên không cần cố sắp xếp để tách hai người ra nữa.

Thế nhưng cậu có nên ngồi không? Cả buổi tối ngồi cạnh người này chẳng phải sẽ rất lúng túng sao? Ống kính mỗi lần quay đến lại sẽ đưa hai người bọn họ đặt chung một khung hình, có thích hợp không?

Nhưng nếu đi thẳng một mạch, há không lộ ra là cậu vẫn còn để ý sao?

Đang lúc phân vân, trong không khí lặng yên không tiếng động khẽ lan tỏa một mùi thơm nhè nhẹ. Chợt ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt xen lẫn mùi rượu rum nồng nàn, một chút cay nồng cùng bá đạo, chỉ một giây sau đã tản ra mùi gỗ ngào ngạt ôn nhu, giao hòa lấy vị ngọt nhàn nhạt, mang hương đầu đầy kích thích vững vàng dìm xuống, ôn hòa nhưng không yếu đuối, phảng phất như muốn thâm nhập vào sâu trong lòng người.

"Sao không ngồi đi?"

Giọng nói dịu dàng quen thuộc hơi khàn từ phía sau truyền đến.

Cậu vô thức nghĩ, bệnh nặng vậy sao? Từ lúc phát sốt đến giờ đã lâu như vậy, cổ họng vẫn chưa khỏi hẳn ư?

Cậu xoay người đi chỗ khác suýt chút nữa mở miệng định hỏi thăm, lúc mắt chạm đến khuôn mặt trang điểm tinh xảo nhưng không che đậy nổi vẻ nhợt nhạt kia, lời nói trong nháy mắt liền nghẹn ở cổ họng, như một cái xương cá nuốt không trôi lôi ra không được, ân ẩn đau. Thu lại tầm mắt, cậu vẫn nói:

"Tiêu lão sư."

Trầm mặc mấy giây, Tiêu Chiến chỉ nói: "Ngồi đi."

Mỗi một vị khách quý vào hội trường chuẩn bị ngồi xuống đều như có như không ngoái nhìn hai người một chút, ý tứ muốn dò la bát quát không nói cũng biết. Vương Nhất Bác thật sự rất ghét cái cảm giác bị dò xét này, thấy mình như cái giá treo đồ, căn bản chẳng ai quan tâm trong lòng cậu nghĩ gì.

Rõ ràng là đến nhận giải, mà giờ sắc mặt như đến để mang con người ta bỏ chạy.

Mãi rồi cũng đợi được MC lên sân khấu, toàn hội trường yên tĩnh, ống kính bắt đầu phát trực tiếp. Cậu hơi cuống, mặc dù các giải cao nhất đã sớm qua internet bình chọn xong rồi, nhưng đối với việc xác nhận thực lực của mình gần đây cậu cũng khá là cố chấp, càng hy vọng mình có thể cầm được giải Bài hát vàng của năm.

Cậu ngồi nhìn các ca sĩ lên sân khấu nhận giải rồi đi xuống, mặt không biểu cảm nhưng lại chân thành vỗ tay chúc mừng bọn họ, lòng bàn tay dính nhơm nhớp mồ hôi. Mùi nước hoa như ẩn như hiện quanh quẩn bên cậu, dù cậu đã cố xây dựng tâm lý thật vững, vẫn là tốn công vô ích.

"Tiếp theo sẽ công bố giải Bài hát vàng của năm."

Vị tiền bối khách mời được MC mời trao giải đến trước micro trên sân khấu, trong nháy mắt mở một phong thư màu vàng kim, ánh mắt cậu ngưng tụ, sống lưng thẳng tắp, chăm chú nhìn kết quả trong tay người kia. Sau đó cậu nghe vị tiền bối không chút dây dưa dài dòng tuyên bố:

"Giải Bài hát vàng của năm thuộc về ca khúc--- «Alone »!"

"Xin chúc mừng Vương Nhất Bác!"

Lúc cầm cúp xuống đài, cậu mới hiểu tại sao giai đoạn công bố lại qua nhanh như thế.

Bởi vì lộ trình lúc lĩnh giải xong, mới thực là dài đằng đẵng.

Các khách quý ngồi cùng hàng đầu đều đứng dậy hướng về phía cậu ôm hôn chúc mừng, mãi đến khi sắp trở lại chỗ ngồi của mình, cậu cảm nhận được một chùm mắt nhìn mình chằm chằm, nóng rực đến nỗi cậu thậm chí không dám quay đầu lại.

Cậu không dám.

Cậu còn định đi qua luôn Tiêu Chiến, nhưng Tiêu Chiến đã đứng lên trước rồi tự mình bước tới. Cậu cảm thấy như bị dính chặt một chỗ không tài nào động đậy, mặc cho Tiêu Chiến giang hai tay nhẹ nhàng ôm lấy cậu, cười ghé bên tai cậu nói khẽ:

"Nhất Bác, chúc mừng em."

Cậu đờ người trong lồng ngực ấm áp của Tiêu Chiến, mùi nước hoa nhàn nhạt như mê hoặc thần trí cậu.

Thân cậu như đang ở ngoài vũ trụ, thoát khỏi sự kìm chế của trọng lực trái đất, lơ lửng trôi không mục đích, xuyên qua hàng ngàn vạn năm ánh sáng cùng các hằng tinh, cố gắng nhìn rõ vũ trụ tối đen không bờ bến này. Cậu bay bay, rồi gặp phải một tinh cầu không một ngọn cỏ. Thiên thạch rơi xuống để lại dấu vết gồ ghề, tinh cầu này chỉ có thể hết đêm này đến đêm khác chờ đợi ánh sáng lấp lánh mà một hằng tinh khác bố thí cho nó.

Nó không có sinh mệnh, sinh mệnh của nó là do hằng tinh ban cho.

Mặt trăng chỉ có thể phản chiếu ánh sáng mặt trời, nhưng chúng ta chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng động lòng đó, rồi ảo tưởng ra nào là Hằng Nga nào là thỏ ngọc, cây nguyệt quế với cung Quảng Hàn, tự lừa mình ừ thì xinh đẹp. Cho dù loài người biết trăng có lúc tròn lúc khuyết, vẫn lừa mình dối người mà ngâm xướng mong người với người có thể mãi ở bên nhau.

Chỉ khi lơ lửng trong vũ trụ cậu mới hiểu, sự thật khó chấp nhận đến mức nào.

Trong lòng cậu có một thanh âm điên cuồng muốn đánh thức cậu. Nó nói: Không được! Vương Nhất Bác ngươi tỉnh lại đi! Không được!

Thế nhưng cậu không thoát được.

Như mặt trăng vĩnh viễn không thể tránh thoát được mặt trời, nó không từ chối được ánh sáng của mặt trời. Nó chỉ có thể một vòng lại một vòng xoay quanh mặt trời, chờ đợi lúc đêm về, chờ mặt trời bố thí cho một chút ánh sáng.

Thật bất công, nó hoàn toàn không có sự lựa chọn.

Thế nhưng cậu lại muốn được lựa chọn.

"Cám ơn."

Cậu lùi về sau một bước tách khỏi cái ôm của Tiêu Chiến, bỗng thấy ánh sáng trên người mình lụi tắt. Như mỗi khi bình minh lên, cậu là mặt trăng, không xứng được mặt trời chiếu sáng, chỉ có thể dừng lại trong đêm tối nấn ná chờ đợi một buổi hoàng hôn.

Nhưng cậu không giống. So với mặt trăng cậu dũng cảm hơn nhiều.

Cậu lựa chọn trầm luân cùng bóng tối.

Bởi vì hằng tinh vĩnh viễn không thiếu các vệ tinh vờn quanh, cậu dù chỉ là một vệ tinh không đáng được chú ý, lại tham lam muốn mình phải là độc nhất vô nhị.

"Anh họp báo ra mắt album mới, em đến không?"

Sau khi lễ trao giải kết thúc, ở cửa hội trường.

Vương Nhất Bác rũ mắt nhìn tấm thiếp mời màu xanh sẫm mà Tiêu Chiến đưa đến, thiếp in một chữ "CHIẾN" màu vàng. Cậu hơi run tay nhận lấy mở ra, mắt quét ra mấy chữ in hết sức tinh tế trên mặt giấy.

"Kính mời Vương Nhất Bác tiên sinh:

Chân thành mời ngài vào lúc 19 giờ ngày mùng 5 tháng 10 năm 2021 tại sân vận động Bắc Kinh đến dự buổi họp báo ra mắt album mới và buổi hòa nhạc mừng sinh nhật Tiêu Chiến tiên sinh. Kính cẩn mong chờ sự góp mặt của ngài."

Chính tay viết và kí tên hai chữ "Tiêu Chiến".

Vương Nhất Bác rất hy vọng lúc này có người từ trên trời giáng xuống nói cho cậu biết rốt cuộc mình nên trả lời ra sao. Thế rồi lại nghĩ, cậu đã là một tinh cầu độc lập, thoát ly quỹ đạo rồi, nên giao phó cho bản thân mình mới có ý nghĩa.

"Tôi sẽ đối chiếu lịch trình rồi bảo Tina trả lời chắc chắn cho anh."

Biểu hiện chu toàn hợp quy tắc, thái độ giống như giải quyết việc chung, đây chính là quỹ đạo mới mà cậu vừa tự mình vạch ra.

"Nhất Bác," Tiêu Chiến lại gọi cậu, "Em... Em có thể tự mình cho anh câu trả lời chắc chắn được không?"

Chẳng lẽ hằng tinh lại thật sự để ý đến sự tồn tại của một vệ tinh nhỏ bé hay sao? Vương Nhất Bác không xác định được. Cậu nghĩ, có thể một người khi mất đi một thứ vốn thuộc về mình, cho dù đồ vật này không quan trọng, cũng sẽ thấy không vui?

Có thể vì anh biết, vệ tinh kia sẽ để ý, dù chỉ một lực cản nhỏ ràng buộc, nó sẽ mềm lòng, cho đến khi nó hoàn toàn tách được khỏi hệ mặt trời, vẫn còn một đoạn đường dài lắm.

Nhưng không hề gì, nó đã bắt đầu di chuyển rồi.

Cuối cùng sẽ có một ngày nó đào thoát thành công.

"Đi."

Tiêu Chiến nhìn nam hài trước mặt dứt khoát đưa ra câu trả lời chắc chắn, sau đó xoay người bước xuống bậc thang đến một chiếc xe đã chờ sẵn ven đường.

Loại bậc thang ở các hội trường này thiết kế rất thiếu thực dụng. Không cao không thấp, không rộng không hẹp, bước hai bước thì quá lớn, bước một bước lại thành ra bước quá dày. Nghệ sĩ vì để ý hình tượng, chỉ có thể bước từng bậc xuống. Anh biết Vương Nhất Bác tính tình nóng nảy, mỗi lần đi loại bậc thang này đều bước rất nhanh như muốn chạy.

Quả nhiên, mắt anh nhìn Vương Nhất Bác vội vàng đi xuống, môi cũng tự nhiên mà thốt ra:

"Cẩn thận bậc thang."

Anh thấy Vương Nhất Bác đột nhiên dừng bước.

Anh thấy Vương Nhất Bác chậm rãi xoay người.

Anh thấy Vương Nhất Bác lạnh lùng giương mắt nhìn mình.

Trong mắt nam hài tâm tình như vừa tìm thấy một chỗ tháo nước, như hồng thủy mở cống tràn ra thanh thế ngập trời, như muốn nuốt trọn cả anh.

Rốt cuộc anh nghe Vương Nhất Bác nói: "Tôi không phải tiểu hài tử mà anh phải quản đâu."

"Tiêu Chiến, đừng nói chuyện với tôi kiểu đó."

Phía sau bầu trời bỗng xám xịt lại, sắc điệu vi diệu như bảng màu Picasso vừa pha.

"Thế nhưng, thế nhưng lẽ nào cậu ấy không nghĩ đến..."

Uông Trác Thành nhìn Tiêu Chiến ngồi ngẩn ngơ ở ghế sofa, trống rỗng như một con búp bê rõ ràng vô cùng tinh xảo nhưng vẫn chỉ là một con búp bê bằng vải bị người ta vứt bỏ.

"Đâu phải ai tôi cũng quan tâm, đâu phải ai tôi cũng để ý."

Trong mắt ngấn lệ lóe lên.

"Tôi chỉ coi mỗi cậu ấy là tiểu hài tử mà thôi."

-------

- thực ra dd là tiểu hài tử độc nhất vô nhị trong lòng gg.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro